Hồi còn học đại học, buổi tối Trình Thần khi không ngủ được, sẽ bật Discovery Channel lên xem, rồi nhất định sẽ lôi tôi ra xem cùng với cậu ta.
Tôi vẫn nhớ có một màn được chiếu lên là cảnh một con thỏ xám bị một con rắn to bắt được, cảnh tượng giãy dụa mà giãy không nổi ấy, tôi nhìn đến nỗi cả người ớn lạnh, nháy mắt đã rút luôn dây điện, khiến Trình Thần ở bên cạnh liền không ngừng gào thét.
— Cậu làm cái quái gì mà tắt tivi đi hả?
Tôi đưa lưng về phía cậu ta, nằm nghiêng trên sô pha.
— Chậc, Bàn tử, cậu phát bực gì chứ, đấy là chọn lọc tự nhiên đấy cậu đã từng nghe qua chưa hả, chỉ là con rắn béo kia thoạt nhìn thì lờ đờ lười biếng, nhưng không ngờ động tác lại so với những thứ khác còn nhanh hơn tàn nhẫn hơn, nhìn xem con thỏ kia bình thường nhảy cao như thế, cũng trực tiếp nhảy thẳng vào miệng rắn rồi.
Tôi cầm chăn che qua đầu mình.
— Nói đến việc này, ê bàn tử, hình như cậu cũng tuổi thỏ nhỉ?
...
Đã mấy đêm tôi không ngủ ngon được.
Mặt mũi vàng vọt đi còn chưa nói, lúc này vẫn còn ám ảnh chưa thể tiêu tan, sắc mặt giờ nhìn vào thực sự rất khó coi.
Buổi tiệc rượu kia không thông báo lại với Đỗ Diệc Tiệp một tiếng đã tự mình rời khỏi, sau đó cũng gọi điện thoại nói xin lỗi hắn, Đỗ Diệc Tiệp không nói gì, nghe không ra là đang vui hay đang giận, cảm thấy có vẻ đang bận rộn.
Nếu kể ra mấy ngày nay có chuyện gì khiến cho người ta vui vẻ, chắc chính là vụ án của Mang Tư Kim hiện giờ đã có chuyển biến tốt, việc này phải kể đến hai ngày trước tôi tự mình đi gặp Mang Tư Kim nói chuyện.
Mang Tư Kim vẫn tỏ rõ thái độ không chút tin tưởng vào Catherine, hoặc là nói, anh ta không hề dễ dàng tin tưởng và tín nhiệm người khác, đây vốn có liên quan tới môi trường trưởng thành của anh ta, cộng thêm cả sự phản bội của người lái xe mà anh ta tự nhận là trung thành nhất của mình, khiến cho chính anh ta cũng hơi loạn óc.
Và so với thời gian trước thì rõ ràng Mang Tư đã tiều tụy đi không ít, vốn cũng xem như có vẻ bề ngoài quý khí sạch sẽ, mà hiện giờ cằm đã lún phún râu, tóc cũng rối bời, xem chừng sống không tốt lắm.
Tôi nâng nâng kính mắt, Mang Tư ngồi ngay ngắn — Anh ta đã từng được giáo dục tốt, có thể nghe ra được trong cách ăn nói có văn hóa giáo dục., chẳng qua tâm trạng lại dễ dàng bộc phát, ngoài lớn tiếng nói bản thân vô tội, hình như cũng nghĩ không ra được chuyện của mình.
[Anh ta có tới không?] Mang Tư thoáng nhìn tôi, cười giễu một tiếng. Tôi ngờ ngợ nhìn anh ta, Mang Tư bảo: [Đỗ Diệc Tiệp, cái thằng khốn dựa vào tôi mới có được địa vị như ngày hôm nay.]
Tôi biết Mang Tư với Đỗ Diệc Tiệp quan hệ không nhỏ, nhưng cũng chỉ là ân oán cá nhân giữa hai người họ, tôi nào có thể nói được gì, chỉ nói rằng: [Đại... Đỗ tiên sinh gần đây khá bận, nhưng anh đừng lo, anh ấy đối với vụ án này cũng rất quan tâm.]
Mang Tư hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt như đang chế nhạo tôi.
Tôi cố gắng thản nhiên mỉm cười lại, giải thích tiến triển hiện nay với anh ta, cũng hỏi anh ta về những chuyện khác của Reid Mann. Mang Tư Kim ngẫm nghĩ một lúc, mới thản nhiên đáp: [ Trước khi tôi lên thay, ông ta cũng từng thay cha tôi giải quyết công việc, có điều cũng không nhiều lắm, ông ta là người không tệ, chỉ là hay lo nghĩ, hơi nhát gan.]
[Nói vậy, Reid Mann từng là trợ lý của cha anh, thực sự có đầy đủ năng lực cung cấp cho cảnh sát những chứng cứ xác thực...]
[Đều là đồ chó má cả, ông ta là thằng khốn ăn cháo đá bát, sớm biết hồi ấy ông ta muốn tìm cái chết, tôi đã bồi cho một súng rồi.]
Tôi ngây ra, như nắm bắt được điều gì đó, hỏi: [Reid Mann từng muốn tự tử?]
[Lão già hèn nhát kia sau khi thấy chủ mình bị đánh thành kẻ đần độn, liền bị dọa đến vỡ mật, chẳng khác gì kẻ điên, cứ thế cắt cổ tay mấy lần, nhưng... chẳng xảy ra chuyện gì hết.] Mang Tư cười khẩy mà nói.
Tôi bảo: [Cha của anh với ông ta hình như là bạn bè rất tốt.]
Mang Tư Kim gật đầu, [Cũng khá tốt, đặc biệt — Tôi cũng thương xót kẻ vô dụng ấy, nên mới để ông ta tiếp tục ở lại làm lái xe.] Anh ta cực kỳ tức giận mà nói.
[Đấy là chuyện từ lúc nào?] Tôi hỏi.
[Một năm trước.]
Tôi cân nhắc trong phút chốc, [Vậy chuyện Reid Mann theo tôn giáo, Mang Tư tiên sinh biết không?]
[Hừ.] Anh ta hừ lạnh một tiếng, [Tất nhiên là biết, gã hèn hạ đấy còn từng điên điên khùng khùng mà nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ khiến chính mình phạm vào sai lầm chuộc tội.]
Tức thì, tôi dựa theo thông tin Mang Tư cung cấp, đích thân đi thăm hỏi người cố vấn tâm lý đã từng tư vấn cho Reid Mann, nhưng ông lão có khuôn mặt hiền hòa ấy lại không muốn tiết lộ nhiều, ông ấy có quyền giữ kín bí mật cho bệnh nhân, nhưng lại nói với tôi một câu thế này [Tình hình của Reid Mann cũng không quá gay go, chỉ là cần được theo dõi.]
Thật ra dựa vào tình huống lúc này của Mang Tư Kim, vẫn còn lưu lại khá nhiều điểm đáng ngờ, tôi đã suy nghĩ mấy đêm, trong đầu cũng dần hình thành một giả thiết lớn mật.
Tôi sắp xếp lại một phần báo cáo, hôm qua đã đưa cho Catherine, nên cũng chẳng có gì bất ngờ khi hôm nay cô ấy đã gọi tôi vào văn phòng nói chuyện.
[Nhâm ạ, tôi muốn nói rằng, đây là một ý kiến có chút... khó tin.] Catherine thoạt nhìn cảm thấy rất đau đầu, [Từ cái nhìn của cậu thì, Reid Mann là một người mắc bệnh tâm thần?]
Tôi mím môi, giải thích toàn bộ giả thiết cho Catherine.
Toàn bộ thay đổi của Reid Mann đều bắt đầu vào thời điểm cha của Mang Tư Kim gặp chuyện, mà lúc cha của Mang Tư Kim gặp sự cố, ông ta cũng có mặt ở đó, đến nỗi bởi vì thế mà phải chấp nhận tư vấn tâm lý trong thời gian ngắn. Tuy toàn bộ kết quả đều chứng minh Reid Mann chỉ là bị áp lực tâm lý quá lớn, nhưng ông ta lại tiếp xúc với tôn giáo và còn trở thành một kẻ sùng tín, đến nỗi từng nói với Mang Tư Kim hy vọng anh ta tự mình ra đầu thú.
[Đó là lý do cậu cho rằng Reid Mann hãm hại cậu chủ của mình, là vì muốn anh ta chịu sự trừng trị của pháp luật, để anh ta chuộc tội? Nhâm ạ, nó thực quá vô lý, một kg ma túy, kết quả tồi tệ nhất sẽ là tù chung thân, phương pháp này quá cực đoan.]
Tôi nói tiếp: [Vậy nếu đứng ở suy nghĩ của một kẻ điên tôn giáo mà nói, bỏ tù chung thân hoặc khiến Mang Tư Kim rơi xuống kết cục giống như cha anh ta, tôi cảm thấy ông ta sẽ chọn cái đầu tiên.]
[Ý cậu là, Reid Mann là vì muốn tốt cho Mang Tư Kim? Nên mới tình nguyện khiến cho anh ta bị giam trong ngục cả đời?]
Tôi gật đầu, đoạn bảo: [Catherine, chuyện kỳ cục vô lý này cũng không phải không thể xảy ra, cô hẳn là rõ.]
Catherine hai bàn tay giao nhau nắm lại mà suy nghĩ trong chốc lát, qua một lúc lâu, mới chậm rãi nói: [Ý của cậu là, chúng ta nhất định phải ở trước tòa đưa ra nghi vấn và độ đáng tin về trạng thái tinh thần của Reid Mann, việc này quá mạo hiểm.]
[Mang Tư Kim từ đầu tới cuối vẫn khăng khăng không nhận tội, huống hồ lúc đầu, anh ta từ thành D chạy tới thành B, là bởi vì casino ở thành B của anh ta bị một đám gây rối của đối thủ đập phá, đó còn là sản nghiệp lớn nhất của Mang Tư Kim, trong tình huống nóng như lửa đốt thế anh ta nào còn tâm tình đi vận chuyển ma túy nữa, với lại giữa đường còn bị cảnh sát chặn lại, thì chính là hành vi phạm tội chưa thành, Reid Mann lại đúng lúc này chỉ điểm Mang Tư Kim, cũng nắm được chứng cớ phạm tội.]
Huống hồ tạm không bàn đến chứng cứ xác thực mà Reid Mann cung cấp, nếu có thể đưa ra nghi ngờ đối với những gì ông ta nói, theo luật pháp của Hoa Kỳ, chỉ cần người làm chứng không thể tin tưởng vào, vậy thì Mang Tư Kim chắc có thể được phóng thích.
Mặt khác, theo như lời Mang Tư Kim, Reid Mann là người có tính cách khá nhát gan lại dễ bị tác động, có khi nào đằng sau có người đang chỉ thị hoặc xúi giục ông ta không biết chừng.
Tôi nghĩ thế, nhưng cũng không nói ra.
[Nhâm? Vậy cậu cho là...]
[Nhâm, Nhâm?]
Tôi ngưng lại, tức khắc ngẩng đầu lên, [Aiiiii] một tiếng. Catherine cười bảo: [Gần đây tần số ngây ngẩn của cậu đúng là rất cao, có điều để khen thưởng cho hành động nỗ lực làm việc của cậu, lát nữa tôi mời cậu.]
Tôi hơi sửng sốt, bản năng muốn từ chối cô — dù gì người làm tốt công việc cũng nhiều mà, tuy cùng đi ăn một bữa cơm cũng chẳng sao hết, nhưng có thể tránh hoài nghi (của người khác) thì vẫn...
[Nhâm ạ, tôi biết cậu đang suy nghĩ điều gì.] Catherine gập tài liệu lại, giọng điệu mang theo dọa dẫm bảo: [Đây là mệnh lệnh của cấp trên, nếu không có lý do từ chối hợp lý thì...]
Tôi bất giác hỏi: [Thì sẽ sao?]
Chỉ thấy Catherine cầm bút chỉ về phía tôi lắc lắc: [Giữ tiền lương của cậu –]
Catherine không đưa tôi tới nhà hàng hay đến, trái lại dùng ô tô lái đến một trường tiểu học ở trong nội thành, sau đó quay lại nói với tôi rằng: [Có muốn cùng xuống xe với tôi không?]
Cô ấy không đợi tôi đáp lại đã mở rộng cửa xe, tôi hiển nhiên cũng vội xuống xe đi theo.
Giờ vừa đúng lúc tan học, tôi đi theo Catherine tới chỗ cổng chính chờ, ngoài hai chúng tôi ra còn có những phụ huynh khác nữa, từng nhóm trẻ em liên tiếp ra khỏi cổng trường.
Tôi nhìn bộ đồng phục của một đứa nhóc đi qua trước mặt mình, cứ nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, trong lòng thực sự cảm thấy rất……… cực cực yêu thích.
Catherine trêu đùa: [Nhâm này, ánh mắt cậu lúc này hệt như tên bắt bóc trẻ em mang đi bán ấy.]
Lúc này tôi mới thu hồi lại ánh mắt. thoáng xấu hổ vừa cười vừa sờ mũi, Catherine nghiêng đầu, hỏi: [Cậu thích trẻ con à?]
[Ừm...]
Trước đây, đôi lúc có thể sẽ nằm mơ thấy Ngoan Tử, nhưng ngày ngày trôi qua cho đến tận bây giờ, dẫu có nhớ mong đến đâu, đã chẳng thể nằm mơ được nữa.
Đương lúc Catherine giương miệng như muốn nói, đằng sau lại vang lên một tiếng gọi to: [MẸ –!!]
Cô ngồi xổm ngưởi hai tay mở rộng, chỉ thấy một một cô bé có hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ ngắn đỏ bừng đang từ chỗ không xa chạy nhanh tới, Catherine cưởi cười đón cô bé: [Judy.] Catherine ôm cô bé vào lòng vừa hôn vừa gọi, mãi lúc sau mới đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên nhìn tôi, nắm lấy tay Judy.
[Nhâm.] Cô ấy cười, khẽ đẩy Judy tới trước mặt tôi, [Đây là con gái của tôi, Judy.]
Tôi vốn vẫn còn đực ra, ngơ ngác mà nhìn nhìn Judy, tiếp đó ngây ngốc mỉm cười sán lạng với cô nhóc trước mặt.
Judy còn đang nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cúi người xuống, cùng cô bé nhìn thẳng vào nhau, giọng nói nhẹ nhàng: [Này, tiểu công chúa.] Tôi lắc lắc tay với cô bé, cô bé nhìn sang Catherine, rồi lại nhìn tôi, nắm lấy tay mẹ mình, thẹn thùng mà cười lại với tôi.
[Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.] Catherine nói.
Judy reo hò một tiếng, tôi bất giác nhìn vào Catherine, chỉ thấy cô thần sắc thản nhiên, cười mỉm nói tiếng [Đi thôi.]
Judy là một cô nhóc rất hoạt bát, dù là một mẩu truyện cười cũ kỹ cũng sẽ cười lên khanh khách, cực kỳ đáng yêu.
Ăn cơm xong, chúng tôi lại đi dạo loanh quanh, tôi dùng một cây kem đã mua chuộc được tiểu mỹ nhân, khiến cô nhóc nhào vào lòng tôi mà hô lên rằng [Chú cừ thật.] —
Trong chớp mắt cả người tôi thấy lâng lâng hẳn lên.
Chơi đùa xong, Judy cũng mệt đến đi không nổi nữa, tôi đành phải cõng con bé trên lưng, Catherine vẻ mặt áy náy nói: [Khiến cậu thêm phiền phức rồi.]
Tôi vội lắc đầu, nghiêng đầu nhìn qua tiểu mỹ nhân đang say ngủ sau lưng, nói: [Sao lại phiền được, Judy rất ngoan ngoãn rất dễ thương, có được cô con gái như vậy quả là may mắn.]
[Nhâm, xem chừng cậu rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con đấy.]
[Ha ha, đương nhiên rồi.] Tôi không hề suy nghĩ đã nói: [So với Judy, thì thằng con bướng bỉnh của tôi...]
Catherine trợn mắt nhìn, tôi [Ách] một tiếng, cười khan bảo: [Là thằng cháu trai ở Singapore của tôi ấy, đó mới là hỗn thế đại ma vương, Judy so với thằng nhóc đấy, vừa ngoan lại dễ chăm hơn nhiều.] Ngoan Tử ấy à, chưa thấy ai so với nó ngang ngạnh hơn, lại còn xảo quyệt giống với, giống với Bạch....
Tôi ngừng lại, lắc đầu.
Rõ là, sao tôi lại cảm thấy con trai mình giống với Bạch Quân Thụy cơ chứ?
Tôi không trở về ngay, mà đưa Judy đang ngủ say đặt lên giường trong căn nhà trọ của Catherine, giúp cô bé đắp chăn, lại điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, xong mới cẩn thận bước thật nhẹ ra khỏi cửa phòng.
Catherine pha một tách cà phê cho tôi, bảo: [Hôm nay rất cảm ơn cậu.]
[Đừng... đừng khách khí, là tôi nên cảm ơn chị mới đúng.]
Catherine ngồi trên sô pha đối diện tôi, mỉm cười lắc đầu: [Nhâm à, tôi đã không nhìn lầm, cậu thực sự là một người tốt.]
Tôi cười cười, hớp một ngụm cà phê, trong nhất thời cả hai lặng lẽ hẳn.
[Tôi...] Cuối cùng vẫn là Catherine phá vỡ sự im lặng, hỏi: [Tôi có một đứa con gái lớn như vậy, nó là do tôi khi còn học trung học, không hề sử dụng biện pháp an toàn, cứ thế cùng với một người đàn ông rồi sinh ra.]
Tôi nhìn Catherine, có phần kinh ngạc trước sự thẳng thắn của cô ấy — Giờ trẻ mồ côi cha mẹ nào có ít, Catherine là một người phụ nữ thông minh, cũng rất biết cách bảo vệ chính mình, chuyện cô khi mới còn trẻ như vậy mà đã sơ suất mang thai rồi sinh con khiến tôi rất bất ngờ.
[Chuyện này tôi cũng không thể mãi che giấu được, nhưng người biết chuyện cũng không nhiều, Judy trước đây ở cùng với bà ngoại nó trong thành W, bà ngoại nó một năm trước đã mất, nên mới đến ở cùng với tôi.]
[Thật xin lỗi...] Tôi nói với cô, Catherine khoát tay, thản nhiên cười bảo: [Không sao đâu, tôi rất vui vì năm ấy đã không làm ra quyết định sai lầm mà giữ Judy lại, như cậu thấy đấy, con bé là một thiên thần nhỏ.]
Tôi buông mi, đồng ý mà gật đầu.
[Nhâm này, mạo muội hỏi một câu thế này, cậu với Charles... à, tôi là chỉ Bạch tiên sinh ý, gần đây hình như không thấy anh ta đâu, hai người...]
[À] Tôi đặt tách xuống, [Bạch đại ca gần đây rất bận rộn, nhưng hết cuối tuần chắc sẽ rảnh hơn.] Trong thời gian này rất ít khi thấy bóng dáng Bạch Quân Thụy đâu, chỉ có mỗi ngày là nhắn tin tới hoặc gọi điện, tình hình quả thực là bộn bề công việc. Nhưng mà đến cuối tuần này sau khi xong tiệc đính hôn giữa Thư Viên với Vương Tranh, chắc hẳn sẽ rảnh hơn đây.
Catherine [Ừm] một tiếng, hoặc chắc sợ tôi hiểu lầm gì đó liền vội bảo: [Nhâm ạ, tôi không có ý gì với anh ta đâu, chỉ là muốn biết cậu... cậu đối với Bạch tiên sinh có cái nhìn như thế nào?] Thoạt trông cô có phần dè dặt.
Tôi nghĩ ngợi trong chốc lát, thành thật nói: [Bạch đại ca là một người bạn rất tốt, cũng rất biết chăm lo cho người khác.] Chẳng qua lúc ”bắt nạt” người khác, thì thực sự không phải là người nữa.
[Đúng thế không...] Catherine nhếch miệng cười, nhìn như có phần đắng cay.
Lúc tôi trở về nhà đã là khi tối muộn, trời còn có mưa lớn.
Trận mưa này còn có gió to, tôi hơi rùng mình, bóng đèn trên hành lang trước vẫn cứ chập chờn đáng ghét như vậy, giờ liền chẳng thèm sáng nữa, dọc đường đi tối đen như mực, chỉ đành lấy điện thoại ra dùng thay cho đèn.
Tôi đã quen nên vừa đi dọc hành lang vừa lục tìm chìa khóa trong túi công văn, lúc tới trước cửa phòng thì hình như đá phải thứ gì đó.
Tôi nheo mắt lại, lấy điện thoại ra chiếu, tức thì liền cả kinh.
—— Là một người.
Tôi vội vàng cúi mình xuống đẩy đẩy người ngồi ở trước cửa nhà tôi, [Này anh? Anh, anh làm sao vậy?] Sao lại ngồi trước cửa nhà tôi thế này, đang gió to sấm chớp đùng đùng, có biết rợn người thế nào không hả.
[Anh...]
Người đó như run lên, vốn còn duy trì tư thế ngồi ôm đầu gối, giờ cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tôi cố gắng nhìn vào.
Thật đáng sợ, bạn chắc không thể tưởng tượng nổi tâm tình tôi ngay lúc đó đâu.
Cả người cậu ta ẩm ướt, thoạt nhìn rất nhếch nhác, trên người chẳng có lấy một cái áo giữ ấm, chỉ là lúc nhìn thấy tôi, đôi mắt cậu mở thật to.
[Sao cậu lại...?] Tôi gọi cậu ta, cậu ấy có chút khó khăn mà ngẩng đầu, hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay đang vươn ra của tôi.
[Vương Tranh, cậu ——] Tay cậu truyền đến độ nóng, tôi bất giác chìa tay còn lại ra sờ sờ trán cậu, cất giọng bảo: [Cậu thật là...]
Cậu ấy sốt rồi.
Tôi đỡ cậu vào trong căn phòng, vội vàng lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ bao bọc lấy người cậu, lại đi lục tìm hòm thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc hạ sốt, rót một chén nước nóng. Lúc trở lại trong phòng, Vương Tranh đã nằm nghiêng trên giường, bộ dạng khá mệt mỏi khổ sở.
[Vương Tranh, giờ dậy uống thuốc hạ sốt đã.] Tôi vỗ nhẹ lên khuôn mặt cậu.
Vương Tranh run lên, ánh mắt mơ màng nhìn tôi. Tôi khẽ đẩy cậu, dặn dò: [Trước uống thuốc đã, nếu còn chưa hạ sốt tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện.]
Cậu ấy mơ màng ngồi dậy, hạ mắt nhìn vào viên thuốc trong tay tôi, động tác chậm chạp kéo tay tôi sang, giờ không phải là lúc tính toán với bệnh nhân, tôi cũng theo động tác của cậu, từ từ đem viên thuốc đẩy vào trong miệng cậu. Đôi môi Vương Tranh chạm vào lòng bàn tay tôi, khẽ nhắm mắt lại, tôi đem cốc nước ấm đưa tới, [Uống nước đi.] Rồi lại chậm rãi rút tay về.
Để mặc Vương Tranh cả người ướt đẫm nằm đó cũng không phải là biện pháp, tôi từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ đồ ngủ còn mới, nửa dỗ dành nửa khuyên bảo để cậu thay vào, lúc cậu ấy cởi quần áo ra, tôi cũng bất giác nhìn lướt qua.
Chắc vì đầu đang sốt bừng bừng, động tác của cậu ấy cũng không được nhanh nhẹn, cài cúc áo nửa ngày cũng không xong, tôi chỉ đành kiên trì thay cậu cài lại. Vương Tranh nằm nghiêng trên giường, đôi mắt hơi mở to ra nhìn tôi, tôi dù sao cũng chẳng dám giúp cậu ta cởi quần, đành phải cất giọng cứng ngắc: [Đem quần cũng thay ra đi, để thế này ngủ sao được.]
Vương Tranh gật đầu, rồi lại lắc đầu, thần trí chắc chẳng còn minh mẫn nữa.
Chúa ơi, con hết cách rồi.
Tâm tình tôi đã rối loạn đến chính tôi cũng không biết phải hình dung ra sao nữa.
Vất vả làm đi làm lại cuối cùng cũng xong, nhưng cả người tôi cũng toát cả mồ hôi.
Nhìn cái giường đã bị Vương Tranh chiếm mất, đêm nay có khi lại phải ngủ trên sô pha rồi.
Tôi lắc đầu ai thán, đang định đi vào phòng tắm, Vương Tranh đã mở to mắt, một đôi mắt long lanh mơ hồ, không đợi tôi rời khỏi đã đưa tay kéo tôi lại.
Thật ra... cái tay ấy, cũng không có tí sức nào.
Muốn hất ra cũng thực sự —— thực sự rất dễ, rất dễ, rất dễ dàng...
[Kỳ, Kỳ Nhật...]
Có lẽ do cơn sốt, giọng nói của cậu cũng có chút khàn.
Cậu ấy nắm lấy tay tôi kéo lại gần, như không có ý thức mà dùng gương mặt vuốt ve lấy nó.
[Kỳ Nhật... Kỳ Nhật...]
...
Aiiiiiiii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT