Khi Ngụy thái y tới Tả tướng phủ, bầu trời đã sáng rõ.

La Duy sau khi trở về phòng chỉ cho Vệ Lam vào trong hầu hạ, nằm trên giường, lại phun ra mấy ngụm máu, lồng ngực lúc ấy mới thư thái hơn một chút.

Vệ Lam gọi đại phu chẩn bệnh cho La Tắc tới. Hai đại phu này chuyên trị ngoại thương, sau khi nhìn tình hình của La Duy, đều nghi La Duy bị nội thương, chỉ cho La Duy uống thuôc cầm máu, rồi giục Vệ Lam đi tìm một đại phu khác đến.

Ngực La Duy thoải mái hơn một chút, liền cậy mạnh, không chịu để Vệ Lam và đại phu nói tình trạng của mình cho người khác.

Đúng lúc đang giằng co, Ngụy thái y được quản gia đưa đến.

Vệ Lam nhìn thấy Ngụy thái y tựa như thấy một vị cứu tinh, vội mời Ngụy thái y vào trong, nhỏ giọng nói với Ngụy thái y: “Vết thương trên lưng công tử không ổn, còn chảy máu nữa.”

Tâm can Ngụy thái y run lên, nếu La Duy gặp chuyện không may, Hưng Võ đế sẽ không bỏ qua cho ông, người này còn ba lần bảy lượt tự làm mình bị thương, không phải sẽ khiến đại phu này khó xử sao? Ngụy thái y thật muốn chỉ vào mặt La Duy mà mắng y, giáo huấn y một phen, rằng y không tự biết coi trọng thân thể mình, chỉ là ông không có gan làm vậy.

La Duy vừa nhìn thấy Ngụy thái y liền nói: “Là bệ hạ bảo ngài đến?”

Ngụy thái y vừa thấy khí sắc của La Duy, thầm kêu không ổn, vội tới bắt mạch cho La Duy, nói: “Là bệ hạ sai hạ quan đến xem bệnh cho công tử.”

“Bệ hạ vì sao phải đối xử tốt với La Duy như vậy?” La Duy hỏi Ngụy thái y

Ngụy thái y cũng muốn biết, vì sao hoàng đế lại coi trọng vị công tử Tướng phủ này đến thế: “Công tử là môn sinh của bệ hạ, tất nhiên người phải quan tâm đến công tử.” Ngụy thái y chỉ có thể nói vậy.

La Duy lòng tràn đầy hồ nghi, phụ thân cũng có rất nhiều môn sinh, Tạ Ngữ còn ở lại nhà y, nhưng y cũng không hề thấy phụ thân sủng môn sinh nào như Hưng Võ đế. Ngay cả việc mất đi đứa cháu sắp chào đời, cũng vì y làm náo loạn mà cho qua, sự ân sủng này đến tột cùng là vì sao?

Ngụy thái y lần này bắt mạch rất lâu.

Vệ Lam đứng phía sau không dám thở mạnh.

“Công tử để hạ quan xem vết thương trên lưng đi.” Ngụy thái y bắt mạch xong, sắc mặt khó coi nhìn La Duy nói.

Vệ Lam tới giúp La Duy cởi áo.

Lòng bàn tay Ngụy thái y đầy mồ hôi lạnh, La Duy bị nội thương, bốn người hành hình kia đã dùng hết sức, làm tổn thương đến tâm mạch La Duy. Cứ như vậy, La Duy còn có thể sống bao lâu?

“Có thể trị hãy trị.” La Duy ngược lại tỏ vẻ lạnh nhạt: “Không thể trị ta cũng sẽ không trách ngươi.” Y nói với Ngụy thái y: “Có thể kéo dài bao lâu thì hãy kéo dài.”

Ngụy thái y không nói gì, sau khi nhìn vết thương trên lưng La Duy, chỉ còn lại bàn tay run rẩy.

“Thái y, vết thương của công tử nhà ta đến tột cùng là như thế nào?” Vệ Lam rốt cuộc không chờ nổi nữa.

“Không được để vỡ ra.” Ngụy thái y nói với Vệ Lam: “Ta kê đơn thuốc, ngươi hãy đi bốc thuốc ngay lập tức.”

Vệ Lam cầm đơn thuốc chạy ra ngoài.

Ngụy thái y gọi đệ tử mình vào bên cạnh, nhỏ giọng nói vài câu, tiểu đệ tử này kinh ngạc nhìn La Duy nằm trên giường, lại gật gật đầu với lão sư, rồi chạy ra ngoài.

“Hắn đi đâu thế?” La Duy hỏi.

“Đi tới chỗ bệ hạ hồi bẩm tình hình của công tử.” Ngụy thái y nói.

“Thế nào?” La Duy hỏi.

“Công tử muốn nghe sự thật chứ?” Ngụy thái y tiếp xúc với La Duy một thời gian, biết La Duy không hề dễ gạt.

“Nội thương?” La Duy nói, khi vừa mới hộc máu, y liền biết bản thân bị nội thương.

“Nội thương cũng không khó trị.” Ngụy thái y nói: “Công tử, lần này ngài bị thương tâm mạch.”

“Tâm mạch? Hèn gì ngực ta không thoải mái.” La Duy đáp.

Ngụy thái y đợi La Duy nửa ngày, tưởng rằng La Duy còn muốn nói cái gì đó, tâm mạch tổn thương, người này mệnh không thể kéo dài, không ngờ La Duy chỉ nói một câu như vậy. Ngụy thái y nhẫn nhịn hết sức, mới không nổi giận với La Duy, rất nhiều lúc người làm đại phu như ông phải đổ tâm huyết rất lớn mới có thể cứu một người, cho nên đại phu ghét nhất những người không biết yêu quý thân thể mình. La Duy này tuổi còn nhỏ nên không biết sợ hãi, hay là căn bản không sợ chết? Ngụy thái y không biết nữa.

“Tâm mạch bị thương thì hàng ngày phải chú ý những gì, ngươi nói cho ta nghe một chút.” La Duy nằm trên giường, hỏi Ngụy thái y.

“Công tử!”

“Người cứ nói ra.” La Duy thấy Ngụy thái y có chút nóng nảy, liền nói: “Ta sẽ làm theo, có đau thế nào cũng không sợ, để có thể sống thật lâu.”

Ngụy thái y không biết vì cái gì, khi nghe La Duy nói vậy lại thấy mũi cay cay, một công tử tướng phủ cẩm y ngọc thực, vì sao phải chịu đựng thế này? Nhưng ông chỉ là một thái y nhỏ bé, không quản được nhiều việc, tính cả lần không may mắn này của tướng phủ, Ngụy thái y nghĩ, bản thân cũng không giúp được là bao.“Công tử sau này không thể để cảm xúc quá kích động, không được sầu lo, không được suy nghĩ quá nhiều.” Ngụy thái y bắt đầu dặn dò, bảo vệ thân thể La Duy là chuyện duy nhất ông có thể làm.

“Lúc này, hẳn là bệ hạ đã bắt đầu săn bắn.” La Duy nhìn ánh trăng trôi ngoài cửa sổ, đột nhiên nói một câu.

Ngụy thái y mới nói được một nửa đã bị chọc tức, thì ra ông nói hồi lâu, mà người này vẫn không yên lòng.

“Không biết La Duy thế nào.” Ở bãi săn Tây Sơn, thái tử Long Ngọc cưỡi ngựa đi song song với Long Huyền, Long Ngọc lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Thân thể y vốn không tốt, không biết lần này bị thương có nặng lắm không.”

“Nhị đệ.” Long Ngọc nhìn Long Huyền cười hối lỗi: “Ta biết lần này La Tắc đã sai, nhưng phụ hoàng cũng đã phạt hắn rồi, ngươi xem có thể…”

“Đại ca.” Long Huyền khoát tay áo: “Huynh đừng nói nữa, chuyện này đệ không muốn nhắc lại.”

“Ai…” Long Ngọc thở dài: “Xảy ra chuyện thế này, đáng lẽ hôm nay ngươi không cần đến.”

“Săn bắn ở Tây Sơn là đại sự.” Long Huyền nói: “Đệ không đến, sợ là phụ hoàng sẽ trách tội.”

Tính tình Hưng Võ đế, bọn họ làm nhi tử đều biết, cho nên Long Ngọc chỉ có thể nói với Long Huyền: “Uất ức cho ngươi rồi.”

“La Tắc và La Duy cũng chịu uất ức.” Long Huyền nói: “Còn có La Tướng lần này cũng tự dưng bị phụ hoàng quở trách một trận. Chuyện này xét đến cùng là do đệ trị gia không nghiêm, hại nhiều người như vậy. Đại ca, trong lòng đệ vẫn băn khoăn, hài tử đã không còn, phải chăng là do số phận của đệ.”

“Nhị đệ.” Long Ngọc nặng nề thở dài một hơi: “Có liên quan gì đến ngươi đâu? Từ thị là tướng môn chi nữ, có chút dã tính cũng không có gì kỳ quái. Việc đã đến nước này, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa.”

Long Huyền lắc đầu: “Chỉ sợ việc này qua đi, La gia sẽ càng ghét đệ. Nhất là La Duy, hiện tại đệ có chút sợ hãi y. Đại ca cũng nên nhìn ra, phụ hoàng thực sủng y, đệ hiện giờ có một cảm giác, trước mặt phụ hoàng, chúng ta hay những đại thần trong triều dù dùng thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể sánh nổi một câu nói của La Duy.”

Long Ngọc suy nghĩ về lời nói của Long Huyền, rồi hỏi: “Ngươi muốn nói Tiểu Duy sẽ gây bất lợi cho ngươi?”

“Có thể là đệ nghĩ quá nhiều.” Long Huyền ngoài miệng nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ u sầu.

“Ngươi cùng Tiểu Duy trước đây quan hệ rất tốt.” Long Ngọc nói: “Hiện tại sao lại biến thành như vậy?”

“Phụ thân y là La Tri Thu, cữu cữu của đệ là Liễu Song Sĩ, y trở mặt với đệ, cũng là chuyện bình thường.”

Long Ngọc nhìn về phía trước, không nói gì.

“Đại ca, huynh vốn không hề nghĩ tới, phụ hoàng vì sao lại đối xử tốt với La Duy như vậy sao?” Long Huyền đột nhiên hỏi Long Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play