*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau, Tưởng Chấn Vũ quả nhiên bị thượng tá gọi lên văn phòng khiển trách không ngừng, lời nói rất chi kịch liệt, giọng điệu rất chi oán giận, Tưởng Chấn Vũ nghe cứ như thể mình đã phạm tội ngập trời không thể chấp nhận được vậy.
Cũng khó trách thượng tá giận dữ như vậy, sự thật là tối hôm qua lúc ông về nhà, bị con gái than than, trách trách, còn bị lão vợ nhéo lỗ tai cằn nhằn một trận, đã sớm nghẹn cả bụng lửa giận, sáng nay đương nhiên là muốn trút cơn tức trong người vào tên đầu sỏ gây nên- là Tưởng Chấn Vũ rồi.
Xem, đồng chí thượng tá giận dữ đập một cái như trời giáng lên bàn, vô cùng khí phách nói: “Nói, cậu có vợ là thế nào?”
Tưởng Chấn Vũ vừa nghe, lập tức nghiêm người, thái độ hiền lương nói: “Ước định từ nhỏ.”
Thốt ra lời này, hiệu quả thật nha, sắc mặt thượng tá lập tức trầm xuống, trầm ngâm nói: “Ước định từ nhỏ? HẢ?” Chữ “Hả” kia thốt lên rất chi là khí thế.
Tưởng Chấn Vũ biết rõ tính tình thượng tá đương nhiên sẽ không sợ, bất quá cũng không biểu hiện ra mặt, hắn cúi đầu xuống, giả bộ rụt rè nói: “Vâng, từ nhỏ đã định ra, tình cảm cũng rất tốt.” Ai, bộ dáng thì rụt rè đấy, nhưng về nội dung, nghe thế nào cũng như đang khoe ra vậy.
Thượng tá nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nghẹn cả buổi mới phun ra một câu, “Sao cậu không nói sớm cho ta biết?”
Tưởng Chấn Vũ vô tội nhìn thượng tá, chân thành nói: “Tôi đã nói qua với ngài rồi.”
Thượng tá trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Khi nào?!” Sao một chút ấn tượng ông cũng không có?
“Nửa tháng trước, lúc ngài đang soạn báo cáo.”
Đồng chí thượng tá cẩn thận nghĩ nghĩ, im lặng, hình như đúng là có nói qua…… Nhưng mà, chọn lúc ông bận công việc sứt đầu mẻ trán nói chuyện này, còn không phải lừa gạt sao?
Tưởng Chấn Vũ nhịn cười, thành khẩn nói: “Thượng tá, nhớ chưa?”
Thượng tá có thể nói không nhớ ra sao? Không thể! Cấp dưới này của ông tuy rằng năng lực làm việc bê bết, nhưng đi cùng với năng lực làm việc lại là tác phong ác liệt vô cùng, hơn nữa hắn có một người cha cường hãn, mà quan trọng nhất là, trong tâm ông rất thích người cấp dưới này, đủ loại nguyên nhân vào cùng một chỗ, liền khiến ông không có biện pháp xử lý.
Thượng tá phất tay, lúc đang định đuổi người nào đó đi ra ngoài thì vang lên hai tiếng đập cửa, vì thế, ở trong ánh mắt trêu đùa của Tưởng Chấn Vũ, thượng tá lập tức ngồi xuống, một tay gác trên bàn, một tay nắm bút giả bộ cần cù thật thà công tác, sau đó, mới thanh thanh cổ họng, trầm giọng nói: “Vào đi.”
“Báo cáo thượng tá, tôi là đặc nhiệm được thành phố A điều tới -Dịch Tiểu Lâu.”
Bởi vì cúi đầu, Tưởng Chấn Vũ cũng không nhìn thấy người vừa vào là ai, cho đến người tới mở miệng nói chuyện, mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi sợ hãi: “Vợ yêu! Sao cậu lại ở đây?!” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Thượng tá khó hiểu nhìn hai người, không chắc chắn lặp lại nói: “Vợ yêu?” Khốn nạn, thế mà lại là con trai! Nếu là con trai, gọi là vợ cái gì chứ? Tuy nói ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển tiến bộ, mọi người đã vui vẻ chấp nhận người đồng tính yêu nhau, nhưng không đến mức đem một tên con trai oang oang kêu là vợ thế này, đây không phải là bày ra cho thiên hạ thấy “vị trí trên giường” của các cậu sao?
Tưởng Chấn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Lâu mặc quân trang, thật sự là rất có cảm giác! Xem một thân quân phục xanh ngắt thẳng tắp kia trên người vợ, bày ra vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài giam trong chiếc quần quân dụng, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn cởi cái quần ra mà nhìn cặp chân dài kia, giày quân đội màu đen trên chân, lại tăng thêm một tầng mê hoặc. Thật muốn cứ như vậy đem vợ áp đảo trên giường, từng chút từng chút chậm rãi cởi áo cậu ấy ra, vuốt ve đầu nhũ phấn nộn, lại kéo khoá quần cậu ấy xuống, từng chút từng chút khéo léo sờ lên phân thân….
Thái độ của cậu là gì đó? Cậu cho cậu là tên lưu manh sao? Đừng lộ ra thái độ đáng khinh bỉ như vậy biết không? Cậu không biết là khiến người ta đều chê cậu dọa người! Nội tâm đồng chí thượng tá không ngừng gào thét, buộc phải mở miệng lên tiếng, ý đồ làm người nào đó thoát khỏi ảo tượng, “Vợ cậu là con trai?”
Tưởng Chấn Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn phía phát ra âm thanh, ngây người ra nói: “Ngài nói chuyện với tôi?”
Thượng tá bất đắc dĩ liếc liếc một cái miệng cười khinh Tưởng Chấn Vũ thở dài nói: “Đúng, ta đang nói chuyện với cậu, thu hồi cái tư tưởng vàng vọt của cậu về não tái chế lại đi.”
Tưởng Chấn Vũ gật gật đầu, nghĩ nghĩ vấn đề đồng chí thượng tá vừa nói, lại gật gật đầu, nói: “Vợ tôi là con trai, chẳng lẽ tôi chưa nói?”
Đương nhiên rồi, cậu chưa nói! Nhìn một cái là biết ngay cậu che giấu ta biết bao nhiêu chuyện! Thượng tá nghiêm mặt, “Cậu ra ngoài trước đi, ta nói với đồng chí Dịch vài chuyện trong sở, để qua sáng nay cậu ấy có thể quen với cách công tác ở đây.”
Tưởng Chấn Vũ ấn ấn quân mũ trên đầu, hỏi: “Thượng tá, ngài không nghĩ tôi là người thích hợp nhất để giúp đồng chí Dịch đây quen với công việc ở đây sao?”
Thượng tá không chút do dự lắc đầu, cắn răng nói:” Cậu mới là người không thích hợp nhất.”
Tưởng Chấn Vũ thu lại nụ cười, cố gắng bày ra biểu cảm chân thành tha thiết nhất của mình, “Thượng tá, tin tưởng tôi, không ai ở sở này thích hợp hơn tôi đâu.”. Giọng điệu rất chi kiên nghị, như thể nếu ông không gật đầu đồng ý tôi liền sống chết với ông.
Thượng tá khoát tay, ý là tôi thấy cái mặt cậu liền đau đầu, cậu biến đi nhanh nhanh hộ, “Đi đi, đồng chí Dịch giao cho cậu, cậu giới thiệu công tác ở sở này cho đàngg hoàng cho tôi, đừng có nhân cơ hội đụng chạm người ta đó.”
Tưởng Chấn Vũ nghỉ nghiêm, tư thế chỉnh chu cúi chào, nghiêm túc nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Nếu không nhìn tới ánh mắt hắn tùy ý nhìn về hướng Dịch Tiểu Lâu, cùng với nụ cười nén khiến nơi khóe miệng hình thành một cái độ cong quỷ dị, lời cam đoan này sẽ thành thật hơn hẳn.
“Phắn, cậu cút mau cho ta!” Thượng tá rốt cục nhịn không được, sắc mặt đỏ bừng, vài cọng tóc trên đỉnh đầu cũng bởi vì đồng chí thượng tá tức giận, nhảy dựng nhảy dựng lên, đúng, không sai, đồng chí thượng tá của chúng ta bị hói cả trọc đầu, đây là nỗi đau cả đời ông, chúng ta không nên nhắc tới.
“Tôi đi ngay đây, đừng nóng giận, không tốt cho tóc đâu.” Dứt lời, Tưởng Chấn Vũ kéo Dịch Tiểu Lâu nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng, nếu không tránh nhanh, chẳng lẽ còn chờ bị đồng chí thượng tá “tặng” cho một cái chén sao? Quả nhiên, một tiếng chén rơi xuống đất vỡ vụng truyền đến, là do đồng chí thượng tá giận chó đánh mèo đây mà, cái chén đáng thương.
Dịch Tiểu Lâu nhìn vẻ mặt cười gian trá của Tưởng Chấn Vũ, nhíu mi nói: “Cậu đối với cấp trên như vậy, không sợ lỡ mất tiền đồ sao?”
Tưởng Chấn Vũ cười đáp:”Không đâu, lão già kia tốt tính lắm, không cần sợ.”
“Ai, thân là cấp trên của cậu, thật sự rất đáng thương.” Có loại cấp dưới này, không có còn hay hơn.
Tưởng Chấn Vũ không đồng ý phản bác nói: “Sao vậy? Ông ấy đang vui lắm đó.”
Dịch Tiểu Lâu tựa tiếu phi tiếu* nhìn Tưởng Chấn Vũ, nghiễm nghiêm không tin nói, “Cậu chắc chắn?”
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cườiTưởng Chấn Vũ quyết định vẫn lầ không cần cùng vợ rối rắm cái vấn đề không thú vị này, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đến đây một chút, như lời cam đoan, tôi dẫn cậu đi thăm qua sở.” Chưa nói hết, thuận tiện ăn chút đậu hủ luôn!