*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1609816_282919538525983_1585276999_n

Đột nhiên Tưởng Chấn Vũ được mẹ Dịch giữ lại cùng ăn cơm chiều, dù sao thì mẹ Dịch cũng phải cẩn thận quan sát lại thật kỹ đứa con rể tương lai này chứ.

“Tiểu Vũ à, đây là cá kho tàu dì tự tay làm, con nếm thử xem.” Mẹ Dịch cười khanh khách gắp miếng thịt cá hướng vào bát của Tưởng Chấn Vũ.

“Cám ơn dì.” Lúc Tưởng Chấn Vũ đưa bát qua chuẩn bị tiếp được miếng thịt cá lại phát hiện thịt cá đã bị người ta cướp mất.

“Tiểu Lâu, mẹ dạy con lễ giáo thế nào?” Mẹ Dịch trừng mắt nhìn Dịch Tiểu Lâu đang cắn thịt cá.

“Đây là cơm nhà chúng ta, sao phải cho cậu ta ăn, của mình con thôi.” Dịch Tiểu Lâu cạch một tiếng đem đôi đũa đập mạnh lên bàn, đứng lên vươn tay che hết cả bàn đồ ăn, tức giận hét.

“Thằng này nói cái gì đấy? Mau ngồi xuống cho mẹ.”Đứa nhỏ này bình thường rất hiểu chuyện, hôm nay ăn trúng cái gì vậy?

“Không!” Dịch Tiểu Lâu bướng bỉnh, quay đầu không thèm quan tâm tới mẹ Dịch, cố chấp lấy tay ngăn đồ ăn.

“Dịch Tiểu Lâu!” Mẹ Dịch cũng tức giận, săn tay áo chuẩn bị đánh người, ba Dịch đang ở bên im lặng xem cuộc chiến liền nhanh chân ngăn cản “Đừng ra tay, từ từ nói, tiểu Lâu, mau ngồi xuống.”

“Không! Hôm nay trên bàn cơm này có cậu ấy thì không có con, ba mẹ chọn đi.” Dịch Tiểu Lâu chỉ chỉ Tưởng Chấn Vũ, hùng hồn nói.

“Lão Dịch, nhìn xem ông chiều đứa nhỏ ra thế nào rồi này!” Mẹ Dịch vươn một ngón tay chọt không ngừng vào vai Ba Dịch, chọt cho đầu ba Dịch cúi càng ngày càng thấp, haizzz, ai chẳng biết lão Dịch là một tên sợ vợ chính cống chứ.

“Dì à, đều là con không tốt, xem ra con nên về trước thôi.” Tưởng Chấn Vũ buông đôi đũa trong tay cúi đầu ủy khuất nói.

“A Vũ, là tiểu Lâu nhà dì không ngoan, con mặc kệ nó, hôm nay dì nhất định phải dạy dỗ nó một chút.”

“Cây tăm! Ai mướn cậu giả vờ quan tâm, thôi đi! Hôm nay tôi quyết tâm giận cậu rồi, ngày mai cũng không tha thứ cho cậu!”

“Dịch Tiểu Lâu! Đi lên úp mặt vào tường cho mẹ!” Mẹ Dịch đưa tay chỉ vào cầu thang, ra lệnh.

“Lên thì lên, con không ăn nữa!” Trước khi đi Dịch Liểu Lâu oán hận liếc mắt nhìn Tưởng Chấn Vũ, hừ lạnh một tiếng, chạy lên lầu.

“A Vũ, ngại quá, tiểu Lâu thường ngày được chiều riết hư rồi.” Mẹ Dịch mời Tưởng Chấn Vũ ngồi xuống, ý bảo hắn đừng để ý Dịch Tiểu Lâu nữa.

“Dì, để con lên nói chuyện với cậu ấy.” Tưởng Chấn Vũ yên lặng sám hối, không cẩn thận đùa giỡn quá trớn rồi, thật là có lỗi quá.

“Chờ nó đói bụng thì tự xuống ăn thôi, đừng để ý đến nó.” Mẹ Dịch dùng ánh mắt ngăn người nào đó đang muốn lên lầu an ủi con mình lại.

“Dạ.” Tuy rằng trong lòng rất sốt ruột, nhưng Tưởng Chấn Vũ vẫn phải ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm, chỉ là hắn ăn rất mau, ăn liên tục cả nói cũng không kịp nói nói, liền cầm một bát cơm chất đầy đồ ăn chạy vội lên lầu, vội vàng hô:”Dì ơi, con đi xem tiểu Lâu.”

“Haizz, xem ra là đang xót giùm ai kia mà, quả không sai.” Mẹ Dịch vừa lòng nhai thức ăn trong miệng, cười nói.

“Em vừa rồi là diễn kịch sao?” Hắn đã nói rồi mà, bình thường thương tiểu Lâu như vậy hôm nay tự nhiên lại bỏ mặc nó đói bụng.

“Em đây không phải là đang tạo cơ hội làm cho bọn nó làm hòa đấy thôi.” Mẹ Dịch cười tủm tỉm, đừng tưởng rằng bà không nhìn ra lúc về nhà hai đứa đang giận nhau.

“Lão bà đại nhân anh minh.”Ba Dịch lập tức tranh thủ khen lấy lòng.

________

Tưởng Chấn Vũ bưng bát, ở ngoài gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói:”Tiểu Lâu?”

“Không có ai, cậu nhầm phòng rồi.”

“Tôi vào đây.” Tưởng Chấn Vũ trực tiếp bỏ qua những lời này, thấy cửa không khóa liền tự mình đẩy cửa đi vào.

“Phòng này không có người, mau đi ra.” Dịch Tiểu Lâu cả người chôn trong chăn, giọng nói vì khuất tấm chăn mà ồm ồm.

“Nếu không có ai, tôi ngủ ở đây cũng không vấn đề nha?” Tưởng Chấn Vũ buông bát, cố ý nhảy thật mạnh lên giường, kéo tấm chăn.

“Không hỏi mà tự vào, vô lại.” Dịch Tiểu Lâu tức giận xốc chăn lên, chỉ vào mũi Tưởng Chấn Vũ mắng.

“Tôi vào phòng vợ mình sao gọi là vô lại được?” Tưởng Chấn Vũ nắm nhẹ cánh mũi của Dịch Tiểu Lâu một phát, cười nói: “Không phải không có người sao?”

“Thì chính là không có người!” Dịch Tiểu Lâu một chưởng đẩy tay Tưởng Chấn Vũ ra, định phủ chăn trùm lại nhưng không được đành phải cầm gối đầu che mặt mình, bực bội nói:”Làm sao mà có người được? Không có người! Không có người!”

Tưởng Chấn Vũ vui vẻ, xoay người nằm ngửa ở trên giường, nhấc chân lên bắt chéo cười nói:” Vợ có nghe qua chuyện xưa ‘bịt tai trộm chuông’ chưa?”

Bịt tai trộm chuông? Đó là chuyện xưa gì? Dịch Tiểu Lâu giật giật lỗ tai, nhưng vẫn cậy mạnh nói:” Ai, ai muốn nghe! Không cho cậu gọi tôi là vợ!”

“Ai? Không phải không có người rồi sao?Sao tôi nghe giống như có người đang trả lời mình vậy?”

“Không, không có người! Ê! Cậu rốt cuộc không kể cái truyện ‘bịt tai trộm chuông’ kia à?” Dịch Tiểu Lâu vụng trộm dời gối ra, lộ ra một đôi mắt chờ mong nhìn Tưởng Chấn Vũ, lỗ tai cao cao dựng thẳng.

“Nếu không có người, tôi cũng không lãng phí nước bọt kể chuyện làm gì, dù sao cũng không có ai muốn nghe.”

“Có! Tôi muốn nghe! Cậu mau kể!” Dịch Tiểu Lâu bỏ gối đầu trên tay ra, hai chân khoá ngồi trên bụng Tưởng Chấn Vũ, hai tay gắt gao nắm lấy áo hắn, vội vàng nói.

“Vậy cậu phải đồng ý một điều kiện của tôi, tôi kể xong cậu không được giận nữa.”

“… Được rồi…” Dịch Tiểu Lâu không tình nguyện đồng ý.

Tưởng Chấn Vũ không phụ sự trông mong của Dịch Tiểu Lâu, đưa tay vuốt vuốt tóc y, cười nói:” Tôi kể đây, ngày xưa…”

Dịch Tiểu Lâu ghé vào trên người Tưởng Chấn Vũ, dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe, lúc ngẫu nhiên nghe được đoạn nào đặc sắc sẽ không kìm được hẩy hẩy lỗ tai, trong mắt Tưởng Chấn Vũ là vô cùng dễ thương.

“Tôi kể xong rồi, hay không?” Tưởng Chấn Vũ chọt chọt Dịch Tiểu Lâu đang đơ đơ, ngủ rồi sao?

“Kể xong rồi?” Dịch Liểu Lâu sững sờ hỏi, thấy Tưởng Chấn Vũ gật đầu tỏ vẻ khẳng định, liền nâng người lên, lăn sang một bên, dùng chăn che đầu, không được tự nhiên nói: “Không hay chút nào, chúng ta còn đang giận dỗi, cậu có thể đi rồi.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại đang cười to, ha ha, cây tăm bị lừa, dù sao truyện xưa cũng đã nghe xong rồi.

“Aiii, con ơi, papa con nói dối cái mũi dài ra rồi kìa.” Tưỏng Chấn Vũ giơ Béo béo không biết đã đi đến bên cạnh lúc nào lên, cố ý nói.

“Ngao?” Béo béo vươn chân trước cào cào lên mớ lông vàng trên trán, mắt to sáng ngời nhìn Dịch Tiểu Lâu đang trốn trong chăn, ngao một tiếng.

“Con à con cũng hiểu nói dối là không tốt phải không? Chúng ta đừng để ý papa nữa, không ngoan gì cả.”

“Tôi, tôi không có sai, là cậu không tốt! Cậu, cậu khi dễ tôi! Chiếm mẹ của tôi, cướp đồ ăn của tôi, nhìn lén tôi tắm!” Dịch Tiểu Lâu xốc chăn lên, chỉ vào Tưởng Chấn Vũ, đôi mắt đỏ lên, thực ủy khuất.

“Tôi sai rồi, thực xin lỗi, làm hòa được không?” Tưởng Chấn Vũ làm sao có thể để Dịch Tiểu Lâu khóc được, nhanh chóng giơ một tay lên đầu làm động tác đầu hàng.

“…” Dịch Tiểu Lâu cắn răng không nói, một đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn chằm chằm Tưởng Chấn Vũ.

“Cha sai thật rồi, con ơi, giúp cha cầu tình đi.” Tưởng Chấn Vũ giơ Béo béo lên trước mặt Dịch Tiểu Lâu, Béo béo thật hợp tác mà ngao một tiếng.

“Vậy tôi sẽ tha thứ cho cậu, lần sau không được như vậy nữa.” Dịch Tiểu Lâu nhìn một người một sư đáng thương ê hề nhìn mình, cuối cùng nhịn không được thốt ra.

“Lấy tổ chức ra cam đoan, sẽ  không có lần sau.” Tưởng Chấn Vũ lập tức thề thốt thể hiện sự quyết tâm.

Rôộôôt–

Bụng Dịch Tiểu Lâu đột nhiên phát ra một chuỗi âm thanh ột ột, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của y đỏ bừng lên.Tưởng Chấn Vũ sợ y thẹn quá thành giận, nhanh chân cầm bát cơm trên bàn đưa cho y, thấy y chịu ăn mới nhẹ nhàng thở phào một cái, trong lòng thầm nhủ: Sau này chỉ nên đùa đùa cho vui thôi chứ đừng làm quá trớn nữa.

_______________

Chuyện “Bịt tai trộm chuông”:  hay Yểm nhĩ đạo linhYểm nhĩ đạo linh Zhiching ChenThe Epoch Times

Tại nước Tấn vào thời Xuân Thu, khi họ Phạm bị Trí Bá truy đuổi, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn.

Lúc đầu tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá lớn và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to và nghĩ ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới xách về được.

Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì “boong” một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm nút tai mình lại, nghĩ rằng: mình không nghe thấy thì người khác cũng chẳng nghe ra.

Hắn ta vừa bịt tai vừa đập chuông thật mạnh, từng tiếng từng tiếng vang xa, mọi người nghe thấy liền ùn ùn kéo đến.

Người đời sau biến câu chuyện này thành câu thành ngữ châm biếm về thói giả dối, với ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play