Một ngày mùa đông cực kì lạnh lẽo, đường phố sớm đã bị tuyết rơi che phủ, bạo tuyết ba ngày liên tiếp đã khiến Kim Lăng không còn vẻ sầm uất của ngày xưa, nhưng lại hiện lên vẻ đẹp đẽ yên tĩnh khác hẳn với trước kia, thật vất vả ngày hôm đó mới ngừng tuyết, trên đường phố mới bắt đầu hơi chút khôi phục lại nhiệt khí, La lão đầu đẩy xe ra khỏi căn nhà nhỏ bé một mực đi bán sớm một chút, bắt đầu rao hàng suốt dọc đường.

Hương vị nóng hổi trong trời lạnh cực kì khiến người ta thèm ăn, chỉ chốc lát, La lão đầu đã có vài vị khách đứng ở trước cái xe đẩy, chờ lão mở nắp nồi rồi, đem chiếc ghế nhỏ xuống, La lão đầu thuần thục mà mở nồi múc nước, làm cho mọi người mau bị hàn khí đông lạnh thành băng côn dần khôi phục lại hơi ấm.

“Lão đầu, cho ba bát mì hoành thánh!” Một thanh âm trầm thấp cất lên, đồng thời một đôi bàn tay to đoạt lấy bát mì hoành thánh mà La lão đầu mới bưng ra ăn lấy ăn để, chỉ ba hai miếng đã thấy đáy bát, bàn tay người đến kia vừa vươn ra, La lão đầu nhìn hai bàn tay ấy,  bên ngón tay có chút bẩn thỉu tất cả đều là những vết thương nhỏ, năm ngón tay trơ trọi không hề giống như người khác mang theo bao tay, không chỉ vậy, ven cánh tay nhìn lại, ngay cả trên người cũng chỉ là mặc hai kiện bố y mỏng manh, căn bản nhìn không ra có nửa phần chống lạnh, La lão đầu nghĩ xong không khỏi đánh một cái rùng mình, vội vàng đem mì hoành thánh đã múc tốt trong tay bưng tới.

Chỉ chốc lát, ba bát mì hoành thánh lót bụng, nam tử tựa hồ khôi phục lại không ít sinh lực, lúc này mới từ trong ngực móc ra chút tiền đồng đưa cho La lão đầu, dưới mái tóc rối bời cái miệng rộng mỉm cười: “La lão đầu, mì hoành thánh của ông vẫn ăn ngon như vậy!”

“Khách quan biết ta?” Đương đếm tiền đồng, La lão đầu có chút khó hiểu, người này rõ ràng là lần đầu gặp a!

“Ta đều đã vài chục năm ở đây ăn mì hoành thánh của ông…” Cười nhẹ, nam tử nhanh chóng rời đi, nhìn y lúc đi nhẹ nhàng ung dung, tựa như cơn đại tuyết làm cản đường kia căn bản không hề tồn tại dưới chân, điều này khiến La lão đầu không khỏi cúi đầu nhìn tuyết đọng trên mặt đất khiến cho lão chỉ đẩy xe có ba năm bước cũng phải dừng lại.

Người này nhất định là một thế ngoại cao nhân, cũng chỉ có thế ngoại cao nhân mới có phong cách hành sự như vậy! trong lòng nghĩ thế, La lão đầu hướng về phía nam tử rời đi mà lạy lạy, thật nghĩ không ra, La lão đầu lão cũng có một ngày có thể gặp được thế ngoại cao nhân a!

Nam tử được thành kính giờ đã đi xa, trên gương mặt hiện lên nụ cười, nghiêng đầu như đang lắng nghe gì đó, dáng cười trên mặt càng nhịn không được mà rõ ràng hơn, mỉm cười hồi lâu mới mở miệng đáp lại, tựa hồ có người đang hỏi y.

“Chỉ là người trần thôi, dù sao cũng thích đem con người chia thành hai loại mà so sánh với chính mình, một loại là chính nghĩa oai phong đáng được tôn kính, một loại thì là tà ma ngoại đạo nhất định phải diệt trừ! Ta cũng nhận được cái phúc như vậy, thực là khó có khi được lên làm thế ngoại cao nhân a!”

“…”

“Ngươi cũng hỏi đề tài này nhiều rồi, sao ngươi vẫn luôn chưa từng đi lên nhân giới vậy? Có nhiều thắc mắc như thế, so với trẻ con ở nông thôn còn nhiều chuyện hơn.” Ra sức kéo dài gân cốt, nam tử nhịn không được mà nói, như thể thực sự có người nào đó đang cùng y nói chuyện.

“…”

“Biết rồi, nhiệm vụ của ngươi là lúc nào cũng phải nhắc nhở dạy bảo, tuy rằng chỉ có mình ta có thể trông thấy quỷ dạng của ngươi, nhưng cũng đừng có hại ta bị người khác hiểu lầm là kẻ đần độn, ngay cả một cái khách điếm cũng không cho ta ở a! Tuy giờ đây thân thể này không sợ lạnh, nhưng cứ đi như thế này, ta thực sự giống như một tên khất cái đầu đương xó chợ đó.”

“…”

Nam tử lúc thì nhíu mày khi thì cười khẽ hoặc lẩm bẩm, thỉnh thoảng có người đi đường nhìn thấy cũng không khỏi nhìn bằng ánh mắt chán ghét, bởi đó rõ ràng là một kẻ đần độn, bằng không trời đông giá rét thế này sao lại một thân nhếch nhác, lại còn ăn mặc quần áo phong phanh trông càng lạnh lẽo đi lang thang khắp nơi, so với kẻ lang thang cũng không bằng.

Nhận thấy được ánh mắt xung quanh, nam tử có chút xấu hổ, trong lòng biết vì sao những người này nhìn vào, bước chân không khỏi càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước một quán trọ nho nhỏ.

“Chưởng quỹ, có chỗ ngủ không?” Trong lòng biết trong túi còn bao nhiêu ngân lượng, nam tử cũng không dám giống trước kia muốn ở trên phòng, chỉ cần một nơi có thể cho y hảo hảo đổi lại một chút quần áo là được rồi.

“Vị này, khách điếm của ta giờ đã trụ đầy người rồi, ngươi nên đến nhà khác.” Thấy nam tử ăn mặc vô cùng nghèo khổ, chưởng quỹ cũng sợ y không có tiền trả, tự nhiên là không cho nam tử thuê phòng.

“Chưởng quỹ, sợ ta không có tiền chứ gì? Này, đây là tiền thuê ba ngày, ngươi cho ra một gian  phòng nhỏ, chuẩn bị một thùng nước nóng cho ta, còn cả hai bộ quần áo sạch sẽ cho ta nữa.” Biết được cái kiểu ham lợi của người trần, nam tử tựa hồ không lấy gì làm lạ, đem hai đồng còn lại trong người ra, chia cho chưởng quỹ một nửa thì mới đối được chỗ nương thân ba đêm.

Trông thấy tiền, trên mặt chưởng quỹ lập tức tràn ra hoa, dáng cười trên mặt nghênh đón: “Tiểu tử đến dẫn khách mau! đến phòng cuối cùng ý.”

Tiểu nhị nhanh nhẹn hướng về phía trước, hắn vừa mới tỉnh ngủ hai mắt vẫn còn mơ màng, thấy khách đến quần áo rách rưới tự nhiên cũng không khách khí mà tới: “Đi theo ta…” đem chiếc khăn mặt đã thành thói quen vất lên trên vai, hắn đi phía trước dẫn đường.

Vào phòng, nam tử cảm thấy, gian phòng này cực kỳ nhỏ, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ mở ra, trên mặt đất có một cái giường, còn lại không có gì hết, may mắn duy nhất là, ở đây chỉ có mình y ở, không có ai ở cùng phòng với y.

“Ừm, phiền tiểu nhị giúp ta chuẩn bị nước nóng, tìm hai bộ quần áo sạch sẽ tới.” Đem một nửa số tiền còn lại giao cho tiểu nhị, liền thấy tiểu nhị kia vô cùng phấn chấn mà rời khỏi, nam tử lúc này mới thả lòng mình, y thò đầu nhìn ra ngoài cửa một chút, rồi lập tức đóng cửa lại, hướng không trung khẽ gọi.

“Ra đi…”

Nói xong, hiện lên một bóng người màu đen như ẩn như hiện, mãi lúc sau mới hoàn thành thực thể: “Những con người phàm trần các ngươi thật là phiền phức, ở địa phủ từng nghe nói qua: tiên kính la y hậu kính nhân*, ngược lại không ngờ đúng là sự thật.”

(Tiên kính la y hậu kính nhân: có nghĩa là  mỉa mai kẻ trông mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài và cách ăn mặc của người khác để đánh giá người ta)

“Bọn họ cũng là vì kiếm sống, nhìn vào vẻ bề ngoài  thì bao giờ cũng có thể nuôi sống bọn họ vài ngày!” Nam tử thấy rất thông suốt, kỳ thực cũng không có gì lạ, khi đã trải qua sinh tử, thì nhìn mọi thứ đều rất phai nhạt, chỉ là người kia ở trong lòng mình giấu đã quá sâu, nhất thời vẫn không có cách nào lãng quên.

“Có đúng không?” Hắc y nhân nhảy lên trên giường, thấy có vài điểm vàng ở đấy liền nhíu mày, ngón tay bắn ra, lập tức khăn trải giường cũ kỹ đã đổi thành thành vải sạch sẽ mới tinh, “Chỉ có điều ngươi lại rất nhàn nhã, cứ như vậy chậm rãi lê bước tìm kiếm hai tháng trời, lúc này mới tới Kim Lăng, nếu như đại ca của ngươi cũng không có ở Kim Lăng, vậy ngươi cần phải coi chừng cái mạng nhỏ mà ngươi chẳng dễ dàng gì mới lấy về được, đến lúc đó ta chính là ra tay không chút lưu tình, tuyệt sẽ không để ngươi lại lãng phí thời gian của ta nữa!”

“Nhà tổ tiên của đại ca ở đây, hắn từ quan rồi tự nhiên sẽ trở về quê, ta trước kia không biết hắn đã từ quan, nên mới mang ngươi chạy loạn thế này!” khóe miệng khẽ động nở một nụ cười, trong lòng nam tử nhưng lại thầm kêu khổ, đã kéo dài hai tháng nay, cuối cùng cũng phải đối mặt với đại ca rồi, ai……… Hắn….

Đương cực khổ khôn cùng lại nhìn thấy hắc y nhân kia giờ đang ở trên giường chơi đùa đến vui vẻ, nam tử cũng không rõ, cái tên quỷ soa từ địa phủ được phải tới để giám thị y thế nào lại thích chơi vậy, tuyệt không giống như trong ấn tượng cái không khí trầm lặng của người xuất thân từ địa phủ.

“Ta nói này Hạ Lân, ngươi chửi ta ở trong đầu ít thôi, chớ có quên bản lĩnh thần thông của ta, cái mạng nhỏ của ngươi còn đang ở trong tay ta đấy, cẩn thận chút đi!”

Nam tử này, chính là Hạ Lân chết đi sống lại đương cười khổ, tên quỷ soa kia lúc mới xuất hiện còn rất nghiêm túc, nhưng giờ ngay cả giọng điệu uy hiếp đe dọa của trần gian cũng đã học được, bộ dạng kỳ quái này chính là do lúc trước y mang theo quỷ soa đi dạo khắp nơi xem giang hồ phân tranh để rồi bắt chước mà thể hiện.

“Ta cảm thấy, nhân gian này rất thú vị, chỉ nói nói thôi cũng đã chơi rất vui!” Mắt phượng chớp chớp mang theo một loại tà diễm khó hiểu, tướng mạo của quỷ soa mặc dù trắng bệch nhưng ngũ quan lại cực kỳ đoan chính, hắn tựa hồ cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này rất không tệ, tuy rằng trần gian có rất nhiều thứ độ tinh xảo đều thua kém âm phủ, nhưng con người lại thú vị hơn nhiều, địa phủ đều chỉ có đám quỷ mặt nghiêm tim cứng, không như trần gian này thất khiếu* linh hoạt khiến cho người khác cảm thấy thích thú, ngay cả lời nói cũng rất thâm sâu, kẹp thương đeo côn, giết người mà không dính máu.

(Thất khiếu: chỉ hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Hạ Lân đối với cái nháy mắt nhìn như phong tình vạn chủng của quỷ soa hoàn toàn miễn dịch, trong mắt y nữ tử có xinh đẹp thế nào cũng không so được với đại ca Bạch Hoằng Oản của y, huống chi trong lòng y rất rõ, tên quỷ soa này nhìn như xinh đẹp nhưng chỉ là một lớp mặt nạ, thường hay thay đổi, lần đầu tiên hắn có thể là kinh diễm một chút, nhưng nhìn nhiều lần, khuôn mặt này ở trong mắt y cũng trở thành một khuôn mặt bình thường mà thôi.

“Chỉ bất quá, ngươi rất không thú vị, cái gì cũng không quan tâm, ta thực ra rất muốn xem, lúc Bạch Hoặc Oản nếu xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi còn có thể vẫn thờ ơ mà đối đãi hắn không?” Quỷ soa thay bằng một giọng điệu âm u, tướng mạo bạch cốt* gầy trơ đột nhiên hiện lên, thực cảm thấy rất dọa người.

(bạch cốt: xương trắng)

“Các ngươi đều nói đại ca của ta là tiên nhân hạ phàm, sao lại có thể là tướng mạo này được? mau mau ẩn thân đi, có người tới đây rồi.” Không đếm xỉa tới trò đùa của quỷ soa, Hạ Lân đẩy hắn một phen, khiến hắn đem thân hình ẩn đi.

Hắc y nhân trong nháy mắt biến thành như ẩn như hiện, quỷ soa nhìn bộ dạng khẩn trương của Hạ Lân, tận đến khi cửa phòng bị gõ mới đem toàn bộ hình dáng biến mất dần trong không trung.

Hạ Lân thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng ra, chỉ thấy hai tiểu nhị dáng người thấp bé đang ra sức đem thùng gỗ vào, sau đó lại có người nhanh nhẹn đem theo nước nóng ra ra vào vào đổ đầy cái thùng gỗ lớn, cuối cùng chưởng quỹ mới chậm rãi tới, đen hai bộ bố y (áo vải) sạch sẽ mới tinh đưa cho Hạ Lân.

“Công tử, hai bộ đồ mới này thực không hề rẻ! ta chính là phải chạy qua mấy nhà gõ cửa mới mua được hai bộ quần áo này!” Chưởng quỹ cười cười, Hạ Lân sau khi tiếp nhận y phục cũng cười cười.

“Làm phiền chưởng quỹ rồi, có mấy đồng nhỏ này, xin để chưởng quỹ uống trà.” Đem mấy đồng còn thừa trong tay áo ra đưa cho chưởng quỹ, tên chưởng quỹ lúc này mới vung tay lên, kêu hai tiểu nhị, cảm thấy vừa lòng mà ly khai.

“Bọn họ quả là quá tham lam.”

Cửa vừa mới đóng, một cổ âm thanh liền toát ra, Hạ Lân sắc mặt không đổi, chỉ là đi tới trước mặt quỷ soa vừa mới rời khỏi trần nhà, vỗ vỗ đầu hắn: “Tiểu quỷ, xem ra ngươi làm quỷ soa cũng không có bao nhiêu ngày, việc này thế gian vẫn thường có,  bằng không sao lại có câu ‘một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán’, đừng bao giờ cũng kinh ngạc thế.”

“Nhưng ngươi hôm nay đã thân không một xu rồi! Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?” Nhìn Hạ Lân cởi y phục bẩn thỉu kia, khi thân trên đã trần trụi liền đem đầu hướng vào trong nước, quỷ soa càng thêm giống quỷ mà hô: “Ngươi muốn mất mạng sao! Nước này nóng thế, ngươi giờ không thể đụng vào thứ gì quá nóng mà!”

Cái đầu khó khăn lắm mới tiếp xúc được với nước, Hạ Lân lại lập tức nhảy dựng lên, cố sức ấn cái trán đã đỏ như sắp chảy máu, cả người như mũi tên hướng về phía ô cửa sổ nhỏ, đem đầu vươn ra khỏi cửa sổ để khí lạnh làm nguội cơn đau trên trán.

Thật là đau quá! Y đều đã quên chính mình đã là thân quỷ, cho dù có thể đi lại như cũ, thế nhưng thứ gì nóng cũng rất dễ làm cho da mình bị thối rữa, khó có thể lành lại.

“Ngươi mới vừa nãy có thể ăn mỳ hoành thánh nóng, đó là vì ta đã đem lãnh khí nhập vào trong người ngươi, giúp trung hòa nhiệt lượng kia.”  Đứng dậy đi tới bên người Hạ Lân, một tay đem Hạ Lân dựng thẳng người, một tay ấn ấn lên chỗ bị thương đang bắt đầu thối rữa của Hạ Lân, trong nhát mắt một tầng hàn băng đã bao phủ phía trên, chốc lát liền tróc ra khỏi trên đầu Hạ Lân, tan trên mặt đất.

“Ngươi lúc nào cũng vết thương mới chưa khỏi đã bị vết thương mới, đừng có đem chính mình đã trở thành một con người thực sự, ngươi đi ra từ quỷ thành, tính thế nào cũng chỉ là một con quỷ thôi!” Học theo bộ dạng của Hạ Lân lúc nãy, vỗ vỗ đầu y, lúc này mới đi tới thùng gỗ, chỉ thấy quỷ soa nắm tay thả vào trong thùng, nước lập tức không còn nhiệt khí bức người nữa, một hồi sau đã biến thành một thùng nước lạnh.

“Hiện giờ lại đây tắm rửa cho tốt, nhìn ngươi thế kia, quả thực không khác gì một tên khất cái ở xó tường.” Quỷ soa đi trở về bên giường, nhấc chân lên, bộ dạng đầy vẻ thong dong nhàn nhã.

Hạ Lân chịu đựng khổ sở, trên mặt đã một mảnh xanh tím, chậm dãi đến gần cái thùng kia, lại một lần nữa thật sâu cảm nhận được sự thực mình đã chết, y mở miệng hít một hơi, liền cởi sạch đồ rồi bước vào trong thùng gỗ tắm rửa thật sảng khoái.

Quỷ soa nhìn nam nhân này thường ngày đều vui vẻ hòa nhã, ánh mắt lại dần dần bắt đầu mê mộng, gương mặt vẫn luôn gặp khó là mỉm cười kia, hình như mới nãy đã hiện ra nét mặt mà trần gian gọi là bi thương, y… Đối với chính mình thân là quỷ, cảm thấy bi thương sao?

Rửa sạch sẽ rồi, lại đổi lại một bộ đồ mới, tâm tình Hạ Lân dường như tốt hơn rất nhiều, trên mặt nở một nụ cười cũng rất chân thực.

Bước ra cửa phòng, Hạ Lân rời khỏi khách điểm nhỏ kia mà hướng về con phố dài quen thuộc, mỡi nãy y thấy quỷ soa đang ngồi ở trên giường y ngủ gật, sợ là đến canh ba vẫn chưa tỉnh lại, y rốt cuộc có thể một mình một người đi quanh một chút, hồi tưởng lại chút chuyện năm xưa.

Tuy y lần đầu thấy quỷ cũng biết ngủ gật liền cũng có nửa khắc kinh ngạc, bất quá sau hai tháng ở chung, y nhìn chung cũng hiểu thứ bậc gì đó của quỷ, kỳ thực cũng làm việc nô bộc rồi nghỉ ngơi như con người, quỷ cũng sẽ là biết mệt.

Nghĩ đến bộ dạng ngu ngu lúc ngủ gật của con quỷ kia, Hạ Lân bước chân càng thêm nhẹ nhàng, chuyển hướng đi qua góc đường tới chợ, vốn do tuyết đọng không có cách nào mua bán nên đường phố lộ vẻ yên ắng rõ ràng, có tốp năm tốp ba người đi ngang qua, nhưng không có người mà Hạ Lân muốn thấy.

Dựa vào trên góc tường, Hạ Lân lẳng lặng nhìn về phía đường phố nơi trùng trùng điệp điệp đại viện của một gia đình.

Nơi ấy đã từng là một mái nhà khác của y, y ở nơi đấy tới rồi lại đi rất tự nhiên, cũng không bao giờ đứng ở ngoài cửa nản lại: Đã từng, trong viện kia tràn ngập đủ loại tiếng cười của y, có khi lại ngâm nga thi từ, ung dung mãn ý, chứ không hề ở đó mà thất vọng khi tâm hồn tổn thương, đã từng………

“Đã từng, ở nơi này ngươi cùng người mình yêu ngoảnh mặt nhìn hoàng hôn, sớm chiều gặp nhau, nắm tay cùng đi, ngày hôm nay nhưng lại thân đơn bóng chiếc, lạnh lùng lặng lẽ, buồn bã thê lương…” Một âm thanh đột nhiên toát ra đem cắt đứt mối sầu tư của Hạ Lân, quay lại nhìn về phía thanh âm quen thuộc, khi thân ảnh hắc y chiếu vào đôi mắt, Hạ Lân trong lòng không khỏi kêu khổ, con quỷ này thực là oan hồn bất tán a!

“Ngươi ở trong đầu lén chửi ta, ta đã toàn bộ ghi chép lại vào trong án, trừ khi ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, mang quỷ thai trở về địa phủ, bằng không, hừ hừ…..” Khuôn mặt đã thay đổi, trở thành bộ dạng của một hài tử, cái kiểu dáng bắt chước vẻ khả ái của đối phương khiến cho Hạ Lân nhịn không được lại vỗ vỗ đầu hắn, con quỷ này kỳ thực xem như là đổi một cách thức khác giúp cho mình thay đổi tâm tình đi, bằng không quỷ gặp quỷ lúc phiền muộn, sẽ thật rắc rối!

“Quỷ thai này…” thật có chút khó mà mở miệng, y đường đường là một đại nam nhân mà phải…. Ai!

Hạ Lân thở dài rồi mới tiếp tục nói: ” Quỷ thai này đối với các ngươi thực sự rất quan trọng à? Bởi từ ngày ngươi hỏi ta vấn đề này, ngươi chưa bao giờ ngừng miệng nhắc nhở, mỗi ngày đều nói tới chuyện này.”

“Đương nhiên rồi, quỷ thai đấy đối với địa phủ, đối với chúng ta đều cực kỳ quan trọng!” Quỷ soa nheo lại đôi mắt, “Ta chính là đã mong quỷ thai này lâu lắm rồi, nếu ngươi dám ở trước mặt ta có chủ ý không đi gặp người kia, thì…”

Lời còn chưa dứt, Hạ Lân đã cảm giác được một bàn tay vô hình đang gắt gao nắm chặt lấy cổ họng của mình, từ mức độ càng ngày càng mạnh kia, một cổ nhiệt lượng trong cơ thể cũng tỏa ra dần dần chiếm cứ lấy thân thể mình, đột nhiên trước mắt đỏ lên, thân thể đã bị thiêu như lửa đốt, thường ngày chỉ cần hơi chạm nước nóng là sẽ đau nhức, mà hiện tại là toàn thân nóng bỏng, cháy sạch mồ hôi lạnh ứa ra từ y, khuôn mặt cũng không chịu thuận theo để xoay chuyển.

“Đây là cho ngươi giáo huấn, người đừng cho rằng ta không biết ngươi mang ta đi lòng vòng hai tháng trời, nếu như không phải ta ít khi ở trên nhân gian này, đối với mọi thứ cảm thấy thú vị, ngươi cho rằng ngươi có thể may mắn được à, cho tới bây giờ vẫn có thể thảnh thơi mà tiếp tục thương tâm nhớ lại sao?” Quỷ soa lạnh lùng cười, đối vận vẻ mặt đau khổ đến vặn vẹo của Hạ Lân nhìn như không thấy, tuyệt không giống như bộ dạng thiên chân khả ái tinh quái bình thường kia.

Hạ Lân giãy dụa, bàn tay khua loạn trong không trung căn bản không thể đem thứ đang siết cổ hất ra, khuôn mặt bởi vì bị nắm mà đỏ bừng tận đến khi hóa thành xanh tím, ngay cả hai mắt cũng sắp trắng dã.

Muốn thốt ra cũng không được, Hạ Lân chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, y sắp tắt thở rồi….

Đột nhiên trên cổ buông lỏng, hàn khí mãnh liệt tiến vào trong miệng, Hạ Lân từng ngụm từng ngụm mà hít vào, đến ngay cả phổi cũng mơ hồ đau đớn, nhưng cơn đau toàn thân lại trong nháy mắt tan biến.

“Người ngươi muốn gặp đã tới rồi, ngươi nếu không nắm lấy cơ hội lần này, thì lần sau, ta sẽ đem ngươi quay về điện diêm vương!”

Lời nói uy hiếp quanh quẩn trong đầu, hai chân Hạ Lân miềm nhũn quỳ sụp xuống đất, cơn đau vừa mới rời đi, nhưng bi thương lại lưu lại trong lòng, biết rằng sau khi quỷ soa ly khai, y muốn dừng cũng dừng không được.

“Vị huynh đài này, ngươi có ổn không?” Không đợi trái tim đập chậm lại, một giọng nói quen thuộc vang lên có thể khiến toàn thân huyết dịch sôi sục lại đồng thời khiến tim Hạ Lân treo trên cổ họng, vô pháp tin tưởng mà nắm chặt tay, Hạ Lân không dám ngẩng đầu nhìn lại.

“Ta…” Vừa mới thốt lên tiếng mới phát hiện toàn bộ giọng nói của mình đã nghẹn lại, Hạ Lân nhất thời không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể tiếp tục im lặng.

“Nhìn ngươi thân thể có vẻ không khỏe, hay là đến quý phủ của tiểu đệ ta nghỉ ngơi chút không?” Lịch sự mà đem Hạ Lân ở trên mặt đất đỡ lên, một người vóc dáng thư sinh khẽ mỉm cười, ấm áp hệt như trong ký ức khiến Hạ Lân gần như rơi lệ.

“Ta…” Vừa định cứ thế tiện thể đáp ứng Bạch Hoằng Oản, nhưng còn chưa nói ra miệng, Hạ Lân liền nghĩ tới chuyện trái luân thường mà y đã làm, nếu như đại ca nhận ra là y, vậy liệu còn có thể hòa nhã như ngày hôm nay không?

“Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi…” May mắn lúc này giọng nói khàn khàn, Hạ Lân đẩy cái đỡ kia ra, cúi đầu mà rời đi.

“Vị huynh đài này, nhìn bước chân ngươi hư phù*, vẫn là không nên cậy mạnh nữa. Nhà của ta ở ngay phía trước, vẫn nên tới quý phủ của ta nghĩ ngơi một chút trước đi, các ngươi đó, còn không mau đến giúp đỡ?”

Lời nói ấm áp khuyên giải an ủi, Bạch Hoằng Oản vừa dùng sức đỡ lấy nam tử tựa hồ như hết sức khó chịu này, đồng thời vừa hô gia phó* của quý phủ lại đây hỗ trợ.

(Hư phù: phù phiếm, nhẹ nhàng như không có, hoặc là không vững)

Gia phó: người hầu trong nhà)

Mấy tráng đinh vẫn luôn đi theo phía sau Bạch Hoằng Oản nhìn thấy hai người đang đỡ lấy nhau liền lập tức đi tới, Hạ Lân cả kinh, liên tục xua tay, bước chân cũng lùi về đằng sau, chính là tuyết đọng trên mặt đất, khiến mặt đất một mảng trơn nhẫy, còn chưa lui đến vài bước, bên chân đã trượt, cả người bị ngã về phía sau.

“Cẩn thận…”

“Cẩn thân a!”

Bên tai nghe thấy tiếng kêu quen thuộc đã nhiều năm, Bạch Hoảng Oản theo bản năng đưa tay đem y kéo lại tránh bị trượt chân, thật vất vả mới đứng vững, Hạ Lân vừa định hướng người kéo y nói tiếng cảm ơn, nhưng vừa ngẩng lên, liền đã đối diện với một khuôn mặt tuấn nhã, con ngươi đen như mực đích thị giống với dòng họ nhà hắn.

Thân thể cứng đờ, Hạ Lân gạt cái nắm tay của Bạch Hoằng Oản ra, vội vã giơ tay áo lên che khuất khuôn mặt rồi bắt đầu tránh né xung quanh, y không thể chịu nổi khi trong mắt lần thứ hai lại hiện lên vẻ chán ghét căm hận của người kia, vậy càng khiến y sống không bằng chết!

“Hạ... Lân?” Chưa chạy được vài bước, đằng sau đã truyền đến thanh âm do dự, Hạ Lân dừng lại một chút, rồi lại nhanh chóng ly khai.

“Ngươi là Hạ Lân? Hạ Lân, ngươi đứng lại đó cho ta!” Thanh âm vốn dĩ kinh ngạc giờ biến thành mệnh lệnh, Bạch Hoằng Oản dùng sức nói, cứng rắn mà quát để Hạ Lân dừng lại.

Đôi vai vừa hơi hơi run rẩy, Hạ Lân căng thẳng mà nuốt nước miếng, liền quyết tâm chết cũng không thừa nhận: “Công tử, ngươi nhận sai người rồi, ta không….”

Còn chưa nói hết, Bạch Hoằng Oản đã bước nhanh tới trước mặt y, hai tay đem vạt áo của y xé ra, bờ ngực lộ ra rất nhiều vết sẹo, ngoại trừ một số vết thương cũ, còn có một vết thương mới dài chừng năm tấc, kéo dài khắp ngực trông rất dữ tợn hiện lên trong mắt Bạch Hoằng Oản, trên làn da nhợt nhạt đỏ tươi chính như đang biểu thị rằng vết thương này vừa mới khỏi, Bạch Hoẳng Oản cắn răng, nhắm mắt nhớ lại lúc người khám nghiệm khám nghiệm tử thi thì đã thấy vết thương này trên người y, không sai, vị trí rồi hình dáng của vết thương ấy, chính là vết sẹo trên người nam tử này!

“Ta... Ngươi...” Luống cuống đoạt lại y phục rồi nhét vào trong đai lưng, Hạ Lân xoay người muốn chạy đi, y không biết Bạch Hoằng Oản sẽ cảm thấy thế nào, y không muốn suy đoán, lại càng không dám điên cuồng lần nữa, nói y vô năng cũng tốt, nói y hèn nhát cũng được, y chính là không thể chịu được Bạch Hoằng Oản sẽ lại lần nữa từ bỏ y.

“Lân đệ…” Một tiếng gọi quen thuộc truyền đến.

Hạ Lân đứng lại, thân thể y sau khi chết đã không còn sợ lạnh nhưng lại như vì kình phong mà co rúm lại, bước chân thế nào cũng nhấc không nổi.

“Lân đệ...”

Lại một tiếng gọi quen thuộc khiến người ta phải rơi lệ, đè nén thanh âm nức nở, cái ôm ấm áp của con người kia nghênh đến, ôm chặt lấy lấy y: “Người kia nói đúng, Lân đệ... ngươi thực sự chưa chết...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play