“Duy nhi sẽ hận trẫm…” Sau khi xử trí thái hậu, Hưng Võ đế nói với La Tri Thu: “Trẫm không muốn khiến nó hận trẫm.”

La Tri Thu lại đang lo lắng một chuyện khác, nếu như La Duy biết mình là con cái vua chúa, La Tri Thu không dám nghĩ La Duy sẽ làm ra những chuyện gì. Đế vị là cực đại hấp dẫn, nếu như La Duy cũng muốn vị trí kia, như vậy La gia phải lựa chọn thế nào? Long Ngọc hay là La Duy? La Tri Cẩm là muội muội, La Tri Ý cũng là muội muội! Trước một La Duy tâm cơ và thủ đoạn, Thái Tử Long Ngọc có thể nào là đối thủ của y? La Tri Thu nghĩ thà rằng cứ như hiện tại.

Tiểu Tiểu lại bưng tới một chén cháo, nhưng La Duy lại ăn không trôi, một mực lắc đầu.

La Tri Thu thay La Duy sửa lại chăn mền trên người: “Thái y nói thân thể của ngươi nếu điều dưỡng tốt hơn, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Duy nhi cần tập trung dưỡng bệnh, chuyện bên ngoài đừng để ý nữa, hết thảy chờ sau khi thân thể ngươi khỏe lại hãy nói.”

La Duy hỏi: “Vậy kỹ viện kia…”

“Bệ hạ hạ lệnh, giết tất cả mọi người.” La Tri Thu không để La Duy hỏi xong đã nói: “Không còn ai biết rõ chuyện này.”

La Duy hỏi tiếp: “Người tên Khô Lục cũng đã giết?”

“Ai là Khô Lục?” La Tri Thu hỏi.

La Duy do dự một chút, nói: “Là người dụng hình với con.”

La Tri Thu vội đáp: “Vệ Lam dẫn Long kỵ vệ đi, không có cá lọt lưới.”

“Long kỵ vệ?” La Duy nói: “Phụ thân, vì sao bệ hạ đối với con tốt như vậy?”

La Tri Thu miễn cưỡng cười: “Ngươi là môn sinh của ngài, ngài có thể không quan tâm ngươi sao?”

La Duy cũng cười, nói: “Đúng vậy, phụ thân nói rất đúng.”

La Khải và La Tắc lúc này mới đến.

La Khải lo lắng hỏi: “Tiểu Duy có muốn ăn gì không?”

La Duy đáp: “Đệ vừa uống một bát súp rồi.”

La Tắc nói: “Ngươi nói chuyện cũng thấy vô lực, chỉ uống một bát súp sao đủ?”

La Duy nhếch miệng cười: “Nhị ca yên tâm, đệ đang sống sờ sờ đây, sao có thể chết đói?”

Ba cha con La Tri Thu nghe La Duy nói vậy, đều chỉ có thể thở dài, nếu như không phải dựa vào bát súp duy trì mạng sống, La Duy hẳn là đã chết đói rồi.

La Khải nói: “Tiểu Duy, ngày mai ta phải về Vân Quan, chỉ là ta lo lắng cho ngươi.”

La Duy hỏi: “Cùng đi với đại tẩu ạ?”

La Khải gật đầu.

La Duy lại nói: “Đại ca, thực xin lỗi, ngày cưới của huynh đệ lại gây ra chuyện, làm hỏng tâm tình của huynh và đại tẩu.”

Vành mắt La Khải đỏ lên, hắn đã biết là La Duy thành toàn cho hắn cùng Diệp Tú, đệ đệ này suýt nữa thì mất mạng, thế nhưng vẫn lo lắng mình làm hỏng tâm tình của hắn và Diệp Tú! “Chớ nói nhảm!” La Khải trừng La Duy: “Ngươi không sao thì tốt rồi, còn lo lắng cho ta làm cái gì?”

“Đại ca yên tâm, đệ không sao.” La Duy nói, giọng nói y càng ngày càng khẽ, mí mắt cũng díp lại.

La Tri Thu vội vàng cùng La Tắc đỡ La Duy nằm ngửa xuống: “Mệt mỏi thì ngủ một giấc đi, đừng nghĩ đến chuyện khác.”

La Duy sau khi nằm xuống, cơ hồ ngủ thiếp đi ngay lập tức.

La Khải nhìn sắc mặt La Duy tái nhợt như tờ giấy, lắc đầu nói: “Tiểu Duy cứ thế này, con thật sự lo lắng.”

La Tri Thu đứng dậy cùng con trai ra ngoài phòng.

La Tắc nói với La Khải: “Đại ca chờ mấy ngày nữa rồi đi.”

La Tri Thu nói: “Các ngươi đều là mệnh quan triều đình, sao có thể tùy hứng như vậy?”

La Khải vội tiếp lời: “Sáng mai con sẽ đi ngay.”

La Tri Thu nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng cho Tiểu Duy, nhiều thái y trông coi nó như vậy, tính mạng của nó sẽ không nguy hiểm, vấn đề chỉ là phải bảo dưỡng thân thể nhiều ngày.”

La Tắc oán hận: “Lão già họ Liễu chết thật quá tiện nghi! Con thật muốn đánh lão đến chết, thay Tiểu Duy xả giận!”

“Từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa.” La Tri Thu phất phất tay: “Chúng ta đi thôi, để Tiểu Duy nghỉ ngơi.”

Phụ tử ba người đang định đi, thì nhìn thấy Diệp Tú và Vương thị phu nhân, còn có huynh muội Trữ Phi cùng bước vào sân.

“Tướng gia, đại soái, tướng quân.” Trữ Phi trong tay còn ôm Trữ Lệ.

“La gia gia.” Trữ Viễn bị Vương thị phu nhân nắm tay nhìn thấy La Tri Thu, giãy khỏi tay mẫu thân, chạy tới trước mặt La Tri Thu.

“Viễn Nhi có chuyện gì vậy?” La Tri Thu cười đến gập cả lưng, hỏi.

“Chúng con đến thăm công tử ca ca, nghe nói công tử ca ca tỉnh rồi.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trữ Viễn tràn đầy lo lắng, nói với La Tri Thu: “La gia gia, công tử ca ca sao không đứng dậy? Ca ca cứ nằm mãi như vậy sao?”

“Viễn Nhi!” Vương thị phu nhân nghe Trữ Viễn nói điềm xấu, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Công tử ca ca của ngươi sẽ không sao đâu.” La Tri Thu xoa đầu Trữ Viễn: “Viễn nhi cũng lo lắng cho nó?”

“Vâng?” Trữ Viễn nói: “Mẹ con từng nói, người tốt sẽ được báo đáp, công tử ca ca là người tốt, ca ca sẽ không sao cả.”

La Tắc mũi cay cay, quay lưng đi.

“Tiểu đệ vừa mới ngủ.” La Khải tới gần Diệp Tú nói.

Diệp Tú nhìn La Tri Thu: “Cha, ngày mai họ sẽ cùng tướng công tới Vân Quan, cho nên muốn đến thăm tiểu đệ.”

“Đều vào cả đi.” La Tri Thu nói, lúc này La Duy đang mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh, càng khiến mọi người sợ hãi.

Diệp Tú cùng Vương thị phu nhân mang theo hai đứa trẻ bước vào, Trữ Phi giữ lại.

“Cha.” La Khải nói với La Tri Thu: “Hay là con để Tử Chu ở lại thêm mấy ngày. Bệ hạ ban thêm binh tướng tới Vân Quan, con nghĩ cứ để họ hộ tống Tử Chu đi sau. Con cũng không yên tâm về tiểu đệ, có Tử Chu, ít nhiều con cũng yên tâm hơn.”

“Hồ đồ!” Sắc mặt La Tri Thu trầm xuống: “Tử Chu là tướng quân của Đại Chu, ngươi nghĩ y là hộ vệ của La gia sao? Sau khi Vân Quan đại thắng, không phải ngươi đã không biết lượng sức mình?”

“Tướng gia.” Trữ Phi thấy La Tri Thu mắng La Khải, vội đỡ lời: “Tam công tử là ân nhân của Tử Chu, mặc kệ thân phận Tử Chu hôm nay như thế nào, Tử Chu đều nguyện vì tam công tử mà bỏ công sức.”

La Tri Thu đi đến bên cạnh Trữ Phi, vỗ vỗ vai Trữ Phi: “Tử Chu tướng quân, ngươi là tướng quân triều đình, không phải gia tướng của La gia ta, tấm lòng của ngươi đối với Tiểu Duy, lão phu xin đa tạ.”

“Tướng gia quá coi trọng Tử Chu rồi.” Trữ Phi vội ôm quyền cúi người hành lễ, ở La phủ y luôn được tôn trọng, chính là phần tôn trọng này, làm cho phân lượng của La gia trong lòng Trữ Phi ngày càng nặng.

“Ngươi đi thăm Tiểu Duy đi.” La Tri Thu nhìn Trữ Phi gật đầu, lại nói với hai đứa con trai: “Các ngươi không đi?”

“Chúng con muốn ở lại với Tiểu Duy.” La Khải đáp.

La Tri Thu một mình rời khỏi, về tới thư phòng của mình, tự rót một chén rượu, một ngụm uống cạn, nhấc chén tiêu sầu càng sầu thêm.

Trong phòng ngủ La Duy, Trữ Viễn cùng Trữ Lệ gọi La Duy hai tiếng, La Duy đều không tỉnh. Hai tiểu tử kia sợ hãi, Trữ Lệ khóc òa lên, hỏi những người lớn, vì cái gì công tử ca ca còn chưa tỉnh. Trữ Viễn khóc theo Trữ Lệ, sau đó là Diệp Tú. Vương thị phu nhân một mực khuyên can, nói không thể khóc trước giường người bệnh, cuối cùng chính mình cũng rơi lệ. Ba người trong quân ngũ cũng thấy thâm tâm khó chịu.

Mà trong giấc mộng của La Duy vẫn là bầu trời bão tuyết, cả vùng đất chỉ có một mình y, không biết đây là nơi nào, cũng nhìn không thấy đường đi, bầu trời cao xa, mặt đất mênh mông, y không biết phải đi như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play