Đồ đạc muốn lấy đi cũng không nhiều, mấy món rách rách nát nát này vốn cũng không phải là của Thiệu Hân Đường, cậu trước giờ chưa từng đụng vào, chứ đừng nói là mang đi. Lại lấy vài món chỉ được cái mã ngoài mà lần trước Vu Chiến Nam cho cậu tặng lại cho các cô các dì đánh bài trong sân. Thấy Trầm Tài Điền thèm đỏ cả mắt, Thiệu Hân Đường cũng không cho lão. Chẳng phải vì ghi hận lão bán giấy bán thân của cậu cho Vu Chiến Nam, cậu biết trong mắt Vu Chiến Nam hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, nào dám chọc giận một nhân vật như vậy, chỉ là bởi vì cậu biết hắn không thiếu, có vài thứ, nên đưa cho người cần chúng
Nhưng đồ của Niếp Kiện An ngược lại không ít, tuy rằng phủ tư lệnh tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho nó, nhưng nó là một đứa trẻ có chủ kiến, tại thời điểm Thiệu Hân Đường chưa nói gì, nó đã đóng gói hết đồ của mình rồi, nó không muốn tách khỏi cha nuôi, nhưng cũng không muốn làm cha nuôi không vui, nó không hề thích cái biệt thự nguy nga tráng lệ, thủ vệ sâm nghiêm mà nó sắp đến kia
Thiệu Hân Đường nhìn thấu tất cả, nhưng không nói gì, mà chỉ dùng tay xoa xoa đầu nó
Trước khi đi, Trầm Tài Điền mượn cớ đuổi hết những người khác đi, lấm la lấm lét kéo Thiệu Hân Đường vào một căn phòng gần nhất, sau đó đóng chặt cửa lại
“Anh nói này Thiệu lão đệ, sao em lại bất cẩn như vậy chứ” Trầm Tài Điền quay đầu lại, một bộ lão đại ca, nói: “Sao lại dây vào loại người như vậy?”
“Loại người như vậy?” Thiệu Hân Đường giật thót, mở miệng hỏi
“Một gã ma bạc…” Trầm Tài Điền híp mắt nhìn cậu, phảng phất nhưng muốn nhìn ra cái gì từ vẻ mặt của cậu, tiếp theo thành khẩn nói: “Chính là gã lần trước đến tìm em đó, nói là ca ca ở nhà cũ của em. Mấy ngày em không ở đây, hắn tìm đến mấy lần rồi, tìm em như phát điên”
“Lần trước anh chỉ nhìn thoáng qua từ xa, thấy cũng là một anh chàng khá được…” Trầm Tài Điền dừng một chút, tiếp theo nói: “Chậc chậc chậc, lần này gặp, nào còn dáng vẻ lúc đầu, gầy sắp thành quỷ rồi, còn mặt mũi bầm dập nữa, nếu không phải anh có trí nhớ tốt, căn bản còn tưởng là ăn mày đâu!”
Thiệu Hân Đường càng nghe càng kinh hãi, sớm biết Lưu Vĩ sẽ có ngày này, chính là không ngờ đến nhanh như vậy, xem ra tiền của cậu không thể thu hồi được rồi
“Em kỳ thật không thân với hắn lắm…” Thiệu Hân Đường tỏ vẻ khó xử, như là không đành nói xấu người ta, vẻ mặt lộ ra một chút ngượng ngùng: “Hắn vốn là một tên lừa đảo chỗ khu nhà cũ của em, sống ở đó không nổi mới đến bên này, không biết từ đâu hỏi thăm được tin tức của em. Lần trước hắn cũng đến vay tiền em, em không cho, hắn liền làm khó dễ. Nghe nói hiện tại còn dính vào bài bạc, sợ là lại đến đây đòi tiền”
Những lời này của Thiệu Hân Đường có thể nói là cực kỳ đáng thương, tình tha ý thiết, bộ dáng thật sao rất khó xử
Lão già giảo hoạt Trầm Tài Điền ngờ vực nhìn cậu một lát, cũng tin rồi, tức giận nói: “Thế nhưng còn có chuyện như vậy!”
“Có cần nói một tiếng với tư lệnh không, loại người như vậy…” Trầm Tài Điền nói
“Em thấy không cần, tư lệnh rất bận, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà quấy rầy ông ấy” Thiệu Hân Đường lấy ra một tờ tiền giấy mệnh giá không lớn từ trong túi áo, dúi vào tay Trầm Tài Điền, nói “Làm phiền Trầm Đại ca giúp đỡ một chút, đuổi hộ người đó đi”
“Kìa lão đệ, em đây là đang làm gì vậy!” Trầm Tài Điền chết sống không nhận, lực tay của lão lại lớn hơn Thiệu Hân Đường nhiều, dùng sức đẩy tiền về cho cậu, ra vẻ tức giận nói: “Chúng ta tình nghĩa huynh đệ như vậy, lão ca sao có thể lấy tiền của em! Chuyện của em chính là chuyện của anh, yên tâm đi, anh nhất định xử lý tốt giúp em, đảm bảo em không bao giờ gặp lại hắn”
“Chỉ là sau này lão đệ phát đạt rồi thì đưng quên ca ca nha, sau này ca ca phải nhờ đến lão đệ nhiều”
Trầm Tài Điền nói cái gì cũng không cần, Thiệu Hân Đường cũng không muốn co co kéo kéo với lão, nghe được lời của lão, ánh mắt trầm xuống, cười cười đồng ý. Trời biết cậu có bao nhiêu không muốn nghe người khác nhắc đến quan hệ mờ ám giữ cậu và Vu Chiến Nam
Lái xe chờ ở bên ngoài không kiên nhẫn nhưng cũng không dám nói, Vu Chiến Nam còn phái hai binh sĩ cho cậu, nói là giúp dọn đồ, nhưng Thiệu Hân Đường hoài nghi là dùng để giám thị cậu. Sĩ binh ân cần nhấc đồ của Niếp Kiện An lên xe. Ô tô liền chậm rãi khởi động
Vách tường cổ xưa loang lổ hai bên ngõ nhỏ từng chút từng chút lùi về phía sau, Thiệu Hân Đường nhịn không được quay đầu nhìn cánh cửa sơn đen của Hồng Mặc dần dần đi xa, tâm trạng suy sụp
Lúc vừa mới trọng sinh trong thân thể này, cậu vô cùng không thói quen với điều kiện đơn sơ khắc nghiệt của Hồng Mặc, so với cuộc sống xa hoa kiếp trước, nơi này quả thực là khu ổ chuột mà cậu từng gặp. Lúc ấy mỗi ngày đều bị mùi mốc meo của gia cụ bằng gỗ trong phòng xông đến ngủ không nổi, đến lúc khó khăn lắm mới ngủ được, trời chưa sáng trong sân đã có học đồ dậy sớm luyện công, rướn cổ luyện giọng, cậu lại là người ngủ không sâu, cứ như vậy bị đánh thức, rốt cục không ngủ được nữa. Qua rất lâu rất lâu, cậu mới thích ứng được với tấm ván giường cứng như sắt dù đã phủ rất nhiều tầng đệm, mới thói quen với việc ngủ say như thường vào mỗi buổi sớm ồn ào…
So với địa phương nguy nga tráng lệ, áo đưa tận tay cơm dâng tận miệng kia, trời biết cậu có bao nhiêu quý trọng địa phương đơn sơ nhưng tự do này… Trong mắt Thiệu Hân Đường, nơi đó chỉ là một nhà giam hoa lệ
Nhưng là, không thể trở về rồi… Cả hai kiếp của cậu, hình như đều không phải do bản thân cậu làm chủ…
Lúc trở lại phủ tư lênh, Vu Chiến Nam đã ra ngoài luyện binh rồi. Lão quản gia Tổ bá chỉ huy người hầu đưa đồ của Thiệu Hân Đường vào phòng ngủ chính, bị Thiệu Hân Đường ngăn lại: “Tổ bá, hẳn nên tìm một căn phòng khác cho tôi đi, đây chẳng phải là phòng của tư lệnh sao?”
“Là tư lệnh dặn, nói không cần chuẩn bị dư thừa, để cậu dọn vào phòng của ông ấy là được” Tổ bá cười đến mặt nhăn thành một nhúm
Thiệu Hân Đường sững người tại chỗ, cảm thấy rất ngạc nhiên, có chút không rõ Vu Chiến Nam rốt cục muốn làm gì
Hắn đường đường là một tư lệnh, không cần không gian của riêng mình sao, sao có thể để một con hát đùa bỡn trên giường dọn vào trong phòng mình. Hơn nữa chờ hắn ngày nào đó muốn lấy vợ thì phải làm sao, lại đuổi cậu đi sao?
Niếp Kiện An ngược lại được phân cho một gian phòng, là gian phòng bên cạnh phòng ngủ của Vu Nhất Bác ở tầng hai, không gian so với phòng của hai người bọn họ ở Hồng Mặc còn lớn hơn, đón sáng cũng tốt, được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, nhìn rất thoải mái
Đến Niếp Kiện An cũng có một gian phòng cho riêng nó, Thiệu Hân Đường thật hâm mộ nó
Người hầu đến muốn thu dọn đồ của cậu, bị Thiệu Hân Đường ngăn lại, cậu vẫn ôm một tia hy vọng
Buổi tối lúc Vu Chiến Nam trở về, cả người đều là đất cát, trên giày lính màu đen còn dính bùn, nhưng tinh thần thoạt nhìn rất tốt. Lúc nhìn thấy Thiệu Hân Đường, còn cười một chút, cũng chẳng quản tay của hắn có bao nhiêu bẩn, giơ tay liền kéo Thiệu Hân Đường lại hôn. Thiệu Hân Đường trái trốn phải trốn cũng không phải là đối thủ của hắn, cho đến khi hắn cắn đủ rồi, mới cười lớn thả cậu ra. Người hầu trong phòng nên làm gì thì làm nấy, căn bản không dám nhìn về phía này, nhưng Thiệu Hân Đường vẫn cảm thấy rất xấu hổ, tức đến cổ đều đỏ lên
Đêm nay Diêm Lượng cũng bị giữ lại ăn cơm, Tôn Đức Toàn lâu rồi mất dạng cũng đến, chỉ là nhìn gầy đi một vòng. Mấy người bọn họ vừa ăn cơm vừa tán gẩu về thời khắc phấn khích lúc so chiêu với các binh sĩ hôm nay, thỉnh thoảng còn cười lớn
Thiệu Hân Đường từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm ngặt, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện, giơ chén nhấc đũa đều là lễ nghi dùng bữa hoàn mỹ. Vu Chiến Nam thỉnh thoảng nhịn không được nhìn cậu một cái, nhìn đến trong lòng hắn càng thêm kiêu ngạo, lại nghĩ từ nay về sau người này đã là của hắn rồi, trong lòng ức chế không được lại phiếm ngọt, hiếm khi cao hứng uống rượu với hai phó quan như vậy
Vu Nhất Bác gắp một cái chân gà nướng đỏ lựng lên miệng cắn, tiện cảm thấy chuyện này thật khó tin. Phụ thân của nó sớm nay còn là tư thế gió thổi mưa giông trước cơn bão, thấy ai không thuận mắt đều muốn phát điên một trận, sao nhanh như vậy đã tốt rồi. Quả thực không giống người cha ruột một khi nổi giận thì người khác ít nhất cũng bị tai ương nửa tháng của nó
Vu Nhất Bác giơ tay muốn gắp một miếng thịt bò xào, gắp a gắp, với không tới. Hai thúc thúc và phụ thân đang tán gẫu, đều không có chú ý đến nó, Thiệu thúc thúc còn cúi đầu… Ô ô ô…
Lúc Vu Nhất Bác đang cảm thấy vô hạn ủy khuất, đột nhiên khối thịt bò vừa mềm vừa mọng mà nó nhìn trúng bị người ta gắp lên. Đôi mắt lấp lánh của nó di chuyển theo miếng thịt đó… Sau đó tận mắt thấy nó rơi vào trong chén của mình
Vu Nhất Bác ngẩng đầu, thấy Niếp Kiện An lại cúi đầu ăn cơm của mình, không có nhìn nó nữa
Trái tim nhỏ bé của Vu Nhất Bác nháy mắt bị cảm động, dùng hàm răng sữa vừa rụng đã lại mọc hung hăng xé miếng thịt bò kia, thầm nghĩ, tiểu ca ca này thật tốt nha, ở lại nhà của mình lại càng tốt…
Buổi tối Thiệu Hân Đường dùng dùng dằng dằng trên hành lang không muốn tiến vào, bị Vu Chiến Nam duỗi tay bế vào phòng ngủ chính
Vừa tiến vào cửa, liền ném cậu lên giường, bắt đầu cởi thắt lưng. Thiệu Hân Đường bị ném đến đầu choáng mắt hoa, còn chưa kịp tỉnh táo đã bị thân thể cao lớn của đàn ông bao trùm…
Mỗi lần làm xong chuyện đó, đều là lúc tâm trạng của Vu Chiến Nam có vẻ tốt, toàn thân dường như đều thả lỏng. Thiệu Hân Đường phát hiện hắn lúc này đặc biệt dễ nói chuyện, không cố chấp như bình thường
“Sao không cấp cho tôi một gian phòng?” Thiệu Hân Đường chống người, thử dò hỏi
Vu Chiến Nam còn chưa khôi phục lại từ trận kích thích cực lạc vừa rồi, lại cùng với binh sĩ náo loạn cả ngày, thân thể rất mỏi mệt, đang muốn ngủ. Nghe thấy Thiệu Hân Đường nói chuyện với hắn, vẫn cố chống đỡ mở to mắt, hỏi ngược lại: “Gian phòng này không tốt?”
“Không phải là không tốt…” Thiệu Hân Đường châm chước giọng điệu, rất muốn bàn thành công chuyện này, khẽ giọng nói: “Đây chẳng phải là phòng của ông sao! Không gian riêng tư của ông, có cái gì bí mật…”
“Lời vô nghĩa sao lắm thế” Vu Chiến Nam hơi mất kiên nhẫn, bùn ngủ không chịu nổi, liền kéo cậu vào trong lòng, nhắm mắt nói: “Cứ ở đây đi!”
“Vậy lỡ như ông lại dẫn người khác về, tôi ở đây chẳng phải không tiện, hơn nữa, ông cưới vợ thì sao…” Thiệu Hân Đường vẫn kiên trì quan điểm của mình, nỗ lực muốn thuyết phục hắn
“Em không mệt phải không, nếu không lại đến một lần!” Vu Chiến Nam bị cậu nháo đến phiền, làm bộ muốn nhổm lên, làm Thiệu Hân Đường hoảng sợ đẩy hắn ra
Rốt cục yên tĩnh, Vu Chiến Nam rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy, vang dội quanh quẩn trong bóng đêm. Một giây trước khi hắn ngủ say, Thiệu Hân Đường nghe thấy hắn mơ hồ nói một câu
“…Không có người khác…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT