Vẻ mặt của người dẫn đầu nhóm binh lính vô cùng nghiêm trọng. Giọng nói mạnh mẽ vang dội khắp trong xe.
Vào những năm này, người mặc đồng phục mà cầm súng, dễ nghe thì gọi là quân nhân, nhưng nếu đem so với quân trộm cướp không khác nhau là mấy. Những kẻ nhân danh bảo vệ nhân dân này chẳng hơn gì bọn ác bá ăn thịt người. Cho nên, một đám quân nhân đột nhiên xông vào như vậy, làm cho ai nấy đều sợ hãi, thật sự nghe lời, nhanh nhanh quay lại ổn định chỗ ngồi, chỉ e chậm một bước, họng súng tối om kia sẽ nhắm ngay chình mình.
Bắt nghi phạm bỏ trốn?
Việc Vu Chiến Nam gặp chuyện, chấn động cả nước, quần chúng nhân dân đều biết. Lẽ nào nghi phạm đang trốn trên xe lửa? Mọi người đều e sợ nhìn về phía binh lính. Trong đó, có một em gái nhỏ được mẹ bế, bất ngờ thấy nhiều người cầm súng, bộ mặt lại hung ác như vậy, sợ tới mức mặt mày tái mét, khóc váng cả lên.
Trong xe đang im phăng phắt đột nhiên bị tiếng khóc thét phá tan, quân nhân vừa lên tiếng cau mày, liếc mắt nhìn hai mẹ con, lạnh lùng nói: “Bảo nó câm miệng!”
Người mẹ sợ run rẩy, lấy tay che kín miệng đứa bé, trong xe không còn âm thanh gì khác…
Quân nhân kia mặt mày lạnh tanh nhìn đám người đang hoảng sợ, giày quân dụng đạp trên sàn xe phát ra những âm thanh nặng nề, làm người ta bị chèn ép đến ngộp thở. Hắn lớn tiếng nói: “Tất cả bỏ mũ xuống, đứng dậy, hai tay đặt ra sau đầu, kể cả con nít! Ngay!”
Nếu như vừa rồi Thiệu Hân Đường còn ôm một tia hy vọng, thì ngay lúc này cậu đã biết những người này không phải đến để lùng bắt nghi phạm. Mà bọn họ đến để lùng bắt cậu và Nhiếp Kiện An!
Không có thời gian trốn đi rõ ràng, cũng không có cách nhận dạng, chỉ có cách tìm ra mái tóc dài đến eo nổi bật của Thiệu Hân Đường.
Tuy không hiểu lắm, mọi người vẫn răm rắp làm theo. Dù không muốn, Thiệu Hân Đường vẫn phải đứng lên, lòng thầm cầu nguyện không ai nhận ra mình.
Thiệu Hân Đường sống ở phủ Tư lệnh hơn nửa năm, mà một bức ảnh chụp, một bức họa cũng không có, cậu cảm thấy cực kỳ may mắn vì niên đại này còn lạc hậu. Nếu ở thời hiện đại, dù cậu có chạy đến chân trời góc biển, chỉ cần có người, thì có chôn xuống ba thước đất cũng bị đào lên.
Quân nhân kia nhìn kỹ từng người, từng người một. Trên tay hắn còn cầm một tờ giấy. Thiệu Hân Đường đoán đó là bức họa vừa được vẽ để dễ nhận dạng.
Một thanh niên có bím tóc bị kéo ra. Người đó sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, sắp khóc đến nơi, luôn miệng cầu xin: “Quan gia, tôi không phải nghi phạm, tôi thật sự không phải nghi phạm…”
“Câm miệng! Còn ồn ào, kéo ra ngoài đánh!” Một binh sĩ thấy hắn không ngừng ồn ào, trở báng súng nện lên người hắn, hung ác mắng.
Không ngờ, người đang cầm bức họa đối chiếu với từng người quay lại, một cái tát vang dội trên mặt tiểu binh vừa mới đánh người, khiến hắn lảo đảo, máu chảy ra bên khóe miệng. Hắn tức giận quát: “Con mẹ nó! Ai cho phép anh đánh!”
“Nhưng mà, Lữ trưởng, hắn…” Tiểu binh không cam lòng, không phải nói là nghi phạm bỏ trốn sao? Đánh thì thế nào?
Người được gọi là Lữ trưởng mặt lạnh xuống vài phần, làm tiểu binh có vài sự việc nắm không rõ, cũng không thể trách. Nhưng hắn là Tề Chí Quốc, là Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 22, sư đoàn 41, thuộc quân đoàn 319 Đông Bắc quân, mà cũng không biết nội tình. Ngay vừa rồi, tổng bộ đột nhiên tập hợp khẩn cấp, toàn bộ đều bị triệu tập, ra ngoài tìm người. Mỗi người được phát cho một bức họa nhận dạng, còn nhấn mạnh phải đem người hoàn hảo nguyên vẹn trở về. (một lữ đoàn có khoảng 5.000 – 9.000 lính)
Xem bọn họ rặt một đám ngu hay sao? Đang đêm mà điều động quy mô lớn như vậy, còn muốn đem người nguyên vẹn trở về, cái gì mà lùng bắt nghi phạm bỏ trốn! Ai tin! Hơn nữa trong thành đang hừng hực khí thế tróc nã tám tên ám sát Tư lệnh kia là cái vụ gì? Tổng bộ đang hát tuồng gì đây!
Cũng may, Tề Chí Quốc có một người anh em khá thân, làm việc bên cạnh Tư lệnh, lén cho Tề Chí Quốc hay, lần lùng bắt này là tìm nam sủng mà theo lời đồn thì Tư lệnh cưng đến tận trời kia.
Trong tình huống khẩn cấp, Tề Chí Quốc vẫn không quên “hừ” hai tiếng. Nam sủng kiểu gì? Không khôn mà sống cho tốt, bày đặt chơi trốn tìm, một khi bị bắt về, còn không bị chơi đến tàn luôn sao! Vu Chiến Nam là loại người gì? Hắn là một kẻ giết người không chớp mắt, thủ đoạn ngoan độc nhất đẳng; hơn nữa, hắn nói một thì không có hai. Mà Vu Chiến Nam này vì một tên nam sủng điều động toàn bộ quân đoàn Đông Bắc, muốn điên rồi hay sao? Bọn họ con mẹ nó còn tưởng tiểu Nhật Bản rốt cuộc chui nhủi hết nổi, muốn khai chiến, có thể ra quân liều mạng một phen. Con mẹ nó! Ai nghĩ tới sụp hầm, sụp hố cả lũ! (một quân đoàn từ 20.000 – 45.000 người)
Tề Chí Quốc tính tình ngay thẳng, rành nhất là xung phong trên chiến trường, chịu không nổi nhất là chính quyền nói chuyện vòng vo, cái gì âm mưu, cái gì diệu kế. Nếu là hắn ra tay, một phát súng, con mẹ nó, cái gì cũng sạch sẽ. Cho nên trên phương diện này, hắn thật khâm phục Vu Chiến Nam. Bởi vì, Vu Chiến Nam dù là trên chiến trường hay chính trường đều chơi hết sức đẹp.
Nhưng mà, cho dù Vu Chiến Nam là người từng mang theo họn hắn rong ruổi sa trường, là đàn ông chân chính mà hắn vô cùng kính trọng, quyền lực tối cao, hoàng đế của ba tỉnh Đông Bắc, thì với sự việc xảy ra hôm nay, Vu Chiến Nam khiến hắn phải coi thường!
Trong mắt đàn ông truyền thống vùng Đông Bắc như hắn, đùa nam nhân là cái quái gì! Hắn không tài nào hiểu được, trên đời này, người đẹp vừa thơm vừa mềm, ngực cong mông vểnh, chơi đến là hăng hái. Vu Chiến Nam là đàn ông trong đàn ông! Thế nào lại đi mê cái mông của một gã nam nhân khác? Nam không ra nam, nữ không phải nữ, ghê tởm tới mức vừa nhìn là muốn phi cho hai đạp! Hắn còn tạo ra một trận “phong hỏa hí chư hầu”, nửa đêm tập hợp nhân mã, tìm con thỏ nhỏ đi lạc!
Douma!
Tề Chí Quốc nhịn không được chửi thề, vừa đúng lúc quăng cục tức lên người tiểu binh, lúc xoay người đi, sắc mặt tốt lên trông thấy. Tuy rằng hắn là người thô bạo nhưng thật ra là một người vì dân phục vụ.
Nên lúc hắn xoay người thấy cả xe vô cùng hoang mang nhìn mình, khẩu khí cũng dịu đi không ít: “Mọi người không cần sợ, chỉ là mấy việc thông thường thôi, nếu không phải sát thủ, chúng tôi đảm bảo không ai bị mẻ một miếng nào.”
Tề Chí Quốc nói xong, nhăn chặt cặp lông mày vừa đen vừa thô, cầm bức họa không hề sinh động kia tiếp tục đối chiếu. Thề có trời, cái nhiệm vụ này làm hắn phiền chết được.
Lại có hai anh em bị gọi ra ngoài, còn có một thiếu niên trông rất trắng, nói chuyện cứ không tự chủ uốn lưỡi.
Trong xe rất im lặng, chỉ có tiếng giày quân dụng của Tề Chí Quốc. Mỗi một tiếng vang nặng nề, như nện vào lòng Thiệu Hân Đường. Cậu trấn định nhìn Tề Chí Quốc từng bước đến gần. Bởi vì ngoài trấn định ra, cậu không biết mình còn có thể làm gì.
Tề Chí Quốc rốt cuộc cũng đến chỗ Thiệu Hân Đường, thản nhiên nhìn lướt qua hai bác gái bên cạnh cậu, bỏ qua hai người. Rồi đứng trước mặt cậu.
“Ngẩng đầu!” Giọng nói Tề Chí Quốc lạnh tanh ra lệnh.
Thiệu Hân Đường chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt làm như vừa cực kỳ sợ hãi vừa vô cùng áp lực.
Khi Tề Chí Quốc nhìn thấy ánh mắt trong veo của Thiệu Hân Đường, giật mình sửng sốt, lại tập trung chú ý đến gương mặt xinh đẹp của cậu.
Tề Chí Quốc cau mày nhìn cậu thật lâu, sau đó nói: “Bước ra!”
Trái tim Thiệu Hân Đường đã muốn ngừng đập. Cậu nơm nớp lo sợ, nói: “Trưởng quan, tôi, tôi không phải sát thủ…”
Tiền Chí Quốc nhíu mày, không kiên nhẫn: “Ai nói anh là sát thủ, đứng ra một bên, đợi kiểm tra, không có việc gì sẽ thả.”
“Nhưng mà Trưởng quan, tôi phải theo kịp xe, mẹ tôi ở Thượng Hải bệnh nặng, thư báo một tuần mới đến nơi, tôi không biết bà có đợi tôi kịp trở về không nữa…” Thiệu Hân Đường nói, lộ ra một mặt đau thương, cảm xúc thê lương kia quả thật không giống giả vờ. Giọng cậu trầm thấp bi thương nói: “Trưởng quan, ngài xem, tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, không phải sát thủ, ngài xem tay tôi…”
Thiệu Hân Đường đưa bàn tay ra, từng ngón nhỏ dài, non mềm như làm bằng ngọc, càng không có vết chai như của người quen dùng dao súng.
Ai muốn nhìn tay ngươi! Tề Chí Quốc trong lòng nghĩ như vậy. Nhưng cái đoạn, mẹ bị bệnh nặng phải vội vã về thăm, thật trùng hợp lấy lòng Tề Chí Quốc.
Tề Chí Quốc nổi danh có hiếu, người nào quen với hắn đều biết. Tấm gương hiếu thuận của hắn như trầm hương bay xa, hắn trở thành ví dụ tốt nhất để giáo dục trẻ nhỏ.
Chuyện kể rằng, đời này Tề Chí Quốc thích nhất chính là uống rượu, mà uống thì phải uống cho say, mà say thì bắt đầu quậy. Nói cách khác, Tề chí Quốc có rượu trong người trở nên vô cùng xấu nết, không nhận bà con, trở mặt với lãnh đạo. Thậm chí, hắn từng xắn tay áo, choảng nhau với Vu Chiến Nam. Trong quân coi như đó là chuyện thường ngày ở huyện. Nhưng có một điều, bất kể hắn say cỡ nào, bất kể hắn đang quậy đến đâu, chỉ cần tìm người mẹ hơn tám mươi tuổi, hai mắt đã lòa của hắn đến, nhẹ nhàng gọi tên hắn một tiếng, hắn sẽ lập tức yên tĩnh, ngoan như đứa trẻ theo mẹ về nhà…
Từng có người đem chuyện Lữ trưởng trên chiến trường giết địch vô số lại sợ mẹ ra chê cười hắn. Hắn chỉ đứng đắn nói một câu: “Bà là mẹ của ta!”
Một nam nhân ngang tàng hơn bốn mươi tuổi, có thể trong lúc say rượu đầu óc không tỉnh táo, chỉ vì một tiếng gọi của mẹ mà ngoan như đứa trẻ, lý do duy nhất chỉ có thể là hắn thương mẹ hắn vô cùng…
Thiệu Hân Đường lại vô tình đâm trúng yếu điểm của vị Lữ trưởng đao kiếm bất xâm này, thật quá may mắn. Trong lúc Tề Chí Quốc còn đang suy nghĩ, ông lão bên cạnh sợ sệt lên tiếng: “Trưởng quan, cậu ta thật không phải nghi phạm đâu, cậu ấy là đồng hương của tôi, có mẹ bệnh nặng, chúng tôi vừa lúc về cùng đường.”
Ông lão đột nhiên lên tiếng hỗ trợ, làm Thiệu Hân Đường vừa cảm kích vừa lo. Nếu bị bắt, hắn sẽ làm liên lụy ông lão tốt bụng này.
Tề Chí Quốc suy nghĩ thoáng qua, giọng nói trầm thấp như ra lệnh: “Được rồi, ngồi xuống đi!”
Thiệu Hân Đường trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tươi cười cảm kích với Tề Chí Quốc.
Nhưng mông hắn còn chưa chạm vào được nghế ngồi, thì nghe một trận tiếng bước chân vang lên từ xa. Ngay sau đó là một giọng nam phi thường quen thuộc vang lên khắp trong toa xe: “Tề Lữ trưởng, kiểm tra đến đâu rồi?”
Đã nghe nửa năm, nếu Thiệu Hân Đường còn nghe nhầm thì cậu đúng là kẻ điếc.
Tiếng nói này là của nhân vật quan trọng bên cạnh Vu Chiến Nam, Diêm phó quan, Diêm Lượng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT