Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua bước màn tiến vào căn phòng, căn phòng nguyên bản mờ tối nháy mắt có một tia ánh sáng. Trên giường tối, Hạ Trĩ cuộn mình trong chăn còn nặng nề ngủ, không một một chút dấu hiệu thanh tỉnh. Đã muốn vào mùa đông, quản gia đã sớm thay đổi vật dụng trong phòng. Sàn gồ đã phủ lên một tầng sáp, phía trên còn phủ lên một tấm thảm thật dày. Tầng này nguyên bản không có thảm nhưng sau khi Hạ Linh thấy Hạ Trĩ mặt áo ngủ ngồi dưới đất chơi game liền sai người đặc biệt chuẩn bị. Chăn mỏng manh mát mẻ bị đổi thành nhẹ mềm ấm áp như tơ, làm cho Hạ Trĩ mỗi sáng có thêm một lí do ở lại giường.

Hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ đầu tiên của Hạ Trĩ. Thái dương dần dần lên cao, thế giới mỗi ngày lại bắt đầu bằng tiếng động lớn ầm ĩ. Bức màn trong phòng không biết khi nào bị kéo ra, từng mảng lớn ánh sáng không bị cản trở tiêu sái mà chiếu vào phòng.

“Đừng” đắm chìm trong ánh sáng ấm áp, Hạ Trĩ rốt cuộc cũng có một tia thanh tỉnh, một bàn tay vươn lên, gãi gãi khuôn mặt, chậm rãi mở ra ánh mắt mỏi mệt. Ánh mặt trời có chút chói mắt, Hạ Trĩ lại lập tức nhắm hai mắt lại, đem hai má vùi vào trong gối đầu, bất mãn mà cọ cọ, rồi mới mở một con mắt, liếc liếc đồng hồ đặt ở trước giường.

A, đã muốn đến chín giờ. Trong lòng Hạ Trĩ mặc niệm, quả nhiên cuộc sống thoải mái khiến con người thay đổi.

“Tỉnh?” đang lúc mơ hồ, bên tai truyền tới một giọng nam mang theo ý cười.

“Uhm…uhm!” Hạ Trĩ theo thói quen tính lên tiếng, lập tức đầu óc đang trong trạng thái mê mang nháy mắt trở nên rõ ràng, ý thức được cái gì, lập tức ngồi dậy, hung hăng mà xoa nhẹ ánh mắt, xác nhận thanh âm vừa rồi không phải ảo giác mà mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Ca, ngươi khi nào thì vào phòng ta?”

Hạ Linh ngồi ở mép giường như có như không mà cười. Hạ Linh hắn đã thức từ sáng sớm, khi đi ngang qua phòng thiếu niên liền như ma xui quỷ khiến mà mở cửa, không nghĩ tới tiểu Trĩ buổi tối ngủ không khóa cửa, hắn liền như vậy mà vào được. Hắn thích nhìn diện mạo không phòng bị của thiếu niên khi ngủ, thích thiếu niên vừa tỉnh ngủ mơ hồ mở to hai mắt không có tiêu cự, bộ dáng làm nũng khi ngủ không đủ mười phần giống một con mèo nhỏ. Thật muốn cứ như vậy lao thẳng đến ôm hắn vào trong ngực, muốn hắn ở trong ngực của mình làm nũng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn trộm.

“Ca?” thấy Hạ Linh mang theo tươi cười quái dị không nói gì, Hạ Trĩ hỏi.

“Vào xem ngươi có đá chăn hay không. Ngày lạnh như thế, đừng bị cảm.” giơ tay xoa nhẹ mái tóc nguyên bản đã bị cọ thành lộn xộn, yêu thích không buông tay.

“Ta cũng không phải tiểu hài tử, như thế nào lại đá chăn. Còn có, thân thể ta rất khỏe mạnh!” Hạ Trĩ bất mãn mà phản kháng, đại ca này lại xem mình là tiểu hài tử mà đối đãi, hướng Hạ Linh quơ quơ cánh tay gầy yếu, nhận lại tiếng cười liên tiếp của Hạ Linh.

“Ngay cả cánh tay này cũng nhỏ, không có mấy lượng thịt, vạn nhất bị cảm, Đào thúc bận rộn còn phải hầu hạ ngươi.”

Bị đả kích Hạ Trĩ mới ý thức tới hiện tại thân thể của mình đã không phải là Phương Hiểu Duy có cơ bụng trước kia, khối thân thể này cũng thật là, vô luận ăn như thế nào cũng không mập a.

Hạ Linh đem Đào Dương ra, tiểu Trĩ liền không nói, dưới đáy lòng Hạ Linh bất mãn mà hừ hừ, khi nào thì lời nói của quản gia so với mình còn có uy hơn? Sau đó Đào Dương lên lầu đưa bữa ăn sáng liền không hiểu tại sao nhận lấy…ánh mắt khiêu khích của Hạ Linh…

“Tiểu Trĩ, hôm nay rảnh rỗi, buổi chiều có muốn đi đâu không? Ta có một bằng hữu mở một sân golf, có hứng thú đi chơi hay không?” Trên bàn cơm, Hạ Linh nhàn nhã mà uống cà phê, giống như vô tình mà đưa ra đề nghị. Hạ Trĩ đang cùng cơm trưa được gọi là bữa sáng chiến đấu hăng hái, sau khi nghe được lời nói của Hạ Linh, tay cầm đũa dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt xin lỗi đối Hạ Linh nói:”Chiều nay ta đã hẹn cùng Dung Anh tỷ đi ra ngoài…”

“Từ Dung Anh?” Hạ Trĩ còn chưa nói hết đã bị Hạ Linh lạnh lùng đánh gảy, “Ngươi cùng nữ nhân này không phải không có vấn đề gì sao? Cùng nàng ra ngoài làm cái gì?” bất mãn việc Từ Dung Anh chiếm lấy thời gian của thiếu niên, lời của Hạ Linh đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ở trong mắt người khác chúng ta vẫn là quan hệ tình nhân, Dung Anh tỷ nói gặp mặt là tất yếu, bằng không sẽ bị phát hiện.”

“Cái gì cũng là Dung Anh tỷ nói, ta thấy nàng chính là muốn từ diễn thành thật, ngụy trang gì cũng là biểu hiện giả dối, chính là muốn lừa gạt ngươi mắc câu.”

“Ca, Dung Anh tỷ không phải như ngươi nói, nàng thật sự xem ta là đệ đệ.”

“Vậy các ngươi tính toán đi đâu?” Hạ Linh cảm thấy nhất thời không thể thay đổi quan hệ của Hạ Trĩ cùng Từ Dung Anh, bây giờ có thể làm chính là làm cho thiếu niên lúc nào cũng ở bên cạnh mình.

“Không biết, Dung Anh tỷ nói gặp rồi quyết định.”

“Ngươi nha, tính tình chính là rất tùy ý, như vậy rất dễ dàng bị người khác khi dễ a. Ta thấy hay là ngươi cũng gọi Từ Dung Anh tới đi.”

“Này…uhm, ta gọi điện thoại hỏi thử xem.”

Sau đó, buổi chỉều, Hạ Linh cùng Hạ Trĩ một thân trang phục đơn giản, còn có Từ Dung Anh, Kỳ Tuyển cùng Mạc Thiếu Dương

Hạ Linh rất không thích mà trừng mắt mấy người dư thừa, rõ ràng là hắn cùng thiếu niên ước hẹn như thế nào lại xuất hiện nhiều người như vậy.

“Tiểu Trĩ, cám ơn ngươi mời chúng ta đến chơi.” Mạc Thiếu Dương cười xoa nhẹ đầu Hạ Trĩ, sau đó ý tứ không rõ mà nhìn thoáng qua Hạ Linh. Rồi sau đó thở phì phì trừng mắt liếc hắn một cái.

“Hạ tổng, tiểu Trĩ” Kỳ Tuyển vẫn là bộ dáng tao nhã, cùng hai người chào hỏi.

“Tiểu Trĩ, khó có thể ra ngoài chơi, mọi người đừng cứ ở chỗ này, nhanh vào thôi!” Từ Dung Anh cũng không ngại nhiều người như vậy sẽ quấy rầy bọn họ. Hưng phấn mà gọi người đi vào.

“Nha, đây không phải là Hạ tổng tài người thường bận rộn không thấy bóng dáng sao? A, còn có Kỳ đại thiếu gia cùng Mạc đại thiếu gia. Ngọn gió nào đem các ngươi đến đây?”  Nói chuyện chính là một nam tử diện mạo thanh tú, nhìn qua tuổi cũng không lớn, trên mũi là một cái kính đen, nhưng dưới đôi kính là một ánh mắt khôn khéo.

“Người bận rộn cũng cần phải nghĩ ngơi đi.” Hạ Linh lạnh lùng mà trả lời, nhưng Mạc Thiếu Dương lại khoác lấy bả vai nam tử, “Hạ tổng là người bận rộn, chúng ta cũng không phải a.”

“Kia, hai vị này là?”

“Đệ đệ của ta, Hạ Trĩ. Nàng là…”

“Ta là bạn gái của Hạ Trĩ, Từ Dung Anh.” không đợi Hạ Linh nói xong, Từ Dung Anh liền giành trả lời, còn khoác lấy cánh tay Hạ Trĩ

“Ha hả, nguyên lai là tiểu thiếu gia a, nhĩ hảo, ta là lão bản nơi này, a Nguyên.”

….

Quả nhiên chính mình không thích hợp với loại vận động xa hoa này, Hạ Trĩ buông gậy golf trong tay, nhìn trái banh trắng kém mục đích khá xa, đối với Hạ Linh đang hướng dẫn một bên bất đắc dĩ mà cười. Rõ ràng hắn đã cố gắng mà nhắm ngay nhưng vì sao lại kém xa nhiều như vậy.

“Không có việc gì, luyện tập nhiều lần thì tốt rồi.” nhận lấy ánh mắt đáng thương như vậy của Hạ Trĩ Hạ Linh nhanh chóng chạy lại an ủi

“Tiểu Trĩ không cần thương tâm, không phải kĩ thuật ngươi không tốt, là người huấn luyện ngươi quá thất bại.” Mạc Thiếu Dương đồng dạng cầm một cây gậy golf nhìn trái banh vững vàng mà vào lỗ, chạy nhanh tới an ủi, còn cố ý đối Hạ Linh nhíu mày.

Hạ Linh nghe thế tự nhiên bất mãn, lại cũng không có phản bác. Chính là trừng mắt Mạc Thiếu Dương, một bàn tay nắm lấy tay Hạ Trĩ khiêu khích cười. Quả nhiên Mạc Thiếu Dương này đối với thiếu niên có ý tứ khác, thế nhưng bên người thiếu niên nhất định chỉ có chính mình.

Mạc Thiếu Dương nhìn thủ đoạn của Hạ Linh mà thần sắc tối sầm, nếu hắn nhìn không ra ý tứ của Hạ Linh chính là quá ngu ngốc. Chính là ai có thể đạt được thiếu niên còn phải xem quyết định của hắn. Đương sự là Hạ Trĩ cảm nhận không được lửa giận của hai người, từ phương hướng cùng độ mạnh yếu mà Hạ Linh chỉ đánh bóng vững vàng mà vào lỗ.

“Vào!” một khắc banh vào lỗ Hạ Trĩ vui vẻ la lên, giống như tiểu hài tử mà nhảy dựng lên.

“Tiểu Trĩ nghỉ ngơi đi. Đến uống nước.” Từ Dung Anh giống như bạn gái tri kỉ đem nước đã chuẩn bị tốt đưa đến còn từ trong túi xách lấy ra khăn tay thay Hạ Trĩ lau mồ hôi.

“Dung Anh thật tốt. Tiểu Trĩ có ngươi ta cũng có thể yên tâm.” Chỉ sợ Kỳ Tuyển là người duy nhất trong bọn hắn thấy cảm động.

“Kỳ đại ca ta không phải..” Hạ Trĩ thiếu chút nữa thốt ra đã bị Từ Dung Anh đánh gảy.

“Yên tâm đi. Ta sẽ chiếu cố tiểu Trĩ thật tốt.” Từ Dung Anh một bộ dáng cam đoan với Hạ Trĩ đang dồn sức chớp mắt.

Hạ Linh cùng Mạc Thiếu Dương một bên không nói gì, hai người đối với quan hệ của Hạ Trĩ cùng Từ Dung Anh trong lòng biết rõ ràng. Thế nhưng nhìn thấy người khác có động tác thân mật với người mình yêu trong lòng tất nhiên là không thoải mái. Hạ Linh nheo mắt lại đánh giá nụ cười cùng vẻ sủng nịch của Kỳ Tuyển. Kỳ Tuyển đối với Hạ Linh là một tồn tại đặc thù, nhất là bộ dáng nóng lòng giải thích vừa rồi của thiếu niên càng thêm nhấn mạnh ý nghĩ trong lòng Hạ Linh. Mạc Thiếu Dương không để ý. Hắn cùng Kỳ Tuyển là huynh đệ nhiều năm nên hiểu rõ hắn nhất, Kỳ Tuyển đối Hạ Trĩ mang theo thương tiếc, là giống đối đãi thân đệ đệ

Từ lần đánh vào đầu tiên, Hạ Trĩ la hét muốn lại thử, kết quả… sau khi thất bại n lần, Hạ Trĩ buông gậy golf xuống, cười khổ nói với mọi người “Xem ra ta thật không có thiên phú chơi cái này.”

“Haha, về sau ta sẽ mang ngươi đến nhiều hơn.” Mạc Thiếu Dương cười muốn xoa đầu Hạ Trĩ, lại bị Hạ Linh tới trước một bước kéo Hạ Trĩ đi, Mạc Thiếu Dương chỉ có thể tượng trưng mà vỗ vai hắn.

“Coi như xong, ta cũng không muốn lại mất mặt.” Hạ Trĩ liên tục xua tay, chơi cái này không thích hợp với hắn a.

“Theo chúng ta đánh vài cái, có gì mà mất mặt. Nguyên lai tiểu Trĩ của ta lại sỉ diện như vậy a.” Hạ Linh nhéo nhéo hai má Hạ Trĩ, đầu ngón tay truyền tới xúc cảm mềm mại như trước, đắc ý nhìn Mạc Thiếu Dương, trong giọng nói đặc biệt nhấn mạnh hai chữ của ta.

Hạ Trĩ bị động tác của Hạ Linh làm cho xấu hổ. Cho dù Hạ Linh đối hắn tồn tại ý kia, nhưng dù sao trước mặt người ngoài, động tác thân mật quá phận như vậy, có phải hay không có chút kỳ quái? Bất quá đương sự cứ trưng ra một bộ dáng không sao cả, móng vuốt trên mặt càng thêm tàn sát bừa bãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play