Cảnh Hồi Tuyết bị dằn vặt liên tiếp vài ngày. Sinh lực vô hạn của Hạ Vô Trần khiến hắn vừa tức vừa hận. Mỗi lần hắn định trốn thì Hạ Vô Trần chẳng hiểu ở đâu chui ra nhanh chóng ôm lấy hắn, sau đó thân thể hắn lập tức mềm nhũn ra, gục vào trong lòng Hạ Vô Trần, để mặc bị hôn bị cắn cho đến lúc xong xuôi mới buông ra. Thân thể hắn cũng bởi vì hoan ái quá mức kịch liệt đến nỗi đứng cũng không nổi.
Hắn đứng dậy còn không được chứ đừng nói là có khí lực để chạy trốn. Bình thường giờ này Hạ Vô Trần sẽ mang thức ăn đầy đủ sắc hương vị tới cho hắn ăn.
Hắn đối với Hạ Vô Trần cái đồ quỷ chân thọt này tuy là hận muốn chết, thế nhưng thức ăn trước mặt, vừa đúng lúc hắn đang đói bụng, muốn hắn có chút cốt khí mà từ chối là không tưởng.
Vì vậy hắn một mặt hết lời chửi bới, một mặt ăn lấy ăn để. Dù sao thì mấy cái thứ này đều là Hạ Vô Trần bỏ ngân lượng ra mua, vừa nghĩ tới đó hắn liền hung hăng ăn nhiều hơn nữa.
Mà cách Hạ Vô Trần đối phó với trò thóa mạ của hắn cũng chỉ có một, đó là bỗng nhiên giữ chặt đầu hắn, sau đó đối với môi hắn mãnh liệt làm càn tuyệt không lưu tình.
Miệng hắn mỗi lần chỉ có thể có một công dụng. Nếu không phải ăn, thì là nói, bằng không chính là bị hôn. Hắn thường bị hôn đến choáng váng đầu óc, ngay cả cơm cũng chưa ăn cho xong được, đã liền bị Hạ Vô Trần cấp áp quay về trên giường, trốn cũng không thoát.
Hắn mỗi ngày đều bị Hạ Vô Trần dằn vặt như vậy đến khuya, nửa đêm nhất định còn phải đùa với hắn thêm một lần nữa, thân thể hắn chịu sao cho thấu?
Mấy ngày nay hắn thường thường là ngân ngấn nước mắt, vừa đau lại vừa sảng khoái, oán hận muốn chết. Vì sao hắn cứ đụng vào Hạ Vô Trần một cái là không còn khí lực giãy dụa?
Bởi vậy cuối cùng, hắn đến mắng chửi cũng không nói, thấy đồ ăn thì ăn, đối với Hạ Vô Trần coi như không thấy, đến ba chữ “quỷ chân thọt” cũng không thèm gọi. Dù sao hảo hán bất cật nhãn tiền khuy (hảo hán không màng cái thiệt thòi trước mắt), nếu như lại cùng Hạ Vô Trần hoan ái thêm vài ngày, thân thể hắn nhất định hư hỏng không dùng được nữa.
Hắn không mắng loạn lên, Hạ Vô Trần cũng không miễn cưỡng lôi kéo hắn cùng hoan ái nữa, thân thể hắn cũng tự nhiên có thời gian để nghỉ ngơi. Thế nhưng trong lòng hắn đầy oán ngữ, muốn phun ra cũng không được.
Vì vậy hắn nhân dịp được Hạ Vô Trần đáp ứng cho ra ngoài hoa viên một chút, thấy một thân cây chiều cao không sai biệt cho lắm, xem như nó là Hạ Vô Trần mà chửi ầm lên. Cho dù không phải Hạ Vô Trần nhưng mắng nhiếc thế thân của hắn cũng sướng.
“Con mẹ nó, Hạ Vô Trần, ta đánh vào mồm tên tiểu nhân ngươi, ta đập vào đầu tên tiểu nhân ngươi, nhân tiện đánh cái đồ quỷ chân thọt nhà ngươi muốn chết không xong.”
Hắn coi thân cây như Hạ Vô trần, vừa mắng chửi vừa ra sức đánh, đầu tiên thì đánh vào cành cây, sau lại lung lay lá cây, sau lại đập mấy cành khô của nó, đem nó ra để trút hết oán hận tràn đầy trong lòng.
“Hôm nay ta phải làm cho ngươi khổ sở đến chết đi sống lại. Nói cho ngươi biết, phong thủy luân lưu chuyển (giống: vận đổi sao rời), một ngày nào đó sẽ đến lượt ta đánh ngươi cho phải kêu cha gọi mẹ. Ngươi cấm có chạy, ta phải đánh ngươi thêm vài cái nữa.”
Cây căn bản là không thể chạy được, thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết lửa giận công tâm, bắt đầu nói năng lộn xộn. Hắn giơ chân lên đá mạnh, điên cuồng giẫm đạp.
“Ngươi dám làm ta cực khổ như thế, mỗi ngày đều khi dễ ta… oa…”
Chỉ nháy mắt sau, Cảnh Hồi Tuyết phát sinh tiếng kêu thảm thiết. Nguyên lai hắn đang dùng chân đạp cây khiến cho eo, mông cùng bắp đùi đêu bị căng ra. Hắn mỗi ngày đều bị Hạ Vô Trần cưỡng bức hoan ái, hạ thân sớm đã đau nhức đến không thể chịu được, hiện tại hắn dùng sức lung tung chỉ khiến cơn đau càng dữ dội hơn. Hắn lau nước mắt, đối với Hạ Vô Trần càng thêm tức giận, âm thanh chửi bới càng lớn hơn.
“Tử quỷ chân thọt, ngươi không ai yêu, không ai thương, trách không được không ai thèm lấy ngươi. Cho dù ta có là nữ cũng không gả cho cái đồ quỷ chân thọt tâm địa xấu xa như ngươi. Ngươi lần sau còn dám chạm vào ta, ta sẽ giẫm nát cái mệnh căn tử (căn nguyên sinh mệnh:)) mình đóan là…) của ngươi, cắn nát miệng của ngươi.”
Hắn bị hoan ái hừng hực của Hạ Vô Trần dằn vặt, thể lực không bằng lúc trước, vậy nên mắng xong một trận liền thở hồng hộc, mất hết khí lực ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi.
Trên trán đầy mồ hôi, hắn lấy tay lau đi, một mặt tức giận mắng “Ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp làm cho quỷ chân thọt nhà ngươi phải khổ sở đến chết đi được.”
Nhưng đây không phải là Miêu Cương, không phải địa bàn của hắn, hơn nữa muốn chỉnh Hạ Vô Trần cũng phải có người giúp đỡ. Trước đây bọn họ kết bái tam huynh đệ thường cùng ở một chỗ, cùng giúp đỡ nhau. Hiện tại một thân một mình ở chỗ này, nhất thời không nghĩ ra được phải làm như thế nào mới tốt. Huống chi, ba huynh đệ bọn họ chỉ có lão đại là thông minh nhất, phương pháp đều do hắn nghĩ, rồi bảo mình cùng lão tam đi làm. Hiện tại đến lúc phải tự mình tìm cách, căn bản là khó càng thêm khó.
Hắn không nghĩ ra được, thế nhưng những lời vừa rồi nuốt cũng không trôi khiến sắc mặt hắn vô cùng xấu xí. Đang lúc lo lắng mông lung thì đột nhiên nghe được từ đằng sau có người đi tới, vừa đi vừa nói, hiển nhiên là đang nói chuyện phiếm. Hắn cũng không cao lắm, ngồi xuống thì sẽ không ai phát giác ra, bởi vậy nghe được lời của những người kia
“Nhìn hắn đối với Lâm cô nương thật đáng sợ a! Nàng đã là nương tử của hắn rồi, sao lại có thể đối xử hung bạo với nàng như thế được? Ta nếu cưới được loại trượng phu như thế, thực sự là khổ cũng không thể nói ra. Nhìn nàng ta mỗi lần nước mắt lưng tròng nhìn Thiếu gia, trong lòng không biết có bao nhiêu là khổ cực!” Thanh âm khá thấp rõ là giọng nữ thì thầm.
“Thật là đáng thương, nàng cùng Thiếu gia là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cha nàng cùng lão gia đã mất là hảo bằng hữu, nàng gọi lão gia là nghĩa phụ, Thiếu gia cũng nhận cha nàng là sư phụ, trong ngoài một nhà thân thiết. Mỗi lần cả nhà nàng đến chơi, lão gia coi nàng như nữ nhi của mình, tặng nào tơ lụa, vòng ngọc, thuốc bổ, có thứ gì quý giá đều tặng cho nàng. Đến bảo ngọc gia truyền cũng không cho Thiếu gia mang mà tặng cho nàng, không phải chính là nói rõ muốn nhận nàng làm con dâu sao? Vậy mà tạo hóa trêu ngươi…”
Giọng nữ trầm thấp vừa nãy liền khẽ thở dài “Thiếu gia tuấn tú như thế, công phu học lại nhanh, ăn nói khéo léo, kiến giải (trình độ) lại cao. Cha nàng đã sớm coi Thiếu gia như rể hiền, chỉ sợ nếu đem ngôi vị chưởng môn truyền cho Thiếu gia sẽ bị người ta bảo là thiên vị, đành phải tổ chức đại hội luận võ, nói rằng chỉ cần trong môn phái có ai đánh thắng, không chỉ có thể lấy Lâm cô nương còn có thể đạt được vị trí chưởng môn. Trong môn ngoại trừ Thiếu gia làm gì có ai võ công cao hơn, ngôi vị chưởng môn cùng mỹ nữ rõ ràng là của Thiếu gia.”
Nữ tử kia cũng thở dài: “Thiếu gia quả thực là không gặp thời vận, trước đại hội hai ngày cùng Lâm cô nương đi ra ngoài, không cẩn thận bị ngã xuống sườn núi, bị thương ở chân. Ngươi nói người này sống còn hy vọng gì nữa? Lâm cô nương lúc đó mỗi ngày đều túc trực bên giường thiếu gia, khóc đến mờ mắt. Bọn họ tình thâm nghĩa nặng rõ ràng như thế, nhưng hữu duyên vô phận.”
Tiếp theo thanh âm chuyển sang tức giận “Tên Cao Chính Nguyên kia cũng thật là quá đáng. Cưới được Lâm cô nương xinh đẹp như thế, không chỉ không gìn giữ nàng như báu vật, còn không cho nàng được vui vẻ, chỉ sợ còn đánh chửi nàng nữa. Huống chi hai người cũng không ngủ cùng một chỗ, thật không biết vì lý do gì, nhất định là Cao Chính Nguyên lạnh nhạt Lâm cô nương.”
“Ngươi xem, Thiếu gia vừa thấy Lâm cô nương chịu khổ, vẻ tươi cười trên mặt giảm đi rất nhiều. Có điều hắn thân phận nhạy cảm như thế, nếu là hướng Cao Chính Nguyên nói thêm vào chỉ sợ trong lòng Cao Chính Nguyên không thoải mái, Lâm cô nương sẽ càng phải chịu khổ hơn. Mà nếu không nói ra, hắn lại bất an. Ta xem hắn buổi tối thường thở ngắn than dài, cuối cùng quyết định phải kết hôn. Bởi vì nếu hắn còn không cưới, người khác sẽ còn nói hắn vẫn yêu Lâm cô nương, cả đời không thành thân.”
“Này nguyên chỉ là một biện pháp tạm thời. Ai nấy đều thấy Thiếu gia kỳ thực vẫn còn yêu Lâm cô nương. Hơn nữa Thiếu gia cũng không muốn làm lỡ dở những cô nương gần gũi với mình, mới cưới một người ở tận Miêu Cương xa xôi như thế. Thế nhưng cái hôm hắn lấy vợ, ngươi không thấy ánh mắt của hắn nhìn Lâm cô nương, lại còn thần tình của Lâm cô nương nhìn hắn, thực sự là chua xót lòng người. Hai ngươi rõ ràng là hữu lệ bất cảm lưu!”
“Cưới tân nương tử này xong, Thiếu gia suốt ngày đều ở trong tân phòng, thực ra là muốn che đậy không cho người ta biết, muốn người ta nói hắn không còn thương Lâm cô nương, mê đắm tiểu nương tử của mình. Như vậy có thể giúp Lâm cô nương sống thoải mái hơn, cũng hy vọng Cao Chính Nguyên đối đãi Lâm cô nương thật tốt, không còn hoài nghi sự trong sạch của họ nữa. Ai! Thiếu gia, thật sự là ủy khuất cho ngươi rồi.”
Đến đoạn thương tâm, hai ngươi không nói thêm gì nữa, chỉ còn vài điều không quan trọng sau đó rời đi.
Mà Cảnh Hồi Tuyết nghe được từ đầu tới cuối, rốt cục biết vì sao cái tên quỷ chân thọt kia cứ muốn lôi kéo hắn tố ái (làm tình), hóa ra bên trong có sự tình như vậy.
Nếu là tân nương bị trượng phu hoan ái quá độ, nghe đến mấy lời này chỉ sợ hiểu được thì đau xót đến phát khóc. Thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết càng nghe càng hài lòng, sau thậm chí còn vỗ đùi cười to, giống như là đã nghĩ ra mưu kế khá dĩ làm cho Hạ Vô Trần đau khổ muốn chết.
Hắn từ hồi tới nhà này chưa bao giờ cười hài lòng đến thế. Kế hoạch của hắn nhất định thành công. Nhất thời trong lòng quá sung sướng, hắn buột miệng nói ra mấy lời thô tục “Ngươi quỷ chân chân thọt tử, bị ta bắt được nhược điểm rồi. Ngươi khiến ta khổ sở thảm hại như vậy, mỗi ngày đều cường áp ta, cũng không thèm quan tâm ta chỉ có thích tiểu cô nương xinh đẹp thôi, lại còn hôn hôn hít hít, khiến ta toàn thân đau nhức như thế. Phong thủy luân lưu chuyển! Ngày mai đến lượt ta khiến ngươi phải khó chịu, hắc hắc hắc…”
Hắn lúc đầu thì lẩm bẩm sau lại thành như reo hò. Vừa nghĩ ngày mai trả thù xong khoái chí thế nào, hắn nhịn không được mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), sau đó đứng dậy phủi bụi trên y phục, sung sướng đi ra khỏi hoa viên.
***
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vô Trần bưng cơm đến cho Cảnh Hồi Tuyết.
Ngay từ đầu Cảnh Hồi Tuyết đã luôn miệng chửi bới không ngừng, sau đó bởi vì bị làm cho khổ sở quá không dám mắng nữa, thế nhưng nhìn thấy Hạ Vô Trần vẫn cứ trợn mắt trừng trừng nhìn, chưa hề cho hắn một ánh nhìn hòa nhã.
Không ngờ hôm nay hắn vừa đưa cơm đến, Cảnh Hồi Tuyết đã tủm tỉm cười đẩy ghế ra cho hắn ngồi, miệng lại thân thiết nói “Ngồi đây, Vô Trần.” (*oạch*)
Hạ Vô Trần ngẩn cả người. Cảnh Hồi Tuyết trước đây vô cùng độc miệng, gọi hắn tử quỷ chân thọt, quỷ chân thọt tử thì vẫn còn là khách khí, còn thì bất quá cũng vứt luôn chữ “tử” mà gọi thẳng quỷ chân thọt.
Gần đây vì sợ bị hắn tác ái quá độ, hắn tức giận gọi thẳng Hạ Vô Trần hoặc “này”, tới nay chưa từng nghe qua hắn gọi mình thân thiết như thế.
“Ai da hôm nay có hồng vũ (mưa màu đỏ) hay sao vậy trời? Sao ngươi lại không gọi ta là quỷ chân thọt?”
Hạ Vô Trần trêu chọc khiến cơn giận của Cảnh Hồi Tuyết lại muốn phát tác. Thế nhưng hắn lập tức nhớ tới kế hoạch trả thù hôm nay, lát nữa thôi sẽ khiến Hạ Vô Trần đến cười cũng cười không nổi. Bởi vậy hắn kiềm chế tâm tình, giả bộ ngây thơ nói “Vô Trần, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta chưa bao giờ gọi ngươi như vậy mà. Ta sao lại có thể gọi ngươi là quỷ chân thọt, không phải toàn gọi ngươi là Vô Trần sao?”
Hắn đoạn nói dối thấu trời xanh mắc ói đến cùng cực, khiến Hạ Vô Trần hầu như muốn phì cười “Vậy hả? Vậy nguyên lai nào là quỷ chân thọt tử, tử quỷ chân thọt đều là ta nghe lầm rồi a, xem ra lỗ tai ta thực sự có vấn đề rồi.”
“Đúng, tai ngươi có vấn đề, là ngươi nghe lầm đó, ta sao đành lòng gọi ngươi như thế được.”
Cảnh Hồi Tuyết nói dối không đỏ mặt, không thở gấp, thực sự làm Hạ Vô Trần không rõ hắn định giở trò gì. Hắn đặt thức ăn lên bàn, Cảnh Hồi Tuyết liền gặm lấy gặm để một cách thản nhiên.
Hắn dáng ăn uống thật xấu xí, nhìn chẳng khác nào tám đời rồi chưa được ăn cơm.
Hạ Vô Trần nhẹ cười, nói “Ăn dễ coi một chút đi, để cho người ta nhìn thấy lại tưởng rằng ta không cho ngươi ăn cơm. Trông ngươi ăn như là quỷ chết đói đầu thai.”
Trước đây mà bị Cảnh Hồi Tuyết nghe được mấy lời này, hắn mà không quẳng đũa, chỉ vào mặt Hạ Vô Trần thóa mạ “Ta ăn trông như thế nào không phải điểu sự của ngươi” mới là lạ. Thế nhưng lúc này Cảnh Hồi Tuyết chỉ liếc hắn một cái rất thờ ơ, trái lại tiếp tục ăn. Điều này khiến Hạ Vô Trần kinh ngạc thấy khó hiểu.
“Ngươi trở nên ngoan như thế từ khi nào?”
Cảnh Hồi tuyết cúi đầu nhỏ giọng nói “Người ta vốn cũng rất ngoan, cho tới giờ cũng không hề hư hỏng, sao lại nói người ta như vậy?”
Nhìn hắn vẻ mặt xấu hổ sợ hãi, Hạ Vô Trần thực sự không hiểu hắn tự dưng sao lại đổi tính như vậy?
Chỉ thấy Cảnh Hồi Tuyết xấu hổ nhỏ nhẹ nói “Vốn ta chỉ thích tiểu cô nương thôi, nhưng ở cùng ngươi lâu, bỗng nhiên nghĩ ngươi cũng tốt. Hơn nữa ta cùng ngươi trên giường làm chuyện yêu đương, nhất là mỗi lần đụng tới ngươi, ta liền không còn khí lực, cho nên ta nghĩ ngươi nhất định chính là người mà Miêu Cương Thần tử chỉ định cho ta. Hắn nói ngươi là người định mệnh của ta, thiên mệnh không thể làm trái. Vậy nên ta nghĩ nên cùng một chỗ với ngươi, dù sao thì ngươi cũng rất thương ta có phải không nào?
Hạ Vô Trần nghe thế mạc danh kỳ diệu, hoàn toàn không hiểu mấy chữ “Miêu Cương Thần tử” cùng “người định mệnh” có ý nghĩa gì.
Mà Cảnh Hồi Tuyết nói xong còn kéo ghế lại gần Hạ Vô Trần, ngồi bên người hắn thấp giọng nói “Từ nay về sau ta là người của ngươi, ngươi phải thật lòng đối xử tốt với ta đó!”
Hạ Vô Trần phi thường thích tính tình nóng nảy cùng cố chấp lúc trước của Cảnh Hồi Tuyết, tự dưng giờ lại biến thành ngoan ngoãn như thế, còn rất thân mật lại gần hắn, khiến mặt hắn không khỏi biến sắc.
Hắn vốn đối Cảnh Hồi Tuyết chỉ là đùa giỡn thôi, trong lòng hắn chỉ nhớ nhung một người, bất quá bởi vì hắn muốn che đậy không cho người khác biết nên mới thân thiết với Cảnh Hồi Tuyết, không ngờ Cảnh Hồi Tuyết lại tưởng thật. Tuy rằng hắn thấy Cảnh Hồi Tuyết rất đáng yêu, nhưng nếu muốn hắn đi thương Cảnh Hồi Tuyết thật lòng thì tuyệt đối không thể.
Có điều lỡ Cảnh Hồi Tuyết thực sự yêu hắn thì tính sao? Hắn sẽ không thèm để ý, bởi vì vốn là hắn dùng ngân lượng mua người về làm lá chắn; trên danh nghĩa tuy là thê tử nhưng trong lòng hắn, Cảnh Hồi Tuyết bất quá chỉ là một kẻ thân phận thấp hèn được hắn dùng tiền mua mà thôi.
Hắn hiện tại bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, bên trong nhất định có chuyện. Nếu không phải hắn thực sự đổi tính thì chắc chắn là cố ý muốn làm khổ mình. Phòng nhân chi tâm bất khả vô (lòng người không thể không đề phòng), Hạ Vô Trần để hắn tùy ý lại gần, liền đó linh cơ khẽ động liền biết phải làm như thế nào để làm rõ thật giả.
Cảnh Hồi Tuyết cùng hắn hoan ái, từ trước đến nay trong lòng hoàn toàn không tự nguyện, trước tiên sẽ chửi bới, sau đó bị hắn ôm vô pháp chống cự biến thành tiếng rên rỉ.
Hắn biết Cảnh Hồi Tuyết rất ghét cùng nam nhân đồng sàng (chung giường), thấy hắn sát bên cạnh mình lập tức đưa tay ôm lấy hắn, thanh âm phóng đãng “A Tuyết, hiếm khi nào ngươi mở lòng như thế, khiến ta tình dục đại phát. Chúng ta nếu đã đồng tâm đồng tình như thế chi bằng…”
Cảnh Hồi Tuyết mở miệng nói dối một chút thì được chứ bảo hắn cùng thân thiết với Hạ Vô Trần, tiếp tục chịu cảm giác tê dại quỷ dị kia thì hắn có chết cũng không chịu.
Chỉ thấy hắn nhảy ra khỏi ghế, xanh mặt phẫn nộ kêu lên “Ngươi cái đồ quỷ chân thọt lại muốn chiếm tiện nghi của ta…”
Hắn vừa mắng một câu Hạ Vô Trần đã biết ngay hắn vừa rồi chỉ là lừa mình, có điều vẫn chưa biết hắn có âm mưu gì.
Hạ Vô Trần cười nói “A Tuyết sao đột nhiên lại cách xa ta như vậy, vừa rồi ngươi còn nói yêu ta, thế này thì ta cũng không tin.”
Cảnh Hồi Tuyết phát hiện mình mắc sai lầm, thế nhưng hắn thực sự không muốn lên giường với Hạ Vô Trần, đành miễn cưỡng cười giải thích “Thắt lưng, chân lẫn mông ta đều đau quá, chờ ta khá hơn một chút có được không?”
“Được rồi!” Tuy biết Cảnh Hồi Tuyết nói đối với hắn có cảm tình chỉ là lừa hắn, nhưng lại không biết mục đích của Cảnh Hồi Tuyết là gì. Hắn biết Cảnh Hồi Tuyết thiếu kiên nhẫn, không được bao lâu nhất định giấu đầu hở đuôi, vì vậy quyết định tĩnh dĩ đãi động (ngồi yên chờ người kia hành động).
Bầu không khí bỗng có chút nặng nề. Cảnh Hồi Tuyết chịu không nổi, tới gần Hạ Vô Trần một chút, có điều vẫn giữ một cự ly nhất định, như là sợ Hạ Vô Trần sẽ đột nhiên muốn ôm lấy hắn kéo lên giường.
Hạ Vô Trần gắp thức ăn thản nhiên ăn. Cảnh Hồi Tuyết biết hắn lúc trước thích nhất là trêu chọc mình, đang đợi hắn mở miệng, không ngờ tới hắn lâu như vậy cũng không nói một câu, chỉ khen “Ân, mấy món này ngon thật.”
Cảnh Hồi Tuyết vốn định chờ hắn chọc ghẹo mình, ai dè hắn chẳng đùa cợt chỉ lo ăn.
Hắn đành mở miệng gọi “Vô Trần?”
Hạ Vô Trần biết hắn muốn nói gì đó, giả bộ như đang hăng hái ăn.
“Chuyện gì vậy nương tử? Ngươi không biết tướng công lúc đang ăn thì nương tử không được nói chuyện sao?”
Cảnh Hồi Tuyết rất muốn cho hắn một nắm đấm. Cái gì mà nương tử? Nghe mình bị gọi như thế toàn thân bỗng dưng ngứa ngáy. Có điều hắn phải nhịn để kế hoạch thực hiện thành công. Hắn thấp giọng nói “Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
“Nói đi.”
“Nhà ngươi lớn như vậy, thế nhưng mỗi ngày đều đem nhốt ta trong phòng, không cho ta ra ngoài gặp người thân của ngươi, ta nghĩ như vậy không hay lắm.”
Hạ Vô Trần cười “Trong nhà ta kỳ thực cũng không có ai. Mẹ ta lúc ta còn nhỏ đã mất rồi. Sư phụ ta cũng đã qua đời, sư mẫu hết mực yêu thương ta năm ngoái cũng đã về cõi tiên. Bà vừa mất, cha ta cũng qua đời. Ta không còn ai thân thích, vậy nên ngươi cũng không cần gặp ai hết.”
Cảnh Hồi Tuyết vội la lên “Lúc ta vừa tới không phải gặp qua tiểu sư muội, lại còn có nhị sư đệ của ngươi hay sao?”
Nghe hắn nhắc, Hạ Vô Trần như bừng tỉnh “Đúng rồi! Bọn họ chính là thân nhân của ta. Tiểu sư muội với ta là bạn thanh mai trúc mã, nhị sư đệ với ta vốn cũng có cảm tình. Mấy năm gần đây hắn cưới tiểu sư muội giữa chúng ta mới có chút bất hòa.”
Cảnh Hồi Tuyết vội vã gật đầu “Đúng, ngươi không giới thiệu ta với tiểu sư muội của ngươi sao?”
Hạ Vô Trần thấy hắn nóng lòng muốn gặp tiểu sư muội như thế nhất định là muốn giở trò lừa bịp gì đó, thế nhưng không hề lo sợ gật đầu.
“Cũng được a, tiểu sư muội và nhị sư đệ vẫn còn đang ở đây, mọi người biết nhau một chút cũng tốt. Chỉ là bên ngoài đồn đại ta với sư muội có quan hệ ám muội, vậy nên ta cố gắng không một mình tới gặp nàng. Nếu là ngươi đi tìm phu thê bọn họ nhất định là không có vấn đề gì.”
“Vậy giờ chúng ta nhanh nhanh đi tìm họ.”
Thấy hắn muốn gặp bọn họ như vậy, đôi mày Hạ Vô Trần hơi nhướng lên. Mặc dù không biết trong lòng Cảnh Hồi Tuyết đang suy nghĩ cái gì thế nhưng Hạ Vô Trần lường trước lát nữa nhất định sẽ có một màn trình diễn thú vị. Vậy nên hắn đầy hứng thú cười nói “Tốt, chúng ta đi thôi!”
Cảnh Hồi Tuyết cơm cũng không ăn vội vàng đi ra cửa. Hạ Vô Trần không kéo hắn, hắn tự mình bám vào ống tay áo Hạ Vô Trần. Hạ Vô Trần biết với cá tính của hắn tuyệt đối không tự nguyện làm chuyện như thế này. Hơn nữa hắn cũng không ăn cho xong cơm, đây thực là thiên hạ nhất đại kỳ sự (chuyện kỳ lạ nhất trong thiên hạ), thực không hiểu hắn muốn giở trò gì.
Hạ Vô Trần lập tức phân phó hạ nhân “Đi thỉnh Cao công tử và Cao phu nhân đến Bách hoa đình, nói là ta muốn cùng bọn họ thưởng hoa. Sau đó mang vào đình rượu cùng tiểu thái. Chúng ta sẽ tới ngay bây giờ.”
Hạ nhân nghe xong lập tức lui xuống chuẩn bị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT