Đầu đau quá, thật nặng. Cậu muốn mở mắt thế nhưng mí mắt rất nặng. Lần này vẫn chưa chết đi, nếu đã chết cũng sẽ không cảm thấy đau rồi. A, mạng cậu thật đúng là lớn.

“Chú Thiện đi rồi?” Là giọng của ai?

“Làm sao có thể, quở trách tôi một trận rồi ôm cháu trai bảo bối của ổng đi ngủ rồi. Mợ, tôi lại bị nghi ngờ rồi.”

Là thanh âm của tên khốn nào, sau khi cậu bị đá ra, chuyện gì đã xảy ra, vì sao còn đang ở bên người Thiện Diệu. Là Thiện Diệu đem cậu vào viện sao, thật không ngờ còn có lương tâm, chí ít không muốn cái mạng nhỏ của cậu, cậu còn có con trai phải nuôi đấy.

Con trai? Bất Yếu hiện tại ở đâu? Có phải vẫn đang đứng trong góc đó hay không. Bất Yếu, đừng đi loạn a. Cha tỉnh sẽ đi tìm con.

Phục Kỳ liều mạng muốn mở mắt.

“Ơ, mí mắt y đang động này.” Trong thanh âm xa lạ mang theo kinh hỉ rõ ràng.

Sau đó là thanh âm hèn mọn lại mang theo nghi ngờ: “Hừ, tỉnh thì tỉnh đi, còn giả chết làm cái gì, tao nếu đã cứu mày, tất nhiên sẽ không cho mày thêm 1 đao đâu.”

Phục Kỳ liều mạng muồn mở mắt ra cãi nhau với Thiện Diệu.

Thanh âm xa lạ trách cứ nói: “Y còn không chưa có tỉnh đâu, chỉ là khôi phục ý thức. Ông không mệt sao, đi ngủ đi.”

Lại nghe Thiện Diệu nói rằng: “Không mệt, cứ nghĩ tới tên này đang nằm trong nhà tôi lại cả người khó chịu ngủ không được.”

Đồ khốn kiếp, ông đây ngủ luôn 1 năm cho mày xem, cho mày 1 năm mất ngủ.

Vẫn là cái thanh âm xa lạ kia: “Coi như xong đi. Ông không sợ ba ông đến giết, bắt được tội chứng của ông, cắt đứt chân chó của ông à.”

“Cút, từ nhỏ tôi chưa đánh qua ai. Tôi cũng chưa đánh qua tiểu Sơ bao giờ, tôi thờ phụng chủ nghĩa từ ái xuất nhân tài có biết không.” Thiện Diệu ngữ điệu đắc ý.

“Ê, y cũng sẽ không phải đã chết chứ. Không có chuyện gì thì ông đi ngủ một lát đi, phỏng chừng còn 2 tiếng nữa là ông phải đi làm rồi.”

“Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông phải thời khắc chú ý, nếu chiếc máy này có biểu hiện gì lạ thường ông phải lập tức đánh thức tôi đó. Còn có, nói thật, ông tốt nhất nên dẫn y đến viện làm kiểm tra toàn diện, bảo đảm không có di chứng gì.”

Sau đó là tiếng vang đát đát đi ra.

Có người đang tới gần cậu, ván giường run lên một cái, trong phòng hẳn là chỉ có mình Thiện Diệu, tên kia muốn làm cái gì, trong lòng Phục Kỳ vang lên cảnh báo. Lỗ tai nghe được tiếng bước chân rời xa, sau đó là tiếng bất mãn nỉ non cũng rời theo, là thanh âm của Bất Yếu. Phục Kỳ nếu như có thể khống chế thân thể của mình, lúc này muốn nắm tay ngồi dậy.

Hắn sẽ làm gì Bất Yếu? Bất Yếu chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là con hắn nha, sẽ không có chuyện gì chứ? Phục Kỳ trong lòng rất cấp bách, dùng sức mở mắt.

“Tỉnh rồi đi, hừ, còn giả vờ giả vịt gì nữa?” Ngữ điệu gợi đòn như vậy, mình làm sao lại từng thích cơ chứ.

“Còn vờ vịt, có tin ta nhéo lỗ tai hay không?”

Thiện Diệu uy hiếp thử, phát hiện Phục Kỳ chỉ có mí mắt đang chuyển động chứ mắng hay uy hiếp thế nào cũng không tỉnh. Hắn nhàm chán thở dài, khóe mắt đảo qua bàn tay đầy vết máu của Phục Kỳ lộ ra ngoài chăn. Nhìn liền khó chịu, rút tờ khăn giấy lót tay bỏ tay vào chăn. Không ngờ, tay kia đột nhiên bắt hắn lại. Cảm xúc lạnh lẽo, không giống ấm áp của người sống, Thiện Diệu đầu tiên là cả kinh, sau đó còn không kịp buồn nôn, liền bị đau xót không hiểu trong lòng chấn trụ.

Phục Kỳ chậm rãi mở mắt ra, thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà, nhãn cầu cứng đờ mới chuyển động nhìn về phía Thiện Diệu:

“Con trai, tôi, Bất, Yếu.”

Thiện Diệu nhún nhún vai, nghiêng người né tránh. Đường nhìn của Phục Kỳ quét đến con trai đang ngủ say trên giường, trong lòng buông lỏng, khí lực toàn thân phút chốc không còn, nhắm mắt lại đã hôn mê.

“Ơ, ê, cái tên này?” Thiện Diệu giơ tay lên muốn tát cho 1 phát, lúc hạ xuống lại đổi thành vỗ nhẹ vào mặt.

“Đã chết?” Thiện Diệu thiêu mi ấn máy truyền tin gọi chú Lâm vào.

“Không có việc gì, y bị thương nặng như vậy, thiếu gia cậu còn nhớ cậu vì y đã cả đêm không ngủ chứ?” Chú Lâm điều điều tốc độ truyền dịch, ngồi trên ghế bành màu trắng trong phòng: “Thiếu gia, cậu trở về phòng ngủ một lát đi, tôi thay cậu coi chừng.”

“Ai coi chừng y chứ, cháu là sợ ba cháu giết đến đây mà thôi.”

Nói vậy chứ Thiện Diệu cũng có chút mệt nhọc, há mồm ngáp: “Vậy được, cháu ngủ một lát đây. Chú ngồi trông y, không chết là được.”

“Hiểu.” Chú Lâm gọi lại người đã mở cửa đi ra: “Thiếu gia, đứa bé kia để nó ngủ trên giường sao?”

Thiện Diệu trừng mắt nhìn, hỏi: “Hôm trước tiểu Sơ lại đuổi đi 1 người hầu đúng không?”

“Vâng, cô bé phụ trách quyét dọn không làm nữa.”

Thiện Diệu đi tới giường ôm lấy đứa nhỏ: “Ở phòng nào?”

“Tầng 1 dưới đất, hành lang tay trái, phòng thứ 3.”

Chú Lâm trán nhăn hết vào 1 chỗ: “Thiếu gia, đứa trẻ này thoạt nhìn mới 3 4 tuổi đi, đem nó ném xuống căn phòng dưới đất 1 mình được chứ?”

“Có cái gì không tốt, hai bên cũng không phải không có người ở. A, chẳng lẽ muốn cho nó chen phòng với cháu hay muốn nó chen cùng phòng với tiểu Sơ? Bẩn muốn chết, cũng không biết có bao nhiêu vi khuẩn, ngày mai tiểu Sơ trước khi ra cửa, nhất định chú ý không để nó tiếp cận thằng nhóc này.”

Thiện Diệu dặn dò. Thân thể của tiểu Sơ 2 năm nay mới tốt lên 1 chút, nghìn vạn lần đừng có mắc bệnh nữa.

Chú Lâm hí mắt, thu hồi ánh mắt. Thiếu gia nhà ông từ nhỏ đã bị khiết phích đến lợi hại, tối hôm qua (thật ra là hừng đông) tự mình ôm một người toàn thân đầy máu trở về, ông hoàn có thể lý giải đó là vì thiếu gia không muốn người chết gây thêm phiền phức cho lão gia và lão gia tử, thế nhưng vừa rồi vì sao không cho ông ôm đứa nhoe, nói cũng không nói, trực tiếp bế lên tay. Rõ ràng trong miệng còn la hét bẩn, tay lại tự nhiên như thế.

Nằm trên giường chính là tình nhân cũ của thiếu gia, xem ra người này cũng không đơn giản, chẳng bao giờ có một người bị vứt bỏ nhiều năm như vậy có thể xuất hiện nhiều lần trước mặt thiếu gia đâu. Huống hồ, Phục Kỳ hôm nay đã sớm mất đi phong thái 6 năm trước, hiện tại vừa già vừa xấu, trông cứ như 1 người đàn ông trung niên vậy.

Trên tường treo 1 bức hình khổng lồ, Thiện Diệu cười tà ác phong lưu, cổ áo hình chữ V mở rộng, trông rất gợi cảm. Thiện Diệu từ trên giường ngồi dậy, vuốt mắt, tay kia lục lọi ấn cái nút sau giường.

Chờ hắn tỉnh không sai biệt lắm, một chén nước muối từ 1 ô hình chữ nhật trước cửa tự động truyền vào. Cầm lên, ừng ực uống xong. Lúc này đây mới có tinh thần, duỗi người một cái, bắt đầu rửa mặt thay quần áo. Chờ tất cả quần áo chỉnh tề, mới đi ra khỏi phòng mình, đứng ở lầu hai, quay qua chào hỏi chú Lâm đang xếp đồ ăn trưa: “Sớm, cháu thực sự là càng ngày càng đúng giờ. Hòa Bình đi rồi sao?”

“Cậu Đồng tám giờ đã đi làm, trước khi đi nói tôi cần phải chuyển lời cho cậu, bảo cậu đối đãi tử tế với cậu Phục Kỳ và Bất Yếu, chờ cậu ta trở về, có việc cần nói, cần 2 người bọn họ và tiểu Sơ đều ở đây.”

Không đợi Thiện Diệu nhíu mày nói ra nghi hoặc, chú Lâm còn nói: “Cậu Phục Kỳ tỉnh, vừa mới dùng chút cháo trắng.”

“Đi xem y 1 chút.”

Thiện Diệu rất nhanh xuống lầu, vào khách phòng tầng 1. Chú Lâm và cô Tuyết đang bê canh tới đều kinh ngạc ngơ ngẩn, thiếu gia mỗi lần không phải đều ăn chút bữa sáng để bảo dưỡng thân thể sao, sao lần này còn chưa nhìn bàn ăn 1 cái đã rời đi rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play