Ngày mùa hè nắng chói chang, gay gắt như muốn thiêu đốt toàn bộ mọi thứ. Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp đơn sơ, Dụ Phi hé ra khuôn mặt xanh trắng yếu nhược đầy buồn ngủ. Mặt đường toàn ổ gà lắc lư như điên khiến xương cốt cả người hắn đều đau, nhưng hành trình kéo dài đã khiến hắn đau đến chết lặng, nếu không phải bên cạnh hắn còn có một nam nhân đang ngồi lải nhải nguyên một đường, hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mà hảo hảo ngủ một giấc.
“Tiểu Phi.... Đừng trách a cha nhẫn tâm, năm nay mất mùa không thu hoạch được chút nào, trời lại hại a phụ của con bệnh nặng, con đi là cứu cả nhà chúng ta.... Con cũng đừng lo lắng, tuy bắc Man tộc có chút hoang vu, nhưng tiểu tử ít, con đi, ca nhân nhà vợ đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo con...”
Chửi thầm mẹ nó lần thứ bốn mươi, đại thúc ngươi có phiền hay không. Dụ Phi không còn khí lực mà nâng mí mắt, quăng cái xem thường.
Thấy bộ dáng yên lặng của Dụ Phi, trong lòng Tống Vân lại đau xót. Đứa con này là hắn sinh non, năm ấy sinh đứa nhỏ ra cũng là đại hạn, đất khô lại thành từng cục, người một nhà suýt nữa đói chết. Hắn mỗi ngày nhai rau dại rễ cây sống qua ngày, lại không có sữa nuôi đứa nhỏ. Cho nên đứa nhỏ này từ nhỏ thân thể yếu đuối lại nhiều bệnh, so với hai tiểu ca trong nhà còn được nuông chiều hơn. Tròn mười tám tuổi lại không thể gánh vác cái gì, không có nhà nào nguyện ý gả ca nhân cho đứa nhỏ này. Nửa năm trước thời điểm lên núi hái rau dại còn bị ngã đụng đầu, sau khi tỉnh lại thì lại mất trí nhớ, việc gì cũng quên sạch. Lần này người môi giới bên bắc Man tộc đến, hắn không khỏi có chút động tâm.
Dù sao tiếp tục dưỡng ở nhà cũng chỉ kéo theo mọi người cùng nhau đói chết, không bằng giúp trong nhà đổi chút đồ ăn, cũng coi như tìm cho đứa nhỏ này lối thoát.
Trong lòng Tống Vân lại nghĩ tới lời nói của phu quân, nhưng thời điểm gần đến lúc đem đứa con mình đã nuôi dưỡng hơn mười mấy năm bán đi, lại nhịn không được nước mắt rơi như mưa, ôm Dụ Phi nhỏ gầy tiếp tục nhắc mãi.
“Nghe nói ca nhân ở bắc Man tộc đều có tay nghề, con cưới bọn họ, nói không chừng lại có cuộc sống thoải mái cũng không cần đụng tay đụng chân việc gì... Có thể so với việc ở lại nhà mình còn được hưởng phúc hơn...”
Tống Vân tiếp tục lặp lại lời đã nói lần thứ mấy chục, cũng không biết là an ủi Dụ Phi, hay an ủi chính mình.
Ai không biết đây là lời lừa mình dối người, nếu thật sự tốt như vậy, bắc Man tộc cần gì đến mức mỗi khi mất mùa lại phải ra phía nam mua tiểu tử. Cuộc sống nơi đó gian khổ, lại hoang vắng. Ca nhân phần lớn bưu hãn hung ác, nghe nói hàng năm đều dựa vào săn dã thú để sống qua ngày. Nhưng cũng khó hiểu ở chỗ bắc Man tộc cho tới nay luôn sinh ra nhiều ca nhân hơn tiểu tử, hơn nữa mỗi một người tố chất thân thể đều cao hơn hai tiểu tử phía nam gộp lại, ở đây cũng hình thành hệ thống xã hội hoàn toàn khác biệt với phía nam.
Đã quen với cuộc sống phồn hoa náo nhiệt cùng ca nhân ôn nhu như nước của phía nam, tiểu tử nào lại nguyện ý đi tới một nơi mình hoàn toàn không quen, lấy một Man nhân so với mình càng thêm dũng mãnh để làm phu lang? Cho tới nay người nguyện ý đi theo người môi giới, nếu không phải giống như Dụ Phi thân thể yếu ớt không tìm được mối hôn nhân, thì chính là lưu manh hết ăn lại nằm không biết gánh vác việc gia đình, thật sự là lối thoát hạ sách nhất.
“Tiểu Phi... Đừng trách a cha...” Tống Vân lại tiếp tục bi thường, ôm lấy Dụ Phi khóc lóc.
Dụ Phi ngay cả khí lực trợn trắng mắt cũng không có, tùy tiện đi, dù sao cũng sắp nói lời từ biệt với đại thúc này. Hắn cũng thật sự không thể nói với đại thúc vừa khóc vừa thương tâm kia, kỳ thật ngươi không cần thương tâm, ta vốn không phải đứa con của ngươi. Thật ra mà nói, đứa con của ngươi đã ngã chết từ nửa năm trước rồi.
Không sai, Dụ Phi nguyên bản không phải người thế giới này. Hắn trước khi sống lại ở thế giới này thì từng là một gã bộ đội đặc chủng quốc gia, trong một lần chấp hành nhiệm vụ bất hạnh bị trúng đạn, khi tỉnh lại thì phát hiện chính mình đi tới một thế giới không tồn tại trong lịch sử.
Nơi này chỉ có nam nhân, có thể sinh đẻ lấy chồng gọi là ca nhân, nam nhân giống như hắn toàn bộ đều kêu là tiểu tử.
Làm một đồng chí trời sinh thuần 1, Dụ Phi đối với cấu tạo của thế giới này hoàn toàn không rối rắm. Hắn xưa nay thích hợp với thực lực cường đại, bị một súng bắn thủng ngực còn có thể Tá Thi Hoàn Hồn đã là buôn bán lời, còn có cái gì mà bi thiết. Nhưng lúc vừa mới sống lại đối với thân thể gà bệnh này rất không quen, đáng tiếc không đợi hắn thực hiện kế hoạch cường thân kiện thể, liền ồn ào chuyện nạn hạn hán. Mỗi ngày đói tới mức trước mắt biến thành màu đen thì đừng nói rèn luyện, ra cửa cũng có thể bị thái dương nóng bỏng chiếu tới muốn lột da.
Sau đó thời điểm còn chưa kịp làm gì để cải thiện hoàn cảnh gia đình, hắn đã bị phụ thân của thân thể này đem bán.
Đối với chuyện này thật ra Dụ Phi cũng không có gì oán hận, thứ nhất hắn còn chưa bồi dưỡng ra được chút tình cảm nào với gia đình này, dùng chính mình đổi lấy lương thực cũng coi như thay tiền thân báo đáp ân sinh dưỡng. Thứ hai...
Dụ Phi nghĩ đến sau khi sống lại thấy ca nhân, mặc kệ đại thúc nhà bên bát quái lại chanh chua cay nghiệt, hay là thiếu niên chưa gả như chim nhỏ nép vào người hoặc dũng mãnh lại thích làm nũng, đều khiến cho hắn cảm thấy thật sự rất đau trứng. Hắn thích nam nhân không sai, nhưng mà... Hắn thật sự không chịu nổi ngụy nương. Lúc trước lại bị phụ thân a cha thương lượng với người môi giới ép buộc hắn cưới vợ, hắn thực sự sợ khi đối mặt với khuôn mặt thẹn thùng e ấp thì tiểu nam nhân của hắn cũng không đứng dậy được.
Nhưng mấy ngày trước đây khi nhìn thấy người môi giới bắc Man tộc, Dụ Phi lúc ấy liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, đại thúc đẹp trai vai rộng chân dài anh tuấn cỡ nào, nếu trẻ hơn mười tuổi thì tuyệt đối là món ăn của hắn. Hắn thập phần thản nhiên hỏi đại thúc đẹp trai, “Các ca nhân kia đều giống ngài sao?”
Lúc ấy đại thúc đẹp trai ngẩn người, bộ dáng có chút rối rắm, ca nhân bắc Man tộc bọn họ quả thật đại bộ phận đều là thân hình cao lớn dung mạo tục tằng, dáng vẻ không được đẹp như ca nhân phía nam. Nhưng nếu nói tình hình thực tế, tiểu tử lần này nguyện ý đi cùng hắn có thể càng ít...
Lương tâm của đại thúc đẹp trai bị khảo nghiệm, nhưng người bắc Man tộc xưa nay ngay thẳng thành thật, chưa bao giờ biết lừa gạt hãm hại. Hắn đến đây mua tiểu tử, cũng là mọi người ngươi tình ta nguyện một tay đưa lương thực một tay dẫn người mua bán. Cho nên hắn cuối cùng vẫn nói chi tiết cho Dụ Phi, “Ca nhân bắc Man tộc chúng ta phần lớn không khác ta lắm, mọi người săn thú cũng là một tay lão luyện, tiểu tử các ngươi nếu nguyện ý đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi....”
Câu nói kế tiếp của đại thúc đẹp trai Dụ Phi đã không nghe vào bao nhiêu, lần này hắn cam tâm tình nguyện đi tới bắc Man tộc hơn nhiều.
Xe ngựa xóc nảy một đường loạng choạng rốt cục cũng tới biên cảnh giao nhau của phía nam và phía bắc, bắc Man tộc phái đoàn xe tới tiếp ứng đang chờ ở kia. Dụ Phi xốc màn xe lên trong nháy mắt, nhìn đến một loạt nam nhân dương cương kiện mĩ đang cưỡi ngựa, nhất thời ở trong lòng huýt sáo.
“Này... Thấy thế nào cũng so với tiểu tử còn...” Tống Vân ở một bên trừng lớn mắt, nhóm người này cơ thể cao lớn cường tráng hơn nhiều so với tiểu tử, nếu không phải trên trán có thai văn không thể nhận sai, làm sao có thể nghĩ tới đó là ca nhân...
Nghĩ tới Dụ Phi phải lựa chọn phu lang bên trong đám ca nhân còn cường tráng hơn tiểu tử này, khóe mắt Tống Vân lại là đau xót, đang muốn kéo đứa con đáng thương nhà mình qua khuyên giải an ủi vài câu, vừa quay đầu… Lại phát hiện Dụ Phi đã vui vẻ tiêu sái đi qua.
Nơi này kỳ thật cũng coi như là đại hội thân cận, bắc Man tộc đối với con rể bọn họ mua tới thật sự là tiếp đãi chu đáo. Có thể nói tiểu tử bên này sẽ lựa chọn trong những ca nhân tới đón tiếp ở phía trước một người mình cảm thấy thuận mắt, sau đó trực tiếp ngồi lên xe ngựa của ca nhân trở về kết hôn.
Đại thúc đẹp trai lúc trước đã nói qua với nhóm tiểu tử, nhưng nhóm tiểu tử cùng đi với Dụ Phi tới đây đều giống như Tống Vân bị đả kích thị giác, không ai tiến lên. Vài năm trước cũng là tình huống như vậy, bề trên trong nhà đã dặn qua các ca nhân phải xuống ngựa, chuẩn bị nói vài câu thân thiện với nhóm tiểu tử sắp trở thành phu quân của mình. Liền nhìn đến một tiểu tử thân hình có chút nhỏ gầy nhưng ánh mắt sáng ngời đi tới, trên mặt lộ vẻ tươi cười ý vị thâm trường thản nhiên đánh giá bọn họ.
Kháo, này quả thực là mơ cũng không có được. Dụ Phi là thuần 1, tuy lấy điều kiện ngoại hình kiếp trước của hắn thì ở trong vòng luẩn quẩn này sẽ rất được hoan nghênh, nhưng có thể là do hắn ở trong bộ đội, hắn chỉ thích loại nam nhân dương cương, cố tình loại này nếu không phải thẳng thì chính là thuần 1. Trước khi lăn giường còn phải so cao thấp một trận, kiếp trước hắn sống đến hơn ba mươi tuổi, tình một đêm không ít nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính nói chuyện yêu đương. Hiện tại mấy chục người thuộc loại hình hắn thích xếp hàng mặc hắn chọn lựa, này chẳng lẽ là vì hắn đời trước hy sinh quang vinh nên thưởng cho hắn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT