Đông đến khí lạnh tràn vào thành như muốn thấm vào tậng xương tuỷ. Cây cối xung quanh xơ xác tiêu điều. Triệu Huyền Nguyệt dắt theo hắc mã đứng lặng một bên nhìn cửa lớn An Nhạc Vương phủ náo nhiệt kèn trống. Ba năm trước nàng đã cưỡi khoái mã, kéo theo mười xe sính lễ đứng tại đó không quản gió mưa suốt ba ngày. Nàng dùng cách thức chưa một nữ tử nào trên đất Lưu Quốc này dám làm để cầu hôn hắn.

Từ khi tiên đế lên ngôi Lưu Quốc chính là nơi nam nhân có quyền lợi gì thì nữ nhân cũng được hưởng quyền lợi đó. Đến lúc nghĩa tỷ của nàng kế vị quyền lợi của nữ nhân cũng lớn dần. Nơi này không hiếm lạ chuyện nữ nhân đỗ trạng vào triều làm quan, cũng không thiếu chuyện nữ nhân tam phu tứ thị trái ôm phải ấp. Nhưng nàng dám đảm bảo kẻ có gan lấy hết gia sản quý giá nhất của bản thân để cầu hôn một nam nhân ngoài nàng ra không có kẻ thứ hai, kể cả mẫu thân uy phong của nàng cũng chỉ ngồi tại phủ đệ cò kè làm giá đợi phụ thân đến dặm hỏi.

Những tưởng ta vì quân hết lòng trong tim quân nhất định sẽ có ta. Nhưng không. Dù An Nhạc Vương chấp nhận mối hôn sự của nàng và hắn thì đã sao? Nàng vì hắn thay đổi bản tính lỗ mãng của một Xích Lung Vương tắm máu trên sa trường thì đã sao? Hắn căn bản chưa từng để nàng vào mắt, chưa từng lưu lại dù chỉ một câu nói của nàng trong tim.

Một tháng trước nàng thấy tấm thư hoà ly hắn đặt trong phòng, bản thân còn tưởng mình nhìn nhầm. Đến khi chính mắt nhìn thấy hắn và Trưởng công chúa cùng nhau ước hẹn dưới vườn đào, nàng mới nhận ra kết hôn cùng nàng với hắn mà nói chỉ là tạm bợ, chỉ là trò đùa cho qua thời gian đợi Trưởng công chúa giữ hoàng lăng cho vẹn đạo hiếu trở về.

Trước đây An Nhạc Vương Trịnh lão gia vốn chỉ là một võ tướng, vì đỡ cho tiên đế một nhát đao dẫn đến tàn phế một tay. Tiên đế cảm động phong ông ấy làm Vương gia khác họ đầu tiên của Lưu Quốc, để con cháu kế thừa tước hiệu. Cho nên Trịnh Nguyên và Trưởng công chúa vốn không có chút quan hệ huyết thống nào. Trịnh Nguyên từ nhỏ được vào cung bái Thái phó làm thầy, cùng học chữ với Hoàng thượng và Trưởng công chúa. Hai người họ từ trước đến nay tâm đầu ý hợp, nam thanh nữ tú, xứng lứa vừa đôi. Ai cũng biết duy chỉ Triệu Huyền Nguyệt nàng đui mù không nhìn ra.

Nàng ấy thủ hoàng lăng trở về Triệu Huyền Nguyệt nàng liền mất phu quân.

Nàng nhớ rất rõ ngày đó hắn nhìn nàng, trong mắt hắn có áy náy, chỉ là áy náy thôi, sau lại vô cùng kiên định bước đến nói với nàng: “Vương gia, nàng từ bỏ ta có được không?”

Từ bỏ hắn có được không? Triệu Huyền Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ, cố gắng nhìn xem trong đôi mắt hắn có lưu giữ dù chỉ một chút bóng hình của nàng không. Nhưng cả cơ hội để nhìn hắn cũng không cho nàng. Hắn cúi đầu bước lui về phía Trưởng công chúa. Thật đáng thương làm sao! Nàng càng nhìn càng thấy bọn họ đứng cùng nhau mới thật sự tạo ra một bức tranh đẹp đẽ đến mê người, càng nhìn càng đau lòng vì vẻ đẹp này. Nàng nghĩ ba năm qua đã cố gắng làm mọi thứ để bước về phía hắn, nhưng hoá ra nàng chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi.

Thời khắc ấy Triệu Huyền Nguyệt chỉ biết rút đoản đao cứa vào ngón tay, dùng máu đỏ điểm chỉ lên bức thư hoà ly bị nàng vò nát, giải thoát cho hắn, thành toàn cho hắn.

“Nếu đây là những gì chàng muốn, bản vương chấp nhận. Xem như là điều cuối cùng bản vương có thể làm cho chàng. Bảy năm lẻ qua giấc mộng của bản vương cũng nên dứt rồi.”

Triệu Huyền Nguyệt thoát khỏi hồi tưởng ngày hôm ấy, ngẩng đầu nhìn kiệu hoa đưa tân nương đến, nhìn hắn đá kiệu, nhìn hắn nắm tay tân nương cùng nhau bước qua cửa lớn, nhìn người người hô hào chúc mừng hắn, nhìn sắc đỏ chói mắt sáng rực một góc trời kia.

Nàng thân là Xích Lung Vương thì thế nào? Bản tính hung bạo của nàng truyền xa đã không ai dám cưới nàng. Nay nàng còn lỡ dỡ một bước, thử hỏi khắp Lưu Quốc ai còn dám làm phu quân của nàng?

Đành vậy, nàng cứ ra sức rong rủi trên sa trường, sau lại tìm một hài tử mồ côi truyền dạy bí tịch Triệu gia cho hắn, ban họ Triệu cho hắn, để hắn kế thừa hương hỏa Triệu gia, có như vậy nàng mới đỡ phần hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, còn có chút mặt mũi nhìn phụ mẫu dưới suối vàng.

Như vậy vẫn hơn tìm một mối hôn sự khác, làm hỏng thiên duyên của công tử người ta.

Triệu Huyền Nguyệt quay lưng dẫn theo hắc mã rời đi. Trịnh Nguyên là người nàng tâm niệm hơn mười năm, nàng bỏ qua hắn cũng là bỏ qua cho trái tim của chính mình. Khoản trống trong lòng này, hai chữ “Trịnh Nguyên” này nàng sẽ vùi lấp dưới lớp cát bụi ngoài biên quan, dưới dòng chảy của thời gian.

Nàng bước đi, mỗi bước đều nặng như đeo gông xiềng, bên tai văng vẳng tiếng hô hào chúc tụng, tiếng kèm trống linh đình. Chợt có người vỗ vai nàng, cao hứng gọi: “Vương gia!”

Nàng dừng chân, chậm rãi quay đầu nhìn. Hoá ra là Nghiêm Tấn, một trong Tứ đại hùng tướng thuộc Xích Lung Quân của nàng. Ba năm trước hắn cùng ba kẻ kia dẫn theo không ít người của Xích Lung Quân đồng loạt xông vào Ngự thư phòng tỏ thái độ bất bình về chuyện nàng đem toàn bộ báu vật trân quý tích góp từ thuở đầu lập chiến công chất hết lên mười cỗ xe đến cầu hôn Nhị công tử phủ An Nhạc Vương, gào thét đòi hoàng thượng can thiệp. Hậu quả bọn hắn chẳng những không ngăn được nàng còn bị hoàng thượng phạt chạy một trăm lẻ ba vòng quanh thao trường vì tội bất kính, phải chia nhau ra chạy cho hết mới được ăn cơm.

Nay nhìn bộ dạng hắn thế này hình như là đi tham dự hôn lễ của Trịnh Nguyên và Trưởng công chúa, trên mặt đều là biểu cảm háo hức chờ xem báo nhiệt, hứng trí bừng bừng. Nghiêm Tấn không ngại ánh mắt dò xét của Triệu Huyền Nguyệt, trên mặt vẫn không thôi nụ cười sáng lạng, khoác tay nàng vô cùng tự nhiên nói: “Vương gia đã đến rồi thì cùng thần vào uống ly rượu mừng đi. Trưởng công chúa thấy người đến sẽ vô cùng cao hứng.”

Triệu Huyền Nguyệt méo mặt. Chỉ sợ nàng bước chân vào sẽ chẳng ai còn tâm tình nuốt trôi giọt rượu nào. Sát thần như nàng vẫn nên tránh đi chỗ vắng lặng một chút sẽ tốt hơn.

“Thôi đi. Ta bây giờ nghèo như vậy, lễ vật không có, đi vào đó sẽ rất mất mặt.” Triệu Huyền Nguyệt rút tay khỏi ma trảo của Nghiêm Tấn, thấp giọng nói “Ngươi vào đó góp vui đi. Không thì chạy về kéo theo A Cẩu, A Mao, A Toả cùng nhau đến. Các ngươi thay ta tặng chút quà cưới hậu hĩnh cho hắn, xem như cho ta chút mặt mũi cũng được.”

Nàng vừa dứt lời Nghiêm Tấn đã há mỏ, khó khăn lắm mới khép miệng lại được. Quả nhiên ba năm chung sống với đệ nhất tài tử khiến bản chất thô cứng của Vương gia bị mài mòn rồi. Nghiêm Tấn vừa nghĩ vừa lén nhìn nàng vài lần, sau còn bĩu môi lầm bầm: “Còn tưởng vương gia sẽ lao vào cướp tân lang mới đúng.”

Triệu Huyền Nguyệt chỉ biết cười, vươn tay vỗ lên đầu hắn, nói: “Làm người phải tích chút phước đức, nhất là người tội nghiệt ngập đầu như ta.” Lại đẩy vai hắn, xua tay “Được rồi, ngươi đi đi không lại chẳng còn chỗ để ngồi. Ta đi thăm phụ mẫu, tối nay sẽ không về phủ. Ngươi về nói với Chu quản gia một tiếng không cần làm cơm đợi ta.”

Nghiêm Tấn cúi đầu, nhìn thần sắc nghiêm túc đến ảm đạm trong mắt nàng liền biết nàng không vui, hắn thôi không trêu nàng, chỉ giơ hai vò rượu nhét vào tay nàng: “Vậy rượu này tặng vương gia, thần đi kéo đám người Tiểu Cẩu đi coi náo nhiệt đây.”

Hắn nói rồi cong chân chạy mất, chẳng để nàng kịp ừ hử gì. Nàng đành lắc đầu, một tay xách hai vò rượu một tay dắt ngựa cứ thế đi ra ngoại thành.

Mộ phần của phụ mẫu nàng nằm trên ngọn đồi cao phủ tuyết trắng, nơi mà hai người lần đầu gặp nhau, cũng là nơi họ trao lời ước hẹn.

Nàng cột hắc mã vào một gốc cây rồi lẳng lặng ngồi đối diện mộ phần phụ mẫu, mở vò rượu đổ một ít xuống đất mời bọn họ cùng nàng giải sầu. Mẫu thân ngày đó tử trận tại Mỹ Nhân Quan, phụ thân hay tin liền ưu sầu sinh bệnh, trụ được nửa năm cũng theo bước mẫu thân. Mối thù Mỹ Nhân Quan ngày đó nàng đã rửa được. Ngày nàng khải hoàng trở về chính là lúc nàng cầu hôn Trịnh Nguyên, ôm ấp hy vọng cùng người trong lòng xây dựng tổ ấm trải qua mười năm đình chiến, thái bình thịnh thế nàng vừa đoạt được. Chỉ không ngờ là nàng ép uổn người ta.

Triệu Huyền Nguyệt dốc vò rượu ngửa cổ uống. Rượu nồng tràn khoé môi, thấm cả vào y phục. Nàng cúi đầu dùng đôi mắt mờ sương nhìn mộ phần của phụ thân và mẫu thân, vuốt mặt than thở: “Mẫu thân, người thật may mắn. Phụ thân nghe lời người như vậy, ngoan ngoãn quản phủ chăm con, để người thống khoái bay nhảy trên sa trường. Phải chi nữ nhi cũng có thể tìm được một tiểu phu lang mang về nuôi dưỡng, săn sóc như tiểu thê tử, nữ nhi thề sẽ không vô tâm khốn nạn như mẫu thân đâu. Mẫu thân cho nữ nhi một phu lang như vậy có được không?”

Bây giờ dõi mắt khắp Lưu Quốc có nam tử nào nghe đến tên nàng mà không run rẩy tay chân, kinh hồn bạt vía. Bọn họ đều nói lấy nàng chẳng khác nào rước một tiểu gia hỏa về, lý tưởng cả đời đều sẽ bị chôn vùi không thể nào ngóc đầu dậy được. Nàng là Xích Lung Vương, nghĩa muội của hoàng thượng, nhận được vô vàng sủng ái, xuất thân tướng gia, chiến công hiển hách, tàn bạo thành tính, không biết lý lẽ, không phân thị phi. Bọn họ đều nghĩ nàng là kẻ xem phu quân như nô tài, chỉ chó nói mèo không được cãi, ngang ngược chuyên quyền bất tuân thị phi như vậy.

Một đám người nông cạn.

Nàng lại dốc bầu rượu uống một hơi cạn sạch. Ba năm sống chung với Trịnh Nguyên đều là nàng hạ mình ngon ngọt, kẻ lạnh lùng không phải nàng. Nhưng có ai thấu không?

Cũng không trách được bọn họ, lời đồn đãi nào có sai đâu. Tướng giặc ở Mỹ Nhân Quan bị nàng chính tay xiên đầu vào cọc gỗ, cắm ngoài doanh trại thị uy không thiếu, binh sĩ bị nàng xử tử cũng không ít. Nếu nói Diêm Vương gia đêm hôm tuần tra bắt kẻ tàn ác thì nàng nhất định sẽ bị gõ cửa đầu tiên.

Nhưng nếu không là nàng ai sẽ tình nguyện làm những chuyện đó? Tướng giặc xâm phạm lãnh thổ đều là người của Tây vực thô lỗ hung bạo, nếu nàng không hung bạo hơn nghìn lần bọn chúng sẽ cúi đầu như chó xin hàng sao? Binh sĩ phạm quân quy không hành quyết lòng quân sẽ yên sao? Sẽ phục sao?

Bỏ đi, giết bọn người không bằng chó đó nàng quả thật vô cùng thống khoái, bị người đời nói là Sát thần thì có gì to tát đâu.

Lúc trước vừa thành thân nàng biết Trịnh Nguyên đối với nàng kính cẩn cùng lo sợ có thừa, có lẽ vì nghe không ít lời đồn đại phố chợ kia, đối với nàng luôn phòng bị, bài xích. Dần dần hắn cũng không chấp nhận chuyện nàng suốt ngày múa kiếm khua đao. Nàng biết bản thân quấy rầy hắn đọc sách, đành sáng sớm mặt trời còn chưa lên đã phi ngựa ra thao trường luyện quyền tránh để tiếng đao kiếm của mình làm phiền hắn. Nàng biết hắn không thích nàng vận nam trang nên trước khi từ thao trường trở về liền thay y phục, dùng chút hương liệu mà bản thân vừa ngửi đã khó chịu nhưng mẫu thân hắn nói hắn rất thích loại hương thơm hoa đào này. Nàng biết hắn thức khuya đọc sách, xem bài cho mấy tiểu tử đến phủ học chữ vô cùng vất vả, nàng liền làm chút điểm tâm cho hắn, còn ngồi trên ghế la hán trong thư phòng đợi hắn xong việc nhưng lần nào cũng là nàng ngủ quên mất. Sáng hôm sau hắn đã lên tiền viện giảng bài, điểm tâm chỉ vơi đi một ít. Ngày này qua ngày khác cũng không nói với nhau được bao lời mà sao tình cảm của nàng dành cho hắn chỉ có nhiều thêm chứ không thể vơi đi.

Dù cố gắng thế nào nàng vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ tốt với hắn. Vì hắn thay đổi đến không nhớ chính mình là ai.

Kết quả vẫn đổi lại một câu van cầu nàng từ bỏ hắn.

Nàng vì một câu này đã đau lòng đến tận bây giờ. Lúc cưỡi ngựa rong rủi ngoài sa trường kia nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ là một kẻ lụy tình thất bại thế này. Nhưng từ nay trở đi mọi xúc cảm này nàng sẽ chôn chặt, ngày nào đó nàng sẽ quên thôi, sẽ quên hắn như hắn chưa từng nhớ ra nàng.

Triệu Huyền Nguyệt đầu óc choáng váng ba phần tỉnh bảy phần say, nằm ườn ra nền đất đã lấm tấm bông tuyết. Chóp mũi hồng hồng lành lạnh, nàng chớp mắt vài cái nhìn tầng hơi mỏng phả ra từ mũi, lại nhìn bầu trời xám xịt phía trên. Nàng hít sâu một hơi, không quản âm giọng đã lệch lạc vì rượu nồng, cất lời đọc vài câu thơ:

“Thu phong thanh,

Thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán,

Hàn nha thê phục kinh.

Tương tư, tương kiến tri hà nhật?

Thử thì thử dạ nan vi tình...(1)”

Lời thơ sao mà hợp cảnh tình. Nàng gác tay che mắt, hồi tưởng về đêm thu lần đầu gặp gỡ Trịnh Nguyên ở yến tiệc trong cung, hắn một mình buồn bã ngồi một góc trong vườn uống rượu ngâm thơ. Hắn say đến ngất đi, nàng liền bước ra cùng gia nô bên cạnh dìu hắn đi nghỉ, còn không quản đêm dài ngồi bên cạnh chăm sóc hắn, giúp hắn uống ít canh nóng. Dáng vẻ ngày đó của hắn khiến nàng nhớ đến phụ thân ở nhà cũng là một văn sĩ tài ba. Thời khắc đó nàng sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ hắn, muốn khiến hắn vui vẻ hạnh phúc. Nàng phấn đấu vượt qua sự dạy dỗ hà khắc của mẫu thân, trở thành nữ tử vạn người kính sợ. Nàng nhớ lúc nàng đem bí tịch Triệu gia thuần thục quyết đấu với mẫu thân bất phân thắng bại bà ấy đã vô cùng cao hứng. Chỉ có phụ thân e ngại nhìn nàng, đợi mẫu thân bị triệu đi mới bước đến kéo tay nàng hỏi: “A Huyền, con muốn học chút trù nghệ không?”

Nàng xưa tay luôn ham thích tò mò học cái này cái kia, nhất là mấy thứ phụ thân len lén dạy nên gật đầu đồng ý không cần đắn đo. Giờ nàng mới hiểu là phụ thân lo sợ nàng gả không được. Thiết nghĩ nếu không có ít trù nghệ phụ thân truyền dạy nàng chưa chắc đã giữ được Trịnh Nguyên bên cạnh tận ba năm.

Triệu Huyền Nguyệt suy nghĩ vẩn vơ, hết lăn trái rồi lăn phải oán hận. Mẫu thân, vì bà ấy quá khốn nạn nên nàng mới phải trả cái nghiệp đào hoa mà bà ấy gây nên. Sao nàng phải khổ như vậy?

Triệu Huyền Nguyệt nằm ườn ra, khắp người đã dính đầy bông tuyết lạnh đến tê tái. Mắt nàng lờ đờ, chút ánh nắng trên cao cũng khiến nàng khó chịu, khó chịu đến độ dù nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía này nàng cũng không buồn mở mắt. Cho đến khi thứ gì đó nằng nặng đè lên người nàng mới giật mình ngồi dậy.

Nàng mở to mắt hết cở nhìn nam tử đè trên người mình. Hắn vận bạch y, khắp người dính toàn tuyết là tuyết, cả trên tóc cũng phủ đầy tuyết, nhìn giống như lăn đến đây. Da trắng hồng, gương mặt góc cạnh nhìn thoáng qua có chút nguy hiểm. Nàng chưa kịp nổi lên đề phòng hắn đã mếu máo, vòng mắt đỏ lên túm lấy vạt áo nàng, vùi đầu vào ngực nàng, nấc lên: “Sợ!”

Triệu Huyền Nguyệt đờ người, gượng gạo nắm cổ áo hắn kéo ra: “Ngươi làm cái gì...”

“Không muốn!” Nam nhân nào đó càng dính chặt lấy nàng, vòng tay ôm nàng liều chết không buông “Sợ! Muốn ôm!”

Hắn vừa nói lại vừa vùi đầu cọ qua cọ lại trong lòng Triệu Huyền Nguyệt. Nàng chỉ biết ngẩn người, cảm giác lúc này giống như giữa trời đông tìm được một ngọn lửa, cái ôm của hắn truyền cho nàng chút hơi ấm khiến nàng phút chốc không muốn buông ra. Nàng cúi đầu, vì có chút hơi men trong người mà nổi tính gian trá muốn làm chuyện xấu. Hai tay nàng ôm lấy gương mặt của hắn, cảm giác có chút gầy nhưng làn da lại vô cùng mịn. Bàn tay nàng di chuyển sờ nắn khắp mặt hắn. Mày kiếm sắc bén, mắt phượng ửng hồng, sống mũi cao thanh lệ, còn có bờ môi này... Nàng cười, lại khàn giọng trêu ghẹo: “ Tiểu phu lang ở đâu tới, có muốn theo bản vương về làm Vương Quân của bản vương không?”

“Vương Quân? Là gì?” Nam tử tròn mắt đối diện với Triệu Huyền Nguyệt, lại nghiêng đầu thắc mắc “Muốn ăn, thật đói, làm Vương Quân có được ăn vịt không? Bạch Bạch thích ăn vịt!”

Hắn vừa nói vừa tóm lấy vạt áo nàng, áp mặt lại gần nàng. Trái tim mềm xuống như có dòng nước ấm chảy qua, nàng ôm mặt hắn, miết nhẹ lấy môi hắn rồi kiềm lòng không được ấn một nụ hôn lên. Vốn muốn hôn sâu nhưng ngại dọa tiểu lang quân chạy mất nàng chỉ đành chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước rồi buông tha cho hắn.

Tiểu tử nào đó tròn mắt, dáng vẻ vô cùng hớn hở: “Ngươi vừa cho Bạch Bạch ăn cái gì? Thật ngọt! Bạch Bạch muốn nữa!”

Dứt lời liền như tiểu cẩu bị bỏ đói mấy ngày đẩy ngã nàng, hướng môi nàng vụn về khi liếm khi mút, lúc lại hé răng cắn, dường như ăn vô cùng ăn say. Triệu Huyền Nguyệt án binh bất động mặc tiểu lang quân càn rỡ, nàng híp mắt nhìn vầng dương chiếu rọi trên cao âm thầm ca thán: “Mẫu thân, người làm việc quả thật nhanh nhẹn.”

(1) “Thu phong từ” - Lý Bạch, bản dịch của Lê Nguyễn Lưu:

“Gió thu lành

Trăng thu thanh

Lá rơi tụ lại tán

Quạ lạnh chợt rùng mình

Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp?

Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play