Hoa Tuyệt Hàn mặc dù khinh thường Tố Phi Ngôn tham sống, thế nhưng biểu hiện trong tình ái của Tố Phi Ngôn thì không chê vào đâu được, đích xác đã dốc toàn lực. Tuy rằng còn hơi ngây thơ, thế nhưng chỉ cần thêm vài lần kinh nghiệm nữa tin rằng Tố Phi Ngôn nhất định có thể khiến hắn ở trên giường càng hưởng thụ.

Huống hồ không cần tốn nhiều sức lực lại có thêm một tính nô ngoan ngoãn phục tùng mình, đối với hắn mà nói tuyệt đối không có hại. Huống chi tính nô này là Tố Phi Ngôn lãnh ngạo như băng, hắn đương nhiên sẽ tuân thủ lời hứa giúp Tố Phi Ngôn kéo dài tính mệnh.

Ngày thứ hai, thú cưng hắc điêu của Tố Phi Ngôn tự tới tìm chủ nhân. Hắn điêu luôn luôn căm thù Hoa Tuyệt Hàn, nhưng không biết Tố Phi Ngôn nói gì với nó, hắc điêu trở nên cực kỳ ngoan hiền. Vì vậy Hoa Tuyệt Hàn cùng Tố Phi Ngôn và một con tiểu điêu, cáo biệt lão vương gia, đi về hướng Miêu Cương.

Trên đường đi, Hoa Tuyệt Hàn chỉ cần gọi một tiếng, Tố Phi Ngôn sẽ đáp lại một tiếng.

Tố Phi Ngôn diễm mị hơn người, trên đời này không có bất cứ ai bì được, cũng khó trách người hai bên đường nhìn thấy hắn tất cả đều ngây người. Còn Hoa Tuyệt Hàn cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, vẫn như trước thân mật ôm hắn, mặc dù không quá an phận xoa cái eo mảnh mai của hắn, Tố Phi Ngôn cũng sẽ không cự tuyệt.

Lần đầu tiên thấy Tố Phi Ngôn nghe lời như thế, Hoa Tuyệt Hàn trong lòng vốn khinh thường dần dần hiểu rằng tình huống đối với mình có lợi, vả lại lúc hắn ôm Tố Phi Ngôn, thấy ánh mắt người bên đường nhìn hắn ái mộ thì khiến tâm tình hắn tốt cực kỳ. Hơn nữa Tố Phi Ngôn không biết có phải liên quan tới mấy ngày gần đây hoan ái hay không, da hắn lộ ra quang mang đặc biệt, càng đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn gần.

Ánh mắt những người khác nhìn Tố Phi Ngôn thèm nhỏ dãi, cực kỳ thỏa mãn tâm hư vinh của Hoa Tuyệt Hàn. Hắn mặc dù từng ôm vô số tuyệt sắc mỹ nữ trong thiên hạ, thế nhưng không có bất cứ mỹ nữ nào so được với một nhãn thần băng lãnh của Tố Phi Ngôn.

Nếu như Hoa Tuyệt Hàn nhìn chán vẻ băng lãnh của hắn, còn có thể cố ý ôm hắn ôn nhu nói “Cười một cái cho ta xem nào.” (@___@ k hiểu sao tưởng tượng mặt ảnh lúc nói câu này thấy rất buồn cười)

Tố Phi Ngôn từ lâu đã đem tất cả dâng cho Hoa Tuyệt Hàn, muốn hắn cười, hắn sẽ cười, vậy nên, Tố Phi Ngôn cả đời chưa từng cười, bây giờ đã cười.

Hắn cười sinh bách mị, chỉ sợ hết thảy mĩ nhân trên đời cười so ra đều kém nụ cười của hắn. Trân quý như vậy, Hoa Tuyệt Hàn hưng phấn tới mức toàn thân run lên, tình dục thượng dương tới mức văn chương khó có thể hình dung (mah người ta cũng chẳng thèm hình dung). Những người ở khách điếm cũng bị nụ cười của Tố Phi Ngôn làm cho sợ ngây ngươi, đến ăn cũng không ăn nữa, chảy nước miếng mở lớn mắt mà nhìn, nước miếng ngập bàn cũng chưa phát hiện ra.

Có nam nhân còn lộ ra vẻ tươi cười rất xấu xa, rõ ràng là đối với Tố Phi Ngôn mị diễm sinh tư tưởng bẩn thỉu. Hoa Tuyệt Hàn đương nhiên biết những nam nhân vô sỉ này suy nghĩ cái gì, thế nhưng bọn họ căn bản đến ống tay áo Tố Phi Ngôn cũng không chạm vào được, bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép ai đụng vào một cọng lông tơ của Tố Phi Ngôn.

Nói cách khác, khắp thiên hạ chỉ có hắn là được sờ vào Tố Phi ngôn, còn có thể muốn Tố Phi Ngôn cam tâm tình nguyện hiến thân trên giường. Hơn nữa không chỉ là hiến thân mà thôi, hắn muốn Tố Phi Ngôn làm cái gì, Tố Phi Ngôn sẽ làm cái đó, quả thực so với người không có sinh mệnh còn nghe lời hơn, đến hoàng đế cũng không đắc ý vui sướng được như hắn lúc này.

Lúc ăn thì, thấy những người kia nhìn Tố Phi Ngôn vẻ đầy thèm khát bẩn thỉu, Hoa Tuyệt Hàn đắc ý dạt dào vuốt ve đùi Tố Phi Ngôn. Động tác của hắn khiến không ít nam nhân nuốt nước bọt, mặt lộ vẻ thống khổ.

“Gắp thức ăn giúp ta, Tố Phi Ngôn.”

Tố Phi Ngôn dường như không thấy ánh mắt thèm khát như ác hổ của mấy nam nhân ở đó, nghe lời gắp thức ăn cho Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn thấy Tố Phi Ngôn ngoan hiền nghe lời như vậy, bàn tay càng không an phận theo đùi Tố Phi Ngôn trượt lên, dò xét bên trong bên cạnh bắp đùi Tố Phi Ngôn.

Thân thể Tố Phi Ngôn khẽ động, thế nhưng hiển nhiên là tuân thủ theo lời đã nói, không có hành động cự tuyệt.

Tay kia Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve một điểm trên cái cổ trắng nõn, chỗ Hoa Tuyệt Hàn sờ vào từng chút từng chút một lộ ra ấn ký giáng thanh sắc.

Nếu là Tố Phi Ngôn lúc trước há lại để người khác sỉ nhục mình như vậy, thế nhưng hắn hiện tại thì không hề cự tuyệt. Hoa Tuyệt Hàn thỏa mãn cười nói “Lộ ra biểu tình thích ta làm như vậy xem nào.”

Hắn vừa ra lệnh, Tố Phi Ngôn liềm làm. Hoa Tuyệt Hàn hài lòng đến cực điểm. Một Tố Phi Ngôn khiến hắn vừa buồn bực lại vừa kính nể, làm thế nào cũng không mê hoặc được, giờ lại trở nên nghe lời như vậy bảo sao hắn không đắc ý vạn phần.

***

Tố Phi Ngôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy ở bên Hoa Tuyệt Hàn, khiến hắn mấy ngày nay như mộc xuân phong. Thế nhưng qua một thời gian, Hoa Tuyệt Hàn nhất thời thấy không thú vị, hơn nữa không chỉ là không thú vị bình thường, mà là không thú vị tới mức phát rồ.

Trên thực tế, chỉ cần hắn dùng mị nhãn là có thể mê hoặc mọi nam nhân nữ nhân, bắt họ làm những chuyện giống như Tố Phi Ngôn bây giờ, căn bản là không có gì đặc biệt. Trái lại hắn hoài niệm thái độ băng lãnh, nói như đâm người khác của Tố Phi Ngôn.

Hắn nhịn không được thầm nghĩ, hiện tại Tố Phi Ngôn đâu thể gọi là Tố Phi Ngôn thật sự. Tố Phi Ngôn lúc trước nếu có cái loại cá tính nghe lời này, hắn đã sớm không nói hai lời mà giết chết rồi.

Hắn càng ngày càng thấy không có hứng thú với Tố Phi Ngôn bảo cười là cười này, thậm chí đến ham muốn cũng không cảm thấy nữa. Dù là Tố Phi Ngôn hiện tại có kiều mị động lòng người thế nào, cũng không khiến hắn có dục vọng muốn ôm lấy.

Thế nhưng chỉ cần hắn không ra lệnh, biểu tình của Tố Phi Ngôn sẽ trở về vẻ lạnh lùng vốn có. Hắn cố ý vài ngày liền không yêu cầu gì, biểu tình lạnh băng của Tố Phi Ngôn sẽ đẩy lùi những ánh mắt nhìn mình, đến tiểu nhị trong khách điếm tới chào hỏi, nhìn thấy Tố Phi Ngôn thì tay cũng run liên tục.

Hoa Tuyệt Hàn hài lòng vô cùng, Tố Phi Ngôn như vậy mới là Tố Phi Ngôn thật sự. Thế nhưng nếu hắn không ra lệnh, Tố Phi Ngôn cũng không chủ động tới gần hắn, lại giống y như lúc trước, đây cũng không phải là điều hắn muốn, thực sự khiến hắn ở thế khó xử.

Một hôm Hoa Tuyệt Hàn thực sự là buồn bực tới mức phát hoảng, nhịn không được hỏi Tố Phi Ngôn một vấn đề “Tố Phi Ngôn, ngươi thành thật nói cho ta biết, lúc trước ta bảo ngươi cười ngươi thấy hành động đó thế nào?”

“Nói thành thật hả?” Tố Phi Ngôn mặt mày vô cảm nói.

Hoa Tuyệt Hàn gật đầu “Không sai, phải phi thường thành thật!”

Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Ngươi chỉ lộ ra tâm tính hạ lưu, ấu trĩ, buồn tẻ, so với hài tử ba tuổi còn không bằng, không, hài tử ba tuổi cũng không làm ra chuyện như vậy, chỉ có oa nhi còn bú sữa mới làm.”

Hoa Tuyệt Hàn sửng sốt, tiếp đó điên cuồng cười lớn.

Hắn cười tới mức không thở nổi, Tố Phi Ngôn nói như hàn đao băng kiếm, thế nhưng hắn nghe thấy lại vui sướng không thôi. Đây mới là Tố Phi Ngôn thực sự, nói lời châm chọc, băng lãnh, khiến kẻ khác không vui, mới là Tố Phi Ngôn tuyệt vời nhất trong lòng hắn. (@___@ sở thích đúng là khác người mà)

Hắn vui vẻ kéo Tố Phi Ngôn đi thẳng tới một bách niên lão điếm để ăn gà nướng. Hắn ăn miệng không ngừng khen, Tố Phi Ngôn mặt vẫn như hàn băng, đến một chữ tán thưởng cũng không nói.

“Tố Phi Ngôn, ăn ngon không?”

“Ngươi muốn ta nói thật hay nói dối?”

Hoa Tuyệt Hàn không lẽ nào lại nghe lời nói dối “Nói thật cho ta biết đi!”

“Như thế này, chỉ có loại người như ngươi mới thấy ngon.” Tố Phi Ngôn khinh thường nói, hiển nhiên gà nướng không chỉ không vừa miệng hắn, hơn nữa cũng mắng luôn cả Hoa Tuyệt Hàn.

Hoa Tuyệt Hàn có thể chịu được lời nói lạnh nhạt của Tố Phi Ngôn, thế nhưng Tố Phi Ngôn nói phải có bằng có cớ mới được, hắn cười kể “Ta buồn chán thì đi dạo khắp đại giang nam bắc, gà nướng nhà này là ta ăn thấy ngon nhất. Tố Phi Ngôn, ngươi nói cũng phải có lý lẽ, bằng không chỉ là bình luận lung tung, sẽ tự hạ thấp giá trị bản thân đó!”

Tố Phi Ngôn lạnh lùng liếc hắn, nói không mang vẻ châm chọc, bởi vì là đang thóa mạ “Ngươi cho là lưỡi mọi người đều giống ngươi không nếm ra được cái gì mới là mỹ vị chân chính hay sao? Thực sự là quá buồn cười.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, nhà nào có gà nướng ngon hơn? Nói cho ta biết ở đâu, ta sẽ xuyên việt thời không, tới cái nhà ngươi nói ăn thử.”

“Không cần.”

“Ngươi đang lừa ta đúng không? Tố Phi Ngôn, căn bản là không có nhà nào có gà nướng ngon hơn ở đây, ngươi chỉ cần thành thật thừa nhận là ngươi tìm xương trong trứng gà là được rồi.”

(Tìm xương trong trứng gà tức là cố tình tìm lỗi với ý xấu:”>)

Tố Phi Ngôn đứng lên, trong mắt phảng phất tụ lại sự tức giận “Ngươi lập tức đi thuê một phòng bếp đầy đủ dụng cụ của khách điếm, một lúc lâu sau, ngươi sẽ biết là ngươi sai tới mức nào.”

Hoa Tuyệt Hàn cũng không biết Tố Phi Ngôn vì sao muốn hắn làm vậy, hắn vì muốn khiến Tố Phi Ngôn chịu thua, theo lời đi thuê một gian khách điếm. Tố Phi Ngôn tự mình đi vào phòng bếp, để hắn một mình ở ngòai chờ.

Chờ được một canh giờ, Hoa Tuyệt Hàn đã mất kiên nhẫn từ lâu, lúc này Tố Phi Ngôn cũng vừa vặn ở trong bếp đi ra, trong tay quả nhiên là một con gà nướng. Hoa Tuyệt Hàn chỉ cảm thấy hương vị xộc vào mũi, làm cho ngón trỏ động đậy, nước bọt không tự chủ được tuôn ào ào.

Tố Phi Ngôn xé một cái cánh gà đưa hắn, hắn tiếp nhận cắn một phát, nhất thời mở lớn hai mắt. Ngon hơn gà nướng của nhà kia đến mấy trăm lần, Hoa Tuyệt Hàn ăn tới mức liên tục tấm tắc kinh ngạc, thiếu chút nữa thì nuốt cả lưỡi xuống.

Hắn nhịn không được ca ngợi nói “Quả là ngon.”

Nghe hắn ca ngợi như thế, trên mặt Tố Phi Ngôn không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói “Cả đời ta ngoại trừ đệ đệ ra, chưa từng làm thức ăn cho người khác, ngươi nói chung cũng có lộc ăn đấy.”

Hoa Tuyệt Hàn lúc này mới biết gà nướng này là Tố Phi Ngôn tự làm, hiển nhiên tài nghệ nấu nướng tuyệt hảo, hơn nữa sợ rằng có thể coi là thiên hạ đệ nhất.

Từ đó về sau, Hoa Tuyệt Hàn mỗi lần tới đâu sẽ bao gồm cả xuống phòng bếp, để Tố Phi Ngôn làm đồ ăn cho hắn, mỗi lần đều ăn tới phi thường hứng thú.

Tố Phi Ngôn thực sự rất lợi hại, mỗi lần hắn nếm một món, liền biết trong đó bỏ thêm cái gì. Hoa Tuyệt Hàn thế mới biết Tố Phi Ngôn không chỉ có y thuật, chung thuật cao minh, đến làm thức ăn cũng lợi hại bậc nhất, chỉ là hắn không thích khoe khoang, vậy nên Hoa Tuyệt Hàn mới biết muộn thế này.

Hoa Tuyệt Hàn cho rằng Tố Phi Ngôn là khiêm tốn, không muốn rêu rao, không ngờ Tố Phi Ngôn khinh thường trả lời “Muốn so sánh ta với vô số hạng người dung tục không có tài cán trên đời này hay sao, việc đáng thẹn như thế ta không làm được.”

Vậy nên hắn căn bản không phải là khiêm tốn, mà là tâm tính cuồng ngạo không gì sánh được, khiến Hoa Tuyệt Hàn cười đến đau cả bụng.

Hoa Tuyệt Hàn ôm lấy hắn, hôn vài cái lên mặt hắn, tình dục hừng hực thiêu đốt, so với Tố Phi Ngôn nghe lời lúc trước còn khiến hắn huyết mạch phẫn trương hơn. Hắn quả thực yêu muốn chết Tố Phi Ngôn cuồng ngạo không gì sánh được này, nhịn không được cởi y phục của Tố Phi Ngôn ra. Tố Phi Ngôn không cự tuyệt, bởi vì Hoa Tuyệt Hàn muốn hắn làm gì thì hắn làm cái đó, huống chi chỉ là tình dục tác cầu.

Hắn bao phủ lên thân thể Tố Phi Ngôn, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người, tiếp đó chậm rãi đi xuống, hôn lên thân thể tuyết trắng. Hắn hỏi Tố Phi Ngôn “Lần trước ta làm kỹ xảo thế nào? Có khiến ngươi dục tiên dục tử hay không?”

Tố Phi Ngôn dù là giữa lúc hoan ái, lời nói vẫn lạnh lùng như cũ “Ta chỉ có ngươi, đương nhiên không thể nào so sánh. Nói không chừng kỹ xảo của ngươi tệ đến mức công cẩu còn khá hơn. Huống hồ ngươi vừa đụng vào ta, chung ở trên người ta sẽ phát tác, vậy nên ngươi có tệ thế nào thì ta cũng chỉ cố chịu đựng.”

Lúc này đây, Hoa Tuyệt Hàn thiếu chút nữa cười đến nghẹn thở. Tuy rằng hùng phong nam tính của hắn bị người này hoàn toàn nghi vấn, thế nhưng vẫn nhiệt liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn cay độc của Tố Phi Ngôn.

“Tố Phi Ngôn, nói hay lắm, ngươi nói thực rất hay, khiến ta hài lòng vô cùng.”

Hắn cầm dục vọng của Tố Phi Ngôn mơn trớn, dùng môi răng đùa giỡn đôi môi đỏ mọng của Tố Phi Ngôn. Tay hắn ở dưới hơi dùng lực, Tố Phi Ngôn liền không thể hờ hững được nữa, khí tức hơi loạn lên.

Hoa Tuyệt Hàn dùng thanh âm mê hoặc tràn ngập từ tính nói “Tối nay ta sẽ đem chung thu hồi, nhưng ta sẽ vẫn làm ngươi không chịu nổi mà lưu lại vết cào trên người ta, cho ngươi sau này có muốn cũng không nói được những lời như vậy nữa…”

Tay hắn xoa nắn càng thêm kỹ xảo, phản ứng sinh lý bản năng khiến thân thể Tố Phi Ngôn run run, khẽ nhếch môi thở dốc, tư thái lạnh lùng diễm lệ liêu nhân cực kỳ. Hoa Tuyệt Hàn đem lưỡi tham nhập trong miệng của Tố Phi Ngôn quấy nhiễu qua lại.

Trong mắt Hoa Tuyệt Hàn tràn ngập dục vọng mãnh liệt gấp trăm lần so với Tố Phi Ngôn, hắn vừa khuyên vừa dụ “Chính là như thế này, Tố Phi Ngôn, thả lỏng người ra, cảm thụ dục vọng trong thân thể ngươi.”

Mọi chỗ trên thân thể Tố Phi Ngôn đều bị Hoa Tuyệt Hàn hôn qua, đến chỗ tư mật cũng không bỏ qua. Hoa Tuyệt Hàn dục vọng giương cao, kìm lòng không được lôi kéo tay Tố Phi Ngôn đụng chạm vào chỗ hỏa nhiệt của mình.

Nhìn thứ cực nóng trong lòng bàn tay Tố Phi Ngôn nảy lên, Hoa Tuyệt Hàn thở hổn hển yêu cầu “Hôn ta ở đây, ta muốn nhìn một lần dáng vẻ nhiệt tình của ngươi lúc hôn ta ở chỗ này.”

Chỉ cần là Hoa Tuyệt Hàn yêu cầu, Tố Phi Ngôn sẽ không thể cự tuyệt.

Cổ họng Tố Phi Ngôn khô khốc. Cả đời này vì thể chất khác với người thường, hắn đã sớm không có duyên với tình dục, căn bản không thể tưởng tượng có một ngày sẽ vì một nam nhân khác mà làm chuyện như vậy. Thế nhưng hắn chậm rãi trượt người xuống, thuận theo yêu cầu của Hoa Tuyệt Hàn, hôn lên chỗ tràn ngập dục vọng đó.

Hoa Tuyệt Hàn kéo sợi tóc màu ngân bạch của hắn, không ngừng dạy hắn nên làm thế nào “Đúng, nhẹ một chúng, đừng dùng răng…” Hắn phát ra tiếng hít sâu thỏa mãn, hiển nhiên Tố Phi Ngôn đã kích thích hắn tới khó nhẫn nại “Đúng, chính là như thế.”

Hoa Tuyệt Hàn phát sinh tiếng rống khàn khàn, phút chốc lật người Tố Phi Ngôn lại, cấp tốc xâm nhập hoàn toàn vào trong thân thể Tố Phi Ngôn, cảm giác phong phú khiến hắn càng thêm thú tính, không khỏi chàng kích ở trong cơ thể Tố Phi Ngôn càng thêm kịch liệt…

***

Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn thẳng hướng nam mà đi. Tuy rằng Hoa Tuyệt Hàn có thể xuyên không, tùy ý qua lại bất cứ địa phương nào, thế nhưng Tố Phi Ngôn chỉ là người thường, hắn không thể làm giống như thế. Vậy nên Hoa Tuyệt Hàn không thể làm gì khác hơn là cùng Tố Phi Ngôn chậm rãi đi về hướng nam. Điểm ấy tuy rằng khiến Hoa Tuyệt Hàn cảm thấy mất kiên nhẫn, thế nhưng dọc đường đi có Tố Phi Ngôn bầu bạn, ngược lại cũng có hứng thú hơn.

Tố Phi Ngôn kiến thức uyên bác, cây cỏ gặp trên đường đều có thể gọi tên, có cái còn có thể nói ra dược hiệu. Hoa Tuyệt Hàn thật ra nghe thấy cực kỳ kính phục, sự đánh giá về Tố Phi Ngôn ở trong lòng cũng cao thêm một tầng.

Hai người đi môt đoạn đường Hoa Tuyệt Hàn mới phát giác phương hướng họ đi khác thường, căn bản không phải là đường tới Miêu Cương. Hắn cho rằng Tố Phi Ngôn đi nhầm, kỳ quái hỏi “Tố Phi Ngôn, ngươi đi lầm đường, đây không phải là đường tới Miêu Cương.”

Tố Phi Ngôn thản nhiên nói “Ta biết, chúng ta không có đi sai.”

Hoa Tuyệt Hàn còn muốn hỏi tiếp, nhưng Tố Phi Ngôn tỏ rõ rằng không muốn nói nữa. Hơn nữa dọc theo đường đi, hắc điêu của Tố Phi Ngôn cũng phi thường trầm mặc, không giống như trước đây thích chơi đùa với tóc của Tố Phi Ngôn. Thậm chí lúc Tố Phi Ngôn đút cho nó cái gì nó cũng không chịu động vào, vậy nên gầy đi nhanh chóng.

Trên đường đi Hoa Tuyệt Hàn lại truyền bốn lần chung cho Tố Phi Ngôn, có lúc trước mặt không có thôn, sau lưng không có khách điếm, Tố Phi Ngôn cố nén sự đau đớn sau khi quán chung, kiên trì đi về phía nam. Hoa Tuyệt Hàn cảm thấy càng đi tâm tình của Tố Phi Ngôn càng cổ quái, thế nhưng biểu hiện so với mọi khi lại không khác, căn bản là không hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Đi mãi cũng tới một thành lý náo nhiệt phồn hoa, Hoa Tuyệt Hàn thấy không ít người nhìn hướng Tố Phi Ngôn, có người thậm chí còn gãi gãi đầu, kỳ quái gọi một tiếng “Tố thiếu gia? Sao tóc ngươi lại thành trắng như vậy?”

Hoa Tuyệt Hàn lấy làm kinh hãi, hắn không biết Tố Phi Ngôn quen những người ở đây, nhịn không được hiếu kỳ hỏi “Ngươi biết những người này à?”

Tố Phi Ngôn lãnh đạm nói “Không quen, là bọn họ nhận nhầm người.”

Hoa Tuyệt Hàn căn bản không tin, không khỏi bỡn cợt nói “Có khi nào trên đời còn có người đẹp y như Tố Phi Ngôn hay không?”

Tố Phi Ngôn không nói một câu, như trước chậm rãi vào trong thành, người gặp trên đường ngày càng nhiều, mỗi người thấy Tố Phi Ngôn đều nghẹn họng trân trối, cà lăm tới nửa ngày, nói giống y như người vừa nãy.

Hoa Tuyệt Hàn thấy nhiều người biết Tố Phi Ngôn như vậy, lại càng thấy cổ quái. Thế nhưng Tố Phi Ngôn một mực phủ nhận nói họ nhận lầm người. Càng nghi hoặc chính là, người nhận ra Tố Phi Ngôn, còn không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần.

Hoa Tuyệt Hàn có thể duy trì tướng mạo của mình ở hình tượng tuyệt thế mỹ nam tử, vậy nên người khác nhìn hắn cũng là bình thường. Kỳ quái chính là, nhãn thần mỗi người nhìn hắn không phải vẻ si mê vốn có, mà là nghi hoặc cùng không giải thích được.

Có người còn không nhịn được chạy tới gần Tố Phi Ngôn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói “Tố thiếu gia, Cao ngũ thiếu gia ngoại trừ khuyết điểm đầu óc ngu si, tứ chi phát triển ra, con người thật ra cũng không tệ, ngươi đừng vứt bỏ hắn a! Hắn đối với ngươi là một tấm chân tình, ngươi nói gì hắn chưa bao giờ dám không nghe. Nam nhân này so với Cao ngũ thiếu gia đẹp hơn một chút, thế nhưng Cao ngũ thiếu gia yêu ngươi muốn chết, đến người mù còn cảm nhận được, ngươi nghìn vạn lần đừng vứt bỏ Cao ngũ thiếu gia a!”

(ô bạn Dũng ngốc lắm sao? ‘_____’-)

Mấy lời như vậy nhiều không kể xiết, Tố Phi Ngôn cũng chỉ lạnh lùng thản nhiên nghe, không đáp bất cứ điều gì. Mà người ở đây tựa hồ cũng không sợ vẻ lạnh lùng của hắn, trái lại còn nhiệt tình hơn, nhìn tới Hoa Tuyệt Hàn thì đầu bốc khói.

Theo lý mà nói, người bình thường thấy Tố Phi Ngôn băng lãnh kia sẽ sợ đến tè ra quần mới đúng a! (anh cứ đùa =)))

Hai người đi tới trước nhà của một hào môn đại hộ thì dừng lại. Thủ vệ nhìn thấy Tố Phi Ngôn thì như nhau, khiếp sợ tới không nói nên lời, kinh ngạc hỏi “Tố thiếu gia, tóc ngươi sao lại trắng thành như vậy? Là quá mệt mỏi hay là dính phải cái gì, mau nhanh đi vào sửa sang sửa sang!”

Thủ vệ đến kiểm tra cũng không làm để cho Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn vào cửa. Hoa Tuyệt Hàn dọc theo đường đi đều nghĩ kỳ quái, hiện tại càng cực kỳ nghi hoặc, còn Tố Phi Ngôn thì đi vào cửa cũng vẫn không nói gì như trước.

Trong sân có cổ mộc che trời, phòng ốc khí thế to lớn, khắp nơi đều biểu hiện chỗ này không giàu thì cũng cao sang.

Tố Phi Ngôn buông hắc điêu trên vai ra, thấp giọng ra lệnh “Đi tới bên cạnh Phi Văn, sau này ngươi sẽ ở với Phi Văn, thời gian của ta không còn nhiều, ngươi ở đây, Phi Văn sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Hắc điêu thông hiểu nhân tính, đứng bất động tại chỗ, hiển nhiên dù là chết cũng phải theo Tố Phi Ngôn. Tố Phi Ngôn không vui lạnh lùng nói “Ta bảo ngươi đi mau ngươi không nghe thấy sao? Còn nữa, ngay cả ngươi biết ta ở đây, cũng không được chạy đến bên người ta, nếu để Phi Văn phát hiện ra, ta lập tức sẽ giết ngươi.”

Ý chí của chủ nhân kiên định như vậy, hắc điêu không thể làm gì khác hơn là quyến luyến rời đi, chỉ là con mắt đen láy nhanh chóng rơi lệ, làm cho người ta nhìn thấy yêu thương không thôi.

Tố Phi ngôn sau khi nhìn hắc điêu rời đi, mới quay lại với Hoa Tuyệt Hàn, thấp giọng nói “Nhờ ngươi ôm ta lên cây, càng cao càng tốt, để ta thấy rõ dưới đất, mà người dưới đất sẽ không phát hiện ra ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play