“Không phải đẹp lắm à? Mấy ngàn đồng đó, nhung bên trong là nhung thật, rất mảnh, mẹ cũng mua một cái, hôm qua khoác một lát là đổ mồ hôi.” Mẹ Quý Dương vỗ tấm đệm, “Ga giường đệm chăn đều giặt rồi, bên trong là bông mới, bên ông ngoại con cho, mẹ phơi hai ngày đó.”

“Cảm ơn Lương nữ sĩ!” Quý Dương lên cho bà một cái ôm con gấu, “Lúc con ở ngoài rất nhớ mẹ.”

Mẹ Quý Dương cười đẩy cậu ra, “Đừng có mà miệng lưỡi trơn tru, Lộ Dịch có còn bận không? Mẹ cũng có mua một cái giống vậy cho nó, để trong tủ, lúc đó con đem cho nó là được.”

Quý Dương không nhịn được tưởng tượng dáng vẻ mình và Tần Lộ Dịch cùng biến thành yêu tinh bánh chưng, suýt cười ra tiếng.

Nhưng sau khi bị ánh mắt nghi hoặc của mẹ liếc nhìn, Quý Dương nhịn xuống dưới dục vọng thúc đẩy.

“Bận, ” Quý Dương ngửa ra sau nằm lên giường, “Năm này qua năm khác đều rất bận, ban đầu nói là không chắc có thể về ăn Tết, giờ hẳn là có thể về thành phố A ăn Tết, con đem cho em ấy làm gì, dù sao trong tháng giêng em ấy cũng qua chúc Tết.”

Phồn Giản hoạt động đã hoàn toàn ổn định, Tần Lộ Dịch cũng nhờ vào đó mà chứng minh được năng lực của bản thân, cũng theo dòng thời gian dựa theo di chúc cụ Goodwin để lại trước khi qua đời mà chậm rãi tiếp nhận sản nghiệp. Nhưng trong công ty vẫn còn vài người không muốn giao quyền hành vào trong tay hắn, Tần Lộ Dịch cần phải trả giá nỗ lực và chăm chỉ ngày càng nhiều hơn.

Trong năm này hơn phân nửa thời gian hắn phải đi qua đi lại giữa hai nước, chính vì Quý Dương.

“Vậy con còn để nó qua lại làm gì?” Mẹ Quý Dương chỉ tiếc mài sắt không thành thép với thằng con lười nhà mình, “Con cũng ngẫu nhiên bay qua đó cùng người ta đi.”

“Con đâu có bảo em ấy về, ” Dương tuyết bay tháng sáu không phục, “Con có nói em ấy không cần về gấp mà, “

Cậu ngừng ngừng, mặt lớn như bồn địa nói: “Là em ấy không thể rời con được, con có cách gì nữa, tạm thời con cũng không bỏ được công việc bên này.”

“Cũng tại con bình thường không để người bớt lo, nếu để người bớt lo Lộ Dịch cũng sẽ không cần nhớ con như vậy.” Mẹ Quý Dương cười mắng cậu.

Quý Dương giận lăn một vòng trên giường: “Mẹ có còn là mẹ ruột con không đó!”

Thật ra chuyện hai người thường xuyên không thể ở bên nhau bây giờ Quý Dương cũng thấy không ổn, nên cậu cũng dự định sang năm dứt khoát từ chức cùng Tần Lộ Dịch bay đi khắp nơi, hai người không cần ở riêng hai nơi không nói, chỉ cần hai người bên nhau, vậy thì nơi đâu cũng đều là nhà.

Mẹ Quý Dương thấy Quý Dương cong miệng vén lưỡi mặt không vui, liền dỗ dành cậu: “Tối muốn ăn gì, mẹ làm cho con, ăn gì cũng được, để ba con ra ngoài mua thức ăn.”

Tính của Quý Dương thoáng dao động: “Vậy mẹ làm thịt cho con ăn đi.”

“Chuyện kết hôn, hai đứa có nói với nhau chưa?” Mẹ Quý Dương hỏi thăm.

“Nói qua rồi…” Quý Dương lười biếng ở trên giường, “Ban đầu con nói chỉ cần nhận chứng thôi, nhưng Lộ Dịch không đồng ý.”

Vẻ mặt mẹ Quý Dương hết vui, liền giơ tay đánh tay Quý Dương, Quý Dương sợ lăn qua một bên, đau đớn kêu gào: “Mẹ đánh con làm gì!?”

Mới về nhà đã bị mắng bị đánh, đúng là không tốt.

“Mẹ nói với con, chuyện khác không chú ý thì thôi, chuyện này con cũng đừng qua loa cho mẹ, ” Mẹ Quý Dương nhìn chằm chằm cậu, “Lộ Dịch là đứa tốt, lỗ trên người con thì thôi, bây giờ ngay cả kết hôn cũng không cho cái chính thức à?”

Quý Dương sợ bà đánh nữa nên xin tha: “Ai, con không phải nói ban đầu thôi ư, giờ cũng đâu nghĩ thế nữa, chỉ là lúc đó chắc chắn phải nhận chứng trước, sau đấy mới từ từ sắp xếp chuyện kết hôn.”

Mẹ Quý Dương lúc này mới có chút vừa lòng, quay đầu ra ngoài gọi ba cậu đi mua đồ ăn.

Quý Dương xụi lơ nằm trên giường nghĩ lần này về nhà bị mắng chịu đòn đến cùng là không có đạo đức hay là thiếu mất tính người đây.

Cảm xúc nhớ mong Tần Lộ Dịch ban đầu, hiện giờ càng thêm bức thiết, hận không thể nhắm mắt lại rồi mở ra là tới tháng giêng.

Ở thành phố A, Quý Dương bề ngoài là tộc đi làm bình thường, sau khi về nhà thì không hề, quần áo đến tay cơm đến mở miệng đúng là hoàng đế, ngay cả dì trong nhà cũng bị Tần Lộ Dịch đồng hóa trở nên khi nhìn Quý Dương thì trong mắt cũng mang theo hiền lành.

Mà về thành phố J, Quý Dương bắt đầu bị người chê, ít nhất mẹ cậu sai cậu chẳng có chút mệt lòng nào.

Ngày cuối cùng trước năm mới, hai người trên đường cùng đi siêu thị, dì Trần nhà đối diện cũng đi chung.

“Dương Dương à, hai hôm trước Thành Thực nói với dì, năm sau cũng chuyển sang thành phố A, sau này tụi con có thể gặp gỡ nhiều hơn, có thể quan tâm lẫn nhau đi nhé.” Dì Trần vẻ mặt vui mừng.

“Thật ạ, vậy lúc đó con liên lạc với anh ấy, mời Thành Thực ra ngoài ăn cơm.” Quý Dương nói.

“Ai, để Thành Thực mời con ăn đi, nó chuyển qua thì một tháng lương hơn vạn lận.” Dì Trần nói, “Dì nghe nói tiền thuê nhà ở thành phố A rất đắt, may mà Thành Thực có công ty chi trả, nếu không cũng khó, Dương Dương, tiền thuê nhà chỗ con bao nhiêu tiền một tháng vậy?”

“Con và bạn trai con ở chung.” Quý Dương nói, “Em ấy là người địa phương thành phố A, không cần tiền thuê nhà.”

Ba người đi chung, dì Trần nói liên miên một đường, hoặc là hỏi thăm Quý Dương, hoặc là khen con trai mình, đến cuối cùng còn tự âm thầm tổng kết trong lòng, vô cùng thỏa mãn cho ra kết luận con trai mình xuất sắc hơn, giờ đây mới hài lòng không nói gì nữa.

Mẹ Quý Dương lười nấu ăn, ăn Tết chuẩn bị làm lẩu ăn. Lúc chọn mua nguyên liệu, Quý Dương và mẹ cậu có mâu thuẫn.

“Mua trứng tôm này, về tự làm, ăn ngon hơn mua thành phẩm nhiều.” Quý Dương chỉ vào con tôm tươi sống ở khu hải sản đề nghị.

“Phiền lắm, hương vị có kém nhau bao nhiêu đâu chứ, ” Mẹ Quý Dương chê cậu nhiều chuyện, tự cầm hai bịch tôm nõn lớn bỏ vào trong xe mua sắm, liền thấy dáng vẻ Quý Dương không dời chân đi, “Vậy tự con làm được thì con cứ mua đi.”

Đây là thỏa hiệp công khai, âm thầm đâm chỗ đau của Quý Dương.

Quý Dương mím môi, quay đầu chạy đi cầm thêm hai hộp sữa cho mình cho hả giận.

Điện thoại trong túi rung rung, Quý Dương lấy ra xem, là WeChat của Tần Lộ Dịch.

Tần Lộ Dịch: Em xuống máy bay, giờ đang bắt xe qua, anh có nhà không?

Quý Dương suýt nữa cảm thấy đây là vì mình quá nhớ Tần Lộ Dịch nên xuất hiện ảo giác.

Tục tưng Dương Dương: Giờ em đang ở thành phố J!?

Tần Lộ Dịch: Ừm, em bay thẳng đến, đã nói với cha em rồi, năm nay ăn Tết ở đây.

Pháo hoa trong lòng Quý Dương nổ tung lên, hận không thể cầm điện thoại lên hôn chụt hai cái.

Tục tưng Dương Dương: Giờ anh đang ở trong siêu thị với mẹ, về ngay đây, hay em qua nhà anh trước đi, ba anh đang ở nhà!

Tục tưng Dương Dương: 【 Khóc! 】

Tần Lộ Dịch: Nằm ngang mặc rếp 🙂

Quý Dương gửi WeChat xong, quay đầu để điện thoại xuống, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi về bên người mẹ cậu, nói với nhân viên siêu thị: “Xin lấy giùm tôi ba cân tôm này.”

Mẹ Quý Dương hỏi: “Muốn tự mình làm thiệt à.”

“Lộ Dịch sắp tới, em ấy sẽ làm.” Quý Dương hả hê làm mẹ Quý Dương ngứa tay.

Dì Trần nghe thấy thế liền vội hỏi: “Lộ Dịch là bạn trai Dương Dương à, là người quen hồi đại học ấy hả?”

“Là thằng bé đó, ” Mẹ Quý Dương hơi bất đắc dĩ, “Nuông chiều Dương Dương không bờ bến.”

“Không phải nói là nhỏ tuổi hơn Dương Dương à, còn chưa tốt nghiệp nhỉ?”

Tuổi còn nhỏ không có công việc, là hai khuyết điểm, dì Trần nghĩ.

“Nhỏ hơn một tuổi, nhưng làm người hiểu chuyện, sang năm cũng tốt nghiệp, chỉ là nhà khá xa, qua chỗ mình thì không tiện chút.” Mẹ Quý Dương nói.

“Vẫn là gần chút thì tốt hơn, có thể quan tâm lẫn nhau, giống bạn gái Thành Thực nhà tôi, là người địa phương mình, lát nữa tụi nó tới đón mình, tiện thể gặp gỡ, đám trẻ tuổi tụi con quen nhiều bạn bè cũng tốt.” Dì Trần thân thiện đỡ vai Quý Dương, “Thành Thực ở công ty cũng coi như là có thể nói chuyện được, lúc đó nếu bạn trai con muốn tìm công việc, không chừng còn có thể giúp đỡ đấy.”

Lực chú ý của Quý Dương hơn phân nửa đặt trên WeChat trò chuyện với Tần Lộ Dịch, thật ra cũng không quá rõ dì Trần đang nói gì, chỉ thuận miệng dạ hai tiếng qua loa.

Mẹ Quý Dương có chút không vui khi dì Trần nói như vậy, hai câu này còn được, dọc theo đường đi sao cũng phải đè đầu con người ta, cái tật này không thể chiều được nữa: “Lộ Dịch đã sớm có công việc rồi, quản lý trong công ty, nên rất bận, giờ rút chút thời gian cố ý sang đây ăn Tết chung cũng là có lòng.”

Tần Lộ Dịch: Còn năm km nữa.

Tục tưng Dương Dương: Moah moah!

Tần Lộ Dịch cách năm km liền báo chặng đường cho cậu một lần, khiến trái tim nhung nhớ của Quý Dương không nhịn được muốn bay ra ngoài.

“Tóm lại là quen nhiều người thêm nhiều đường đi hơn, ” Dì Trần không phản đối, dì coi tất cả mọi người đều có tính cách như dì, thầm cho rằng lúc trước mẹ Quý Dương không nói gì cả là vì con rể mình không có gì để nói, hoàn toàn không biết mẹ Quý Dương thật ra chỉ là khiêm tốn.

Ba người mua đồ ăn xong, ra ngoài cửa siêu thị đứng một lát, Lý Thành Thực quả nhiên dắt bạn gái qua.

Quý Dương cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại Tần Lộ Dịch gửi ảnh đã tới tiểu khu của họ, con ngươi cũng sắp dính lên điện thoại, hận không thể bây giờ liền dùng hai chân chạy về nhà.

Cũng vì thế, cậu hoàn toàn không chú ý bạn gái Lý Thành Thực đang đặt ánh mắt đánh giá lên người mình.

Sao cô lại có cảm giác mình đã gặp Quý Dương ở đâu qua rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play