“… Đừng…” vùng vẫy nghĩ muốn nói ra, nhưng đôi môi vẫn bị phủ kín lấy, Hạ Lân nhất thời thở không ra hơi, khuôn mặt càng lúc càng biến hồng, trong lúc không thể chịu đựng nổi, y liền vận khí ra chưởng, một chưởng này hướng ập tới trên vai Triều Cao.
“Ngươi còn muốn đánh ta?” Một tay tiếp được chưởng kia, Triều Cao kinh ngạc mà buông Hạ Lân, thấy vẻ mặt y đỏ ửng so với lần ở hội hoa đăng kia con đỏ hơn, Triều Cao không khỏi trừng mắt nhìn, không rõ vì sao Hạ Lân lại đỏ mặt.
“Ngươi, ngươi muốn ta nín thở mà chết hả?” Xấu hổ mà gầm nhẹ, Hạ Lân không biết nên khóc hay nên cười, tên Triều Cao này cứ xoen xoét là biết này biết nọ, căn bản chỉ là tên tiểu hài tử học đòi bắt chước theo, vốn dĩ chẳng hề biết hành động này có nghĩa là gì.
“Nín thở? Nhưng ta thấy mọi người trong gương âm dương đều rất ung dung mà!”
“Ngươi đấy! Ta thực sự rất muốn biết cái cõi âm ty kia có phải là đã dưỡng ra con quỷ soa ngu ngốc nhà ngươi không?”
“Ta phát hiện ngươi thực chất không thèm đem quỷ soa ta đây để vào trong mắt! Ta đâu có ngu chứ? Ta ngu ở chỗ nào? cái mệnh của ngươi chính là do ta giúp ngươi nhặt về, ngươi ở cái nơi trần gian khắp chốn đều gặp chuyện cũng đều là ta giúp ngươi bổ khuyết! Bằng không cái thân thể rách nát này của ngươi sao có thể tồn tại lâu trong cái cõi trần nhơ nhuốc này được, không sớm thì muộn cũng sẽ hóa thành một rúm đất vàng rồi.”
Triều Cao tuyệt không nghĩ ra Hạ Lân sẽ ném cho mình một lời nhận xét là “quỷ soa ngu ngốc”, hắn ở âm phủ có chức vị cao, kẻ dưới ai mà chẳng khúm núm hắn, thế mà trong mắt Hạ Lân này, hắn cư nhiên lại ngu! Hắn ngu chỗ nào chứ?
“Ngươi thế này còn không phải là ngu sao? đây là cử chỉ của tình yêu nhân gian, thể hiện rõ ràng sự thân thiết, vậy mà ngươi lại đem nó ra làm vũ khí giết người, thiếu chút nữa là đem người ta nghẹn chết, chuyện đáng cười như thế, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm ra!”
“Nói bậy, ở trong gương âm dương rõ ràng là tư thế như thế!”
Cười than một tiếng, Hạ Lân kéo qua Triều Cao, đột nhiên có ý muốn chọc ghẹo, mỗi lẫn có tên quỷ soa này bên cạnh, bản thân cũng không còn buồn rầu lâu nữa, câu hỏi của hắn luôn luôn khiến mình vừa tức vừa buồn cười.
“Nếu quỷ soa đại nhân muốn biết bí ẩn trong đấy, vậy để Hạ Lân cho ngài mở rộng tầm mắt, thế nào?”
Nghe lời Hạ Lân nói như là trêu tức, Triều Cao ngẩng đầy trừng lại, khiêu khích mà hừ một tiếng: “Hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem trong đó có cái gì xảo diệu!”
“Hành động vừa nãy ngươi làm gọi là ‘hôn môi’, nếu như hai người không phải là lưỡng tình tương duyệt, thì rất khó lĩnh hội được ý vị trong đó.” Hai tay nâng lên khuôn mặt trắng bệch của Triều Cao, Hạ Lân đột nhiên rất muốn nhìn một chút ………quỷ, liệu có biết xấu hổ không?
Ngón tay khom lại, nhẹ nhàng vuốt ve nước da nhẵn nhụi trắng như tuyết kia, Hạ Lân chậm rãi đem đầu đến gần Triều Cao, nhìn vào hai mắt hắn, ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, Triều Cao vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng khuôn mặt bị Hạ Lân sít sao nắm lấy, trong lúc nhất thời thoát không được đôi mắt đột nhiên trở nên thâm sâu khó lường của Hạ Lân.
Theo một chút khí tức ấm áp tập trung trên chóp mũi, Triều Cao cảm thấy đôi môi mình chạm vào một thứ mềm mại, bị thứ ẩm ướt gì đó che phủ, hắn kinh ngạc chưa kịp kêu to, một cái lưỡi đã sục vào, đầu tiên là vòng quanh đường nét đôi môi chẳng hiểu sao đã khô khốc, tiếp đó liền hướng tới nơi mẫn cảm trong miệng hắn… Triều Cao hoảng hốt nghĩ muốn khép miệng lại, nhưng khi khép xong thì đã đem đôi môi kia ngậm lấy.
“...Đừng đừng...” hoảng loạn, Triều Cao hoàn toàn không ngờ hai người cuối cùng sẽ thân mật đến mức này, trong lúc nhất thời cái lưỡi linh hoạt kia đã không những khiêu khai bờ môi hắn, mà ngay cả tâm hồn hắn như cũng bị dò xét chạm xuống thật sâu.
Hai tay đặt lên sau đầu Hạ Lân, Triều Cao đã muốn giật lại cái đầu đang hôn mình quá sâu kia, nhưng tay vừa mới đặt lên cái ót, đầu lưỡi như độc xà khiến Triều Cao sợ hãi kia đã cuốn lấy lưỡi của mình cùng khiêu vũ, trong nháy mắt toàn thân như bị điện giật xẹt qua làm cho tê dại, bàn tay vốn muốn giật lại Hạ Lân đã trở nên yếu ớt mà nắm lấy mái tóc Hạ Lân, vô ý thức mà nhắm hai mắt lại, Triều Cao bắt đầu toàn tâm toàn ý cảm thụ chiếc lưỡi đang đùa giỡn trong miệng mình, tình ý ấm áp của từng hơi thở khe khẽ xâm nhập vào làn da hắn, trong phút chốc ấy, Triều Cao chỉ cảm thấy trên cõi đời này chỉ còn duy nhất Hạ Lân và hắn tồn tại, hắn cũng chẳng thể còn cảm nhận được hơi thở nào khác nữa…
Sau khi hưởng ứng hôn môi Triều Cao nhiệt tình chỉ để đùa giỡn hắn, cuối cùng lại như tinh hoa liệu nguyên, khiến dục niệm đã che giấu quá lâu trong lòng Hạ Lân bắt đầu chậm rãi bùng lên.
Không được! Không được! Buông ra, nhất định phải buông Triều Cao ra.
Mỗi lần tự ra lệnh cho mình, Hạ Lân phải dựa vào công phu kìm nén mà trước kia ở cạnh bên Bạch Hoằng Oản y đã luyện thành, cuối cùng khi đối mặt với nguy hiểm liền dứt khoát buông lỏng hai tay siết chặt Triều Cao ra, cố gắng mà đẩy Triều Cao, trên mặt Triều Cao đã đỏ đến rõ ràng, gân xanh trên cổ mỗi cái đều hiện ra, chỉ có đôi môi ướt át lấp lánh kia, chỉ thấy Hạ Lân cứ nhìn chằm chằm vào. Vươn đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, cảm giác được trên mặt mình đã nhiễm toàn khí tức phả lại từ Hạ Lân, Triều Cao có chút hiểu rồi lại có phần không hiểu dẫn theo chút ngượng ngùng mà nhìn Hạ Lân: “Đây là thứ mà trần gian các ngươi gọi là hôn môi sao? quả nhiên là không giống với những gì ta thấy trong gương âm dương, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao người trần các ngươi cứ yêu rồi là sẽ hôn môi.”
“...” Hạ Lân nhìn quỷ soa, trong lòng thật không biết đây là tư vị gì, y lại có thể sa vào nụ hôn này, y lại có thể cùng quỷ soa hôn môi, y cư nhiên lại còn... động tình nữa!
“Sao vậy? Ngươi khó chịu chỗ nào sao?” Phát hiện trên mặt Hạ Lân càng lúc càng đỏ lên, trái ngược hoàn toàn với khí sắc nhợt nhạt vốn có, mà gương mặt mang theo huyết sắc như vậy lại khiến cho ngũ quan vốn bình thường ấy lộ ra vẻ phong tình là lạ. Triều Cao không khỏi nghĩ muốn tới gần, càng nhìn rõ thêm bộ dạng xấu hổ của Hạ Lân, hắn rốt cuộc cảm thấy vẻ xấu hổ của Hạ Lân cực kỳ đáng yêu, khiến cho hắn hận không thể nhìn mãi nhìn mãi, mỗi ngày đều có thể chứng kiến cảnh tượng này.
“Không có việc gì! Ngươi đừng nhìn ta...” Hạ Lân càng lúc càng thẹn thùng mà nghiêng mặt đi, trốn tránh cái nhìn chăm chăm của Triều Cao.
“Vậy có đúng là, ngươi chỉ muốn cùng đại ca ngươi hôn môi một lần như thế, ấy tức là biểu thị các ngươi có thể sinh ra quỷ tử rồi?” Triều Cao cực tò mò mà tiếp tục truy hỏi, trong tâm tưởng chậm rãi hiện ra cảnh Hạ Lân cùng Bạch Hoằng Oản cũng giống như mình với Hạ Lân thân mật mà ôm nhau, sau đó môi chạm môi, trở thành một màn cháy bỏng… Hình ảnh vừa mới thành hình, tâm liền tức khắc thắt lại, nỗi đau đớn không rõ ấy khiến Triều Cao cứng lại, hình ảnh trong lòng liền biến mất không thấy tăm hơi, vốn dĩ vui mừng thì giờ đây đôi lông mày cũng ủ rũ xuống.
“...” Hạ Lân không chú ý tới thay đổi trên mặt Triều Cao, bị ép hỏi đến có chút hỗn loạn, y chỉ đem đầu quay về trong tường để né tránh, y không biết phải trả lời sao với Triều Cao, cũng không muốn giải đáp vấn đề này của Triều Cao.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Triều Cao ngực vẫn luôn âm ỉ đau cũng không có tâm trí đâu để ý tới hành động né tránh của Hạ Lân, chỉ một lòng nghĩ muốn làm thế nào để xoa dịu hơn đau này, hắn quyết định không để cho Hạ Lân tiếp tục ung dung tự tại nữa: “Bảy ngày sau, ta sẽ bắt ngươi sinh quỷ tử, ngươi nhớ rõ phải cùng đại ca ngươi chơi cái trò này nhiều vào, thân thiết hơn nữa, để tránh chuyện quỷ tử không sinh ra được!”
“Hả? Triều Cao?” không ngờ tới lại đột ngột nghe thấy lời nói chấn động này, Hạ Lân hoảng đến lập tức quay người lại, chỉ thấy Triều Cao đã lướt nhanh rời khỏi cạnh mình, mở miệng hấp một lượng khí lạnh, sau đó nhếch miệng cười với y, liền nhanh chóng ly khai.
“Ôi, Triều Cao ơi Triều Cao, quỷ soa ơi quỷ soa, lẽ nào ngươi lại cho rằng hài tử là dựa vào mấy cái hôn hôn hít hít này liền sẽ sinh ra hả?” Một tay ôm cái đầu đau nhức, Hạ Lân nhìn bóng lưng đã đi xa của Triều Cao, y cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, tên quỷ soa này vốn dĩ không hề biết trần gian sinh hài tử như thế nào...
Đứng trong đình viện lạnh lẽo, Bạch Hoằng Oản mặc cho tuyết rơi đầy mình, lạnh lẽo chính là thứ mà hắn đang rất cần, hắn muốn bản thân tỉnh táo lại! Hắn rõ tâm tình của mình không thể khống chế được, nên hẳn cần bình tĩnh, hắn cần bình tĩnh để nhìn thẳng vào sự thật, hắn muốn rời xa khỏi những hỗn loạn nơi thế gian này, rồi chờ đợi đến khi bù đắp hết cho Hạ Lân, sẽ không vương vấn tam giới phàm trần nữa, sau đó một lòng tu hành, sớm ngày tu thành chính quả rồi gia nhập tiên ban.
Nhưng hắn lại sai rồi, hắn không như những gì mình đã nghĩ, có thể đem tình cảm của mình khống thế thật tốt, hắn không có cách nào nói dứt bỏ thì dứt bỏ, biết rõ Hạ Lân chính là kiếp nạn, hắn nhất định phải vượt qua kiếp nạn này, nhưng hắn không ngờ lại càng lún sâu thêm.
Nhìn nơi không xa phía trước đột nhiên bốc lên một làn khói trắng, Bạch Hoằng Oản cười khổ một tiếng, chậm rãi bước tới.
“Tâm ngươi rối loạn!”
Giọng nói truyền ra từ làn khói trắng nhàn nhạt kia, thuận theo tiếng nói, một bóng người như ẩn như hiện lộ ra trước mắt Bạch Hoằng Oản, người đến này toàn thân thanh nhã, khí chất lại có phần tương tự như Bạch Hoẳng Oản, ngay cả dáng cười trên mặt cũng thân thiện giống đến hoàn toàn.
“Ta có thể không loạn hay sao?”
“Ngươi không được phép dao động! còn chưa hề nhìn thấu hồng trần, đã loại bỏ toàn bộ quyết tâm, ngươi sẽ không thể tránh được thiên kiếp này, để lại lần nữa đứng trong hàng ngũ tiên nhân đâu! Những thứ ái tình trần tục dung tục kia, không thể ảnh hưởng đến con đường tu hành của ngươi.” Người đến kia bước tới, hai mắt nhìn thẳng vào Bạch Hoẳng Oản, tay đột nhiên vung lên, dùng tay áo dài che đi vẻ mờ mịt đang lộ ra trên mặt Bạch Hoằng Oản.
“Ngươi hãy thật bình tĩnh mà suy nghĩ cho kỹ, ngươi cuối cùng là muốn xoay chuyển trời đất trở thành một Văn Khúc Tinh, hay là muốn rơi vào lục đạo luân hồi để làm người phàm trần, hết kiếp này sang kiếp khác sống cuộc sống tầm thường thấp kém của trần gian.”
“Ta...”
“Còn về Hạ Lân, y cũng không phải là vô cầu vô dục trở về đây! Y đã cùng với địa phủ lập khế ước, bằng không một người đường chỉ sống đã hết trong sách Sinh Tử, âm phủ há có thể dễ dàng thả y xuất hiện tại nhân gian, ngươi cũng không cần phải thấy có lỗi với cái vị nghĩa đệ ‘tình thâm nghĩa sinh’ đó!”
“Khai Dương... Ngươi đừng nói bậy, Lân đệ y đã sống lâu như vậy, chưa từng yêu cầu ta bất cứ chuyện gì, nếu y thực sự có tâm nguyện nào vẫn chưa hoàn thành trước lúc chết, là đại ca đương nhiên sẽ thành toàn tâm nguyện y, để y tại thế gian này chấm dứt được trần duyên.” Bạch Hoằng Oản nhíu mày, nhìn vị hảo bằng hữu lúc còn ở thượng thiên, cho dù là gã, hắn cũng không cho phép gã có nửa lời nói xấu Hạ Lân.
“Ngươi thực sự quá ngây thơ, lại đây, ta cho ngươi xem vị nghĩa đệ này của ngươi ‘tình thâm nghĩa trọng” thế nào!”
“Xoạt” một ống tay áo thật dài mở ra đem thân thể Bạch Hoằng Oản quấn lấy, Khai Dương dắt Bạch Hoằng Oản không hề tình nguyện đi tới trước cửa phòng Hạ Lân, ống tay áo rời khỏi thân thể Bạch Hoẳng Oản, sau khi vung vẩy vài vòng trong không gian, ống tay áo vốn chỉ đơn giản là dài ra đã biến thành một cuộn vải rất dài, đem thân thể của hắn và Khai Dương che kín, không để lộ ra một chút khí tức nào.
“Nhìn đi, bây giờ trong phòng của Hạ Lân chính là tên quỷ soa do âm phủ phải tới, ngươi có thể chú ý lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn y, liền sẽ biết ngay Hạ Lân lần này tiếp cận ngươi là có mục đích gì.” Khai Dương nghiêm túc nói, bởi vì vẻ mặt nghiêm túc nên Bạch Hoằng Oản cũng không thể làm ra cử chỉ đùa giỡn, bất đắc dĩ mà nhìn vào ô cửa sổ đã được Khai Dương dùng phép, chỉ thấy Hạ Lân đang cùng Triều Cao đại phu nói chuyện rất nghiêm túc. Sau đó Hạ Lân đột nhiên nở nụ cười, chỉ thấy hai người kia càng lúc càng sát gần nhau. Cuối cùng lại….
“… Ngươi muốn ta xem những thứ này sao?” Bạch Hoằng Oản nhìn hai người kia đã rất lâu vẫn chưa hề tách ra liền lên tiếng, nhìn sang liền cũng thấy vẻ mặt khiếp sợ của Khai Dương, trong giọng nói của hắn có lẫn cả sự tức giận, nhưng đến tột cùng là giận cái gì, thì Bạch Hoằng Oản cũng chẳng thể nói rõ.
“Quái lạ, ta rõ ràng nghe được địa phủ đang dự địn lợi dụng thiên kiếp lần này để tìm tới ngươi mà gây bất lợi, nhưng thế nào lại...” Khai Dương hết sức ngạc nhiên, nhìn hai người kia sau khi tách khỏi nhau thì vẻ mặt đều đỏ lên nửa phần mang theo ngượng ngùng, gã không khỏi hoài nghi chính mình có phải đã nghe nhầm tin tức rồi.
“Về sau đừng nghe những lời đồn vô căn cứ kia nữa, Hạ Lân đối với ta có nhiều chân thật, trong lòng ta đều minh bạch. Y chết là vì cứu ta, y sống lại cũng là vì muốn gặp ta. Dẫu rằng ta không thể báo đáp lại phần tình cảm kia, nhưng chí ít, ta không hề nghi ngờ tình cảm của y!” Bạch Hoằng Oản nhẹ giọng khiển trách, là trách cứ Khai Dương gây xích mích cũng là giận chính mình đã hoài nghi, hắn không nên nghi ngờ Hạ Lân, nếu y đã thực sự đã vứt bỏ phần tình cảm không trong sạch kia đối với hắn, vậy thì đây hẳn là chuyện đáng mừng mới đúng.
“Nhưng mà ta thực đã nghe nói...” còn chưa có nói hết, hai người chỉ thấy Triều Cao nhảy khỏi bên cạnh Hạ Lân, sau khi nhăn mặt lại, Triều Cao liền vứt lại một câu khiến người ta phải chấn động rồi xoay người chạy khỏi phòng.
Còn chưa kịp nói gì, Khai Dương liền xòe tay ra, đem kết giới vốn đã dày đặc tăng thêm một tầng bảo hộ nữa, chỉ thấy Triều Cao vụt về phía trước ly khai khỏi gian phòng của Hạ Lân, nhìn quanh thì thấy bốn bề yên lặng, liền chạy vào gian phòng ngay bên cạnh hắn. Tiếp theo đó vang lên tiếng mở cửa, Khai Dương lúc này mới chao ôi một trận, đem kết giới thu lại. Chỉ thấy tấm vải rất dài kia không ngừng cuộn lại hướng vào trong tay, chốc lát đã trở thành hai ống tay áo dài, Bạch Hoằng Oản nhìn động tác của Khai Dương, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, cảm giác này cũng giống như khi nhớ lại đêm đó Hạ Lân mượn rượu để bày tỏ với hắn, điều ấy đã khiến cho Bạch Hoằng Oản cảm thấy chính mình đã bị tổn thương rất sâu, hắn đã tin tưởng, hắn đã kiên trì, tất cả đều là vì một lời nói dối, tất cả đều là vì một thứ ảo giác!
“[Bảy ngày sau, ta sẽ bắt ngươi sinh quỷ tử, ngươi nhớ rõ phải cùng đại ca ngươi chơi cái trò này nhiều vào, thân thiết hơn nữa, để tránh chuyện quỷ tử không sinh ra được!] lời này quỷ soa kia nói ra đúng là rất trực tiếp. Thật không biết lần này âm phủ phái ra nhân vật thế nào, mà lại có thể nói thẳng ra thế.” Khai Dương bàn luận, dường như không chút nào phát hiện ra đồng bạn bên cạnh mình từ lâu đã sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt.
“Chỉ có điều... Lần này cách nghĩ của âm phủ thực là quá táo bạo khác thường, cư nhiên muốn dùng hai người nam nhân để tạo ra một đứa con quỷ, nó quả thực không chỉ tránh được sổ sinh tử, hơn nữa còn do một tiên một quỷ, lại thêm thần đan linh đơn, nói không chừng có thể sinh hạ một quái nhi pháp lực cao cường, quái nhi này khi không phải tiên cũng chẳng phải quỷ thì sẽ không phải quy tiên chịu sự quản thúc, âm phủ thì lại không duyên không cớ có được một trợ thủ đắc lực a!” Cảm thán xong, Khai Dương thực sự khâm phục vị trí giả có thể nghĩ ra được chủ ý này, bọn họ lựa chọn chính là vị Văn Khúc Tinh hạ phàm chịu tai kiếp, mặc kệ là về pháp lực hay tính cách, Văn Khúc Tinh cũng tương đối ôn hòa, cho dù thực sự biết mình bị toan tính rồi, cũng có khi sẽ không gây khó dễ quá, đến lúc ấy âm phủ chỉ cần nhận lỗi, nói xin lỗi này nọ, không biết chừng còn tránh luôn được vụ này.
“... Có phải không?” thanh âm mang theo sự run rẩy vang lên, Bạch Hoằng Oản chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lân đang ngồi ở trên bàn ngây người ra sau khi Triều Cao rời khỏi, y thực sự là vì mục đích này mới quay về tìm hắn sao? Y căn bản không có buông tha mà sẽ đối với hắn làm ra loại chuyện trái luân thường kia ư? chính hắn cứ một người ngây ngốc ngơ ngác mà duy trì tình nghĩ huynh đệ, kỳ thực trong lòng Hạ Lân lại chưa từng đem hắn đối đãi như đại ca sao?
Hắn nghĩ, hắn một mực nghĩ, phải làm thế nào để Hạ Lân hạnh phúc. Hắn dự định đem tài sản của mình, toàn bộ những gì hắn có trên thế gian này đều sẽ lưu lại cho Hạ Lân, biết được Hạ Lân thực sự vì hắn mà chết, biết được y hiện giờ chỉ là một cái xác, hắn đã sửng sốt rồi đau xót biết chừng nào, kết quả tất cả lại đều là giả, tất cả những gì Hạ Lân làm với hắn đều là có mục đích! Ngay cả tên Triều Cao đại phu kia cũng là giả, bọn họ liên kết với nhau, dự định dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó với hắn, “huynh đệ” như vậy thì hắn phải thế nào mới chịu nổi đây!
“Hoằng Oản? Hoằng Oản? Người đừng giận! Đừng giận như thế!” phát hiện Bạch Hoằng Oản tức giận đến hai tay phát run, Khai Dương không khỏi càng thêm hoảng sợ, trước đây ở thiên đình, mọi người có đùa giỡn thế nào, Văn Khúc Tinh đều không giận không buồn, điềm đạm mà cười cho qua, cũng chưa từng đem những trò đùa vô hại ấy mà cho là thật. Ngày hôm nay mặc dù thủ đoạn của âm phủ có nham hiểm một chút, nhưng với tính cách của Văn Khúc Tinh, nhiều lắm cũng chỉ giận một chút rồi sẽ nghĩ biện pháp tránh đi, vì sao hiện giờ hắn lại giận thành thế này, khuôn mặt vốn trước giờ đều ôn hòa mà giận đến có phần vặn vẹo rồi.
“Hoằng Oản? Văn Khúc?” Bên tai truyện đến tiếng gọi vội vã của Khai Dương, nhưng Bạch Hoằng Oản vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ không có đóng lại kia, thực ra hắn nên vui mừng, như vậy hắn có thể không thấy hối hận nữa, hắn có thể quang minh chính đại mà rời khỏi Hạ Lân, hắn có thể...
Chỉ là trong đầu lại hiện lên từng chút từng chút một, chuyện lúc nhỏ khi còn đọc sách, về sau triều đình phân tranh nhiễu loạn, tất cả cũng đều có người kia ở bên cạnh, huynh đệ bọn họ tương xứng, cùng nắm tay kề vai vượt qua toàn bộ, cho tới giờ cuối cùng lại thành một chuyện cười, một lời nói dối khiến cho người ta dở khóc dở cười, vậy bảo hắn phải làm sao mà nuốt trôi được!
...
Lần thứ hai gõ cửa phòng Bạch Hoằng Oản, Hạ Lân chưa từ bỏ ý định mà đứng ở trước cánh cửa đã đóng im suốt năm ngày quá, thời hạn Triều Cao cho chỉ còn hai ngày nữa, y biết Triều Cao lần này là nói thật, hắn nhất định muốn chính mình cùng đại ca hoàn thành cái nhiệm vụ nực cười kia, nếu như bản thân khoonh sinh ra được quỷ tử, thì không thể đảm bảo Triều Cao sẽ không động tay đối với đại ca!
Chỉ là...
Nhìn về phía cánh cửa vẫn không ai đáp lại, Hạ Lân chỉ có thể chán nản mà rời đi, y muốn nói thật với đạ ca, sau đó cùng tìm cách đối phó, ít nhất thì sau khi bản thân không hoàn thành nhiệm vụ, đại ca cũng có thể bình an. Nhưng không biết đại ca vì lý do gì mà từ khi Triều Cao trở về, đại ca liền một mực tránh y, mặc kệ y đã tìm hiểu nơi đại ca đang ở, chỉ cần y vội chạy tới, thì đại ca đều đi trước một bước, cũng như ngày hôm nay, tuy biết rõ hắn ở bên trong phòng, nhưng lại không chịu mở cửa để y đi vào, chuyện kỳ cục như vậy đại ca chưa từng làm qua, thực sự khiến Hạ Lân không biết nên thế nào cho phải.
“Sao rồi? không tìm được đại ca ngươi à?”
Một tiếng cười khẽ vang lên phía sau, giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn không khiến cho Hạ Lân có nửa phần kinh ngạc. Y chỉ thở dài một tiếng, hai tay bất đắc dĩ mà giơ lên.
“Ngươi cũng thấy đấy, đại ca không biết vì sao lại giận ra, thế nào cũng không chịu gặp ta.” Hạ Lân đi tới quét dọn sạch sẽ cái sân nhỏ rồi ngồi xuống, trong lòng vì việc không được gặp lại càng thêm khó chịu, trước đây bản thân ép buộc đại ca, đại ca cũng vẫn quang minh chính đại mà tranh luận với mình, sau đó vì thấy y vẫn không hề hối hận liền mới cắt tình đoạn nghĩa, gọn ghẽ lưu loát, khiến cho bản thân có thể chết một cách minh bạch. Tình cảnh của ngày hôm nay, khiến cho lòng y cũng thất lạc phần nào, không rõ chính mình đã làm sai chuyện gì, cũng không rõ đại ca giận cái gì, ngay cả muốn nói lời xin lỗi cũng không thể làm được, vậy nên phải làm gì bây giờ?
“Người trần các ngươi, thực đúng là tâm tư khó dò, thay đổi xoành xoạch, ta thật cũng không thể hiểu nổi.” Giọng nói mang theo chút ủ rũ, Triều Cao lại phủi phủi cái ghế đã rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Lân, “May mắn là tâm tư ngươi cũng thẳng thắn, nên cũng dễ đoán ra, hơn nữa âm khí của ta cao hơn ngươi, ngươi trong lòng có ý nghĩ biến thái nào, ta cũng có thể biết rõ. Chỉ có điều, đại ca ngươi không gặp ngươi, ngươi thực sự khó chịu vậy sao?”
Nhìn bản mặt cực kỳ tò mò của Triều Cao, Hạ Lân không thể làm gì khác hơn là cười khổ, y có thể nói gì với một quỷ soa đây, tâm tình của y, đủ loại đau khổ chỉ có thể một mình y gánh. Y không dám hướng đại ca yêu cầu thứ gì, y cũng không nguyện đại ca tự cho rằng đã nợ y gì đó, y lại càng không muốn đại ca oán hận điều gì hết. Nhưng đúng như Triều Cao nói, người trần gian qua một ngày là có thể thay đổi, mặc dù có dùng toàn bộ sức lực theo đuổi người kia, y cũng vĩnh viễn không hiểu Bạch Hoằng Oản đang suy nghĩ điều gì, hắn cần gì, hắn nghĩ muốn thứ gì.
“Đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế, cũng đừng đau lòng như vậy, ngươi thế này thực không giống như Hạ Lân mà ta quen biết.” Triều Cao không thích mà đưa tay vuốt lên nết nhăn trên trán của Hạ Lân, đôi mắt đảo quanh, hắn đột nhiên đứng dậy đem môi chạm vào nơi hắn vuốt lên trên trán, lưu lại một cái hôn.
Hạ Lân cũng không ngờ Triều Cao sẽ làm thế, nhất thời ngơ ngác nhìn Triều Cao đang ở trên nhìn xuồng, chỉ thấy nụ cười vui vẻ trên mặt hắn: “Thế này người đã cảm thấy tốt hơn chưa? ngày hôm nay ta ẩn thân đi ra ngoài, thấy có người liền hôn một đứa trẻ như thế, chỉ cần hôn một cái, đứa trẻ đang khóc thút thít kia liền ngừng khóc. Đây là một cách để xoa dịu cơn đau, có đúng không?”
“Ngươi... Ngươi!”
Nhìn Triều Cao giống như muốn được thưởng, Hạ Lâm cuối cùng chậm rãi nở nụ cười, đưa tay đem Triều Cao kéo xuống bên cạnh, vì sao lúc ở bên cạnh thấy mình buồn bã liền sẽ làm chút trò, khiến cho mình dở khóc dở cười vậy chứ?
“Khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, là lúc ngươi đang ở trên Diêm Vương điện, biểu tình như khúc gỗ, mà đúng là một cái đầu gỗ luôn, lúc ấy ra cực kỳ chán ghét nhiệm vụ của mình, coi như là có cơ hội lên trần gian thực tập một chuyến, nhưng đi theo một tên khổ chủ như ngươi, ta sợ sẽ phải sống khổ sống sở.” Triều Cao nhìn Hạ Lân, tay trái vỗ vỗ lên khuôn mặt không chút huyết sắc kia.
“Về sau ngươi từ trong quan tài bò ra, ta cảm giác được tâm tư của ngươi đột nhiên sinh động hơn nhiều lắm, hơn nữa những hiểu biết của ngươi về trần gian cũng coi như là uyên bác. Ngươi quay về trần gian cũng không hề giống một khúc gỗ nữa, sau khi biết được ta là quỷ soa đến giám sát ngươi, ngươi cũng không có tí kinh ngạc nào, chủ một lòng nghĩ làm thể nào để đem ta theo, không cho ta đi làm hại đại ca ngươi, lúc đó ta bắt đầu cảm thấy ngươi rất thú vị, ở âm phủ, ta đã gặp rất nhiều người chết, nhưng bọn họ rất nhiều người trước lúc chết đều chỉ nghĩ đến bản thân, có rất ít người sẽ một lòng nghĩ cho người khác, lại còn cầu xin người khác tha thứ. Đây cũng là lí do ta vẫn luôn dung túng cho ngươi, ta muốn nhìn ngươi trở về trần gian, lại một lần nữa nhìn thấy sự phồn hoa của thế gian, liệu sẽ có gì thay đổi không.”
“Vậy ngươi cảm thấy thế nào?” Lẳng lặng nghe Triều Cao phân tích, Hạ Lân nhắm mắt lại, y hiểu, sau khi Triều Cao nói hết mọi chuyện, tức là có nghĩa Triều Cao thực sự muốn đưa mình đi thực hiện nhiệm vụ này. Không hề cho phép mình có nửa cơ hội chạy trốn.
“Ngươi chưa từng làm ta thất vọng! Chỉ là ngươi sẽ chạy trốn, mắt thấy thời hạn diêm vương cho ta ba tháng đã qua mất hơn nửa, ta cuối cùng nhịn không được dùng phép để buộc ngươi cùng Bạch Hoằng Oản gặp nhau. Theo ta biết, Bạch Hoằng Oản kỳ thực đối với chuyện ngươi chết, vẫn luôn rất day dứt.”
“Ta chính là sợ hắn day dứt trong lòng! Đại ca là một người rất tốt, ta là cô nhi, hắn dạy ta biết đọc biết viết, lại giúp ta tìm sự phụ học nghệ. Từ lúc ấy, ta đã quyết định, bất luận có ra sao, ta sẽ cạnh giữ bên cạnh đại ca, không để hắn phải chịu nửa phần thương tổn. Đáng tiếc... Cuối cùng người xúc phạm tới đại ca lại chính là ta!”
“...” Triều Cao không nói gì mà nắm lấy bàn tay Hạ Lân, Hạ Lân là một người rất đặc biệt, y rất bình thường, y cũng có ham muốn, y cùng với rất nhiều người trên thế gian này giống nhau có hỉ nộ ái ố, nhưng y cho hắn cảm giác khác biệt, y cho hắn cảm giác được thế nào là ấm áp, khi ở trên âm phủ, thậm chỉ là cho tới giờ phút này hắn sống cũng chưa từng cảm nhận được thế nào là ôn độ. Hắn không muốn khiến Hạ Lân đau lòng, nhưng hắn cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, đây cũng là điều cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT