Thấy sắc trời cũng đã tới giờ ăn trưa, Hán Hoa lập tức kiếm cớ chuồn êm ra khỏi Phúc An viện. Một đường đi thẳng tới lương đình mát mẻ, cậu nhóc chắc chắn đang đứng chờ đợi nàng, Hán Hoa nghiêng đầu nói với Đinh La:

"Bánh bao vẫn luôn được ủ nóng đúng không?"

Đinh La đã đi theo Đại tiểu thư ba tháng, tiểu cô nương biết nàng rất tỉ mỉ trong chuyện ăn uống của Tam thiếu gia, cho nên tiểu cô nương nào dám sơ suất:

"Đại tiểu thư. Bánh bao vẫn luôn được giữ ấm."

Hài lòng nở nụ cười, không ngờ khi nàng nhìn về phía trước, lại gặp được một nam tử.

"Tam hoàng tử." Hán Hoa gật đầu chào hắn. Người này mặc bộ y phục đơn giản màu xanh, vẻ mặt quả thật rất tuấn mỹ, có đầu óc, có dã tâm, chịu được ẩn nhẫn, trái tim lạnh bạc. Thát Bạt Chân hội tụ đầy đủ những đặc điểm của một người làm nên chuyện lớn, số phận hắn, đã định sẵn thắng làm vua thua làm giặc. 

"Đại tiểu thư có rảnh không?" Thát Bạt Chân ôn hòa nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, hôm nay nàng cũng mặc màu trắng, không khác gì ngày hôm ấy. Mỹ nhân đẹp tựa bạch liên.

Nếu không phải có hẹn với cậu nhóc, Hán Hoa cũng rất có hứng thú trò chuyện một lúc với Thát Bạt Chân.

"Tam hoàng tử. Trường Nhạc đang có việc gấp, thật sự thất lễ." 

Nhìn tỳ nữ xách theo hộp đựng thức ăn, Thát Bạt Chân cười nói:

"Đại tiểu thư đã có việc. Ta cũng không tiện giữ lại." 

Hán Hoa tỏ vẻ mặt áy náy gật đầu đi về phía trước. Thát Bạt Chân đưa mắt nhìn bóng dáng yểu điệu ấy, nghĩ đến chuyện gì, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

"Tiểu thư. Tam hoàng tử điện hạ vẫn luôn nhìn theo người đó." Đinh La lén quay đầu nhìn lại, rồi lập tức bước nhanh hơn một chút nói nhỏ với nàng. 

Hán Hoa đưa mắt nhìn biểu hiện lóc chóc của tiểu cô nương, đôi đồng tử lóe lên tia trêu đùa:

"Tiểu thư của ngươi xinh đẹp như tiên tử hạ phàm. Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Giờ chỉ là nhìn theo, có gì mà phải hưng phấn chứ."

Đinh La trợn to hai mắt nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Hán Hoa, giống như lần đầu tiên mới thấy nàng vậy.

"Tiểu, tiểu thư. Người, người đang kiêu ngạo sao?"

Tiểu cô nương, em dùng sai từ rồi. Đó gọi là tự tin mới đúng. Hán Hoa nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Đinh La, bước chân đã đi tới lương đình. 

"Mẫn Đức." Ôm chầm lấy cậu nhóc, Hán Hoa đưa má cọ xát má cậu.

"Đại tỷ tỷ." Lý Mẫn Đức cẩn thận lấy từ trong lòng ra một sợi dây có luồn một đóa bạch liên nhỏ xinh đặt vào bàn tay ấm áp của nàng.

Hán Hoa nhìn vành tai đã đỏ bừng của cậu, đôi môi hồng nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, hôn một cái lên má cậu.

"Đại tỷ tỷ rất thích. Mẫn Đức đeo sợi dây lên cho tỷ được không?"

Ánh mắt Lý Mẫn Đức phát sáng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào gật đầu, vô cùng nghiêm túc vòng sợi dây ra sau cần cổ thon nhỏ của nàng, cẩn thận buộc chặt chẽ, giống như đang cột chặt sợi dây liên hệ giữa cậu và nàng.

Cả hai ngồi ở lương đình đến tối mới trở về phòng. Hán Hoa vừa đi tới cửa phòng, Đàn Hương đã dẫn theo hai gia đinh khiêng một chậu bạch liên rất to đi tới.

"Tiểu thư, Tam hoàng tử điện hạ phái người tặng lễ vật cho các vị phu nhân tiểu thư."

Từ lúc Hán Hoa nhìn thấy đóa bạch liên tươi đẹp sống động ấy, bàn tay buông lỏng trong ống tay áo vô thức nắm chặt, trong mắt xẹt qua tia âm u. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua nàng đã trở lại như thường. 

"Đóa bạch liên thật xinh đẹp. Tam hoàng tử quả thật có lòng. Các ngươi nhớ cẩn một chút." Nói xong, Hán Hoa không hề nhìn ngắm đóa bạch liên tươi tắn đó một lần nào nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play