Tráng hán thay phiên nhau tiến lên chòng ghẹo thân thể La Duy.
La Duy rốt cục ngất đi, kim châm cháy đỏ rực đâm liên tiếp trên ngực La Duy, nhưng y vẫn không tỉnh lại.
Khô Lục nói với thủ hạ: “Nghỉ hai canh giờ, sau đó lại chơi đùa với vật nhỏ này.”
La Duy một lần nữa tỉnh lại, là bị cơn đau gọi tỉnh.
“Tỉnh rồi?” Khô Lục với khuôn mặt quen thuộc lại hiện lên trước mắt y.
La Duy nức nở nghẹn ngào, bất lực trước tình cảnh của mình.
Khi La Duy còn hôn mê, Khô Lục cũng đã dùng ngọc thế lớn nhỏ khác nhau mở hạ thân La Duy, theo thứ tự từ mảnh đến thô. Giờ phút này ngọc thế khiến La đau nhức mà tỉnh lại không phải cái thô nhất, nhưng cũng to bằng cánh tay trẻ con, máu chảy ra đỏ tươi, rất nhanh đã nhuộm đỏ bàn tay Khô Lục. La Duy cơ hồ sắp ngất đi, lại bị Khô Lục dùng lực động mạnh, thần trí mơ hồ bị kéo trở lại.
“Đừng sợ.” Khô Lục nói với La Duy: “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ thấy thư thái.”
Thân thể từng chút từng chút một mở ra, lục phủ ngũ tạng giống như bị kéo ra khỏi thân thể theo vật thô to kia, nhưng trong thống khổ, thân thể La Duy lại trào lên một cảm giác khô nóng. Thì ra khi y còn hôn mê, Khô Lục đã cho y dùng một liều xuân dược lớn. Kịch liệt đau nhức dần dần bị một khoái cảm khó tả thay thế, La Duy tựa như chiếc lá trôi nổi trên đại dương mênh mông, ngoại trừ nước chảy bèo trôi, thì không có biện pháp nào chống trả.
Trong lúc La Duy đau khổ giãy dụa, thì hoàng cung bởi vì Hưng Võ đế cấm túc Long Huyền mà nổi lên sóng gió.
Liễu phi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là tới điện Khuynh Văn gặp Long Huyền, lại bị thị vệ canh giữ bên ngoài điện Khuynh Văn ngăn lại, không có Hưng Võ đế ân chuẩn, ai cũng không thể bước vào điện Khuynh Văn thăm Long Huyền.
Liễu phi không có cách nào, chỉ có thể quỳ trước điện Trường Minh tới nỗi không đứng dậy nổi. Ả không ngờ hiện tại người Hưng Võ đế không muốn nhìn thấy nhất chính là những người có quan hệ với Liễu thị, ra lệnh một tiếng, Triệu Phúc liền mang theo người “mời” Liễu phi trở về điện Nga Anh.
Ngũ hoàng tử Long Tường không lâu cũng tới quỳ trước điện Trường Minh, dập đầu tới nỗi cái trán xuất huyết.
“Bảo nó cút đi cho trẫm!” Trong điện Trường Minh, Hưng Võ đế giận tím mặt.
“Phụ hoàng!” Long Tường ở bên ngoài hô to: “Người làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù có chết, người cũng phải cho nhi thần hiểu lý do cái chết chứ?!”
“Bảo nó cút đi!” Hưng Võ đế gầm lên: “Nó muốn chết, vậy để nó chết chung với ca ca mình!”
Vài thị vệ trong điện Trường Minh bước ra “mời” Long Tường đến điện Khuynh Văn của Long Huyền.
Hai đứa con trai bị giam cùng một chỗ, Liễu phi vô cùng luống cuống, mẫu tộc đã khó giữ được, hai đứa con trai nếu như cũng không giữ được nữa, vậy ả còn lại cái gì? Liễu phi tóc tai bù xù chạy tới điện Duyên Niên của thái hậu, đây là nơi cuối cùng có thể cứu ả.
Thái hậu sau khi biết Hưng Võ đế hạ lệnh cấm túc Long Huyền, chỉ biết trách mình chọn sai thời cơ ra tay. Giờ phút này là lúc xử án Liễu thị thông đồng với địch, hiện tại La Duy gặp chuyện không may, Hưng Võ đế sẽ không nghi những người khác, chỉ biết đổ lên đầu Liễu thị, như vậy Long Huyền cũng phải chịu bị nghi ngờ.
“Mẫu hậu, van người cứu Huyền nhi và Tường nhi!” Liễu phi quỳ gối trước mặt thái hậu khóc cầu: “Chúng nó không làm gì sai cả!”
“Ngươi yên tâm.” Thái hậu mân mê chuỗi Phật châu bằng ngọc: “Hổ dữ không ăn thịt con, bệ hạ sẽ không làm gì hai đứa nó.”
“Mẫu hậu!” Liễu phi nghe thái hậu nói càng nóng vội, cha không giết con, nhưng sau này, liệu Long Huyền còn có cơ hội ngồi lên ngai vàng sao? Hiện tại Long Tường cũng bị Hưng Võ đế nghi ngờ, bọn họ sau này biết trông cậy vào đâu?
“Tất cả lỗi đều do ai gia một mình gánh chịu.” Thái hậu sao không nhìn ra tâm tư Liễu thị: “Ngươi lui ra đi.”
Liễu phi thất hồn lạc phách ra khỏi điện Duyên Niên, nội cung lúc này đã đốt đèn, thâm cung đại nội, chỉ nghe cỏ cây theo gió đong đưa phát ra tiếng vang xào xạc, không nghe thấy một câu tiếng người. Cung nhân cúi đầu theo sau lưng Liễu phi, tiếng hít thở cũng không dám phát ra. Trong nội cung còn có ai là con người đây? Liễu phi tự hỏi mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT