(Quỹ là một loại lễ khí quan trọng đứng hàng thứ hai sau đỉnh thời Đông Chu, hình dạng tương đương với đỉnh.)

"Thành, Thành lão hổ?!" Nhìn Thành Nhạc và Huyền Vũ mang theo thi rối đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lăng Mộ giật mình há hốc mồm, nói chuyện cũng không lưu loát: "Anh, các anh tại sao lại ở đây?"

"Thế nào, Thanh Long có thể ở đây, tôi lại không thể?" Nở nụ cười có chút tự giễu, Thành Nhạc vài bước đi tới trước mặt Lăng Mộ, đưa tay nâng cằm hắn lên, buộc khuôn mặt nhỏ nhắn nọ nhìn mình, sau đó cúi xuống bên đôi môi mỏng khẽ nhếch kia cắn một cái, thấp giọng nói: "Còn thế này là thế nào đây, mỗi lần nhìn thấy tôi đều sợ thành như vậy, tôi còn có thể ăn cậu sao?"

"Aiz, đừng làm rộn đừng làm rộn, nhiều người ở đây đó!" Sắc mặt ửng đỏ tránh né vuốt hổ, Lăng Mộ dùng đèn pin tùy tiện gõ hai cái trên tay Thành Nhạc, muốn để gã buông mình ra, nhưng trong lúc vô tình lại chiếu đến mặt đối phương, vội vàng cuống quít kêu to: "Oa má ơi, lão hổ, mặt của anh cũng biến thành như vậy rồi!"

Một tiếng gào to này của hắn, ánh mắt mọi người đều lập tức tập trung tới mặt Thành Nhạc.

Bị một đám người nhìn chằm chằm cảm giác khá khó chịu, Thành Nhạc không nhịn được phất phất tay, chỉa chỉa Vương Tử Khiêm nói: "Tôi đây coi như khá hơn, Thanh Long kia mới gọi là nghiêm trọng, các người thay vì nhìn tôi chằm chằm như vậy, không bằng nhìn cậu ta đi."

Được Thành Nhạc nhắc nhở, Giản Vô Tranh mới phản ứng lại, lôi văn trên mặt Khiêm Tử, so với hoa văn tựa đám mây trên mặt lão hổ phức tạp hơn.

"Thành Nhạc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh vừa mới nói, hoa văn này lan tràn tới lòng bàn tay, các anh sẽ chết?" Mắt nhìn lôi văn màu đen cơ hồ trải rộng toàn thân của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh quay đầu, lo lắng hỏi.

"Đúng vậy." Gật đầu, Thành Nhạc kiên nhẫn giải thích: "Các cậu đã theo tới đây rồi, vậy không còn gì không thể nói cho các cậu biết nữa, loại hoa văn này kỳ thật là một loại chú ấn, chỉ cần chúng tôi cách chú ấn càng gần, chú ấn lan tràn càng mau, đợi đến khi hoa văn kéo dài tới lòng bàn tay, chúng tôi sẽ bị chú thuật cắn nuốt mà chết."

"Lời nguyền này là của một người nghiên cứu chuyên dùng đối phó tứ thú, cho nên cũng gọi là lời nguyền tứ tuẫn." Tiếp lời Thành Nhạc, Huyền Vũ mang theo nữ thi áo đỏ đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Vậy, trên người tôi đây không có chú ấn này, có phải chứng tỏ tôi sẽ không chết?" Khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, Lăng Mộ Dương miễn cưỡng kéo lên một mạt cười, ôm tâm lý may mắn nhỏ giọng hỏi.

"Chỉ hy vọng là thế." Thở dài một hơi, Thành Nhạc ôm Lăng Mộ vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Tình huống của cậu quá đặc thù...... Nếu cuối cùng chỉ còn cậu có thể sống sót, cứ đi theo Nhị gia về Bắc Kinh, Giản gia khẳng định sẽ đối xử tốt với cậu."

Nói xong, Thành Nhạc quay đầu yên lặng nhìn Giản Tam Sinh, phảng phất như đang đợi đối phương đưa ra một đáp án khẳng định làm gã an tâm vậy.

"Trước hết đừng nói chuyện bi thương như vậy." Khoát tay áo, Giản Tam Sinh từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, cau mày vừa suy tư vừa nói: "Mấy người các cậu mà chết, chúng tôi cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài...... Bất quá Nhị gia tôi có thể cam đoan, chỉ cần tôi có thể mang theo mấy đứa Vô Tranh an toàn trở về Bắc Kinh, khẳng định sẽ vì nhóc Lăng sắp xếp một nghề nghiệp ổn thỏa, đến lúc đó chỗ tốt tự nhiên không thể thiếu cậu ấy, điểm đó cậu có thể an tâm."

"Ừ." Thấp giọng đáp một tiếng, Thành Nhạc tựa đầu trên vai gầy yếu của Lăng Mộ, ở nơi những người khác không nhìn thấy được, trong con ngươi thâm trầm lộ ra một tia không cam lòng và cô đơn.

Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi......Hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của Thành Nhạc, Lăng Mộ chỉ cúi đầu, nhìn cánh tay đang ôm lấy mình kia, dưới đáy lòng mạnh mẽ an ủi mình.

Mà bên kia Giản Vô Tranh sau khi nghe Thành Nhạc nói xong, sắc mặt tái nhợt lẳng lặng đối diện với Vương Tử Khiêm, hai người tựa hồ thấy được trong mắt đối phương một biến hóa bất an không lộ ra, lại tựa hồ cũng đang âm thầm tự hạ quyết tâm nào đó.

Hồi lâu, Vương Tử Khiêm mặt không chút thay đổi cầm tay người yêu, Giản Vô Tranh cũng ăn ý gật đầu, hai người tâm linh tương thông, cho đối phương sự động viên lớn nhất.

Dù sao, con đường sau này, là hai người bọn họ cùng đi.

Qua được hay không, vậy chỉ có thể xem ông trời có mắt hay không.

"Thành Nhạc." Hít sâu một hơi, Giản Vô Tranh ổn định tinh thần, tỉnh táo hỏi: "Ấn theo lời anh vừa nói, phải kịp trước khi chú ấn hoàn toàn lan tràn giải trừ lời nguyền này, các anh mới không chết?"

"Ừ. Ngẩng đầu, Thành Nhạc nhẹ buông Lăng Mộ Dương ra, hâm mộ nhìn tay Giản Vô Tranh và Vương Tử Khiêm đan vào nhau, nói: "Chỉ cần trước khi chú ấn lan tới lòng bàn tay, tìm được chú nhãn của thi chú rồi phá đi, mấy người chúng tôi sẽ vô sự, bất quá......"

"Người đó sẽ không để cho chúng ta phá chú nhãn đơn giản như vậy, không chừng chúng ta ngay cả nơi đặt chú nhãn còn chưa đến được......" Vuốt ve hai gò vốn trắng nõn xinh đẹp của mình, trong giọng nói nhàn nhạt của Huyền Vũ để lộ ra một loại đau thương rõ ràng.

"Sẽ không đâu." Cùng tay Vương Tử Khiêm đan vào nhau thật chặt, Giản Vô Tranh cắn răng, kiên định nói: "Thứ đồ chơi mấy ngàn năm trước, không có khả năng đến giờ còn phá giải không được, chỉ cần nhanh lên một chút tìm được chú nhãn kia là xong."

"Vô Tranh nói rất phải, chỉ cần tìm được Chú Nhãn, dựa vào sức lực của mấy người chúng ta, nhất định có thể giải trừ lời nguyền." Đồng ý liếc mắt nhìn em trai nhà mình, Giản Tam Sinh đưa tay ý bảo mọi người sửa sang lại trang bị cho tốt, nắm chắc thời gian chạy đi, sau đó quay đầu hỏi Huyền Vũ: "Nói vậy, cô nương chính là vị Huyền Vũ đại danh đỉnh đỉnh kia sao?"

"Là tôi." Lẳng lặng nhìn Giản Tam Sinh, đôi môi anh đào hồng nhạt của Huyền Vũ cong lên một mạt cười mỉm: "Giản Tam Sinh, chúng ta từng chào hỏi qua rồi."

"Có thể ở loại địa phương này nhìn thấy tổ sư của Cản thi tượng, cũng xem như không uổng công chuyến này." Cười gật đầu, Giản Tam Sinh vừa đi theo mọi người tiến về phía trước, vừa tiếp tục nói: "Bất quá, có chuyện tôi muốn hỏi cô rõ ràng, trước khi cô ra khơi, có từng gửi một bức thư chuyển phát nhanh tới Bắc Kinh không?"

"Chuyển phát nhanh?" Nghe một từ ngữ tương đối xa lạ như thế, Huyền Vũ lập tức lắc đầu, cực kỳ khẳng định hồi đáp: "Tôi chưa từng gửi chuyển phát nhanh, tôi từ trước đến giờ đều cùng một chỗ với hai người họ."

"A? Nhưng mà chúng tôi trước khi tới đây, từng nhận được một phong thư chuyển phát nhanh ký tên Lạc Diệp Tử, bên trong có một bức ảnh, phía trên chỉ rõ ba người đang ở đây." Giản Tam Sinh vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Huyền Vũ, không buông tha chút khác thường nào trong mắt đối phương.

"Lạc Diệp Tử?" Nghe được tên mình, sắc mặt Huyền Vũ khẽ biến, không thể tin thấp giọng nói: "Không có khả năng...... Sao lại có người biết được tên tôi......"

"Dẹp đi, việc này có gì mà không có khả năng." Đi ở đằng trước Hoắc Tam Nhi nghe đối thoại của hai người, bĩu môi nói: "Thời buổi này rồi, biết cô sống ở đâu, đem hộ khẩu tra một lượt, chẳng phải cái gì cũng rõ ràng, sao, cô đừng nói là cô không có chứng minh thư bản hộ khẩu giấy tờ nhà đất nha."

"Nếu thật sự có người vận dụng quan hệ cố ý muốn tra ra tư liệu hồ sơ của tôi, vậy cũng không còn cách nào...... " Chấp nhận lời hoắc Tam Nhi, Huyền Vũ cúi đầu suy tư một lát, sau đó kỳ quái nói: "Nhưng khi tôi cùng tất cả ông chủ liên lạc, cũng chưa hề dùng tên thật và giấy chứng minh, cũng không tiết lộ nơi ở cho bất luận kẻ nào, làm sao dưới tình huống không hay biết gì bị người ta theo dõi chứ......."

"Có lẽ có người chú ý cô đã lâu." Nhìn ra Huyền Vũ thật sự không biết chuyện phong thư chuyển phát nhanh nọ, Giản Tam Sinh cũng không làm khó cô ta nữa: "Cho dù cô bình thường có cẩn thận mấy, cũng khó tránh khỏi không lộ ra dấu vết, cũng không biết kẻ mượn danh nghĩa của cô chỉ đường cho chúng tôi, rốt cuộc xuất phát từ loại mục đích gì."

"Mặc kệ hắn có mục đích gì, tôi đều phải cám ơn hắn...... " Đi bên cạnh Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh vừa xem xét tình hình bốn phía, vừa thấp giọng nói: "Hiện giờ chúng ta cũng không rãnh đi quản nhiều như vậy nữa, tìm được chú nhãn giải trừ lời nguyền của tứ thú trước rồi nói sau."

Nghe vậy, mọi người đều lặng lẽ gật đầu, sau đó nắm chặt đèn pin không ngấm nước trong tay, tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước.

Giữa mộ đạo hôn ám, vài chùm sáng không rõ ràng lắm bắn quét khắp nơi, mọi người đều mang tâm sự riêng, ai cũng không có tâm tình đùa cợt nữa, chỉ lo bước nhanh đi về phía trước, hy vọng có thể sớm một chút tìm được cái gọi là chú nhãn kia.

Mộ đạo không dài lắm, mọi người không mất bao nhiêu sức lực, đã đến được gian thạch thất phía cuối, nhưng phát hiện trong gian thạch thất này, ngoại trừ một quỹ đồng thật lớn ra, không còn thấy đồ vật gì nữa.

"Chẳng lẽ chúng ta đi sai rồi?" Rút dao găm ra, Hoắc Tam Nhi nghi hoặc nói thầm hai câu, dẫn đầu đi tới trước quỹ đồng nọ, cẩn thận dùng đèn pin chiếu vào trong quỹ: "Móa, bên trong này còn có rượu đó!"

"Rượu? Làm sao có thể." Giản Tam Sinh nghe vậy cũng đi tới bên cạnh, cao thấp đánh giá quỹ đồng vài lần, sau đó nói: "Quỹ đồng này là dụng cụ cổ đại dùng để đựng thức ăn như thóc hoặc lúa, theo ta biết, lớn nhất bất quá cũng khoảng 8kg, hơn nữa đa số dùng để cúng tế, sao ở đây lại lớn như vậy, thật con mẹ nó hiếm thấy."

"Đây không phải là rượu thì là cái gì?" Lại liếc mắt nhìn vào trong quỹ đồng, Hoắc Tam Nhi đưa tay muốn dùng dao găm khuấy bên trong vài cái.

"Đừng nhúc nhích." Vương Tử Khiêm mặt không chút thay đổi ngăn cản động tác của Hoắc Tam Nhi, thấp giọng nói: "Bên trong là thịt người."

"Thịt người?!" Hú lên quái dị, Hoắc Tam Nhi nhanh chóng thu hồi cánh tay, phẫn nộ phun một ngụm: "Thực mẹ nó buồn nôn, thả vào trong thứ để ăn cơm thịt người, cái này gọi là cái gì? Canh thịt người?"

"Ai biết, không chừng cũng là một loại cúng tế, nếu không thì chính là nhắc nhở những kẻ trộm mộ như chúng ta, vào nơi này sẽ trở thành tương thịt người giống chúng nó." Giản Vô Tranh chỉ liếc mắt nhìn đã cảm thấy buồn nôn, lập tức quay mặt qua chỗ khác ép buộc mình quên đi những gì vừa chứng kiến.

Vương Tử Khiêm nhìn Giản Vô Tranh xanh mặt, lại quay đầu nhìn quỹ đồng đầu voi chân thú vững vàng đứng giữa thạch thất, tiếp đó vươn tay đè lại miệng quỹ, cánh tay gầy gò hơi dùng sức, chợt nghe dưới đất bỗng nhiên truyền đến một tràn tiếng ầm vang, quỹ đồng cực lớn chạm trổ ngắn gọn nhưng vô cùng nặng nề kia, cư nhiên ở trước mắt mọi người giống như vật thể sống, chậm rãi xoay tròn sang bên kia.

"Quả nhiên là một cơ quan." Giản Tam Sinh nheo mắt lại nhìn dưới chân từ từ lộ ra ám đạo, ngửi ngửi hơi ẩm truyền đến trong không khí, trầm ngâm hai giây nói: "Cũng không phải tay mơ, mặt dưới này khả năng có nước, lấy hàng bật sáng hơn chút, đi tiếp xuống cẩn thận ứng phó."

Dứt lời, Giản Tam Sinh vung tay lên, mọi người liền dựa theo trình tự, lần lượt chui vào trong ám đạo âm lãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play