Điền Như Ngọc bị nhốt trong nhà, cho đến khi Vu Chiến Nam chuẩn bị rời đi, gã bị nhị ca gã đưa tới tiễn người.

Không biết Điền Như Ngọc bị cha gã dạy bảo ra sao, tuy vẫn một bộ dáng cứng đầu cứng cổ, nhưng lại chủ động đi ra phía trước, biểu tình xấu hổ, nói với Chiến Nam bằng giọng điệu chẳng mấy dễ chịu gì:“Thực xin lỗi.”

Gã khó chịu, Vu Chiến Nam so với gã càng bực mình hơn, thấy gã liền ghê tởm, hắn cảm giác mình đã phải có một nghị lực ghê gớm lắm mới ráng kiềm chế không xông ra đập thằng này.

Thiệu Hân Đường đã sớm được đưa vào trong, Vu Chiến Nam đứng ở cửa xe nhìn bọn họ, câu nói ôn hòa duy nhất có lẽ là câu hỏi thăm sức khỏe cậu hắn. Hắn nói với Điền Như Dật, chẳng thèm liếc mắt nhìn Điền Như Ngọc:“ Nhớ giữ sức khỏe cữu cữu cho tốt!”

Điền Như Dật gật đầu. Điền Như Ngọc thấy Vu Chiến Nam hoàn toàn không thèm nhìn mình, cái tính trẻ con lại nổi lên, liền há mồm mắng: “Ngươi còn giả vờ cái con mẹ gì!”

Điền Như Dật kéo gã lại, gương mặt vốn luôn mang nụ cười thâm sâu khó dò cũng hiện ra vẻ giận dữ, cái đứa em dù chịu giáo huấn mà vẫn không chịu tỉnh ngộ này làm y tức chịu không được, y thấp giọng quát: “Ngươi cho yên lặng cho ta, đừng quên ngươi đã đồng ý với cha cái gì!”

Điền Như Ngọc ngậm miệng, lộ vẻ căm giận.

Vu Chiến Nam mới bố thí một cái liếc mắt cho Điền Như Ngọc, cặp mắt tối đen thâm trầm như hai viên ngọc lưu ly, hắn đột nhiên nhếch khóe miệng nở nụ cười, có điều cái cười này cực kỳ lãnh khốc, khiến Điền Như Ngọc nhìn mà hết hồn.

“Vi huynh phải đi, tứ biểu đệ thịnh tình khoản đãi như vậy, vi huynh còn để lại một phần hậu lễ, chờ ta đi rồi sẽ cho ngươi một kinh hỉ. Tứ biểu đệ không cần lo vi huynh chuẩn bị không đủ đầy đủ nhé.” Vu Chiến Nam thong thả nói, nụ cười bên khóe môi kia cực kỳ tàn nhẫn.

“Vu Chiến Nam, ngươi làm cái gì? Ngươi dám……”

Điền Như Ngọc bị nhị ca gã giữ chặt, Điền Như Dật biểu tình cũng có chút biến hóa. Y còn tưởng rằng Vu Chiến Nam nhìn mặt mũi của cha họ, sẽ tha cho Điền Như Ngọc, xem ra bọn họ yên tâm quá sớm rồi. Điền Như Dật kiên trì cười làm lành:

“Biểu đệ, đừng như vậy, chúng ta đều là người một nhà, tứ đệ có lỡ làm sai chuyện gì thì cũng bỏ qua cho nó, về nhà ta sẽ bảo cha dạy dỗ nó…”

“Ta rộng lượng bỏ qua cũng không phải không thể. Mấy năm nay gã ngay ở trước mặt người ngoài cũng không giữ thể diện cho ta, âm thầm ngáng chân; ta nể mặt cữu cữu, chưa từng nói qua một câu nào. Nhưng cái sai của gã là đụng đến người của ta, chính là muốn chết.” Vu Chiến Nam không thỏa hiệp.

“Tứ đệ chẳng qua chỉ là muốn chọc ngươi một chút mà thôi! Kẻ thực sự động vào người của ngươi cũng không phải nó, chẳng phải đã tóm được Phó Đại Bác rồi sao? Ta cũng đã thay ngươi xử lí gã, ngươi cũng nên nguôi giận…..” Vì đệ đệ nhà mình, Điền Như Dật miễn cưỡng cười cười xuống nước với Vu Chiến Nam.

“Có phải hắn hay không còn chưa chắc.” Vu Chiến Nam dùng ánh mắt như thể ta đã biết rõ mọi chuyện mà nhìn Điền Như Dật, tiếp tục nói:“Nếu tìm được hung phạm, nhị biểu ca đừng quên nói với gã, nhớ rửa cổ chờ đấy, ta sẽ không buông tha gã.”

Nụ cười của Điền Như Dật cứng đờ. Vu Chiến Nam liếc nhìn họ một cái cuối cùng, xoay người bước đi vào thùng xe……

Bởi vì Thiệu Hân Đường bị bắt cóc, bọn họ ở Thiên Tân lâu thêm ba ngày, là do Vu Chiến Nam lo rằng thân thể Thiệu Hân Đường vẫn còn mệt nhọc. Kỳ thật Thiệu Hân Đường cho rằng mình không cần phải được chăm sóc đến thế, lần này bị bắt cóc, tuy rằng là đột phát, nhưng có thể nói là có kinh vô hiểm. Thiệu Hân Đường vẫn thấy còn may mắn chán.

Tuy rằng cậu có vài lúc cũng thầm nghĩ, nếu như mình có bị người ta làm cái gì, Vu Chiến Nam có không cần mình hay không, có thả cậu đi hay không.

Thiệu Hân Đường nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân thực nhàm chán. Cậu quả là muốn chạy trốn tới điên rồi, mới có cái loại giả thiết ghê tởm này. Chỉ cần nghĩ tới việc bị một người đàn ông xa lạ làm cái chuyện đó, Thiệu Hân Đường liền cảm thấy buồn nôn, cả người run rẩy, chịu không nổi một chút. Cậu đã muốn quên đi cái cảm giác lần đầu bị đưa đến trước mặt Vu Chiến Nam, thời khắc ban đầu lên giường với hắn, thừa nhận cái loại cảm giác so với chết còn khó chịu hơn…. Cái loại cảm giác này, đời này, cậu cũng không nghĩ sẽ nếm thử lần thứ hai……

Nhìn Vu Chiến Nam đối xử với cậu như với đồ vật bằng thủy tinh kia, Thiệu Hân Đường cảm thấy hậu quả khi chạy trốn thất bại sẽ thật đáng sợ. Theo tình hình thì Vu Chiến Nam đối đãi cậu càng ngày càng tốt, cậu thậm chí không dám tưởng tượng nếu Vu Chiến Nam phát hiện cậu chạy đi, có thể hóa thân thành ma quỷ gì đó hay không……

Cậu vừa mới ngồi một chút, Vu Chiến Nam đã bắt cậu nằm xuống, cẩn thận lấy gối đỡ lấy cổ cậu, làm cậu khi nói chuyện phiếm với hắn cũng không thấy khó chịu. Vu Chiến Nam bảo cậu mấy ngày nay đã chịu nhiều hoảng sợ, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Kỳ thật ai nấy đều thật lòng cảm thấy, người bị dọa đến hoảng sợ là tư lệnh của bọn họ mới đúng.

Mấy ngày ở trên xe thực nhàm chán, may mắn còn có tiểu đầu dưa hấu. Vu Nhất Bác mấy đồ vật nhóc hốt được ở Thiên Tân bày ra, trong chốc lát lại nói cái này chơivui, muốn đem về cho Nhiếp Kiện An, lát sau lại bảo cái này mới lạ, muốn đem về chơi cùng Nhiếp Kiện An. Chơi một lúc, tiểu đầu dưa hấu rốt cục thừa dịp phụ thân không chú ý, bổ nhào lên trên người Thiệu Hân Đường, đáng thương nói:“Thiệu thúc thúc, ta nhớ tiểu ca ca.”

Thiệu Hân Đường sờ sờ đầu nhóc, cậu chưa từng gặp đứa trẻ nào khiến người dễ yêu mến như Vu Nhất Bác, lòng mềm mại như được ngâm nước, cậu nói:“Ta cũng nhớ nó, chúng ta trở về nhà là có thể gặp lại.”

Thằng nhóc Vu Nhất Bác nghịch ngợm, trước khi xuất phát còn cố tình đến tiệm cắt tóc cắt lại quả đầu, khiến thợ cắt tóc cắt cho nó một kiểu đầu như lông xù tròn vo mới vừa lòng, vẫn là tiểu đầu dưa hấu kia, tóc mái đến nửa phần trán, lộ ra một đôi mắt to đen láy, lóe lên sự thông minh và nghịch ngợm, để người nhìn hận không thể ôm nhóc vào lòng âu yếm. Vu Nhất Bác nói dì hai nhóc thích nhóc để kiểu tóc này, đúng lý hợp tình mà lừa bịp cầu yêu thương.

“Tiểu ca ca vì sao không tới?” Vu Nhất Bác nhắc tới Nhiếp Kiện An, cảm xúc có chút đi xuống. Nhóc được rất nhiều người yêu thương sủng ái, có người chơi với nhóc thì còn đỡ, đến khi ở một mình, nhóc sẽ nhớ ngay tới tiểu ca ca.

“Tiểu ca ca muốn học cho tốt nha! Đợi thêm một chuyến nữa là chúng ta có thể trở về.” Thiệu Hân Đường sờ sờ quả đầu của nhóc.

“Ừa, cháu cũng rất muốn gặp dì hai, thăm dì hai xong, chúng ta mau chóng trở về đi!” Tiểu hài nhi khụt khịt mũi.

Ngay từ đầu Thiệu Hân Đường cũng không nghĩ cảm tình của hai thằng nhóc lại tốt như vậy, dù sao nói đến bối cảnh sinh hoạt lẫn quá khứ, hai đứa này đều chênh lệch quá nhiều. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tụi nó sẽ có một đứa là vương tử kiêu ngạo, còn đứa kia sẽ là tuýp ghét nhà giàu không chừng. Nhưng Vu Nhất Bác từ nhỏ bị cha quản nghiêm đã quen, một chút kiêu căng của đám tiểu thiếu gia không những không có, còn thực tôn trọng Nhiếp Kiện An. Mà Nhiếp Kiện An, cho dù sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, hình như cũng không gây cho đứa nhỏ này bao nhiêu thương tổn lớn, thái độ mong chờ ngày mai của nó vẫn rất tích cực, đối đãi người khác vẫn rất thiện ý và kiên nhẫn. Tuy rằng càng lớn có vẻ tâm sự càng nhiều, lại không muốn chia sẻ với ai, tuy nhiên Thiệu Hân Đường vẫn rất vui. Cậu cảm thấy hai đứa nhỏ này ở chung rất hài hòa, rất có cảm giác huynh hữu đệ cung.

Vui mừng xong, cậu cũng không khỏi nghĩ tới lúc mình cùng Nhiếp Kiện An đột nhiên biến mất, thằng nhỏ này có phải sẽ rất buồn hay không… Nhưng sau khi mất họ, sẽ càng ngày càng có nhiều điều khác chiếm cứ sự quan tâm của cha con nhóc, bọn họ sẽ chậm rãi phai nhạt đi……

Lúc này xe lửa còn chưa tăng tốc, từ Thiên Tân đến Thượng Hải ước chừng tốn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, làm dưới chân Thiệu Hân Đường cũng có chút mỏi.

Đến khi xe lửa dừng lại, bọn họ theo đi ra từ cửa. Thiệu Hân Đường có thể thấy được Vu Chiến Nam kích động ra sao, nghe nói hắn cùng vị nhị tỉ lớn hơn hắn vài tuổi này cảm tình rất tốt, xem ra không phải là giả.

Thiệu Hân Đường trên mặt có chút buồn bã, cậu không mong ước xa vời là vị nhị tỉ này sẽ thích mình, chỉ cần đừng làm ra việc khó xử như ở Thiên Tân là được. Bất quá, Vu Chiến Nam lại có vẻ rất hào hức, nói rằng nhị tỉ của hắn rất muốn gặp cậu, hai người sẽ ở chung hòa hợp.

Thiệu Hân Đường không dám tin hoàn toàn, cậu không cho rằng ở niên đại này, một người chị sẽ vui vẻ nhìn em trai mình đi tìm đàn ông. Chị ta đối với hắn tốt, đó là bởi vì hắn là em trai cổ. Còn chị ta đối với cậu, sẽ là với một con hát hồ ly tinh đi chèo kéo đàn ông, còn phải cần quan sát…

Kết quả, Thiệu Hân Đường lần này sai rồi. Nhị tỉ của Vu Chiến Nam thật sự rất tốt.

Vừa xuống xe lửa, liền thấy chiếc xe ô tô do một hãng tốt nhất ở Mỹ xuất khẩu, bảo tiêu mặc âu phục đen thông dụng thời quốc dân, ngay ngắn trật tự. Trông quy mô muốn có bao nhiêu khí phái thì là bấy nhiêu khí phái, nhìn qua là biết quý tộc Thượng Hải đến đón người. Cách khá xa, vài người qua lại cũng không kìm được mà ngẩng đầu nhìn qua bên này.

Vu Chiến Nam dắt Thiệu Hân Đường xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một người mặc sườn xám ngắn màu tím đi từ trong xe ra. Là một phụ nữ xinh đẹp, vóc người cao gầy cân xứng, khí chất xuất chúng. Người phụ nữ xinh đẹp này khi nhìn thấy Vu Chiến Nam cùng bọn họ, còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã chảy xuống…

Vu Chiến Nam cũng rất kích động, nhưng hắn quen nhẫn nại, vẫn ung dung đưa nhóm người Thiệu Hân Đường đi qua, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

“Dì Hai! Dì Hai!” Vu Nhất Bác từ xa đã gọi to, vọt nhanh tới như một tiểu hỏa tiễn, ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp kia, làm nũng:“Cháu nhớ dì hai muốn chết!”

“Cục cưng, dì hai cũng nhớ cháu chết được!” Vu Hân Nhã hôn mạnh lên má tiểu đầu dưa hấu một cái, sau đó dì một cái cháu một cái,  hôn đến má hai người đều là nước miếng.

Cho đến khi hai dì cháu chơi xong, Vu Hân Nhã đem thằng nhỏ đưa cho Diêm Lượng. Đầu tiên cô dùng ánh mắt ngập nước nhìn Vu Chiến Nam từ trên xuống dưới, lấy tay che miệng, sau đó hai chị em cùng cử động, ôm chặt lấy nhau.

“Chị!” Vu Chiến Nam nhẹ nhàng gọi.

“Cái tên tiểu tử thối này, quên nhị tỉ của ngươi rồi đúng không, cũng không thèm đến thăm chị……” Vu Hân Nhã nói xong không kiềm nổi nước mắt, nha đầu đi bên cạnh nói:“Phu nhân mau đừng khóc, tam thiếu trở về nhìn thấy mắt phu nhân sưng đỏ vì khóc sẽ đau lòng.”

Vu Hân Nhã dùng sức đem nước mắt cọ lên áo Vu Chiến Nam, khóc như trẻ con, tủi thân bảo:“Ta cứ khóc, đệ đệ của ta đến thăm ta, ta vui vẻ không được sao!”

“ Chị….” Vu Chiến Nam hốc mắt ửng đỏ, ôm lấy người chị thân hình mảnh mai chỉ cao tới ngực hắn, thanh âm có chút khàn khàn:“Không phải em không muốn tới thăm chị, thực sự là không rời nhà được.”

“Chị biết……” Vu Hân Nhã sụt sịt mũi, nói:“Chị nói rồi. Chỉ cần em trai của chị sống tốt, ở nơi nào đều giống nhau.” Những lời này khi nói lại khiến trong lòng mọi người xót xa.

Vu Hân Nhã buông Vu Chiến Nam, nhận lấy khăn tay do nữ hầu phía sau đưa lên xoa xoa mặt, quay đầu liện đối mặt với Thiệu Hân Đường, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, giận dữ nói với Chiến Nam:“Còn không màu giới thiệu.”

“Đây nhị tỉ của ta, Vu Hân Nhã, em gọi nhị tỷ là được.”

“Đây là Thiệu Hân Đường, em đã từng kể với chị….. Chị gọi cậu ta là Tiểu Đường hoặc Hân Đường đều được.”

“Nhị tỷ.” Thiệu Hân Đường tươi cười chào hỏi trước, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thấy thiện cảm với người phụ nữ xinh đẹp thẳng thắn này.

“A! vậy chị gọi cậu là Tiểu Đường đi. Xem, làm em chê cười rồi, vừa thấy mặt liền khóc như vậy.” Vu Hân Nhã nói xong có chút thẹn thùng cười cười, sau đó liền vươn bàn tay trắng noãn được chăm sóc cẩn thận ra, nói:“Hoan nghênh em tới!”

“Cảm ơn, làm phiền nhị tỉ rồi.” Thiệu Hân Đường vươn tay ra nắm lấy tay cô.

“Phiền toái gì đâu, chị đây còn mong các em ở lại Thượng Hải luôn đi, không cần khách khí!”

Thật là ngoài dự kiến của Thiệu Hân Đường, thái độ của Vu Hân Nhã với cậu rất tôn trọng, trông cũng không giống giả vờ.

“Nhanh lên xe đi, chúng ta trở về nào.” Vu Hân Nhã cười tiếp đón bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play