Cố Hoài Dương cầm theo đơn thuốc đến quầy thu lệ phí trả tiền, Nhiếp Minh Viễn đi vào hỏi Lâm Dược, “Là do dị ứng với mỹ phẩm sao?”

Lâm Dược kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, không nghĩ đến hắn sẽ hỏi đến bệnh tình của Cố Hoài Dương, Nhiếp Minh Viễn từ trước đến nay không quan tâm người khác, nhưng lần này lại đích thân đưa Cố Hoài Dương đến chỗ anh khám, thoạt nhìn hai người chẳng khác nào là bạn thân, liền đem toàn bộ bệnh trạng của Cố Hoài Dương nói cho hắn biết.

Cố Hoài Dương tới quầy thu lệ phí ở tầng mười tính tiền, lấy thuốc, sau đó theo an bài của y tá tiến vào phòng bệnh. Phòng bệnh trang thiết bị đều đầy đủ, có tivi, tủ lạnh, phòng tắm, liếc nhìn liền thấy sạch sẽ cùng thư thái, Cố Hoài Dương biết y không có bao nhiêu tiền, làm sao có khả năng ở phòng bệnh cao cấp như vậy để dưỡng sức, trong lòng run sợ hỏi y tá, “Xin hỏi có phải cô đã nhầm phòng không?”

Y tá cười nhạt, “Anh yên tâm, không sai đâu.” Lại tiếp tục tiêm thuốc vào dung dịch truyền và ghim ống nước biển, “Phòng bệnh ở tầng này đều như thế, anh ngồi xuống đi.”

Cố Hoài Dương ngồi xuống mép giường, y tá sờ tìm tĩnh mạch, đem kim châm vào, sau đó điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch, nói: “Đợi truyền nước biển xong anh lại gọi tôi, trên người có chỗ nào ngứa thì thoa thuốc bác sĩ đã đưa.”

“Ừ, tôi đã biết.” Cố Hoài Dương trầm ổn đáp.

Y tá cầm khay thuốc rời phòng, Cố Hoài Dương tựa người vào giường bệnh mềm mại, nghĩ có lẽ Nhiếp Minh Viễn đã đi gặp nghệ sĩ kia, dù sao mục đích hắn đến bệnh viện cũng là để thăm bệnh, tiện đường đưa y đi, còn giúp y không phải mất công xếp hàng lấy số, thật sự là một người tốt, đã lâu lắm rồi y không có gặp được loại người như vậy, lần sau nhất định phải tìm cơ hội cảm ơn hắn.

Cố Hoài Dương im lặng suy tư, nhìn từng giọt dịch chậm rãi rơi xuống tạo nên chấn động nhỏ gợn sóng, tay y dần dần bắt đầu chuyển lạnh, tiếp đến cơn mộng mị cũng từ từ kéo đến, y không khỏi nhắm mắt lại.

Còn chưa ngủ được năm phút đồng hồ, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra.

Cố Hoài Dương chợt mở mắt ra, nhìn Nhiếp Minh Viễn đi vào phòng, ánh mắt trời bao phủ trên người hắn, áo sơ mi màu đậm, phối với quần tây ôm trọn đôi chân thon dài khiến cho phong thái trên người hắn càng thêm thành thục cao ngất. Theo từng bước chân của hắn, mùi nước hoa Calvin Klein nồng đậm tràn ngập trong không khí, dần lấp đi vị đạo khử trùng đặc trưng của phòng bệnh, hắn nhìn y nằm trên giường, nói: “Tôi đánh thức em sao?”  (bắt đầu từ chỗ này mình sẽ thay đổi xưng hô của anh Viễn luôn nhé.)

“Không, tôi vốn không có ngủ.” Cố Hoài Dương vội vàng nói.

Đáy mắt Nhiếp Minh Viễn hiện ra một tia lo lắng, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Tôi không sao…” Cố Hoài Dương thấp đầu đáp, y không có thói quen được người quan tâm, “Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, vô nước biển một chút sẽ khỏi thôi.”

“Trước kia em thường bị dị ứng sao?” Nhìn bộ dáng của y tựa hồ không có vì dị ứng mà phiền não, nếu như là nghệ sĩ dưới tay hắn đã sớm gấp đến độ cùng một loại với kiến bò lên chảo nóng, thậm chí còn nhanh chóng tiêm dược vào để áp chế, không giống như y trấn định.

Cố Hoài Dương suy nghĩ một chút, nói: “Lúc đầu không có thói quen dùng mỹ phẩm, lại không chú ý tẩy trang, da thường sẽ đỏ lên.” Nếu cùng một người bình thường nói đến chuyện trang điểm, đối phương nhất định sẽ xem thường y là một tên đàn ông mà còn trang điểm, nhưng đã là diễn viên cho dù là kẻ đóng vai phụ cũng phải hóa trang, cho nên cùng Nhiếp Minh Viễn nói đề tài này cũng không cần lo lắng hắn sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn y.

Nhiếp Minh Viễn nắm được ý chính trong câu nói của y, “Lần này có tẩy trang không?”

“Có.”

Nhiếp Minh Viễn dường như có điều suy nghĩ, “Ở phim trường sao?”

“Đúng vậy.” Đầu óc Cố Hoài Dương không biến hóa nhanh được như Nhiếp Minh Viễn, đối với vấn đề hắn hỏi y cũng không quá chú tâm.

Đã là diễn viên đóng thế phần nhiều sẽ không được coi trọng, thợ trang điểm sẽ không cho bọn họ dung dịch tẩy trang, đa số họ đều tự mình tắm rửa sạch sẽ phía sau hậu trường, hoặc về nhà dùng nước tẩy trang của mình mà tẩy, vậy rõ ràng cho thấy Cố Hoài Dương đã mượn nước tẩy trang của người khác, dị ứng thế này chỉ có thể do mỹ phẩm mà ra, vô tình nhớ tới dung dịch tẩy trang nhặt được kia, Nhiếp Minh Viễn hỏi, “Là nước tẩy trang Lục Hành đã cho em mượn sao?”

Cố Hoài Dương sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, lắc đầu một cái nói, “Chẳng qua là do lâu rồi không trang điểm mà thôi, không phải là do nước tẩy trang đâu.”

“Ừ, tôi biết.” Nhiếp Minh Viễn nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi con ngươi kim sắc dần hiện ra sự nguy hiểm, nếu đã là Lục Hành cho y mượn nước tẩy trang, mà đúng lúc lại là sản phẩm quá hạn sử dụng, không thành vấn đề mới kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play