Hoa Tuyệt Hàn kéo Tố Phi Văn dọc theo đường đi, đã nhiều ngày nay tâm tình hắn phi thường tốt, quả thực không thể so sánh với lúc Tố Phi Ngôn vừa chết. Tuy rằng Tố Phi Ngôn này làm thức ăn còn kém xa Tố Phi Ngôn thật, thế nhưng ít ra còn vào miệng được. Hơn nữa hắn nói gì, Tố Phi Ngôn này sẽ làm cái đó, khiến tâm tình hắn càng thêm sung sướng. Chỉ ngoại trừ việc trên người Tố Phi Ngôn này vẫn còn lưu lại dấu hôn của tình nhân khiến hắn không vui ra, thì có thể nói là hắn thỏa mãn về Tố Phi Ngôn này.

Hai người chậm rãi đi về phía nam, trên đường thoải mái du sơn ngoạn thủy. (Trong lúc đó chắc có đứa đang lo muốn chết *hắc hắc*)

Nhưng hắn dần dần phát giác cá tính của Tố Phi Văn khác Tố Phi Ngôn rất nhiều. Hắn mà thể hiện vẻ đẹp thì chính là quyến rũ tới mức làm người khác rớt hồn; một khi đã tức thì liền động tay động chân muốn đánh người. Có điều hắn rất ít khi tức giận, mà ngược lại là Hoa Tuyệt Hàn nổi giận với hắn, còn hắn thì làm vẻ mặt không biết phải làm thế nào, hình như căn bản là không biết mình rốt cuộc đã sai ở đâu.

Thật ra Hoa Tuyệt Hàn có thể chiều theo thói xấu của hắn, nhưng một ngày ban đêm, Hoa Tuyệt Hàn lại giận dữ hét lên với hắn “Không phải như thế, ta bảo ngươi cười lúc nào? Ngươi không thể cười quyến rũ như thế, phải cười nhạt, mang chút vẻ băng lãnh.”

Tố Phi Văn lúc này quả thật bị mắng tới quýnh quáng, nước mắt bắt đầu chảy ra “Ta rốt cuộc có gì không tốt? Tuyệt Hàn, ta không hiểu ngươi rốt cuộc muốn ta học cái gì.” (gọi là Tuyệt Hàn cơ đấy O.O)

Hoa Tuyệt Hàn biết mình không thể nóng vội, hắn kéo Tố Phi Văn lại một chút, thấp giọng nói “Đừng khóc, ngươi không hiểu có thể chậm rãi học, ta sẽ cho ngươi thời gian.”

Hai người da thịt sát vào nhau, Tố Phi Văn ngừng khóc, mị nhãn tản mác kéo nhẹ y phục Hoa Tuyệt Hàn, nũng nịu nói “Tuyệt Hàn, đêm nay ta thật là muốn đó!”

Hoa Tuyệt Hàn sửng sốt một chút, Tố Phi Văn thừa cơ dính vào thân thể hắn, hai tay gắt gao vòng lấy hắn, khí tức đã có chút bất ổn. Dáng vẻ hắn kiều mị diễm lệ, sợ rằng chỉ cần là nam nhân thì sẽ không chịu nổi mà đè hắn ra, phóng tứ túng dục một phen.

Thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn nổi giận đùng đùng đẩy hắn ra, kích động nổi giận mắng “Ngươi nghe cho ta, Tố Phi Ngôn sẽ không nói như vậy, Tố Phi Ngôn, Tố Phi Ngôn sẽ… Nói chung Tố Phi Ngôn dù chết cũng sẽ không nói với ta mấy lời đáng xấu hổ như thế, ngươi là Tố Phi Ngôn, sao có thể làm ra hành động không giống Tố Phi Ngôn như thế?”

Hoa Tuyệt Hàn tức giận đập bàn gào thét, khiến cái bàn vỡ nát. Hắn vò đầu bứt tóc, vừa tức vừa vội chạy ra ngoài.

Người này không phải Tố Phi Ngôn, dù là gương mặt giống nhau, cá tính của bọn họ căn bản hoàn toàn ngược nhau. Hắn thấy Tố Phi Văn không chỉ không cảm thấy dục hỏa thiêu đốt như đối với Tố Phi Ngôn, thậm chí còn thấy buồn nôn ghê tởm. Tuy rằng hai người tướng mạo như nhau, nhưng hắn vẫn nghĩ Tố Phi Ngôn đẹp hơn đệ đệ hắn mấy vạn lần.

Hắn muốn chính là Tố Phi Ngôn lãnh ngạo đạm mạc, chứ không phải Tố Phi Ngôn xinh đẹp quyến rũ này.

Hoa Tuyệt Hàn trở lại quán trọ, không nói hai lời kéo Tố Phi Văn quay lại. Hắn cũng không muốn nói nhiều lời vô ích, thẳng tay làm thần trí Tố Phi Văn hôn mê, để dọc đường đi không gây rối loạn cho hắn.

Hai người trở về Tô Châu, trở lại cửa của đại hộ nhân gia đó. Hoa Tuyệt Hàn xóa bỏ kí ức nhiều ngày nay Tố Phi Văn ở cùng hắn, sau đó giao Tố Phi Văn cho thủ vệ.

Thủ vệ tất cả đều mục trừng khẩu ngốc. Tố Phi Văn vô cớ mất tích nhiều ngày, ngũ thiếu gia sốt ruột đến độ tóc không biết là rụng bao nhiêu sợi, không ngờ hôm nay hắn lại được một nam tử xa lạ ném trả về như phế vật.

Cao Dật Dũng nghe hạ nhân thông báo, lập tức vọt ra, ôm lấy Tố Phi Văn hôn mê bất tỉnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Tuyệt Hàn đầy nghi hoặc “Vị này là…”

Nhãn thần Hoa Tuyệt Hàn như thể muốn ăn thịt người giận dữ nói “Chung độc trên người ngươi là Tố Phi Ngôn hạ?”

Cao Dật Dũng sợ run một chút, thành thật gật đầu “Không sai.”

Hắn lúc trước đúng là bị Tố Phi Ngôn hạ chung độc, hơn nữa chung này còn phi thường kỳ quái. Hắn nếu đối với Tố Phi Văn hai lòng, chung đó sẽ khiến hắn chết rất thảm; nhưng ngược lại nếu cả đời hắn chỉ yêu Tố Phi Văn, chung đó sẽ cho hắn sống lâu trăm tuổi.

Hoa Tuyệt Hàn hét lớn “Ngươi hỗn đản này, thân thể hắn từ lâu đã không thích hợp để dùng chung thuật, ngươi còn để hắn đặt chung tốt như vậy ở trên người ngươi.” (=)) làm như ham lắm ý) Hắn quay đầu chỉ vào Tố Phi Văn “Ta nể mặt hắn là thân đệ của Tố Phi Ngôn mới đem hắn về, bằng không ta căn bản là lười đi cả một quãng đường vô ích…”

Hoa Tuyệt Hàn không nói thêm gì nữa, thế nhưng hiện tại hắn phi thường khó chịu, đối với ai đều giận cá chém thớt được.

Bàn tay hắn phát sinh tiếng vang, như là sắp khắc chế không nổi sự kích động muốn giết người, sau đó bỗng nhiên tiêu thất vào hư không, để lại một đám người mục trừng khẩu ngốc.

Cao Dật Dũng sớm biết Tố Phi Ngôn là một người quái dị bản lĩnh cao siêu, nhưng nam nhân anh tuấn này xem ra còn quái dị gấp trăm lần Tố Phi Ngôn, hình như cũng không phải là một người dễ trêu chọc.

Hắn lắc đầu, ôm chặt Tố Phi Văn đi vào phòng.

***

Hoa Tuyệt Hàn chuyển thân một cái liền về tới Miêu Cương, thấy vừa tức giận vừa khó chịu, chỗ trống trong ngực không cách nào lấp đầy.

Tố Phi Ngôn đã chết, trên đời này không còn có Tố Phi Ngôn thứ hai, dù là giết toàn bộ người trong thiên hạ cũng không thể khiến hắn thấy hài lòng, càng vô pháp khiến hắn cười lớn.

Hắn muốn Tố Phi Ngôn ở bên, giống như lúc trước mỗi ngày làm cơm cho hắn ăn, càng muốn Tố Phi Ngôn nói những lời nói thật chọc hắn tức giận. Hắn chưa từng nếm qua cảm giác cô độc thâm trầm như vậy, tuyệt vọng tới mức hầu như phát rồ.

Hoa Tuyệt Hàn đi thẳng tới băng động, tới gần Tố Phi Ngôn bị đóng băng giữa trung tâm. Tuy rằng hắn đã chết, thế nhưng vẫn lãnh diễm động nhân.

Lòng Hoa Tuyệt Hàn không nhịn được bỗng nổi sóng, trong cở thể kích động cuồng liệt, cơn sóng đó rất khó hình dung, vừa chua xót vừa ngọt ngào, trước giờ hắn chưa từng trải qua.

Hoa Tuyệt Hàn giơ tay lên đỡ lấy mép băng, đem môi tới gần Tố Phi Ngôn, cách lớp băng hôn nam nhân đẹp nhất thiên hạ.

Hắn hôn nhiều lần, còn không ngừng thấp giọng rì rầm “Tố Phi Ngôn, ta muốn ngươi sống lại, tuyệt đối không cho phép ngươi rời bỏ ta. Thế gian này không có người thứ hai như ngươi, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần.” Cho dù chỉ là như thế, hôn cách một lớp băng, cũng có thể khiến máu trong cơ thể hắn sôi trào.

Phút chốc, chân hắn giậm mạnh, băng trong động bởi vậy nứt ra thành mảnh nhỏ. Hắn nhanh chóng ôm lấy thi thể Tố Phi Ngôn ngã xuống, trong mắt mang niềm tin kiên định “Ta muốn ngươi sống lại ở bên ta, dù là giết toàn bộ người trong thiên hạ, ta cũng muốn ngươi sống lại, cùng một chỗ với ta.”

Hoa Tuyệt Hàn ôm Tố Phi Ngôn ra khỏi băng động, nhắm hướng nơi ở của Miêu Cương Thần tử mà đi.

***

Nơi ở của Miêu Cương Thần tử Nhạc Nhã là một căn nhà cực lớn, lúc trước Thần tử cùng chủ nhà Cổ Uyên Tư có chút hiểu lầm, sau đó hiểu lầm được hóa giải, Thần tử tiếp tục ở đây, cùng Cổ Uyên Tư trở thành một đôi tình nhân.

Hoa Tuyệt Hàn ôm Tố Phi Ngôn xông vào, thủ vệ thấy không nhận ra người đến là ai, không khỏi giật mình nói “Cổ thiếu gia không ở nhà, Thần tử đang nghỉ ngơi, có chuyện gì lần sau trở lại.”

“Cút ngay cho ta, Miêu Cương Thần tử, ngươi ra đây cho ta, ta có chuyện cần hỏi.” Hoa Tuyệt Hàn lớn giọng gào.

Hắn xông vào bên trong cánh cửa, từng gian phòng đều lục soát, bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu từ trong phòng nhỏ truyền ra.

“Ta ở đây, mời vào!” Thanh âm đó phi thường dịu dàng, hình như không cho rằng sự mạo muội vô lễ của Hoa Tuyệt Hàn là ngang ngược.

Hoa Tuyệt Hàn ôm Tố Phi Ngôn đi vào phòng. Từ lâu hắn đã nghe qua về vẻ đẹp của Miêu Cương Thần tử, cũng đã gặp. Đối với hắn mà nói, Miêu Cương Thần tử chính là loại người hắn ghét nhất.

Hắn là chung thú đẫm máu, trong đời ghét nhất những thứ thánh khiết, chỉ cần vừa nhìn tới vẻ mỹ lệ yếu đuối thần thánh của Miêu Cương Thần tử thì hắn liền trực giác muốn giết.

Nhạc Nhã ngồi ở trên giường, thấy Tố Phi Ngôn đã chết lâu ngày nằm trong lòng Hoa Tuyệt Hàn, viền mắt ngấn lệ “Ta từ lâu biết hắn đã chết, thế nhưng trước khi chết hắn không chịu tới từ biệt ta. Phi Ngôn luôn sợ ta thương tâm khó chịu, sợ ta thấy hắn lại muốn rơi lệ.”

Hoa Tuyệt Hàn vừa nhìn thấy Thần tử khóc, càng thêm không vui lạnh nhạt nói “Ngươi khóc có tác dụng gì? Mau nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể khiến hắn sống lại?”

Nhạc Nhã lắc đầu “Không có cách nào.”

Hoa Tuyệt Hàn nổi giận gầm một tiếng đi về phía trước, như thể muốn giết Nhạc Nhã “Ta hỏi ngươi một lần nữa, làm thế nào để hắn sống lại?”

“Không có cách nào.” Nhạc Nhã cho dù tính mạng bị đe dọa, vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, chỉ có điều lần thứ hai mở miệng thì nước mắt cũng chảy xuống theo, chứng tỏ hắn cũng cảm thấy bất lực trước cái chết của Tố Phi Ngôn.

“Ngươi gạt ta! Tố Phi Ngôn từng nói với ta đệ đệ hắn đã sống lại, đệ đệ của hắn có thể, hắn đương nhiên cũng có thể, mau nói cho ta biết phương pháp, bằng không ta sẽ giết ngươi!” Hoa Tuyệt Hàn hung hăng nói.

“Ngươi dù xé ta thành mảnh nhỏ thì vẫn không có cách nào có thể cứu hắn.” Nhạc Nhã nhìn khuôn mặt Tố Phi Ngôn, không khỏi cầm bàn tay băng lãnh của hắn “Ta vì hắn đoán vài lần, vẫn không đoán ra được người mệnh định của hắn. Ta nói cho hắn tin dữ này, hắn cũng chỉ bình tĩnh tiếp thu, dường như sớm đã biết mình không có khả năng sống lâu. Là lỗi của ta, ta không nên để hắn tới chỗ chung vương, hắn giúp ta, kính ta, ta nhưng đến mạng của hắn cũng không cứu được.”

Hoa Tuyệt Hàn tức giận đẩy tay Nhạc Nhã ra “Đừng có chạm vào hắn, hắn là của ta, ta không cho phép người ngoài sờ hắn.” Tiếp đó khinh thường nói “Ngươi nói ngươi không có cách nào cứu hắn, kém như ngươi còn được người ta coi là thần tử, đã vậy còn quá vô dụng! Cái tên lừa đời lấy tiếng như ngươi, ngươi không xứng với danh hào thần tử.”

Nhạc Nhã đối với sự lên án của hắn không tức giận chút nào, ôn nhu nói “Ngươi nói không sai, ta vốn không xứng, ta vốn chính là lừa đời lấy tiếng.”

Mắng hắn hắn cũng nhận; muốn giết hắn hắn cũng chịu, Hoa Tuyệt Hàn chưa từng thấy ai khiến mình tức giận đến hầu như muốn giậm chân như thế này “Ngươi… ngươi…”

Nhạc Nhã chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt thánh khiết mang theo lệ ngân “Xin hãy để Phi Ngôn lại đây cho ta an táng, hiện tại hắn cần chính là được an giấc.”

Hoa Tuyệt Hàn đem Tố Phi Ngôn ôm càng chặt “Ngươi đừng mơ, ta muốn làm hắn sống lại.”

“Đây là chuyện không có khả năng.”

“Đối với ta mà nói, thiên hạ không có chuyện gì không thể, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, những người khác chết là làm như thế nào để phục sinh.”

Nhạc Nhã thấy biểu cảm của hắn nghiêm túc, lắc đầu thấp giọng nói “Vốn ta sẽ chỉ thị cho bọn họ một phương hướng, một dấu hiệu, một cái tên hoặc địa phương, bọn họ sẽ ở nơi nào đó gặp được người có thể giúp họ kéo dài tính mệnh. Điều kiện kéo dài tính mạng có một, đó chính là hai người phải phi thường yêu nhau, tốt nhất còn có thân thể giao hợp, thế nhưng Tố Phi Ngôn cũng không có người mệnh định này.”

“Muốn yêu thì quá đơn giản, trên đời nhặt đâu cũng có, không có cái người này, ta sẽ đi tìm người này đến.” Nói xong, Hoa Tuyệt Hàn mang Tố Phi Ngôn quay đầu định đi.

Nhạc Nhã vội vã xuống giường “Dừng chân.”

Hoa Tuyệt Hàn lạnh lùng nói “Làm gì?”

“Xin hãy để Tố Phi Ngôn lại, trên người ngươi mùi máu tươi quá nồng, người như ngươi một điểm cũng không xứng với Phi Ngôn.”

Hoa Tuyệt Hàn quay đầu lại nhìn gần Nhạc Nhã, tuy rằng hắn ghét cái mỹ nhân ốm yếu này, thế nhưng dưới ánh mắt kinh khủng của hắn mà thần sắc vẫn có thể thản nhiên như cũ, ngoại trừ Tố Phi Ngôn ra, hắn chưa từng thấy người thứ hai.

“Miêu Cương Thần tử, ngươi nghe kĩ cho ta.” Hoa Tuyệt Hàn phóng ra sát ý cường liệt, hơn nữa không chút nào che giấu, làm cho khí thế tôn lên biểu tình tàn độc đẫm máu trên mặt hắn, lộ ra một loại tà khí ma lực không gì sánh được.

“Ta muốn Tố Phi Ngôn, mặc kệ mình có xứng với hắn hay không. Mấy cái đạo đức niệm này với ta mà nói chỉ là đồ vô tích sự. Ta là một con chung thú, dựa vào huyết tinh cùng sức mạnh, ta muốn hắn thì chính là muốn hắn, ai cũng đừng nghĩ cướp đi Tố Phi Ngôn của ta. Muốn ngăn trở ta, một người tới ta giết một người, hai người tới ta giết hai người, cho dù là ngươi Miêu Cương Thần tử, ta cũng sẽ không bỏ qua.”

Trên người Nhạc Nhã tản mác ra thánh khiết quang mang, tương phản với vẻ tà ma đẫm máu của Hoa Tuyệt Hàn. Hắn nhìn chăm chú vào trong ánh mắt lạnh lùng sắc bén sát khí của Hoa Tuyệt Hàn, ôn nhu nói “Ta rốt cuộc biết Phi Ngôn thời gian dài cô độc như thế là suy nghĩ cái gì…Aii! Phi Ngôn so với ta nhạy cảm hơn, ngoại trừ thần lực ra, hắn so với ta có tư cách làm thần tử hơn.” Hắn lui về phía sau một chút “Ngươi đi đi, Phi Ngôn đã không oán không hối hận, ta đây cũng không còn gì để nói.”

“Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Thần tử bỗng nhiên nói một tràng, Hoa Tuyệt Hàn căn bản hoàn toàn không hiểu, cũng giống như lúc hắn nói với Tố Phi Ngôn.

Nhạc Nhã yếu ớt nhìn mặt Tố Phi Ngôn, nói từng câu từng chữ “Hắn nhớ về ngươi, mỗi khi hắn cô độc hắn sẽ nhớ ngay đến ngươi. Hắn yêu ngươi a, chung thú, cả đời này tình yêu của hắn đều đặt ở trên người ngươi, ngươi chính là người duy nhất cả đời này hắn yêu.”

Hoa Tuyệt Hàn giật mình sững sờ tại chỗ, không thể tin được mình đang nghe cái gì, hắn kinh ngạc nói “Ngươi là nói… Tố Phi Ngôn yêu ta?” (vầng, nói thẳng vào mặt thế mah vẫn chưa hiểu)

Nhạc Nhã nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rối cho Tố Phi Ngôn “Không ai biết khoảng thời gian Tố Phi Ngôn ở một mình thì suy nghĩ gì, hiện tại rốt cuộc ta cũng biết. Lúc trước ngươi mặc dù bị phong ở băng động, thế nhưng mùi máu tươi vẫn bay ra, ta đi xem qua băng động kia là có Tố Phi Ngôn đi cùng. Khi đó ta không thấy ngươi, chỉ thấy được một cái bóng mơ hồ, thế nhưng ta chưa từng thấy qua Tố Phi Ngôn dùng nhãn thần như vậy nhìn bất cứ ai. Nếu như ngươi không biết, đó là vì ngươi không có tình cảm, vậy nên không hiểu được Tố Phi Ngôn yêu ngươi sâu đậm thế nào, nhưng không thể phủ nhận rằng ngươi không phải kiêng dè gì cùng sinh mệnh lực của ngươi cực kỳ hấp dẫn Phi Ngôn.”

Hoa Tuyệt Hàn quả thật bị dọa cho ngây người, hắn không hiểu yêu thế nào mà tố Phi Ngôn biểu đạt với phương thức như vậy, hẳn là không cùng một dạng. Thế nhưng vừa nghe thấy Tố Phi Ngôn yêu mình thì trong lòng dâng lên một cảm giác khiến hắn chấn động tới tột đỉnh, cái loại cảm giác này… cái loại cảm giác này…

“Ngươi đang nói dối, điều này làm sao có thể? Yêu hẳn phải là…” Hắn không thể nói rõ ra, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu.

Nhạc Nhã nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ nhàng mở miệng “Yêu là vừa ngọt ngào vừa đau khổ, yêu là biết rõ sẽ thống khổ cũng không cách nào đem ánh mắt dời đi khỏi đối phương.” Thanh âm của hắn nhẹ tới mức hầu như không nghe thấy “Yêu cũng là cho dù phải chịu dằn vặt cũng muốn ở bên người yêu dấu.”

“Ta không hiểu, ngươi nói ta đều không hiểu!” Hoa Tuyệt Hàn gào thét.

Nhạc Nhã thản nhiên nở nụ cười “Phi Ngôn hắn đã sớm phải chết, hà tất chịu đựng toàn thân thống khổ cố sống? Đệ đệ mà hắn duy nhất nhớ mong cũng đã hạnh phúc từ lâu, hắn không phải hạng người sợ chết, vì sao cứ muốn kéo dài thân thể sứt mẻ sống thoi thóp?”

Hắn ngừng lại một chút “Hắn rõ ràng là mệt tới mức đi không nổi, thế nhưng mỗi tháng đều tới băng động nhìn ngươi, miệng nói muốn phong lại ngươi, kỳ thực từ lâu đã không thể phong được, lẽ nào hắn không hề biết sao? Hắn chỉ là khát vọng muốn gặp ngươi thôi, mỗi lần nhìn thấy ngươi, hắn sẽ muốn sống sót.”

Hoa Tuyệt Hàn cúi đầu nhìn Tố Phi Ngôn trong lòng, tỉnh cảm đồng loạt sôi trào, hắn bỗng nhiên minh bạch cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là ngọt ngào cùng cay đắng, bỗng nhiên hiểu những lời Tố Phi Ngôn từng nói với hắn, nguyên lai ái tình quả là có thật có giả.

Mất đi Tố Phi Ngôn, hắn cô quạnh tới mức khó có thể chịu nổi, cho dù có thêm nhiều huyết tinh trước nay hắn vẫn thích cũng không cách nào bù vào trống rỗng vô hạn trong lòng.

Hoa Tuyệt Hàn đem Tố Phi Ngôn gắt gao ôm vào ngực, lần đầu tiên nói ra lời thật tình nhất, thanh âm còn không ngừng run “Ngươi không có cách nào cứu hắn, ta sẽ tự nghĩ biện pháp, vô luận thế nào cũng phải làm hắn sống lại. Mất đi Tố Phi Ngôn, cuộc đời của ta chỉ còn là một mảng hoang vắng, không có hắn, ta cô đơn tới mức so với chết còn khó chịu hơn. Dù là phải trải qua thống khổ, ta cũng muốn để hắn theo ta cùng một nơi.”

***

Hoa Tuyệt Hàn đem Tố Phi Ngôn mang về phòng nhỏ.

Hắn bưng tới một chậu nước trong tỉ mỉ chà lau thân thể trắng nõn của Tố Phi ngôn, tiếp đó giúp hắn thay một bộ y phục hoa lệ.

Tố Phi Ngôn vốn là thiên tiên tuyệt sắc, cho dù mặc bố y giản đơn cũng không làm giảm chút nào sự mỹ lệ của hắn, mà nay đổi trang phục xong, càng làm cho diễm quang tỏa ra tứ phía.

Hoa Tuyệt Hàn ôm hắn vào ngực, cẩn thận chải sơ mái tóc mềm mại của hắn, mỗi một lần chải, hắn liền áp một nụ hôn lên sợi tóc trắng, đến lúc tất cả những sợi tóc dài nhỏ đều chải vuốt xong, hắn mới đặt Tố Phi Ngôn ở trên giường.

Hoa Tuyệt Hàn nghiêng người hôn lên phiến môi lạnh lẽo của Tố Phi Ngôn, đem mặt vùi vào hõm vai, ý chí kiên định nói “Tố Phi Ngôn, ta cũng muốn cho ngươi sống lại như đệ đệ ngươi. Ngươi đẹp như vậy, nhất định sẽ có ngàn vạn người yêu ngươi, ta đi tìm người đến yêu ngươi, chờ ngươi thực sự sống lại xong ta sẽ giết những người đó.” Trong mắt hắn chứa một tia sát ý đẫm máu “Ngươi thuộc về ta, chỉ cần ngươi sống lại, những người chạm qua thân thể ngươi, ta một người cũng không bỏ qua.”

Hắn nhẹ nhàng giúp Tố Phi Ngôn đắp chăn, tiếp đó chuyển thân, lập tức rời khỏi căn nhà nhỏ của Tố Phi Ngôn.

Hắn từ bắc tới nam bắt vài người, nam nữ đều có, mị quang trong mắt hắn vừa bắn ra, những người này liền nhũn cả chân đi theo hắn, về tới nhà của Tố Phi Ngôn.

Tố Phi Ngôn dù chết đã nhiều ngày, thân thể không chỉ không mang theo mùi thối, thậm chí còn mang theo lãnh hương nhàn nhạt. Hắn nằm trên giường, như thể đang ngủ, kiều mị lãnh diễm không ai có thể so sánh.

Tất cả những người được Hoa Tuyệt Hàn bắt về đều mừng rõ mở lớn hai mắt, giật mình ngây ngốc nhìn Tố Phi Ngôn nằm trên giường, có nam nhân hạ lưu từ lâu đã không kiên nhẫn được nuốt nước bọt.

Hoa Tuyệt Hàn xốc chăn lên, để lộ thân thể thon dài mà gầy gò của Tố Phi Ngôn. Da thịt hắn trắng nõn như tuyết, mềm mịn nhẵn nhụi, khiến những người đó rớt cả hồn, hơn nữa có nam nhân thậm chí không chỉ là nuốt nước bọt, đến hạ thân cũng hạ lưu đến cực điểm mà thẳng lên.

Hoa Tuyệt Hàn lạnh lùng nói “Các ngươi có thể chạm vào hắn, thế nhưng đừng làm hắn bị thương, nếu vi phạm ta tuyệt đối không dễ dàng tha, sáng sớm mai ta sẽ mở cửa.” Hắn lui ra ngoài đem cửa khép lại, hai tay run liên tục.

Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới những người hạ lưu đó chạm vào thân thể Tố Phi Ngôn mà hắn từng được chạm qua, liền thấy lửa giận công tâm, nhưng nếu có thể làm Tố Phi Ngôn sống lại, những phẫn nộ này liền chẳng đáng gì. Chỉ cần một trong số bọn họ có thể cho Tố Phi Ngôn linh hồn, tất thảy khổ cực của hắn đều đáng giá. (anh khổ cái gì vậy?: |)

Hoa Tuyệt Hàn cố nén tức giận, ở ngoài cửa lẳng lặng chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play