Đối với ‘sự tích anh hùng’ của lưu vĩ, Thiệu Hân Đường không có quá nhiều biểu hiện sùng bái, điều này làm cho lưu vĩ lúc đi có hơi hụt hẫng, hắn lơ đãng nói một câu: “Em hình như không hề giống với hồi trước”
Bàn tay cầm chén trà của Thiệu hân đường khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói: “Sao có thể, không giống chỗ nào?”
“Như thể đã hoàn toàn biến thành một người khác…” Lưu Vĩ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, mới nói một câu: “Nhưng mà tốt hơn trước kia nhiều, ít nhất em hồi trước cũng không có bản lĩnh làm đàn ông điên đảo…”
Thiệu hân đường nghe hắn nói lời này, nhất thời ê răng một trận, uất nghẹn đến khó chịu. Chẳng lẽ bị Vu Chiến Nam coi trọng là lỗi của cậu!
Cậu bị ánh mắt của lưu vĩ làm cho chột dạ. Sau khi Lưu Vĩ đi, cầm được một xấp tiền giấy giá trị không nhỏ, nhưng trong lòng Thiệu Hân Đường cũng không quá vui sướng. Dù sao cậu của hiện tại mới đến nơi này không được bao lâu, lại trời sinh lầm lì, tính cách cổ quái, người hiểu rõ tính cách của cậu cũng không được mấy người, cho nên sau khi đổi hồn, mọi người cũng chỉ cho rằng cậu lọt vào chuyện như vậy nên tính cách đại biến mà thôi. Nhưng tên Lưu Vĩ này lại khác, nghe nói hắn là sư huynh đồng môn cùng lớn lên với Thiệu Hân Đường, còn là người Thiệu Hân Đường yêu sâu sắc, dù bị lừa mất hết tất cả nhưng vẫn không oán không trách. Có thể thấy bọn họ hiểu rõ đối phương cỡ nào
May mắn, hiện tại nếu không phải là tình huống đặc thù thì cậu cũng không gặp được Lưu Vĩ, bằng không nếu thật sự bị hắn phát hiện ra bản thân không phải là Thiệu Hân Đường trước kia, cũng không biết hắn ta sẽ làm ra chuyện thiêu thân gì đâu
Nhớ lại lúc Lưu Vĩ gần đi còn không quên quay dầu dặn dò một câu: “Anh không cần em phải cảm ơn đâu, cứ ngoan ngoãn hầu hạ Vu tư lệnh, thừa dịp hắn ta còn thấy em mới mẻ, tranh thủ kiếm nhiều chút… ” Thiệu hân đường lại thấy nổi da gà, trên thế giới sao lại có người không biết xấu hổ như vậy. Tiền mà Thiệu hân đường trước kia bán thân đưa cho hắn, hắn đã cảm ơn chưa hả? Lúc đó Thiệu hân đường suýt nữa đã mắng ra tiếng rồi, nhưng xem tại sức nặng của xấp tiền giấy mới nhịn xuống
Chẳng qua là muốn cậu đi bán thân kiếm tiền cho hắn tiêu, Lưu Vĩ quả thật đang nằm mơ!
Thiệu hân đường cộng mấy tờ tiền giấy này lại, thế nhưng xấp xỉ đủ để đổi một thỏi vàng. Thoáng cái, đã đến gần con số chuộc thân của cậu không ít
Cậu hiện tại lại không dám hi vọng Diêm lượng lấy về cho cậu được bao nhiêu tiền, dù sao hắn cũng là người của Vu Chiến Nam, chịu làm như vậy đã là giúp cậu rồi, xét ra hắn ta cũng sẽ không xử tệ với bản thân
Đem tiền giấy cất vào hộp nhỏ trong khe ngầm dưới tấm ván giường, khóa kĩ lại. Điều khiến cậu vui vẻ nhất chính là không cần phải lo lắng đến tiền đi học của tiểu kiện an nữa
—
Tối nay có một vở kịch, Trầm tài điền cứ dặn đi dặn lại Thiệu Hân Đường phải chuẩn bị kĩ lưỡng, bộ dáng long trọng khẩn trường như thể ủy viên trưởng sẽ ghé bước đến. Thiệu Hân Đường không làm như hắn muốn, vẫn như bình thường ở trong sân luyện hai lần, sở học cả đời xuyên suốt hai kiếp như đã khắc sâu tại nơi sâu nhất trong kí ức, biến ảo sinh động tùy ý tự nhiên…
Hoàng hôn màu hồng cam dần dần rút khỏi bầu trời, dọc hai bên phố, mấy người bán rong đang vui vẻ dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Nhà nhà thắp đèn, trong ngõ sâu truyền đến mùi thức ăn thơm ngào ngạt…
Đêm nay Thiệu Hân Đường đến rất sớm, lịch sự từ chối cái vị gọi là hóa trang sư của thời đại này. Bản thân cầm lấy cây bút kẻ mày đơn sơ thô ráp, đứng trước kính đồng trên bàn trang điểm, động tác thuần thục vẽ lên mặt của mình. Chỉ trong thời gian ngắn, một gương mặt xinh đẹp rực rỡ yêu mị đã xuất hiện trong kính, Thiệu Hân Đường ngắm nghía nửa ngày, lại dặm thêm phấn hồng lên mặt hai lần, mới coi như hài lòng.
“Đẹp quá!” Một tiếng tán thưởng từ phía sau truyền đến, Thiệu Hân Đường quay đầu, liền thấy Nguyệt Quế không biết đã đến được bao lâu, đang đứng ở cạnh cửa nhìn cậu
Thiêu Hân Đường cười với cô, gọi cô đi vào
“Hân đường ca, anh từng học trang điểm sao? Thế nào mà so với hóa trang của bà bà còn đẹp hơn?” Nguyệt quế mở to đôi mắt đen láy như trái nho, nhìn Thiệu Hân Đường đầy sùng bái
“Tự mò mẫm thôi” Thiệu Hân Đường cười cười
“Vậy hôm nay anh có thể vẽ giúp em được không, em cũng không muốn dùng hóa trang của bà bà.” Nguyệt Quế khẽ bĩu môi, gò má xinh đẹp so với hoa còn mềm mại hơn
Nguyệt Quế năm nay mới mười sáu tuổi, đương độ xanh tươi mơn mởn, nụ cười rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, nhưng đã là một con hát rất có tiếng khắp ba tỉnh đông bắc rồi. Ngày ấy bởi vì Thiệu hân đường diễn thay cô mà bị Yamaguchi Shigeruta bắt đi, cô bé này rất tự trách, cho rằng đều là do lỗi của mình mới hại thiệu hân đường, cho nên suốt một khoảng thời gian rất dài, cô bé vừa nhìn thấy cậu liền đỏ hoe mắt, không ngừng xin lỗi, ngược lại làm thiệu hân đường rất luống cuống
Cô bé theo phụ thân của mình học nghệ, không giống đại đa số con hát đã bán thân, thuộc về đoàn kịch đó, nên cũng không cần phải giữ quá nhiều quy tắc như vậy. Nhưng phụ thân của cô quản rất nghiêm, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều kè kè theo cô, ngược lại làm cho cô càng không tự do, muốn một mình nói chuyện với ai một câu cũng không được
Hôm nay phụ thân đi theo Trầm đoàn chủ bàn công chuyện, còn cô đến hậu trường trước để chuẩn bị, không ngờ đụng phải Thiệu Hân Đường
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn nhìn cậu đầy khát vọng của cô bé. Thiệu Hân Đường cũng không có chuyện gì khác, liền thoải mái đồng ý
Thiệu Hân Đường bảo Nguyệt Quế ngồi lên trên ghế, còn bản thân chuẩn bị đồ đạc, ngón tay thon dài đều đặn, nhẹ nhàng phủ lên gò má xinh đẹp của cô bé…
Nguyệt Quế cảm thấy tim của mình dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơi thở ấm áp của người nọ ngay tại chung quanh cô, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, động tác nhẹ nhàng như vậy… Làm Nguyệt Quế có ảo giác bản thân là báu vật mà đối phương hết lòng che chở …
Hít vào luồng không khí phảng phất còn mang theo mùi hương tươi mát chỉ có trên người cậu, hoàn toàn khác biệt với mùi mồ hôi mùi thuốc lá mà cô ngẫu nhiên ngửi thấy trên người những gã đàn ông khác. Điều này làm cho Nguyệt Quế, trước giờ chưa từng đến gần người đàn ông nào như thế ngoài phụ thân, mặt đỏ như bị thiêu đốt, bồn chồn hoảng hốt, cũng may lớp trang điểm rất dày, nên không dễ bị người khác nhận ra. Tận sâu trong tim lặng lẽ dâng lên cảm giác cực độ vui sướng và ngượng ngùng, hi vọng có thể kề sát cậu thêm một chút nữa…
Thiệu Hân Đường đột nhiên dùng ngón tay nâng cái cằm thon nhỏ của cô lên, quan sát cẩn thận.
Nguyệt Quế nhìn gương mặt thiếu niên tuấn tú trước mắt, dù đã hóa trang nhưng vẫn đẹp như vậy, cùng với ánh mắt tập trung, liền bị cuốn đi toàn bộ tâm thần, chợt thốt ra: “Anh…”
“Được rồi…” Thiệu Hân Đường cười cười với cô, nụ cười này so với lúc nhìn những người khác không có điểm nào khác biệt
Thì ra anh ấy đang nhìn trang dung, trái tim của Nguyệt Quế chìm xuống đáy hồ băng…
“Tự nhìn xem”
Thiệu Hân Đường không hề nhận ra tâm trạng phức tạp của thiếu nữ, nhẹ nhàng xoay người cô để cô chuyển hướng về phía kính đồng
Cô gái trong kính nhỏ nhắn đáng yêu, ngượng ngùng e lệ, ánh mắt lưu chuyển tình ý triền miên không thể nói rõ. Chàng trai áo lụa đai lưng, dáng người thon cao tuyệt đẹp, như một gốc thúy trúc đứng lẳng lặng, độc lập cao khiết, thu hút ánh mắt của mọi người…
Hai người vẽ trang dung của tình lữ để ra diễn, quả thật chỉ có những từ kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc mới xứng để hình dung…
Nhưng khung cảnh ấm áp động lòng người này, lọt vào mắt của người đàn ông vừa bước vào lại là một chuyện hoàn toàn không phải như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT