"Hoàng thượng. Cứ cái đà này, về sau chúng ta không phải lo ăn không đủ no nữa." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Nhiễm hiện lên vui sướng, phấn khích lên kế hoạch: "Chúng ta khai khẩn toàn bộ hậu viện để trồng rau dưa có được không??"
Nhan Đông Thanh bất đắc dĩ nhìn cô: "Trồng nhiều như thế để làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn cầm đi bán?"
Phó Nhiễm gấp rút khoát tay: "Đầu cơ trục lợi là tội lớn, thiếp cũng không dám đi dạo chợ đen."
Một linh năm ở phía đông thành phố Nam Châu, kề bên vùng ngoại thành nông thôn, trước phòng sau nhà đều có vườn rau xanh. Mùa hè có dưa và cải xanh, mùa đông có khoai tây và rau cải trắng, xuân thu hành gừng tỏi, ăn không hết sẽ bán ở gần nhà xưởng, nhưng mà không được để lộ, mua bán phải vội vàng.
"Nghe nói lần trước ở xưởng hai có công nhân mua trứng gà từ một bà lão nông thôn bị Ngưu xưởng trưởng nhìn thấy, toàn bộ xưởng thông báo phê bình, suýt thì bị cho về quê làm nông."
Nhan Đông Thanh cười một tiếng: "Nàng cũng biết nhiều phết."
Phó Nhiễm nâng cằm, lôi tục ngữ ra nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Nhan Đông Thanh lắc lắc đầu, đi xung quanh Phượng Loan Cung một vòng, chỉ vào Hậu Hoa Viên cũng không lớn nói: "Nếu nàng muốn trồng rau dưa thì chỉ có thể khai khẩn một nửa nơi này. Phần còn lại về sau để làm việc khác, với cả, sân trước cũng không nên động vào."
Vừa nói, cậu vừa đẩy cửa tây phòng hậu viện, nói với Phó Nhiễm: "Về sau phòng này để gửi hạt giống, tây sương phòng để lương thực rau dưa."
Phó Nhiễm không hiểu: "Hoàng thượng, tẩm cung của thiếp lớn thế này, sao không sử dụng tất cả."
Nhan Đông Thanh nhìn cô: "Về sau đồ chúng ta bỏ vào sẽ càng ngày càng nhiều. Bây giờ mà không lên kế hoạch, với sự thông minh của nàng, đến lúc đó còn có thể nhớ hết sao?"
Phó Nhiễm ấm ức: "Không phải có cả ngài sao?"
Nhan Đông Thanh vỗ đầu cô, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Trẫm cũng chỉ là người phàm, trí nhớ có hạn. Với lại, khi nào chúng ta trở về còn chưa biết. Nếu là một hai năm, chúng ta có thể nhớ, nếu như là 10 năm 8 năm thậm chí vài thập niên thì sao?”
Nghe vậy, mặt Phó Nhiễm suy sụp, bộ dáng sắp khóc: "Thiếp nhớ cha mẹ...Quốc sư có nhắc lúc nào có thể trở về không?"
Thấy nước mắt đảo quanh ở vành mắt cô, giọng nói cũng nghẹn ngào, Nhan Đông Thanh thở dài, ôm cô vào trong lòng, có chút ngốc nghếch vô lưng cô: "Không phải sợ, có trẫm ở đây, trẫm sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Phó Nhiễm cúi đầu gạt lệ, nhân cơ hội nói: "Nếu như về sau ngài ít giáo huấn thiếp, có thể thiếp sẽ tốt hơn một chút."
Nhan Đông Thanh cúi đầu nhìn cô: "Phó Nhiễm, yêu cầu của nàng còn thật nhiều."
"..."
Mùng mười tháng giêng, nhà xưởng, trường học, bưu điện bắt đầu lục tục tuyển người. Nơi có người báo danh nhiều nhất vẫn là ngành hóa chất 105, là khâu mà chế tác vũ khí không thể thiếu. Những xưởng khác trong khu phố có thể bị đóng cửa, nhưng 105 chắc chắn sẽ không.
Tất cả mọi người không ngốc, trong nhà phàm là có con gái đủ tuổi báo danh, cơ bản đều đăng kí ngành hóa chất 105.
Thợ mỏ xuống hầm, nhân viên thao tác máy móc, nhân viên bảo hiểm, lao động, vật tư, vân vân,… Hơn 20 loại nghành nghề.
Ngày chiêu công cũng là ngày Phó Nhiễm đến trung học nhận sách mới. Trường trung học phụ thuộc 105 ở ngay cạnh xưởng hai. Nơi này không lớn, có hai tầng nhà trệt, chỉ có ba lớp, mỗi lớp một người dậy, đều là con gái trong khu mỏ.
Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn Phó Nhiễm ở tiểu học cũng thi đỗ, sau khi nhận sách, muốn ngồi cùng chỗ với cô.
Phó Nhiễm không nghĩ gì liền đồng ý.
Cô biết rõ, Nhan Đông Thanh muốn ngồi cùng cô, nhưng Phó Nhiễm không muốn cùng cậu ngồi. Ngày ngày ở dưới mí mắt cậu, một chút tự do cũng không có.
Trên đường về, Phó Nhiễm vẫn phải giải thích: "Hoàng...Anh ba, con gái với con trai mà cùng ngồi một chỗ, sẽ bị người nói xấu."
Cô cậu 14 15 tuổi đã được xem là một nửa người lớn. Ở nông thôn, có khối người mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn sinh con. Phó Nhiễm nghĩ được một cái lí do hoàn hảo, đáng tiếc bị Nhan Đông Thanh nói toẹt ra: "Có mà sợ trẫm quản ngươi thì có."
Phó Nhiễm chột dạ nói: "Không phải đâu..."
Về đến nhà, Phó Nhiễm nhạy cảm phát hiện bầu không khí có phần bực bội. Từ Lan Anh mặt lạnh xào rau trước bếp, Phó Hướng Tiền ngồi nghiêng người trên giường hút thuốc, Phó Yến khó chịu không nói gì, chăm chú thêm củi vào lửa, ngay cả Phó Thanh bình thường ríu rít cũng không nói gì, đàng hoàng ngồi sấp người trên cái bàn thấp vuông làm bài tập.
Phó Nhiễm rón rén vào nhà, bỏ cặp xách xuống, nhìn cha cô.
Phó Hướng Tiền thở dài, nghiêng người sang phía bên kia.
Phó Nhiễm lại nhìn mẹ cô, đoán là bọn họ cãi nhau, thức thời không nói lời nào, giảm xuống cảm giác tồn tại.
Cơm trưa ăn cải trắng xào ớt, bánh bột ngô không nhiều không ít, mỗi người một cái.
Sắc mặt Phó Hướng Tiền rất khó nhìn, nói với Từ Lan Anh: "Tôi bảo bà làm cơm mang đến bệnh viện, bà cho là gió thoảng bên tai à!"
Ông vừa nói xong, Từ Lan Anh buông đũa, bộc phát hoàn toàn: "Tôi đưa bằng gì? Mẹ ông phải ăn cơm, ba đứa con nhà mình không phải ăn cơm chắc?! Muốn đi thì tự ông đi mà đi, tôi không đi!"
Hai vợ chồng ông một câu tôi một câu ầm ĩ cả lên. Phó Nhiễm cuối cùng cũng hiểu, thì ra chuyện bà nội cô bị ốm nằm viện chỉ là châm lửa, nguyên nhân cãi nhau vẫn có liên hệ với chú và thím của cô ở dưới quê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT