*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1426204_1459228047637320_556572614_n

Đoàn Dự Thanh và Trần Hạo hai năm trước đã thôi việc ở Học viện Kỳ Ba, đến vùng ngoại ô mua một ngôi nhà, nuôi một ít linh thú, lại trồng chút rau dưa, trái cây, ngày qua ngày nhàn nhã tự tại.

Tưởng Chấn Vũ dẫn theo Dịch Tiểu Lâu, mở cánh cửa gỗ trong viện, trùng hợp nhìn thấy Mary đang cầm chổi quét lá rụng, miệng còn hừ hừ thổi vài khúc kỳ kỳ lạ lạ, liền phất tay cười nói: “Mary, lại quét rác à?” Mỗi khi hắn đến thăm, luôn nhìn thấy Mary đứng quét lá rụng, hơn nữa cứ quét cố định ở một chỗ đó mà thôi.

Mary giơ cao cây chổi, nhiệt tình nói: “A~ chào cậu~ vợ cậu về rồi à?”

Dịch Tiểu Lâu quay đầu nhìn Tưởng Chấn Vũ, hai hàng lông mày nhăn lại thành một, “Từ khi nào mà Mary hiểu được cái chữ ‘vợ’ này vậy?”

Tưởng Chấn Vũ ngẩng đầu đắc ý nói: “Phải hiểu thôi! Mấy năm qua nó nghe tôi nhắc tới không biết bao nhiêu lần chữ ‘vợ’ này rồi, cho dù không biết cũng sẽ biết thôi.” Lúc trước khi Dịch Tiểu Lâu chuyển đi, hắn đi theo Trần Hạo luyện tập cách đấu kĩ thuật, cũng thường xuyên gặp mặt Đoàn Dự Thanh và Mary, bởi vì Trần Hạo rất ít nói, mà lực chú ý của Đoàn Dự Thanh lại chỉ dán trên người Trần Hạo, cho nên hắn chỉ có thể nói chuyện cùng Mary, kể lại những hồi ức ngọt ngào của hắn cùng Dịch Tiểu Lâu.

Dịch Tiểu Lâu lộ ra vẻ mặt vui mừng, A Vũ vẫn rất nhớ y, không hề quên đi y, thật tốt quá.

Tưởng Chấn Vũ nhìn ra Dịch Tiểu Lâu cảm động, khẽ cười cười, cầm chặt tay hắn, một kiếp này, tôi quên ai cũng không thể quên cậu, đây là lời hứa giữa tôi với cậu, tôi sẽ dành cả đời này để thủ tín.

Mười mấy năm qua Đoàn Dự Thanh không gặp Dịch Tiểu Lâu, lúc này gặp lại, trong lòng thật vui vẻ, ôm lấy y cười không ngừng: “Tiểu Lâu, đã lâu không gặp, tôi mời cậu ăn kẹo thỏ nha.” Nói xong, liền cao thấp sờ túi tiền trên người, kết quả một viên thỏ cũng không tìm được, lập tức quay đầu tức giận trừng Trần Hạo: “Cục băng, anh lại đem kẹo của em giấu nữa rồi!”

Trần Hạo mặt lạnh không chút cảm xúc nói: “Em đã quên chuyện mấy ngày trước em ăn kẹo quá nhiều bị đau răng sao?”

Đoàn Dự Thanh không cam lòng nói: “Cũng không phải em muốn ăn, em đưa cho tiểu Lâu ăn cũng không được sao?”

Trần Hạo không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết nói: “Anh biết em cũng sẽ đi theo ăn vụng thôi.”

Đoàn Dự Thanh bất mãn nói khẽ: “Em mà thèm ăn vụng à… ăn một viên cũng không được sao…”

Dịch Tiểu Lâu dùng sức vỗ vai Đoàn Dự Thanh, cười ha ha nói: “Chú Đoàn, chú vẫn thích ăn kẹo như vậy!”

Đoàn Dự Thanh bĩu môi,”Đó là thú vui nhân sinh duy nhất của tôi… Chút hứng thú nhỏ nhoi ấy cũng bị tàn nhẫn cướp đoạt nữa…”

Tưởng Chấn Vũ bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, thảnh thơi nói: “Vậy mà chú có chịu bỏ đâu, khổ cho Trần ca có thể chịu được chú nhiều năm như vậy…”

Đoàn Dự Thanh một chưởng chụp lên đầu Tưởng Chấn Vũ, hừ nói: “Ai cho cậu nói chuỵên như vậy? Không biết lớn nhỏ, Trần ca của cậu thích tôi là phúc đức tu ba đời đấy, hiểu không? Béo béo đâu? Ra ngoài đây chơi đi~”

Tưởng Chấn Vũ mở không gian chăn nuôi của mình thả Béo béo ra, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy con sư tử màu vàng con kia nhảy ra, kết quả tìm tìm khắp nơi cũng không thấy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nó nằm úp sấp trên đỉnh đầu Dịch Tiểu Lâu, còn thoải mái gầm gừ.

Dịch Tiểu Lâu ngqạc nhiên kéo Béo béo trên đầu xuống, ôm vào trong ngực yêu thích vuốt ve không buông tay, cười nói: “Cục cưng~ nhớ ba ba không?”

Béo béo dùng cái đầu nhỏ chậm rãi cọ Dịch Tiểu Lâu, chân trước nâng lên vỗ vỗ ngực Dịch Tiểu Lâu, đầu hơi nghiêng về trước, vui sướng gầm gừ, cái đuôi nhỏ trên mông thỉnh thoảng phe phẩy, vùi đầu vào người Dịch Tiểu Lâu.

Bất quá, rất nhanh, Dịch Tiểu Lâu liền phát hiện có điểm không đúng, y nghi hoặc hỏi: “Sao Béo béo vẫn nhỏ như vậy? không phải Linh thú dựa vào sức mạnh của người lập khế ước mà lớn lên sao?” Nghĩ như vậy, chẳng lẽ năng lực của Tưởng Chấn Vũ so với trước đây, không tiến bộ chút nào sao.

Tưởng Chấn Vũ sâu kín thở dài, “Tôi cũng không biết Béo béo bị làm sao, tuy năng lực của nó mạnh hơn trước đây nhưng vóc dáng lại không lớn nữa, khi chú Đoàn kiểm tra cho nó thì không tra ra được chút vấn đề nào cả.”

Dịch Tiểu Lâu lo lắng sờ sờ đầu Béo béo, thấy nó chỉ ngây ngốc nhìn mình, tâm liền mềm ra, “Vậy sức khoẻ Béo béo có bị ảnh hưởng không?”

Đoàn Dự Thanh cam đoan nói: “Liền trước đã kiểm tra rồi, là không có vấn đề, không biết về sau biến hóa gì không thôi.”

Nói đề tài nà, không khí trong phòng trong nháy mắt liền trầm xuống, dù sao Béo béo không chỉ là khế ước thú của Tưởng Chấn Vũ, mà còn là cục cưng trong tim bọn họ, giờ lại gặp chuyện này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải quyết thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Tưởng Chấn Vũ đánh vỡ sự yên tĩnh, cười nói: “Béo béo là con tôi mà~ tôi là người có phúc khí, Béo béo cũng sẽ có phúc khí thôi~”

Đoàn Dự Thanh phụ họa nói: “Lời này nói đúng, cái gọi là tai họa lưu ngàn năm, con của tai hoạ, thế nào cũng sẽ đồng thọ với cậu thôi~”

Tưởng Chấn Vũ hướng lên trời phiên cái xem thường, khóe miệng run rẩy nói: “Chú Đoàn, Chú nói chuyện thôi, Cái gì kêu là tai họa di ngàn năm? Tôi đây là một thanh niên nhiệt tình tràn đầy hứa hẹn, làm sao có quan hệ với tai hoạ gì được?”

“Dự thanh, sao náo nhiệt vậy?” Đang lúc Đoàn Dự Thanh muốn phản bác lại, trên lầu một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi xuống.

Dịch Tiểu Lâu không nhận ra giọng nói ấy, nhưng bỗng dưng trừng lớn mắt, người đàn ông này thoạt nhìn rất quen mắt. Hình như mình gặp qua hắn ở đâu rồi? Cẩn thận lục lọi trong tiềm thức một vòng, vẫn nghĩ không ra, chỉ là có ấn tượng mơ hồ, cảm thấy bản thân hình như đã gặp qua người này rồi.

Đoàn Dự Thanh phất tay chào, cười nói: “Tỉnh ngủ chưa? Chúng tôi ngồi đến trưa cũng không đánh thức cậu, xem ra cậu thật sự rất mệt ha ha~”

Người đàn ông không thèm để ý khoát tay, ngồi xuống sô pha, bưng ly trà trên bàn uống một ngụm, mới cười nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay tất cả đều bận rộn ở sở nghiên cứu, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một ngày, dù sao cũng phải ngủ một giấc thật ngon.”

Đoàn Dự Thanh ôm ôm tay, miễn cưỡng tựa vào lòng Trần Hạo “Bảo cậu thôi việc ở sở nghiên cứu, cậu lại không chịu, đáng đời cậu làm việc mỗi ggày sống không bằng chết~”

Tưởng Chấn Vũ từ sau khi người kia ngồi xuống liền bất động thanh sắc quan sát hắn, không biết vì cái gì, hắn đối với người này chán ghét không hiểu nổi, tổng cảm thấy đây không phải người tốt, phòng bị trước vẫn hơn, hắn phát hiện lúc Đoàn Dự Thanh khuyên người kia nghỉ làm ở sở nghiên cứu, trên mặt người kia trong nháy mắt hiện lên một tia sát ý, bất quá rất nhanh liền khôi phục thành khuôn mặt tươi cười ban đầu, nếu không phải Tưởng Chấn Vũ vẫn nhìn người đó, hắn cũng sẽ không phát hiện chuyện này.

Xem ra, phải cho người điều tra tên này, nói không chừng sẽ có ngạc nhiên không nhỏ.

Dịch Tiểu Lâu ôm Béo béo, quay đầu hỏi: “Chú Đoàn, người kia là ai? Không giới thiệu một chút?”

Đoàn Dự Thanh giống như mới nhớ ra việc này, vỗ vỗ đầu, giới thiệu: “Đây là bằng hữu của chú: Tần Phong, bất quá từ khi còn nhỏ cậu ấy đã chuyển đi, vừa về thành phố S gần đây, Phong tử, đây là Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu, đệ tử của tôi, đương nhiên hiện tại cũng là bằng hữu của tôi.”

Tần phong? Phong tử! Không phải đây là tên phong tử* đến nhà còn kinh thường mình sao?

*Ở đây Dịch Tiểu Lâu gọi “phong tử” là tên lừa đảo, còn Đoàn Dự Thanh gọi “Phong tử” đơn giản là gọi thân mật thôi.

Dịch Tiểu Lâu nhịn cảm giác xúc động muốn tung một đấm sang, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chào chú.”

Tần Phong thản nhiên gật đầu xem như đáp lại lời chào Dịch Tiểu Lâu, bất quá khi hắn quay đầu nhìn về phía Tưởng Chấn Vũ, mắt sáng rực lên, cười nói: “Đây là Tiểu Vũ phải không? lần sau có rảnh có thể tới tìm chú chơi.”

Ở núi bên kia sông bên kia, có một đám thảo nê mã*! trong đầu Dịch Tiểu Lâu nháy mắt nhớ tới câu ca này! Ni mã, đây là phân biệt đối xử, xem thường tôi cứ việc xem thường, ai thèm!

*Thảo nê mã: viết đồng âm vs cụm “thao ngươi mụ”, tương đương cách chửi lái “đậu xanh rau má” ở nước mình.

Tưởng Chấn Vũ cảm nhận được Tần Phong khinh thị Dịch Tiểu Lâu, khó chịu trong lòng với hắn càng sâu, vì thế cũng không nhiệt tình đáp lại, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng rồi thôi.

Đoàn Dự Thanh thấy vậy, đành bất đắc dĩ ha ha nói: “Mọi người đừng khách sáo, đêm nay chúng ta ăn một bữa cơm uống chầu rượu đi, thế nào? Coi như là chào đón tiểu Lâu.”

Tưởng Chấn Vũ lắc đầu từ chối nói: “Chú Đoàn, đêm nay không được, tôi với tiểu Lâu còn có chút việc phải làm.”

Đoàn Dự Thanh đành tiếc nuối nói: “Vậy ngày khác chúng ta tụ lại đi.”

Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu song song gật đầu, lúc đứng dậy cáo biệt chuẩn bị đi, lại bị kéo lại, chỉ nghe Tần Phong hơi lo lắng nói: “Tiểu Vũ, số điện thoại của cậu là gì? Để tiện liên hệ về sau.”

Tưởng Chấn Vũ trầm mặc nhìn Tần Phong không nói.

Đoàn Dự Thanh có chút xấu hổ nhìn qua nhìn lại, Phong tử đây là làm sao vậy? Ngày thường lạnh lùng như vậy sao lại chủ động xin số điện thoại của tiểu Vũ? Đừng nói là thích người ta đi 囧?

“xxx.” Dịch Tiểu Lâu rất nhanh đọc ra một dãy số, kéo Tưởng Chấn Vũ ra ngoài cửa,”Chú Đoàn, lần sau gặp.”

Đoàn Dự Thanh vừa nghe đến dãy liền nháy mắt ngây người, dãy số này không phải của tiểu Vũ. Bất quá y thấy Tần Phông thật sự lưu lại dãy số kia, nên quyết định không cần nói cho hắn biết chân tướng, dù thế nào, cũng không nên chia rẽ tình duyên c. Không nên cho Tần Phong hy vọng, vì thế, não Đoàn Dự Thanh đã tự động khẳng định chuyện Tần Phong thích Tưởng Chấn Vũ luôn.

Ra khỏi Đoàn gia, Tưởng Chấn Vũ tò mò hỏi: “Cậu cho hắn số của ai vậy?”

Dịch Tiểu Lâu đắc ý cười nói: “Ha ha, Bạch Phao Huệ, tôi thuê người tìm số điện thoại của cô ta, vốn không định làm gì, không nghĩ bây giờ lại có tác dụng.”

Tưởng Chấn Vũ nhéo nhéo cái mũi Dịch Tiểu Lâu, cười nói: “Cậu đúng là quỷ linh tinh, bất quá tôi cảm thấy tên Tần Phong kia cũng không phải người tốt gì. Tôi sẽ cho người điều tra bối cảnh của hắn.”

Dịch Tiểu Lâu gật gật đầu, đồng ý nói:” Tôi cũng cảm thấy vậy.”

_______________

Bonus: thảo nê mã

images

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play