Tần Việt Vinh thấy cậu bỏ đi, trong lúc hoảng loạn cố giữ cậu lại, thế nhưng vô tình kéo người vào trong lòng mình…

Tần Việt Vinh thật không ngờ cậu ta lại gầy yếu như vậy… Bất quả, xúc cảm quả thật rất tốt, mùi hương cũng mê người…

“Vinh thiếu, ngài có thể buông tôi ra không?”

Thấy Tần Việt Vinh cứ ôm cậu như vậy rất lâu. Thiệu Hân Đường nghiến răng nghiến lợi nói

“À..À….”

Mặt của Tần Việt Vinh lập tức đỏ bừng, cậu ta lùi về phía sau một bước, tay vòng ra phía sau, quy quy củ củ nhìn Thiệu Hân Đường, giống như kẻ mặt dày mày dạn vừa túm lấy người ta không phải là cậu.

Thiệu Hân Đường thấy dáng vẻ hoảng sợ của cậu ta, không muốn dính dáng đến, nên giơ tay mở cửa. Lại bị Tần Việt Vinh giành trước một bước chặn đường.

“Vinh thiếu gia, cậu có ý gì đây?”

“Cậu, cậu đừng giận, mới nãy tôi không phải có ý kia, tôi… đại ca tôi tặng cho tôi một con ngựa hãn huyết, hay là, tôi tặng cậu…”

Thiệu Hân Đường nghe thấy rất bối rối, sao tự dưng lại lôi ‘ngựa’ vào đây?

“Ngựa hãn huyết tặng cho cậu, cậu đừng giận”

Thiệu Hân Đường mất nửa buổi mới hiểu được, thì ra vị thiếu gia này đang nhắc đến chuyện vừa nãy gây rối cậu tại sòng bài, giờ lại muốn dùng một con ngựa để mua chuộc cậu. Thiệu Hân Đường càng nghĩ càng giận, từ khi đến chỗ này, không những phải nơm nớp đề phòng sống qua ngày, bị đầu lĩnh quân phiệt Vu Chiến Nam coi trọng, bị loại người như nhị ca Lưu Vĩ làm buồn nôn, còn phải chịu đựng sự sỉ nhục của tiểu thiếu gia nhà giàu trước mặt.

Thiệu Hân Đường bị cơn giận xung não, hướng về phía Tần Việt Vinh bắt đầu trút giận.

“Vinh thiếu gia không phải đã nói tôi yêu tiền hả?”

“Không, tôi không có ý đó”

“Vậy cậu tặng ngựa hãn huyết cho tôi làm gì? Vừa rồi trên sòng bài còn ám chỉ tôi yêu tiền, hiện tại lại nói muốn lấy ngựa tốt tặng cho tôi, dù có thay đổi, chẳng qua đều là tiền tài cả. Vinh thiếu gia chặn ở chỗ này không cho tôi đi, là để sỉ nhục tôi phỏng! ”

“Tôi, tôi không phải…” Bình thường ở trước mặt phụ thân và huynh trưởng Tần Việt Vinh luôn nói năng lưu loát, giờ thấy Thiệu Hân Đường lại không biết phải làm sao, ngược lại một câu cũng nói không ra.

Thiệu Hân Đường không thèm để tâm đến Tần Việt Vinh đang đỏ hết cả mặt, tiếp tục dùng giọng điệu cay độc, nói: “Tôi biết Vinh thiếu gia có tiền, có thể tuỳ tiện lấy ra đập chết mấy kẻ mạt rệp và mấy kẻ ngài chướng mắt. Nhưng không phải ai ai cũng may mắn như ngài, đầu thân thành đại phú đại quý, có người vừa sinh ra đã không thể không bị vài kẻ đại phú đại quý ức hiếp xem thường, tất cả đều là vận mệnh, ngài vẫn nên giữ lại tiền của ngài, ngựa của ngài, làm người đại phú đại quý của ngài đi, tiểu nhân vật như chúng tôi không cần của bố thí của ngài, vẫn có thể sống tốt, sống rất thoải mái.”

Thiệu Hân Đường nói kì thật có điểm tàn nhẫn, Tần Việt Vinh nhất thời không phản ứng được, cứ như vậy bị cậu trỏ thẳng vào mũi cay độc bóng gió một trận.

Kì thật Tần Việt Vinh bình thường không phải là một chủ nhân cam chịu bị thiệt như vậy. Hôm nay chịu bị mắng kì thật có hai nguyên nhân. Một là cậu thật sự không ngờ Thiệu Hân Đường xinh đẹp đáng yêu, khí chất điềm đạm có thể như thế. Hai là ánh mắt Thiệu Hân Đường nhìn cậu quá sáng ngời, lúc tức giận, con ngươi màu đen của cậu ta như có hai ngọn lửa hừng hực, thiêu thẳng tới trong lòng Tần Việt Vinh, khiến cậu nhất thời trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế…

Đợi Thiệu Hân Đường đi ra ngoài được một lát, Tần Việt Vinh mới đấm một quyền lên bệ đá cẩm thạch màu đen, lập tức đau đến giật bắn lên, nghĩ: có xinh đẹp mấy chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi, còn là của người khác nữa, cái quái gì mà mình ở trước mặt cậu ta lại không tiền đồ như vậy!

Thiệu Hân Đường đi khỏi phòng rửa tay, nhìn thấy Lưu Vĩ đang canh cửa cho thiếu gia nhà hắn, mắt nhìn đăm đăm xuống đất, không dám ngước lên, cậu lấy tay phủi phủi vạt áo, làm như không có việc gì đi trở vể.



Ngày đó mau mồm mau miệng, sau khi Thiệu Hân Đường trở về Hồng Mặc, trong lòng đã có chút hối hận, oán bản thân quá manh động, đắc tội một thiếu gia không biết trời cao đất rộng, những ngày tháng sau này còn tốt được chăng?

Không biết có phải tất cả nghệ thuật gia đều có tật xấu hành động theo cảm tính hay không, chỉ cần Thiệu Hân Đường vừa xúc động, thường không quan tâm là ai, đều phải phát hoả một trận. Đối với Vu Chiến Nam, là vì lực lượng ta và địch quá cách xa, cộng thêm khí thế không giận đã uy của Vu Chiến Nam, thường thường có thể nhắc nhở Thiệu Hân Đường, người này không thể chọc. Nhưng Tần Việt Vinh chỉ là một tiểu thiếu niên mười bảy, tám tuổi, trong mắt cậu còn chưa đủ lông đủ cánh [cậu quên mất sau khi sống lại bản thân cậu cũng chưa đủ lông đủ cánh]. Lại vừa lúc chọc giận cậu, cậu cũng liền không quản mọi chuyện, giáo huấn trước rồi nói tiếp.

Sau ngẫm lại có chút sợ, con trai cỡ tuổi đó đúng là thời điểm không biết trời cao đất rộng, lại là ‘phú nhị đại’ (thế hệ con nhà giàu thứ hai) được nuông chiều từ bé, không chừng sẽ cảm thấy bị tổn thương tự tôn, gây ra chuyện gì không ngờ được.

Thiệu Hân Đường không ngừng ám thị bản thân, không sao không sao, thiếu niên tuổi trẻ hay quên.

Cho đến ngày thứ ba sau khi trở về Hồng Mặc, loại ám ảnh này của Thiệu Hân Đường mới tan biến



Ngày đó, lại có người gửi thư nặc danh, hẹn gặp cậu ở Thanh Đạo trà trang. Vừa thấy hành vi lén lén lút lút này, Thiệu Hân Đường đã biết không ai khác ngoài nhị ca Lưu Vĩ. Đoán hẳn là muốn trả tiền cho cậu, Thiệu Hân Đường mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, vui vẻ đi đến cuộc hẹn.

Nhưng nhị ca Lưu Vĩ vĩnh viễn không phải là một kẻ có thể khiến người ta vừa lòng, hắn chỉ đưa cho Thiệu Hân Đường một trăm đồng đại dương, còn là dùng một túi bố dài, nặng trình trịch, còn không thèm đổi thành tiền giấy cho dễ mang theo.

Thiệu Hân Đường vừa thấy túi tiền to tổ chảng kia, đầu đã đau, thế này thì cậu mang đi kiểu gì?

Vẫn là trà trang hai người gặp lần đầu, vẫn là căn phòng kia, Lưu Vĩ nốc trà, mở miệng túi đặt ở trên bàn cho Thiệu Hân Đường xem thứ căng phồng bên trong. Bên trong xen lẫn đồng đại dương cả trắng bạc cả đen xỉn.

“Xem xem mấy thứ nhị ca đưa cho em, đều là nhờ anh khép nép, quăng thể diện mượn của hàng xóm dưới quê đó.”

Thiệu Hân Đường ghê tởm vẻ mặt như là hi sinh hết thảy của hắn, cúi đầu làm bộ như nhìn tiền bạc ở bên trong, một lúc lâu sau, mới điều chỉnh tốt vẻ mặt, làm bộ rất cảm kích lại có chút khó xử nói: “Nhưng mà nhị ca, thế này ngay cả bồi thường một mảnh vụn của người ta còn không đủ…”

Lưu Vĩ kéo tay Thiệu Hân Đường, co kéo tởm lợm nói: “Anh biết, nhưng mà em cũng nên hiểu cho chỗ khó của nhị ca, phòng thì chúng ta không thể bán, bằng không sau này chúng ta đi đâu ở. Anh thấy hiện tại Vu tư lệnh cưng em lắm, không bằng em nghĩ cách lấy từ chỗ hắn đi”

Ai với ngươi có sau này a, đồ cổ chày.

Thiệu Hân Đường chỉ cảm thấy bàn tay bị hắn nắm như bị da rắn lạnh lẽo trườn qua, làm cho da gà của cậu đều ghê tởm nổi lên. Vẫn làm bộ làm tịch nói: “Hiện tại còn không có tiền, chúng ta còn bàn sau này làm gì chứ? Vu tư lệnh hiện tại tuy cưng tôi, nhưng hắn không thích người khác đòi tiền hắn, nếu tôi đòi, phỏng chừng đừng nói đền cho vị vợ bé kia của hắn, chính là có thể còn sống đi ra ngoài còn chưa nắm chắc đấy. Tiền và những thứ khác, chỉ có thể do hắn chủ động cho, mà tôi còn chưa được đến lúc đó.”

Nghe cậu nói xong, Lưu Vĩ lại hắng hắng giọng nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói hắn sẽ nghĩ biện pháp.

Thiệu Hân Đường thật không muốn dây dưa với loại người này, bủn xỉn muốn chết, còn bụng dạ xấu xa, nhưng mà không lấy lại được số tiền hắn đã lừa của Thiệu Hân Đường trước kia, cậu lại không cam lòng.

Hai người lại ngồi một lát, sau Lưu Vĩ hỏi Thiệu Hân Đường ngày đó ở Thánh Hải Uyển đã nói gì chọc tới Vinh Thiếu mà làm cho mấy ngày nay cậu ta như rồng lửa, đi đến đâu thì nổi lửa đến đó, còn đem con hãn huyết mã cậu ta thích nhất do Tần gia đại thiếu tặng làm thịt ăn…

Thiệu Hân Đường nghe thấy hết hồn, nghĩ đối tượng cậu ta muốn làm thịt hẳn là tôi đi

Sau đó, hai người trong lòng mang tâm sự, lại một trước một sau ra cửa trà trang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play