Tuy là vì thời tiết bão bùn nên việc tập quân sự bị lùi lại một tuần, nhưng mùa thu ở thành phố này vẫn nổi tiếng là nóng nực.
Hiếm khi thấy vào ngày tập đầu tiên đã có người bị bắt lên làm mẫu. Nhưng mà trong đám tân sinh năm nay lại có hai đứa ngu ngốc, xui xẻo, không có mắt, bị đem ra làm bia để ngắm.
Trong vòng bán kính trăm dặm, trên sân bóng rổ – nơi nắng nóng nhất trong cả cái trường: phía đông bên dưới kệ bóng, một hàng nối một hàng người bị bắt đều là những đứa đánh lộn, điển hình của việc vi phạm kỉ luật một cách nghiêm trọng; phía tây bên dưới kệ bóng, hàng hai hàng ba những người tóc dài bị bắt ra, điển hình của vi phạm kỉ luật trường. Mặt trời ban trưa chiếu lên đỉnh đầu nóng rực, hai người này cứ để bụng đói meo như thế, đứng ngay ngắn trên sân tập không người trong tư thế tập quân sự.
Khoảng cách giữa hai người không xa, cộng với mâu thuẫn trước đây, Đường Văn Minh nhìn một cái là biết ngay người đứng đối diện là ai. Hắn cuối cùng cũng biết cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp! Lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn nóng máu đứng tại chỗ nhổ một ngụm nước miếng còn vương lại tí máu.
Người đối diện đương nhiên nhận ra hắn là ai, nhẹ nhàng cho hắn một cái nhìn khinh miệt, rồi lại tiếp tục bla bla nhắn tin như không có gì.
“Người anh em a, gan của cậu cũng lớn quá nhỉ. Ngày đầu tiên đi tập quân sự đã đánh nhau trên sân trường!” Duẫn Húc ngồi gần Đường Văn Minh than thở, “không nhìn ra đấy, cậu mà cũng thuộc loại truy tinh [1] cơ à. Thẩm mĩ không tệ, Ngô Hữu San, trong số những người mới vào nghề thì cô ta là nổi nhất.” Nói xong liền cười một cách nịnh nọt với Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh đang bận với cái ham-bơ-gơ trong miệng, căn bản là không để tâm lời Duẫn Húc nói.
Duẫn Húc thấy hắn không lên tiếng, lại nói thêm: “Lão đại, cậu cũng là loại luyện võ phải không. Ra tay đủ ác nha. Mạnh Kha mới phỉ báng Ngô Hữu San có một câu mà đã bị đánh cho nằm một đống kia rồi. Ác thật.”
Đường Văn Minh liếc Duẫn Húc một cái, mở nắp chai coca trực tiếp để lên miệng uống!
Duẫn Húc cảm thấy hơi lạnh, trong đó chắc đã thêm không ít đá! Thế là hắn liền bổ sung thêm một câu: “Thực ra cái thằng Mạnh Kha đó cũng đáng đánh! Ai bảo miệng nó nhiều chuyện làm chi!”
Đường Văn Minh không để ý, miệng vẫn ngồm ngoàm nhai mấy viên đá. Duẫn Húc nghe thấy bên tai mình sát khí bức người, giống như đang nhai xương người vậy. Để giải tỏa bớt bầu không khí, anh lắc lắc đầu động não chuẩn bị những đề tài khác để nói. Lắc một cái, liền nhìn thấy ở đối diện bên dưới kệ bóng rổ, có một con nhỏ đang ngồi kế bên thằng nhóc kia, mắt lập tức sáng lên.
Quên mất núi lửa nhỏ của Đường Văn Minh đang phụt phụt phun trào, Duẫn Húc kéo lấy tay hắn thao thao bất tuyệt: “Cậu nhìn con nhỏ đối diện kìa, chắc không phải trường mình đâu ha. Trường mình chắc không có những nhỏ sành điệu vậy đâu.”
Đường Văn Minh nhìn theo hướng đôi mắt cong cong của Duẫn Húc, trông thấy người đối diện đang ngồi dưới đất một cách thích thú, tay cầm túi McDonald. Nhỏ ngồi kế bên cũng chỉ có chút sành điệu, chẳng có gì phải lấy làm lạ.
Vừa chán nản quay đầu đi lại nghe tiếng Duẫn Húc thì thào: “Nhỏ đó hút thuốc kìa!”
Tần Xuyên châm điếu thuốc rồi hít một hơi, liếc sang đối diện một cái: “Chính là hai thằng ở đối diện?”
Mạc Mặc đang vùi đầu vào ăn, cả mí mắt cũng không thèm ngước lên, chỉ gật đầu.
“Trông cũng giống quà đấy chứ. Hai người này nhìn cũng khá đứng đắn.” Tần Xuyên bứt cọng tóc dài xoăn tít ở dưới tai, “nhưng nhìn người không nên nhìn qua vẻ ngoài, ngoài trông càng đứng đắn thì trong xương tủy nó càng bỉ ổi. Cái này gọi là bổ sung lẫn nhau.”
Chỉ với động tác hút huốc, bứt tóc này đã bứt tới tận tim của Duẫn Húc.
Duẫn Húc chỉ cảm thấy tim đập một cái rồi hóa thành bọt biển, liền cứ thế nhè nhẹ bay bay, làm tim anh cứ rung rinh mãi.
Anh hàm súc biểu thị cho Đường Văn Minh biết một chút cảm giác của mình.
Rốt cuộc thì lần này Đường Văn Minh cũng chịu ngó ngàng đến anh, tuy là hơi ngắn gọn chút. Hắn ngáp một cái rồi buông ra một từ diễn đạt đầy đủ ý nghĩa: “Lên!”
Nhìn thấy con người bỉ ổi ở đối diện đứng lên, dáng đi xiêu vẹo như con vịt đang bước qua đây, Tần Xuyên nhìn Mạc Mặc – kẻ mà miệng vẫn còn đang ngậm khoai tây chiên: “Ê, kẻ trộm quần lót của cậu đang qua đây kìa.”
Phát hiện người ta đang nhìn hắn, Duẫn Húc cố ý chỉnh lại dáng đi, cố gắng thể hiện sự nho nhã.
Đường Văn Minh chau mày nhìn sau lưng anh, cái dáng đó nhìn sao cũng giống mấy người bị trĩ!
Mạc Mặc ngước mắt lên nhìn, chùi miệng bảo: “Chị Tiểu Xuyên, chị nhìn cái dáng háo sắc của hắn kìa! Chắc cũng là vì chị mà tới!”
Đường Văn Minh nhìn Duẫn Húc đang dũng cảm bước đến trước mặt cô nàng sành điệu, gải đầu gãi cằm hết hai ba phút. Hắn nghĩ thế nào cũng hết phim. Kết quả bất ngờ là nhìn thấy Duẫn Húc vừa chạy về vừa cười như thằng ngốc.
Ngày hôm sau, Đường Văn Minh đem nộp bản kiểm điểm với ngôn từ khẩn thiết mà Duẫn Húc đã viết dùm. Sau khi xếp hàng trông mòn con mắt, cố làm mặt nghiêm túc để nghe phê bình, giáo dục vài câu. Việc ẩu đả, đánh nhau xem như đã xong.
Tập huấn buổi sáng kết thúc, Duẫn Húc chạy về phía Đường Văn Minh: “Tiểu T cả gan không nộp bản kiểm điểm, nên bị cạo trọc đầu rồi!”
Từ sau vụ việc quần chữ T, Duẫn Húc đã đặt một cái tên hết sức hàm súc cho Mạc Mặc —- Tiểu T.
Đường Văn Minh nhìn cái đầu láng cóng ở đội đối diện, nhếch mép cười. Nhìn không ra, cái thằng này cũng ương ngạnh gớm!
Cuộc sống đơn điệu trải qua được một tuần, mùi mồ hôi, mùi thối trong kí túc xá của một số nam sinh có thể ngột chết một con gấu được rồi.
Kí túc xá của Đường Văn Minh lại bị Duẫn Húc xịt nước hoa đến mức ngộp thở. Mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn mùi hôi thối, khiêu chiến với khả năng kìm chế sự co rút bất bình thường của dạ dày và khả năng nôn mửa của ba người còn lại.
“Tôi nói Duẫn Húc này, cậu phun thuốc xịt muỗi hiệu gì vậy? Đừng nói là muỗi, tôi cũng sắp ngột đến xỉu rồi đây này!” Hồ Văn Tiệp cầm quyển tiểu thuyết nằm trên giường càu nhàu.
“Có cổ lỗ sĩ quá không đấy? Đây là nước hoa!” Duẫn Húc nói xong lại xịt lên người vài cái.
“Húc nhi này, cậu đi hẹn hò à?” Hồ Văn Tiệp phấn chấn hẳn lên.
“Đúng vậy.” Duẫn Húc đắc ý gật gật đầu.
“Lão đại, buổi tối đi chung nha! Tôi mời!” Anh nói rồi vỗ vỗ Đường Văn Minh vài cái.
Đường Văn Minh nhìn cũng không nhìn, nói: “Không đi.”
Buổi tối sau khi tắt đèn, giáo viên kiểm tra phòng vừa mới đi khỏi, đằng sau có hai bóng người từ kí túc xá nam trốn ra ngoài. Một cao một thấp, nương theo ánh đèn tù mù nhanh nhẹn trèo qua bức tường, kêu chiếc xe rồi bỏ lại ngôi trường vào đêm ở tít đằng sau.
“Lão đại, cậu uống gì?” Không biết từ khi nào, Duẫn Húc đã quen gọi Đường Văn Minh là lão đại.
Đường Văn Minh chau mày nhìn một vòng: “Tùy.”
Cuối cùng hắn cũng không chịu được sự chết đeo sống đuổi của Duẫn Húc, nên đành cùng nhau đi. Nhưng hoàn cảnh ồn ào xung quanh làm hắn thấy phiền.
Duẫn Húc có chút ngẩn ngơ, hôm nay cô nàng trang điểm càng khoa trương hơn, cái viền mắt đen đen kia thật làm người ta đau lòng mà. Duẫn Húc chỉ cảm thấy cách trang điểm này càng làm anh buồn bực hơn thôi.
Nói chưa được hai câu là Tiểu Xuyên đã bị gọi đi. Nhìn cô nàng uể oải bước lên sân khấu nhỏ, Duẫn Húc sùng bái mà thốt lên một câu: “Thì ra cô ấy chơi nhạc được à!”
“Hừ, cô ấy chỉ thích mấy cái mới mẻ, chơi một hồi là chán thôi.”
Lời này thì không phải Duẫn Húc nói, càng không phài Đường Văn Minh nói.
Hai người quay đầu nhìn một cái liền vui lên ngay, đây không phải là cậu nhóc trọc đầu đấy sao?
“Cậu ở đây làm gì?” Duẫn Húc nhiệt tình định vỗ vai của Mạc Mặc, Mạc Mặc nhanh nhẹn né khỏi.
“Còn làm được gì nữa?” Mạc Mặc liếc anh cái, chỉ vào đồng phục của mình, “hai người uống cái gì, nói nhanh lên. Tôi còn đang bận đấy.”
“Hai chai Carlserg, lấy lạnh.” Đường Văn Minh nói câu tổng kết.
Lúc Mạc Mặc cầm rượu đến, Tiểu Xuyên đã từ trên sân khấu bước xuống. Duẫn Húc ngồi một bên vẻ mặt chân thành cung kính, Đường Văn Minh nhận điếu thuốc từ chỗ Tiểu Xuyên, đang lúc tinh thần nhàn hạ hít khói thuốc.
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Một câu nói của Mạc Mặc dẫn đến ánh mắt chú ý của ba người.
“Trên hộp thuốc ghi vậy.” Cậu nhún nhún vai, trên cái đầu trọc đã mọc ra một lớp tóc mỏng, nhìn giống lớp râu chưa cạo sạch. Nhìn cái đầu trọc phản chiếu ánh đèn nhấp nháy của quán bar, Đường Văn Minh bất lịch sự cười lớn.
Mạc Mặc nhìn liếc hắn một cái: “Có cái gì đâu mà cười!”
Duẫn Húc ho vài cái, nhìn Mạc Mặc đang chau mày cười cười: “Tiểu T có phải, có phải là Gay không?”
“Cậu gọi tôi là gì?” Chân mày mảnh của Mạc Mặc nhăn lại.
“Cậu không phải?”Vẻ mặt Duẫn Húc thất vọng.
“Bổn đại gia là Gay đó, thì sao nào? Cái ‘tiểu T’ của cậu là có ý gì?” Dáng vẻ Mạc Mặc trông như sắp bùng phát đến nơi vậy.
“Cậu đừng giận, tôi không có ý gì đâu.” Duẫn Húc lắc lắc đầu, “chả là lần đầu gặp cậu là bởi vì lão đại của chúng tôi thấy của cậu, ừm, quần chữ T của cậu, thế là chúng tôi gọi cậu là Tiểu T.”
Nhìn phản ứng của Mạc Mặc, Duẫn Húc bổ sung: “Cái này là tên gọi thân mật, không tin thì hỏi lão đại ấy.” Anh nhìn Đường Văn Minh với ánh mắt cầu cứu, mà người sau cũng một bộ dạng không hài lòng.
“Được rồi, đừng hút nữa. Lên đi. Đánh cược thua thì phải chịu chứ.” Tiểu Xuyên nhét cây ghi-ta vàotay Đường Văn Minh.
Đợi khi Đường Văn Minh bước lên sân khấu, nói gì đó với ban nhạc, sau khi chọn một chỗ ngồi thích hợp, Mạc Mặc mới kéo kéo tóc Tiểu Xuyên, hỏi: “Mấy người hồi nãy đánh cược cái gì vậy?”
Tiểu Xuyên níu lại tóc mình về, sẵn tiện đánh cái tay không ngoan ngoãn của Mạc Mặc: “Hai chúng tôi đánh cược coi cậu có phải Gay không.”
“Nhảm nhí.”
Mạc Mặc miệng thì nói vậy nhưng vẫn hiếu kì nhìn lên sân khấu.
Chưa được một lát, tóc của Tiểu Xuyên lại bị kéo đi. Cô nóng máu quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt say mê của Mạc Mặc. “Đây là nhạc của ai vậy? Nghe hay đấy.”
“Bài Goodbye của Sophie Zelmani.” Tiểu Xuyên nói xong thì xoay người đi, mặc kệ Mạc Mặc có nghe rõ không.
Đường Văn Minh không ngờ rằng một bài nhạc trầm lắng có vẻ không phù hợp lắm với nơi náo nhiệt này của mình lại được hoan nghênh đến vậy.
Mạc Mặc nhìn hắn đi xuống trong tiếng vỗ tay râm ran với vẻ mặt không có biểu tình gì, bĩu môi lẩm bẩm một câu: “Kiêu căng.”
Năm giờ, trời đã lờ mờ sáng. Lại có ba bóng người nhanh nhảu trèo qua tường, vừa chạy về phía kí túc xá nam vừa cười rôm rả.
Chú giải:
[1] Truy tinh: Vệ tinh, người theo đuổi các ngôi sao,thần tượng, người đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT