Bởi vì sắp đến cuối năm, trừ phiếu lương là mặc định, những cái khác như thịt và phiếu dầu, chia thành từ nửa cân thành 8 lạng, 1 lạng thành 2 lạng. Trừ mấy cái đó ra, còn được thêm mấy phiếu bình thường không có, ví dụ như phiếu đậu phộng hạt dưa, phiếu tương lớn, phiếu hành gừng, phiếu đường trắng, vân vân.

Còn phiếu công nghiệp, trừ người tham gia lao động là Phó hướng Tiền và Từ Lan Anh có 2 phiếu ra, bọn họ không có.

Phó Nhiễm đi nhận toàn bộ chồng phiếu màu sắc rực rỡ. Về đến nhà liền tách phiếu lương thực từ các nơi khác nhau ra, tỉ mỉ đối chiếu. Nếu phát hiện không đúng, còn có thể đi lấy thêm, nếu là mấy ngày sau mới phát hiện thiếu phiếu, vậy chỉ có thể coi là đen đủi.

Phó Yến ngồi ở cửa, đón mặt trời, bên phải soi gương, bên trái soi gương.

Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh không ở nhà, chị ta không cần phải giả vờ hiểu chuyện, nói chuyện sắc bén hơn so với bình thường. Chị ta liếc nhìn Phó Nhiễm, khóe môi nhếch lên mỉa mai: "Học dốt toán như thế, có thể đếm không đấy?"

Phó Nhiễm không nhẹ không nặng đáp lại: "So với ai thì so chứ cùng chị so sánh, em vẫn còn tốt chán."

Phó Yến bĩu môi, không nói gì nữa. Cho tới nay, cô đều chán ghét cái đứa em gái dư thừa này. Nếu không có nó, cuộc sống gia đình sẽ tốt hơn, đến năm mới cũng không có ai cùng cô tranh quần áo mới.

Từ lúc Phó Nhiễm ở thành phố, đã rất nhiều năm Phó Yến không được mặc quần áo mới. Mẹ nói nó ngốc nghếch, muốn bù đắp nó một chút.

Chờ sang năm cô vào nhà xưởng, dù cho như thế nào cũng không đưa một đồng tiền cho gia đình. Tiền lương của mình mình muốn tự cầm, không dùng hết phiếu lương thực sẽ đi mua một ít điểm tâm ăn vặt, không dùng hết tiền lương thì tiết kiệm, về sau còn phải mua đồ cưới về nhà chồng.

Phó Yến vẫn đang tính toán. Phó Nhiễm nào biết trong lòng chị ta suy tính những gì, vội vàng đối chiếu, kết quả tính đi tính lại hai lần, thế nào cũng không đúng.

"Chết rồi, hiệu trưởng phát thiếu cho em phiếu lương thực năm cân!"

Phó Nhiễm ngồi không yên, lập tức nhảy xuống giường, vội vàng chạy đến trường tiểu học phụ thuộc.

Đối với những gia đình trông chờ vào phiếu lương phiếu hàng hóa mà nói, thiếu phiếu lương thực là một chuyện lớn. Phó Yến gập cái gương "Cộp" một cái, chân sau đuổi theo Phó Nhiễm, dọc theo đường đi trách mắng cô: "Một chút chuyện nhỏ cũng không làm được, trừ biết ăn với uống ra, mày còn biết làm cái gì nữa?!"

Phó Nhiễm bực bội, bỗng dưng dừng bước, chỉ tay nói: "Lần trước ai không biết đếm, nhận thiếu phiếu lương 10 cân, bị mẹ treo ngược lên đánh?"

Từ đó về sau, Từ Lan Anh để tâm, không cho Phó Yến đi nhận phiếu lương thực nữa, mỗi lần đến cuối tháng, việc này sẽ do Phó Nhiễm làm.

Bất kể như thế nào, thiếu phiếu lương thực là chuyện lớn, hai người không ngừng khắc khẩu, lúc đến cửa trường học, lại không hẹn mà cùng ngừng nói, vội vã đi tìm hiệu trưởng Trương Đức Hoài.

Ngày trước tháng nào phát lương thực cũng có lỗi, để đề phòng có người lừa phiếu lương thực, Trương Đức Hoài đã ghi lại cẩn thận, ông đưa sổ ký nhận cho hai chị em xem.

"Nhóc con, cháu nhìn cẩn thận đi, ba mươi cân lương thực không thiếu cân nào, không riêng sổ của bác, còn có người kiểm tra ký tên. Theo bác thấy, tám chín phần mười là nhóc con đánh mất rồi!"

Phó Nhiễm cẩn thận nhớ lại, dứt khoát lắc đầu: "Không thể nào. Cháu nhét toàn bộ trong túi quần mà."

Phó Yến nghi ngờ nhìn cô, quỷ quái nói: "Nếu như định giấu trộm, mau lấy ra đi. Không cẩn thận về mẹ đánh mày!"

Phó Nhiễm bực bội: "Nếu em muốn giấu trộm thì nói với chị mất phiếu lương làm gì?"

Quay về nhà, Phó Nhiễm lật ngược khắp nhà, nhưng vẫn không tìm được cái phiếu lương thực 5 cân kia.

Thấy cô tìm đến đầu đầy mồ hôi, Phó Yến có chút hả hê nhắc nhở: "Cha mẹ sắp tan ca rồi."

Phó Nhiễm bực dọc nóng nảy, trừng mắt nhìn chị ta, dứt khoát đi ra ngoài ngồi một chỗ suy nghĩ lại vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play