Du phủ chính là buôn bán mực nước, mặt tiền của cửa hàng không lớn, chỉ nổi danh bởi vì đại tiểu thư họ Du là một mỹ nữ. Du đại tiểu thư mỹ mạo ra sao? Chỉ đơn thuần nhìn hàng người chen lấn ở dưới lầu mới biết, nam tử Thông Hòa trấn hơn phân nửa đều tụ lại đây. Quản gia của Du phủ cao giọng tuyên đọc quy củ ném tú cầu, nam tử từ mười lăm đến hai mươi lăm, chưa có thê thiếp, liền tập trung đến để kén rể, nếu là không hợp, sẽ được tặng mười hai vàng ròng thỉnh đi, tái chọn người khác.
Mọi người cười đến nhăn tít chân mày, nghe là nghe như thế nhưng toàn bộ không có tiếp thu. Bất luận hợp hay không hợp, vẫn nhanh chân chen vào, sợ đại tiểu thư thân kiều vô lực, nếu ném không được xa sẽ mất công bỏ lỡ cơ hội này.
Quan Mục nắm tay Quý Huy Hòa muốn rời đi, ồn ào nhức đầu, không bằng trở về học đường ăn thịt. Dương Nguyên Quý nhìn hai người, tái ngửa đầu nhìn tú cầu trên lầu, cảm thấy luyến tiếc, nhưng không thể không đồng hành cùng bọn họ, vẫn lui về.......Theo sát phía sau.
Muốn đi cũng đi không được, vừa mới né khỏi người này, lại có người khác lấn vào, dồn qua dồn lại, gia đinh ngăn chặn thật sự rất mãnh liệt, cầm côn bổng quơ tới quơ lui không ngớt. Quý Huy Hòa bị người đẩy một phen, Quan Mục che chở kéo y lui về, Dương Nguyên Quý lại che chở cho Quan Mục, ba người cứ như thế thối lui đến ngõ nhỏ, bị chen lấn xô đẩy tới bức tường trước mặt. Một đoàn người trước người sau, hô quá dồn đẩy nhau tới tú lâu phía trước. Quan Mục nghe thấy Quý Huy Hòa kêu đau, xốc tay áo của y lên thì thấy một chưởng đỏ hồng rướm máu. Không khỏi nổi giận, ban ngày ban mặt, là ai dám hoành hành ngang ngược?
Đám người kia đem tú lâu bao quanh phía dưới, trong vòng mười trượng đều có người, gia đinh đứng xung quanh bao bọc, che chắn cho một tiểu công tử gầy trơ xương, đầu vai bạc nhược, có vẻ bị cảnh chen lấn dữ dội trước mắt làm cho khuôn mặt trắng bệnh tái xanh, mang theo một chút sầu khổ.
Bên cạnh có người nghị luận, đây chính là người của Cốc gia từ Huy Châu đến, Cốc lão gia nguyên là mệnh quan kiêu ngạo, năm ngoái đã cáo lão hồi hương. Đây là tôn tử mà Cốc lão gia rất yêu quý, nhưng lại có bệnh. Từ nhỏ đã bị tạp chứng quấn thân, thật vất vả mới sống tới mười bảy tuổi, nhà giàu lại mang bệnh, Cốc lão gia tin lời nói bậy của đạo sĩ, nên bắt hắn phải cưới thê tử, lại nhìn trúng bát tử của đại tiểu thư Du gia, nói là nếu kết duyên sẽ khỏe mạnh phú quý. Nhưng Du lão gia không đồng ý, lại không biết từ chối làm sao, lúc này mới xuất ra hạ sách ném tú cầu.
Cũng có người nói bóng nói gió, bệnh lao quỷ như vậy, cho dù tú cầu có ném xuống, sợ chưa tới tay, hắn đã chết?
Nghe hoàn cảnh người này thật đáng thương lại đáng giận, hù dọa một chút cũng sợ hắn ngất xỉu. Quan Mục đang do dự, Quý Huy Hòa giật nhẹ xiêm y của hắn, chỉa chỉa tú cầu trên lầu, Du đại tiểu thư đi ra.
Một thân xiêm ý trắng thuần khiết, bước đi nhẹ nhàng, đứng ở cây cột khắc hoa mộc lan. Phía dưới một trận yên lặng, sau đó như một ngọn sóng hò hét, mỹ nhân như hoa như ngọc, từ xa nhìn thấy khiến ai cũng say mê. Du đại tiểu thư không nói không cười, bàn tay trắng nõn cầm tú cầu, đỏ au một đoàn giơ lên, mọi người theo đó mà chuẩn bị tư thế lâm trận.
Mắt thấy tú cầu rời khỏi bàn tay nàng, cao cao rơi xuống, họa xuất một đạo tơ hồng trong suốt, hướng một người nào đó tùy ý hạ xuống.
Đám người giống như bị đảo điên, tru lên từng tiếng, cố sức hướng về phía quả cầu, Cốc thiếu gia vẫn là do gia đinh khai đạo, đấu đá lung tung, cùng người xung quanh nổi lên xung đột, càng phạm vào nhiều người tức giận, lập tức động thượng quyền cước, hỗn đấu thành một mảnh. Có người chạy tán loạn, có người liều mạng xé rách xiêm y, có người bỏ trốn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chửi rủa, hô đau, kêu rên, thẳng loạn thành chướng khí mù mịt.
Du đại tiểu thứ sớm đã không thấy, từ khi tú cầu hạ xuống, không biết đã đi đâu mất rồi.
Mắt thấy vừa từ chỗ náo nhiệt biến thành loạn nháo, Quan Mục cũng không muốn đụng phải thiếu gia bệnh lao, khiên trụ Quý Huy Hòa, hai người quay trở về. Thân thủ đi ra ngoài, nhưng lại không bắt được tay y, quay đầu lại vừa thấy, người phía sau vô tung vô ảnh từ lúc nào. Hoảng loạn đảo qua một vòng, đã thấy y ngồi xổm xuống bên ngoài đám người, ôm lấy một đồ vật gì đó, từng bước nhỏ chạy về phía hắn.
Quý Huy Hòa cười đến híp cười, vui tươi hớn hở đem đồ vật trong lòng đưa cho Quan Mục xem. Một bố nang đỏ au thêu hoa, mang hình tròn, còn đeo ruy bặng, quấn quanh bằng lụa đỏ.
Quan Mục mắt thấy choáng váng, chỉ cảm thấy muốn đánh người, hận không thể ôm đầu y lại đập ra, nhìn xem trong đó có não không. Y một.... không..... thiếu tiền bạc, năm nay bất mãn mới mười lăm, ôm chặt cái thứ này vội chạy tới đưa cho hắn, bộ y muốn đem quả cầu này cho hắn để hắn trở thành con rể của Du gia sao. Dương Nguyên Quý ở bên cạnh cũng choáng váng, thân thủ chỉ vào, nói chuyện lắp bắp, “Tú, tú......”
“Tú cầu!” Bên ngoài có người liếc mắt nhìn thấy liền rống lớn lên.
Mọi người con ngươi đã đỏ hoe quay đầu lại, rốt cuộc nhớ tới, nguyên bản tới đây để giành lấy thứ này, liền kéo nhau gào thét đánh về phía Quý Huy Hòa. Quý Huy Hòa mắt thấy một đám người giống như lang hổ hướng lại đây, vội vàng quay đầu lại, khóc hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Quan Mục dù hận y ngu ngốc, cũng không thể thấy chết mà không cứu, khẽ cắn môi tiếp nhận tú cầu từ tay y, xúc động quay sang bên cạnh, một phen nhét vào trong lòng Dương Nguyên Quý.
“Dương Nguyên Quý, chạy! Chạy mau!”
Nghe Quan Mục quát to nhiệt liệt, Dương Nguyên Tác bị tác động làm theo, cũng không quản chuyện còn lại, ôm lấy tú cầu trong lòng ngực, quay đầu liền chạy. Dương Nguyên Quý cao chân dài tay, vài bước liền nhảy đến phía trước. Quan Mục nắm tay Quý Huy Hòa, hướng về phía ngược lại, phân thành hai đường đào tẩu. Mọi người hơn phân nửa không nhận thức Quý Huy Hòa, chỉ để ý truy sát hai người bọn hắn, nửa đường thấy Quan Mục quăng tú cầu ra, liền trảo sang Dương Nguyên Quý.
Quý Huy Hòa quay đầu lại chạy sát bên cạnh Quan Mục, một mặt chạy theo hắn, một mặt thở hồng hộc hỏi: “Quan Mục, tại sao đem tú cầu cho hắn?” Quan Mục đang nắm lấy bàn tay của y, hận không thể đánh xuống mười bảy mười tám cái, mắng: “Ngươi muốn ta đi thú Du đại tiểu thư sao?” Quý Huy Hòa vội vàng lắc đầu nói: “Làm sao có thể, làm sao có thể!”
“Vậy tại sao ngươi ôm tới cho ta?”
“Bọn họ nói ai giữ quả cầu sẽ có thưởng, tổng cảm thấy phần thưởng kia rất tốt, ngươi không nghĩ như vậy sao?”
Nguyên lai Quý Huy Hòa chỉ lo tìm kiếm hắn trong đám người, căn bản chưa từng nghe quản gia của Du phủ nói chuyện, cũng không hiểu rõ phần thưởng khi nhận được quả cầu này là cái gì. Đánh bậy đánh bạ vô tình nhặt được rồi làm như bảo bối ôm trở về. Quan Mục vừa tức giận vừa buồn cười, phía sau diễn ra khung cảnh chém giết nhau, cũng may tú cầu đã đưa cho người khác.
“Vậy Dương Nguyên Quý muốn kết hôn với Du đại tiểu thư sao?”
Quan Mục gật gật đầu, rồi tái lắc đầu, trong lòng âm thầm nói với Dương Nguyên Quý hảo hảo bảo trọng. Nhân duyên đều do trời quyết định, nghiệt duyên cũng từ đó mà ra, có thể thành hay không thành, đành phải tự cầu phúc.