Có người trong tướng phủ cưỡi ngựa vội vã chạy vào hoàng cung, mời Ngụy thái y đến.
Các đại phu ở gần tướng phủ cũng được gọi tới.
“Trước hết làm nó tỉnh lại đã!” La Tri Thu gào lên với đại phu, La Duy ngủ trên giường, bất tỉnh nhân sự, khiến ông tâm hoảng ý loạn, sợ La Duy không tỉnh lại nữa, nhưng lại cảm thấy đứa trẻ này sẽ không rời khỏi cõi đời như thế.
“A Sửu.” Đại phu đâm mấy mũi kim xuống, La Duy vẫn nhắm mắt, nhưng lại lên tiếng.
“Duy nhi!” La Tri Thu vội gọi La Duy.
“A Sửu.” Giọng La Duy khàn khàn, hai tay cũng giơ lên, dường như muốn bắt lấy cái gì giữa không trung.
“A Sửu.” La Tri Thu hỏi Vệ Lam: “Ai là A Sửu?”
Vệ Lam lắc đầu, giờ phút này sắc mặt hắn không khá hơn La Duy là bao, La Duy đột nhiên té xỉu, cơ hồ khiến hắn mất đi tính mạng.
“Ai là A Sửu?!” La Tri Thu lớn tiếng hỏi những người bên ngoài.
Quản gia cùng những người bên ngoài nhìn nhau, đều lắc đầu. Cuối cùng quản gia nói: “Tướng gia, trong phủ không có ai tên là A Sửu.”
“Sao thế?” Vệ Lam bắt được bàn tay cào lung tung bốn phía của La Duy: “Công tử!” Hắn liên tục gọi La Duy.
La Duy nắm được tay Vệ Lam, liều chết siết chặt, chặt tới nỗi Vệ Lam cũng cảm thấy đau đớn.
Đại phu vẻ mặt ngưng trọng, ngừng tay, đánh bạo nói với La Tri Thu rằng tình hình La Duy không tốt.
Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu vừa vào, đã nghe thấy những lời này của đại phu, chân Phó Hoa như nhũn ra, không đứng thẳng nổi. Hứa Nguyệt Diệu một bên đỡ Phó Hoa, một bên rớt nước mắt, đang yên đang lành thế này, nói không được là không được ngay sao?
“Mặc kệ như thế nào, hãy cứu người trước đã.” Tạ Ngữ nói với đại phu: “Ngươi không thể đứng đơ ra ở đây được.”
Đại phu nói: “Công tử dường như bị cái gì yểm bùa, tại hạ chỉ có thể làm hết sức.”
La Tri Thu nóng vội, Ngụy thái y sao còn chưa đến, càng thêm nóng ruột, nói với đại phu: “Ngươi hãy tận lực, bổn tướng không phải người không hiểu lý lẽ.”
Nửa nén hương sau, Ngụy thái y thở hồng hộc chạy đến, phía sau còn có vài vị thái y.
Không ai nghĩ rằng lần này La Duy bệnh phát, lại là vì bức họa của Vệ Lam. Một trận rối ren, không ai thèm suy đoán xem người mà La Duy gọi “A Sửu” là ai nữa.
La Duy vẫn không chịu buông tay Vệ Lam ra, La Tri Thu bất đắc dĩ phải để Vệ Lam canh giữ bên giường La Duy. Vệ Lam cầu còn không được như vậy, hắn chỉ nhìn La Duy, nếu những người ở đây không ai quản, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần người trước mặt này còn sống, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
A Sửu là ai? Kể cả khi La Duy tỉnh lại, y cũng sẽ không nói cho bất cứ người nào biết A Sửu là ai.
Người này, những chuyện kinh khủng ở kiếp trước, thậm chí cả hình ảnh Long Huyền nằm trong chiếc quan tài thật lớn ấy, đều bị La Duy giấu ở đáy lòng, không muốn nghĩ tới, nhưng vẫn mắc kẹt trong thâm tâm y, dường như La Duy đi đến chỗ nào, những ký ức kia liền theo tới, một khắc cũng chưa từng rời đi.
Trên đời này không riêng gì con người mới phân thành ba bảy loại, mà chó mèo lừa ngựa, vườn hoa cây cảnh, cũng đều phân sang hèn quý tiện. Hoan Hỉ viện, địa vị trong phố hoa nơi thượng đô là nửa vời, nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng ai bằng. Người trong Hoan Hỉ viện đều là những người đáng thương, nhưng dù đều là những người đáng thương, thì cũng vẫn phân cao thấp.
Năm ấy ở thượng đô mùa đông đến sớm, cứ như không hề có mùa thu, vào một đêm tuyết phủ trắng nơi đây, báo hiệu mùa đông thực sự bắt đầu.
Phố hoa là nơi náo nhiệt nhất ban đêm, người đến người đi, ca múa cầm nhạc, tiếng tầm hoan mua vui không dứt bên tai.
Hoan Hỉ viện làm ăn vốn không thể coi là tốt nhất, nhưng hôm nay lại có một đoàn người vây quanh. Một tội nô quần áo không đủ che thân bị ném tới trước cửa lớn hộ viện.
“Là y đấy.” Khi mọi người nhìn thấy tội nô này, lập tức nổi lên tiếng bàn tán.
Nói đến cũng nực cười, trong Hoan Hỉ viện, nổi danh nhất không phải là ca kịch, mà là tội nô đã không thể đi lại được này. Lai lịch của tội nô không một ai còn nhớ, chỉ biết là tội nô này bị vứt bỏ trên đường, mệnh tiện nhất, cũng là người dơ bẩn nhất, bị coi như một đồ vật.
“Mắt sao cũng mù rồi?” Có người liếc mắt nhìn tội nô một cái, liền hỏi người bên cạnh.
Trên mắt trái tội nô che một miếng vải đã không rõ màu sắc, nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra, mảnh vải ấy thấm đẫm máu, kết khối, dính bụi, mới biến thành cái dạng này.
“Không ngờ y còn sống được.” Có người chán ghét nhìn tội nô“Thật không biết vì sao y còn sống nổi?”
Nửa tháng trước, có vài quý nhân đến Hoan Hỉ viện, vừa nhìn đã thấy khí phách bất phàm. Lúc ấy tội nô này đang hầu hạ một con chó cho mấy vị hầu tước xem, đó cũng là cách để việc uống rượu nhàm chán trở nên vui vẻ. Không ngờ vị quý nhân cầm đầu kia lại lập tức tới chỗ cái lồng nhốt tội nô. Lão chủ sợ tới mức vội sai người lôi con chó đi, đứng ở một bên không dám nói lời nào.
Quý nhân này nhìn tội nô hồi lâu, đột nhiên nổi giận, không hề đoán trước mà ra tay, móc mắt trái của tội nô này ra. Mọi người và cả những vị quý nhân khác đều bị một màn này dọa sợ. Không rõ là tội nô kia hét thảm một tiếng, là quý nhân này bàn tay nhiễm đỏ, hay là khuôn mặt đầy máu của tội nô khiến bọn họ hoảng sợ.
Quý nhân hành hung xong, không nói một lời, xoay người rời đi. Chỉ có tùy tùng đi sau hắn một bước đưa cho lão chủ không ít ngân lượng, bảo rằng để trị thương cho tội nô này, không được để tội nô cứ như vậy mà chết.
Lão chủ là người tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với tội nô này, lão lại thấy thương xót. Tội nô này là quan gia đưa cho lão, khi mới tới, đã tàn phế hai chân, tay cũng không còn nguyên vẹn, trên người vết thương tầng tầng lớp lớp, tìm không thấy một chỗ lành lặn, chỉ có khuôn mặt này, ngược lại vô cùng xinh đẹp, so với tất cả các tiểu quan trong viện của lão đều xinh đẹp hơn. Tội nô cũng chịu nghe lời, người nào cũng chịu hầu hạ, bắt y làm súc sinh, y cũng ngoan ngoãn nghe theo, cho ăn sẽ ăn, không cho y cũng không đòi hỏi, khi không có khách nhân, sẽ lui vào một xó, không hề nhúc nhích, hệt như người chết. Khi bị đánh, chỉ có thật đau mới hừ một tiếng, bị mắng, cũng chỉ cúi đầu nhận, lão chủ từ khi mang tội nô này từ nhà lao của quan phủ trở về, chưa nghe y nói một câu nào. Lão chủ cũng muốn đối xử với tội nô này tốt một chút, chỉ là quan gia đã có lời, người nọ đắc tội đại quan, không thể sống một ngày yên ổn. Lão chủ không dám đắc tội với đại quan, cũng sợ quan gia, cũng chỉ có thể bỏ qua lòng thương xót, gắng hết sức hành hạ tội nô.
Tội nô nằm trên mặt đất nửa tháng, quan gia còn đưa thuốc tốt tới cho y, chỉ để y không chết.
Hôm nay lão chủ tâm trạng tốt, nên giúp tội nô mua thuốc, liền hỏi tội nô một câu: “Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Người này muốn để ngươi sống chịu tội, ngay cả chết cũng không cho ngươi chết.”
Thế nhưng tội nô này lần đầu nổi giận, phất tay đánh nghiêng bát thuốc trong tay lão chủ.
Lão chủ bị tội nô không biết tốt xấu này chọc giận, sai người lôi tội nô ra giữa đường.
“Hôm nay người này không cần tiền, ai muốn chơi cứ chơi đi.” Lão chủ đứng ở cổng lớn nói với những người vây quanh hóng chuyện.
“Người bẩn như vậy, chúng ta sợ nhiễm bệnh lắm!” Có người nói to.
Trong tiếng cười vang, tội nô co mình nằm trên nền tuyết, y không có ý che thân thể đã bại lộ trước mặt mọi người, y đã sớm không biết cái gì là xấu hổ.
“Để cho A Sửu đi!” Có người hô.
Tất cả mọi người quay đầu, đám người nhìn về phía dưới chân tường, thấy một người toàn thân thối rữa, không ai dám lại gần tên khất cái ấy, mấy ngày trước hắn mới tới phố hoa. Khất cái này miệng không thể nói, tất cả mọi người gọi hắn là A Sửu.
“Ngươi lại đây.” Lão chủ ngoắc tên khất cái A Sửu lại, chỉ vào tội nô dưới tuyết, nói: “Người này để cho ngươi chơi vài ngày đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT