Ngày mai Cố Hoài Dương cùng Quý Mộ Ảnh diễn đều là phân cảnh có mức độ khó cấp 3, thật không rõ vì sao sớm như vậy Karl đã sắp xếp bọn họ cùng nhau diễn xuất. Quý Mộ Ảnh là diễn viên lâu năm, nếu Cố Hoài Dương cùng gã quay chụp khẳng định sẽ bị khí thế của gã áp đảo, đến lúc đó tất yếu sẽ làm cho y bị yếu thế, tia lo lắng nồng đậm xuất hiện trong mắt Nhiếp Minh Viễn, “Nếu quay phim gặp vấn đề thì lập tức nói cho tôi biết.”

Cố Hoài Dương cầm trái táo lên bắt đầu gọt, “Sẽ có vấn đề gì?”

“Tỷ như đồng nghiệp tâm tính không tốt.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn chú mục vào ngón tay thon dài của y.

Cố Hoài Dương chầm chậm gọt táo, “Đến bất kỳ chỗ nào đều không tránh được những người như thế, tôi chỉ cần làm xong công việc của mình là được rồi.”

“Tôi vốn muốn an ủi em, xem như là tôi quá mức lo lắng rồi.” Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, hắn thường lui tới phim trường nên biết có rất nhiều diễn viên khó ở chung, gây nên phiền não cho bên quay phim, mà một khi đã bị ảnh hưởng như thế sẽ khiến cho những đồng nghiệp khác không thể phát huy.

Cố Hoài Dương, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Công việc không thể nào luôn luôn như ý muốn được, một chút khó khăn mà thôi, huống chi tôi còn là người giữa chừng xen vào.”

Ý cười trong mắt Nhiếp Minh Viễn sâu hơn, hắn nhận thấy Cố Hoài Dương rất thông minh, rất rõ ràng tình cảnh của y, nếu đổi lại là người khác rất ít người chịu hiểu chuyện. Y không nghĩ đến chuyện sẽ trở thành một minh tinh, không muốn mượn sự giúp đỡ của hắn mà bước lên, thừa dịp này nâng cao sự nổi tiếng. Nghê sĩ trong vòng giải trí thay đổi rất chóng mặt, cạnh tranh khốc liệt, chỉ cần có được một cơ hội liền muốn ra mặt, mà Cố Hoài Dương lại không phải người như thế, lấy được vai diễn chỉ muốn chuyên tâm quay chụp hảo.

Dáng dấp y thuận mắt, khả năng diễn xuất tốt, tại sao mãi không thể nổi tiếng? Nguyên nhân bất quá chính là vì y không có tâm cơ, cơ hội tốt trước mắt không biết bắt lấy, cũng không biết trước mặt người khác diễn trò lấy lòng, y chỉ có thể là diễn viên, không cách nào trở thành minh tinh.

Trong lòng Nhiếp Minh Viễn có chút chua xót, hắn luôn cảm thấy điều kiện của Cố Hoài Dương rất tốt, so với y điều kiện kém như Lục Hành vậy mà cũng có thể nổi tiếng, người khác phải nhìn mặt cậu ta mà làm, chứ đừng nhắc đến ngôi sao nổi tiếng Quý Mộ Ảnh, dù người khác có cho hắn ta mặt mũi hắn ta cũng tức giận.

Cố Hoài Dương đem trái táo đã gọt xong đưa cho Nhiếp Minh Viễn, Nhiếp Minh Viễn khẽ cười nhận lấy, “Em thật sự đem tôi trở thành khách.”

“Tôi không có món ngon gì đãi anh, anh không ngại là được.” Cố Hoài Dương mỉm cười, lông mi cong dài lay động tựa như cánh chim đen.

Nhiếp Minh Viễn nhìn nụ cười của y, trái tim tê tê dại dại nóng lên, vội vàng uống ngay một ngụm trà, nói: “Tôi không có xấu tính thế, trước kia tôi cùng từng trải qua khổ cực.”

“Nhìn anh không giống đã từng trải chút nào.” Cố Hoài Dương có chút khó có thể tin.

Nhiếp Minh Viễn không khỏi cười ra tiếng, sợi tóc màu hồng khẽ bay, khuôn mặt hoàn mỹ, cả người phát ra hơi thở diễm lệ bắn ra bốn phía, “Tôi cũng không nghĩ đến em sẽ nấu cơm, em mang đến cho tôi rất nhiều bất ngờ.”

“Thật sao?” Cố Hoài Dương lặng lẽ nhìn Nhiếp Minh Viễn.

Đôi mắt Nhiếp Minh Viễn chuyên chú theo dõi y, “Nếu có thời gian, chúng ta có thể thường ăn cơm giống vậy không?”

“Không phải anh bận nhiều việc lắm sao?” Cố Hoài Dương vẫn nhớ hắn phải tiếp qua rất nhiều cuộc gọi.

“So với bọn họ tôi càng muốn gặp em hơn.” Con ngươi kim sắc của Nhiếp Minh Viễn gợi lên tia cười động lòng người, làm cho không có người nào có thể từ chối ở trước mắt hắn, “Đừng nhìn bề ngoài mà đoán, tôi thật sự có ít bạn lắm, em là người tôi muốn lui tới, có thể đồng ý không?”

Lui tới? Cố Hoài Dương không khỏi cảm thấy từ ngữ hắn dùng quá mức mập mờ nhưng nhìn đến thái độ dịu dàng của Nhiếp Minh Viễn, y tự trách bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, liền mỉm cười đồng ý, “Ừ, dĩ nhiên rồi.”

“Tối mai tôi hẹn em được không?” Nhiếp Minh Viễn thừa thắng xông lên hỏi.

Cố Hoài Dương có chút không phản ứng kịp, Nhiếp Minh Viễn cười khẽ giải thích với y, “Tôi có một người bạn có cho tôi hai tấm vé kịch, có hứng thú đi không? Nếu không bỏ đi sẽ rất lãng phí.” Hắn biết Cố Hoài Dương thích kịch nói, nhất định sẽ không cự tuyệt.

“Kia phải chờ tôi quay xong mới được.” Cố Hoài Dương vô cùng nghiêm túc nói.

Quả nhiên, chỉ cần có thứ y thích trong tay liền dễ dàng dụ dỗ thành công, y thật là một nam nhân đơn thuần, ý cười trong mắt Nhiếp Minh Viễn mỗi lúc một sâu hơn, rất nhanh nói, “Tôi chờ em.” Ngồi lại cạnh y một lát, bồi y xem xong bộ phim, thấy thời gian không còn sớm, Nhiếp Minh Viễn đứng dậy chào tạm biệt y. Cố Hoài Dương lịch sự tiễn hắn ra cửa, Nhiếp Minh Viễn nhìn y trong bóng đêm vẫn như cũ bày ra khuôn mặt anh tuấn, không nhịn được ôm chầm bờ vai của y, tiến tới hôn lên mặt  một cái.

“Cám ơn em vì bữa tối. Hôm nay tôi ăn rất ngon miệng, ngủ ngon.”

Cố Hoài Dương tựa hồ bị hóa đá, cả người căng cứng, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Viễn áo mũ chỉnh tề ánh mắt màu vàng mê người nhìn y, thầm tự nhủ lần nữa hắn là người Anh; người Anh cùng bạn bè tạm biệt sẽ hôn nhẹ một cái, tuyệt đối không được nghĩ lung tung. Trong lòng yên tâm, y cười meo meo như con mèo nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Ngủ ngon!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play