Cố Hoài Dương cảm giác chính mình như đang nằm mơ, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, phân không rõ hiện thực với mộng cảnh, bên tai dường như có người vây quanh, người nọ trên người tản ra hương vị tiêu độc khử trùng của bệnh viện, rồi sau đó cùng một người khác nói chuyện, thanh âm bọn họ đứt quãng vang lên hòa cùng với tiếng máy điều hòa không khí từng đợt từng đợt truyền vào lỗ tai, y mệt mỏi nhíu mày lại, đầu vừa choáng vừa đau, cả người không còn sức lực, y cũng chẳng còn tinh lực nào chú ý đến hai người kia.
Giây lát, hương vị tiêu độc trong phòng dần dần tản đi, một đạo thanh âm trầm thấp gọi tên y, giọng điệu lo lắng nhượng y muốn mở mắt ra nhìn. Nhưng toàn thân không có khí lực, đáng sợ hơn nữa chính là trên người y một thân trang phục ướt đẫm mồ hôi bao lấy toàn bộ, gió thổi cũng không qua lọt, mồ hôi lần nữa rơi vào trong mắt khiến y khó chịu nhấc mi mắt lên, tầm mắt một mảnh mơ hồ, chốc lát sau mới từ từ nhìn rõ được mái tóc màu hồng của người kia, y yên tâm nhắm mắt lại, không mảy may phát hiện nguy hiểm đang từ từ đến gần.
Môi đôi tay trắng noãn đưa tới, cỡi xuống thắt lưng bó buộc, hai tay hơi dùng sức kéo vạt áo của y ra, da thịt tiếp xúc với không khí tựa như đại não nóng bức choáng váng được rửa qua nước lạnh, Cố Hoài Dương giống như được sống lại, nhẹ nhõm thở phào một hơi. Trang phục trên người y đã ướt, áo sơ mi tuyết trắng dán chặt vào người, tứ chi thon dài hữu lực, lồng ngực rắn chắc màu mật ong kết hợp với cơ bụng săn chắc như điêu khắc, ánh sáng chiếu rọi làm cho lớp mồ hôi trên người y được dịp phát ra tia sáng.
Đôi mắt vàng kim của Nhiếp Minh Viễn từ trước đến nay luôn trầm ổn rốt cục cũng có biến hóa, không dấu vết liếm nhẹ qua thân thể Cố Hoài Dương, ngón tay thon dài mạnh mẽ trượt xuống lưng quần, một động tác thôi liền thoát đi quần của y, hai chân trần truồng bại lộ trong không khí làm Cố Hoài Dương không được tự nhiên, trở mình cuộn người, tư thế dùng để che đi phần dưới nhưng lại không hề phát hiện chính vì hành động đó mà để cho thân hình vốn cao lớn cuộn người trong áo sơ mi thoạt nhìn dâng lên cảm giác yếu ớt.
Đôi con ngươi thâm thúy của Nhiếp Minh Viễn ánh lên một tia nhu hòa, hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt y rồi sau đó cầm khăn lông thấm nước lau qua thân thể y, một đường từ gương mặt xuống đến cổ, đến lồng ngực cũng được cẩn thận lau qua.
Khăn lông lạnh như băng chậm rãi xua đi cảm giác nóng cháy trên người, tứ chi Cố Hoài Dương không còn căng thẳng nữa, Nhiếp Minh Viễn cũng mượn cớ này thuận lợi thăm dò khắp cơ thể y, sau đó, trong lúc vô tình phát hiện cánh tay y có vết bầm tím, không khỏi nhíu lên chân mày.
Hắn nhớ đêm đó lúc đi xem kịch nói không có làm y bị thương, tra xét những địa phương khác, hắn phát hiện chân y cũng có vết hồng hồng, thoạt nhìn không giống triệu chứng khi bị dị ứng mà là bị nước nóng làm ra, chẳng lẽ y không cẩn thận bị phỏng? Nhưng y không giống loại người bất cẩn, vậy thì nhất định là bị thương trong lúc quay phim, nhưng mới vừa rồi lúc quay phim tiến triển vẫn rất thuận lợi, chẳng lẽ lợi dụng lúc hắn không có ở đó đã có người khi dễ y.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn phút chốc trở lạnh, mơ hồ đã đoán được là ai khiến cho Cố Hoài Dương khó chịu, đau lòng nhẹ nhàng lau qua chân y, lo lắng nơi bị phỏng sẽ không để cho y thoải mái, hắn kêu bác sĩ riêng của tổ kịch đem thuốc trị phỏng tới, đợi sau đi đã thoa thuốc xong, trên người Cố Hoài Dương lại toát ra một tầng mồ hôi mịn.
“Xem ra đã bị cảm nắng nghiêm trọng rồi.” Nhiếp Minh Viễn ngồi ở mép giường, cầm khăn lông lau thân thể nong nóng của Cố Hoài Dương, hơi thở nặng nề, Cố Hoài Dương quần áo xốc xếch nằm trước mặt, áo sơ mi bán trong suốt không che được cơ thể thanh niên khêu gợi, y thỉnh thoảng giãy dụa, áo sơ mi từ trên bả vai trượt xuống khủy tay, tự khiến bản thân khó nhúc nhích được còn đem lồng ngực rắn chắc màu mật ong phô bày trước mắt Nhiếp Minh Viễn, hắn nhất thời có chút chống đỡ không được.
Bác sĩ nói y bị cảm mạo nên mới lên cơn sốt, ngất xỉu là do nhiệt độ thân thể quá cao cùng với say nắng, bác sĩ đề nghị để y tịnh dưỡng ở căn phòng thoáng gió, sau đó dùng nước lạnh lau qua người y, trách nhiệm đó liền để hắn thực hiện, nhưng còn chưa lau xong, Nhiếp Minh Viễn đã phát hiện tiếp xúc cận kề như vậy thật là nguy hiểm, làm không tốt có thể khiến y mất khống chế, hắn cẩn thận mặc lại áo sơ mi cho y.
Không ngờ Cố Hoài Dương thỉnh thoảng lại muốn đem hắn hóa lang, áo sơ mi vốn được tỉ mỉ mặc lên bị y lộng loạn, Nhiếp Minh Viễn vừa lau chùi thân thể y vừa cố gắng đè lại tứ chi lộn xộn của y, tránh cho y cả người trần truồng bại lộ trong mắt hắn, nhưng hắn như gông cùm xiềng xích buộc chặt càng khiến Cố Hoài Dương cảm thấy không thoải mái, trong lúc nhất thời hắn thật không có cách, mắt thấy y vì nóng lại muốn cởi áo ra, Nhiếp Minh Viễn kịp thời ngăn chặn, “Đừng động!”
Cố Hoài Dương thở hồng hộc, “Nóng quá…”
“Em như vậy tôi cũng rất nóng.” Nhiếp Minh Viễn khàn khàn nói, ánh mắt nhìn Cố Hoài Dương giống như muốn đem y nuốt trọn.
Áo sơ mi bán treo trên lồng ngực Cố Hoài Dương thật sự gợi cảm, lại thêm bởi vì sốt cao mà cánh môi đỏ thắm phát ra tiếng than nhẹ, bộ dáng lúc này cùng ngày xưa bất đồng nhưng lại tản ra hơi thở dụ hoặc khó có thể cưỡng được, Nhiếp Minh Viễn kéo kéo cà vạt, nới lỏng cổ áo, tận lực dừng ánh mắt lại từ cổ Cố Hoài Dương trở lên, không để bản thân suy nghĩ miên man, nhưng khăn lông chạm vào làn da đàn hồi kia vẫn làm cả người hắn nóng rang, khó có thể tự chế.
Thật vất vả lau xong toàn bộ người cho y, đầu Nhiếp Minh Viễn đầy mồ hôi, tựa như kẻ bị nhốt trong mật thất oi bức, còn Cố Hoài Dương sau khi được lau qua, cả người thư thản, mồ hôi không còn đổ ra nữa, mơ mơ màng màng thiếp vào giấc ngủ.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, Nhiếp Minh Viễn lại tiến tới, nửa người trên được cánh tay tráng kiện đỡ lấy, thanh âm khàn khàn của đối phương vang lên bên tai, “Bác sĩ dặn phải uống thuốc đúng giờ.” Ngay sau đó Cố Hoài Dương cảm thấy có một cái ly đưa tới bên mép, mùi thuốc cay nồng truyền đến, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi, Cố Hoài Dương căn bản uống không trôi.
“Không uống thuốc là khôngđược.” Ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt, màu sắc nơi đáy mắt Nhiếp Minh Viễn càng lúc càng u ám, “Tôi đút em.”
Cố Hoài Dương mê man tựa người vào cánh tay hắn, Nhiếp Minh Viễn ngửa đầu uống hết thuốc trong ly, chế trụ Cố Hoài Dương lại rồi cúi người đem nước thuốc trong miệng truyền qua cho Cố Hoài Dương, mùi thuốc cay đắng tràn ngập trong miệng, bị sặc Cố Hoài Dương tự động bài xích theo bản năng, nước thuốc nhất thời theo khóe miệng y chảy xuống, Cố Hoài Dương cố gắng đem nhiều nước thuốc hơn phun ra, “Đắng…”
“Có thế cũng không thể phun ra.” Nhiếp Minh Viễn hơi híp đôi mắt vàng kim, đưa tay ra sau cố định cái ót của y, không để y kháng cự mà đem nhiều nước thuốc hơn truyền vào miệng. Cố Hoài Dương tránh né không được miễn cưỡng nuốt xuống, cả khoang miệng đều là mùi thuốc đắng nghét, thật vất vả mới uống xong, trán Cố Hoài Dương lần nữa toát ra một tầng mồ hôi, đôi môi trắng bệch cũng khôi phục lại như trước, do y không ngừng thở ra nhiệt khí mà ửng đỏ, bộ dáng mê người.
Nhiếp Minh Viễn ánh mắt nguy hiểm đứng lên, nhịn không được đem y ôm chặt vào lòng, cầm lấy ly nước bên cạnh hớp một hơi rồi cúi đầu hôn y, Cố Hoài Dương muốn kháng cự quay đầu đi, khí tức người kia lại mạnh mẽ truy đuổi cắn nuốt y, lần này thứ truyền vào miệng không còn là nước thuốc cay nồng nữa mà là mật ong pha loãng, chất lỏng ngọt ngào theo động tác của Nhiếp Minh Viễn trút vào miệng, lấp đi mùi thuốc đắng chát trong cổ họng, đầu óc y nóng lên, ý định muốn tiếp nhận nhiều nước hơn nữa, lơ đãng ma sát với đầu lưỡi Nhiếp Minh Viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT