"Không đúng không đúng, việc này có điểm gì là lạ." Giản Tam Sinh đau đầu ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy từ khi Lăng Mộ bắt đầu chạy tới gọi bọn họ, việc này đã lộ ra chút cổ quái. Chậm rãi hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra vừa rồi, động tác ngữ khí dáng vẻ của người nọ, bề ngoài cũng không có gì sai, rồi lại tựa như căn bản có chỗ nào đó không khớp lắm.

"Nhị ca, chúng ta đi tìm Bắc Ca bọn họ trước, nói không chừng bọn họ đang đùa bỡn với chúng ta đấy." Giản Vô Tranh cố gắng tỉnh táo lên tiếng trấn an, nhưng cũng biết dưới tình huống như vậy, ba người kia tuyệt đối sẽ không não tàn mà dùng loại chuyện này chọc bọn họ.

Không chờ Giản Tam Sinh gật đầu, rèm của lều bạt lại bị nhấc lên, ba người đi vào khiến đám người Giản Vô Tranh nhất thời trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Lăng Mộ Dương vừa rồi còn dẫn bọn họ vào lều bạt này sau đó kỳ quái biến mất, giờ phút này đang đứng bên cạnh Bắc Ca, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.

"Nhị gia các vị buổi tối không ngủ được hay sao mà chạy vào đây để làm chi?" Lăng Mộ Dương chỉ vào bọn họ, kỳ quái hỏi, vẻ mặt và ngữ khí nọ phảng phất như hắn vừa rồi chưa từng gặp bọn họ, hoặc nói hắn hoàn toàn không biết vừa rồi mình đã làm gì.

Hoắc Tam Nhi nóng nảy, xông lên đè lại Lăng Mộ Dương, miệng tức giận nói: "Thằng oắt này, còn dám hỏi chúng ta, không phải ngươi túm chúng ta tới đây sao, vậy mà thoắt cái đã bắt đầu giả ngu giả ngốc?!"

Đối với lời của Hoắc Tam Nhi, không chỉ Lăng Mộ Dương, mà ngay cả Bắc Ca và Quách đầu to cũng cảm thấy chẳng hiểu ra sao. Bắc Ca đẩy hai tay Hoắc Tam Nhi ra, nói: "Tam Nhi cậu lảm nhảm cái quái gì thế, Lăng Mộ vẫn luôn đi cùng bọn tôi mà, ba đứa tôi vừa rồi tán dóc, ai ngờ nghe được bên này có động tĩnh, còn tưởng có ma quỷ lộng hành, chạy sang đây nhìn xem, ai ngờ là mấy người các cậu."

Hoắc Tam Nhi tỏ vẻ không tin nhìn về phía Quách đầu to, hy vọng đối phương có thể cho ra câu trả lời không cùng dạng, lại không ngờ rằng hắn cũng kỳ quái nhìn mình, gật đầu chứng thật lời Bắc Ca nói là đúng.

Nhìn thấy sắc mặt của đám người Giản Tam Sinh không tốt lắm, Lăng Mộ Dương biết thật sự xảy ra chuyện rồi, liền vỗ vai Hoắc Tam Nhi, nhìn Nhị gia nói: "Tới cùng đã xảy ra chuyện gì, sao tôi cảm thấy bốn người các anh thần thần bí bí vậy."

Giản Vô Tranh nhìn hắn một cái, đem sự tình vừa rồi kể lại đầy đủ một lần, Lăng Mộ Dương sau khi nghe xong suy tư một hồi, sau đó như chợt bừng tỉnh, hất rèm xông ra ngoài. Mọi người thấy tình cảnh này, cũng vội vàng theo phía sau.

Lăng Mộ Dương vọt tới lều bạt hắn cùng Bắc Ca Quách đầu to ở, vừa vén rèm nhìn, quả nhiên balô của mình đã bị mở tung. Hắn bước tới, ngồi xổm xuống lục lọi vài cái, cuối cùng như mất hồn tê liệt ngồi bệt xuống đất.

"Lăng Mộ, cậu đây là......" Giản Tam Sinh nhìn hắn như bị đả kích gì đó, vội lên tiếng hỏi.

Lăng Mộ Dương quay đầu bấc đắc dĩ thở dài, cả người đều ỉu xìu: "Nhị gia, mặc kệ thứ các anh nhìn thấy vừa rồi là người hay quỷ, tóm lại nguyên nhân gã làm như thế rất đơn giản, chính là để trộm đồ."

"Trộm đồ?" Giản Vô Tranh nghi hoặc khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Gã đã trộm gì?"

Lăng Mộ Dương nhìn Giản Vô Tranh, rõ ràng từng chữ nói: "La bàn của tôi."

Giản Tam Sinh nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Trộm la bàn của cậu, là không muốn cho chúng ta tìm được mộ kia?"

"Đúng vậy." Lăng Mộ Dương hơi vuốt cằm, giải thích: "Hơn nữa thời gian tôi ở chung với đám các anh ngắn nhất, phỏng chừng gã giả thành bộ dáng của tôi, chính là để mê hoặc các anh, đem hết thảy đùn đẩy cho tôi, phá vỡ sự tin tưởng giữa chúng ta, để chúng ta càng khó tìm ra nơi ấy."

"Vậy bây giờ đã mất la bàn, ngày mai chúng ta đi như thế nào trong đầu cậu đã cân nhắc chưa?" Giản Tam Sinh lại tựa như không hề quan tâm đến phương diện âm mưu dương mưu này, chỉ nhíu mày hỏi lộ trình còn lại.

Giản Vô Tranh cũng nhìn về phía Lăng Mộ Dương, anh biết Nhị ca sở dĩ không hoài nghi Lăng Mộ Dương là vì quá tin tưởng hai thủ hạ Bắc Ca và Quách đầu to này, nếu vừa rồi Lăng Mộ kia là giả, vậy đây nhất định là thật, đương nhiên còn có một loại khả năng, đó chính là ba người Bắc Ca đang ở trước mặt bọn họ đều là giả, nếu không căn bản không cách nào giải thích được Lăng Mộ Dương sống sờ sờ trước đó bọn họ đã nhìn thấy kia rốt cuộc là thứ gì.

Hiểu được Giản Tam Sinh không hề hoài nghi mình, Lăng Mộ Dương không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nói thật đi đến loại địa phương chim không thèm đẻ trứng như Kekexili này, hắn thật sự sợ xảy ra chút vấn đề gì đó khiến Nhị gia đem mình quẳng lại. Hơn nữa chính mình cao thủ trộm cắp một đời, hôm nay lại bị người ta trộm, cái này phải nói là hắn đã hoàn toàn hiểu được cảm thụ của những người bị mình trộm ngày trước rồi.

Lau mồ hôi lạnh, Lăng Mộ Dương vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nhớ đường phân hướng thì không thành vấn đề, chỉ có điều mất la bàn phải phiền phức hơn chút mà thôi, phỏng chừng người ta cũng không hiểu rõ hoàn toàn năng lực của tôi, mất la bàn Lăng Mộ Dương tôi vẫn là Lăng Mộ Dương, thứ bọn chúng muốn trộm kỳ thật đều ở trong đầu tôi.

Thấy Lăng Mộ lấy tay chỉa chỉa đầu mình, bộ dáng hoàn toàn không nói chơi, Giản Tam Sinh cũng yên tâm gật đầu, sau đó gọi mọi người nói: "Vậy đừng ở chỗ này thêm nữa, dọn dẹp một chút rồi cùng đến lều bạt của ta cả đi, chen chúc một chút thì chen chúc một chút, hiện tại tình huống này e rằng không cho phép chúng ta tách ra hành động nữa."

Những người khác cũng đều hiểu được ý của Nhị gia, ngồi xổm xuống hỗ trợ thu dọn. Bọn họ hiện tại rõ ràng đã bị người ta theo dõi, một người hoặc một đám người, chẳng những biết mục đích của bọn họ mà còn cực kỳ hiểu rõ quan hệ nội bộ của bọn họ, đây là hoàn cảnh hỏng bét nhất.

Tâm sự nặng nề trở về trong lều bạt, Giản Vô Tranh đang chuẩn bị phân chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, liền phát hiện Khiêm Tử ở bên cạnh balô tìm kiếm gì đó, lúc này mới nhớ tới y đi vào trước mình, vì vậy vội vàng bước qua thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

Trong con ngươi đen thẳm như bầu trời đêm của Vương Tử Khiêm lóe lên cuồng nộ và dữ tợn, thanh âm vẫn lạnh băng như trước: "Gã mang Thắng Tà đi rồi."

Mọi người vào sau vừa nghe lời này, tất cả đều sửng sốt kinh hãi, mà ngay cả Lăng Mộ Dương bị trộm vạn phần thê thảm cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không khỏi mở miệng hỏi: "Gã trộm la bàn của tôi còn có thể giải thích, trộm kiếm của anh để làm gì?"

"Mẹ kiếp, còn vì cái gì nữa, cho dù gã không dùng được, vật kia bán cho người nước ngoài cũng có thể kiếm không ít tiền đâu!!" Hoắc Tam Nhi vừa nghe cổ kiếm của anh Khiêm cũng bị trộm rồi, thoáng cái đỏ mắt, bản tính xem tiền như mạng tức khắc lộ rõ ra.

Giản Tam Sinh cũng hiểu được bọn họ tối nay thật sự rắc rối to rồi, giá trị của thanh kiếm này tuyệt đối trên hẳn chiếc Land Rover kia, vừa định mở miệng mắng vài câu, lại nghe bên ngoài đột ngột truyền đến một tràn tiếng gầm gừ hung mãnh, thanh âm vô cùng quen tai, cảm giác hình như không lâu trước đó đã từng nghe qua.

Không đợi mọi người phản ứng, Vương Tử Khiêm dẫn đầu xông ra ngoài. Đợi đến khi những người khác bật đèn pin mắt sói tìm tới, lại nhìn thấy y đang ngồi xổm bên cạnh một con Ngao màu đen cực lớn, tay phải dài nhỏ mạnh mẽ đang vuốt ve qua lại trên lưng con Ngao kia.

Giản Vô tranh bước sang, kinh ngạc nói: "Khiêm Tử, đây là con Ngao Tạng lúc trước sao? Tại sao nó ở chỗ này?"

Vương Tử Khiêm quay đầu nhìn cậu, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết, sau đó vỗ nhẹ Ngao Tạng một chút, đứng dậy nói: "Các anh chờ ở đây." Rồi không hề quay đầu lại đi theo Ngao tạng hướng nơi xa xa chạy đi.

Nhìn một người một Ngao dần dần biến mất trong bóng đêm, Giản Tam Sinh đi qua đưa tay vỗ trên vai Tam đệ nhà mình, thở dài nói: "Để cho nó đi đi, không chừng có thể bắt được tên trộm kia về, bằng không đánh mất thanh kiếm kia rồi, tối nay phỏng chừng ngủ không được nữa đâu."

Không mở miệng trả lời, Giản Vô Tranh ngầm thừa nhận lời Nhị ca nói, cậu cũng hiểu được Khiêm Tử đối với đồ vật của mình có bao nhiêu cố chấp, lần này bị người đánh cắp, tên kia ngoài mặt mặc dù không có gì, nhưng trong lòng tuyệt đối đang ầm ĩ dời sông lấp biển. Bỗng dưng có chút hy vọng tên trộm nọ đừng bị Khiêm Tử bắt được, bằng không sợ rằng sẽ trực tiếp đánh chết mất.

Mọi người chui vào lều, đợi khoảng nửa giờ, Vương Tử Khiêm cùng con Ngao Tạng lông đen kia rốt cuộc một thân đầy tuyết chạy trở về.

Giản Vô Tranh bước qua vừa giúp Vương Tử Khiêm phủi tuyết trên người vừa nhíu mày hỏi: "Chưa bắt được?"

Cùng về với Vương Tử Khiêm Ngao tạng sau khi bước vào trong lều bạt liền bắt đầu giũ tung tuyết trên người, cặn tuyết vẫy thẳng vào mặt đám người Hoắc Tam Nhi, mọi người rất muốn tới cho con chó lớn này mấy đá, nhưng ngại chiến tích chói lọi của nó từng một mình giết chết một con gấu ngựa mà nén giận không dám nói gì, đành phải một mặt nghe Vương Tử Khiêm kể chuyện một mặt hung hăng trừng con chó dữ này.

"Để cho gã chạy rồi." Vương Tử Khiêm chẳng chút để ý đến quần bị Ngao Tạng làm dính tuyết vào, chỉ giơ mu bàn tay chà chà gương mặt vẫn còn chút ẩm lạnh, nhàn nhạt nói: "Không chỉ một người, đi về phía tây của hồ nước."

Giản Tam Sinh đang hút thuốc, nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, khoát tay ý bảo bọn họ mau ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó hỏi: "Bọn chúng có súng sao?" Nhìn thấy Vương Tử Khiêm gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Lái xe hử?"

"...... Không có." Vương Tử Khiêm hồi tưởng một chút, thấp giọng đáp.

"Vậy sao không bắt về?" Giản Tam Sinh kinh ngạc không thôi.

"Có người giúp bọn chúng." Vương Tử Khiêm nói, từ từ nhìn về hướng Giản Tam Sinh, trong hai con ngươi đen nhánh nọ giờ phút này lan tràn màu đỏ tươi khôn cùng.

Mà người cũng bị trộm tối nay, Lăng Mộ Dương vẫn trầm mặc giờ phút này lại nói xen vào: "Là Bạch Hổ."

"Nói thế là sao?" Trong nháy mắt mày Giản Tam Sinh cau chặt, âm thầm suy tư về mối quan hệ trong đó: "Một người không biết tên đã trộm đồ của chúng ta, sau đó Bạch Hổ giúp bọn chúng thoát khỏi Khiêm Tử? Vậy Bạch Hổ theo bọn chúng vì quan hệ gì, tại sao giúp chúng?"

"Tôi chỉ biết người cản Thanh Long có thể là Bạch Hổ, những thứ khác....... " Lăng Mộ Dương tựa hồ cũng rất đau đầu, khúc mắc trong đó hắn làm thế nào cũng nhìn không ra, chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng. Nếu chỉ có la bàn của hắn bị trộm, vậy còn có thể nói là Bạch Hổ vẫn để bụng không bỏ qua chuyện bị hắn trộm trước đó, mà hiện tại Thắng Tà của Vương Tử Khiêm cũng bị mang đi, vậy chứng tỏ chuyện ở phương diện này hoàn toàn không đơn giản như vậy.

Thở dài, Giản Tam Sinh cảm thấy thật sự đã căng thẳng đủ rồi, liền phất tay nói: "Xem ra đêm nay có thảo luận cũng không ra được kết quả gì nữa, ngủ trước thôi, dưỡng sức để ngày mai lên đường cho tốt, bây giờ đồ đạc đều đã bị người ta trộm rồi, nếu còn để cho bọn chúng vượt trước vào địa cung, cái mặt già của Nhị gia ta đây xem như hoàn toàn vứt lại Kekexili này rồi."

Mọi người nghe nói thế, đều ngoan ngoãn nằm vào trong túi ngủ, kéo qua thảm lông thật dày đắp lên, nhưng đều là sắc mặt nghẹn khuất, bị người ta bắt nạt đến mức này, vô luận là ai trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, huống chi là đám xuyên sơn quỷ mỗi ngày hung hăng lật mộ như bọn họ?

Con Ngao Tạng nọ phảng phất như cũng cảm nhận được tâm tình của mọi người trong lều bạt, không phát ra tiếng động ồn ào nào nữa, trái lại ngoan ngoãn nằm vắt ngang cửa lều, dùng thân hình cường tráng nọ thay đoàn người gác đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Giản Vô Tranh mở mắt ra phát hiện ngoại trừ vị trí của Lăng Mộ Dương trống không, những người khác vẫn còn đang ngủ say. Lặng lẽ ngồi dậy, cố gắng không đánh thức Vương Tử Khiêm bên cạnh, cậu mặc áo khoác vào, chậm rãi ra khỏi lều.

Qua một đêm, trận tuyết lớn nọ đã lặng lẽ giảm đi rất nhiều, bên trong nội địa của Kekexili hoàn toàn bị một màu trắng miên mang bao phủ.

Trên cánh đồng rộng lớn không một dấu tích thánh khiết tựa như hài nhi mới sinh, trên bầu trời xám trắng thỉnh thoảng bay qua vài con ưng trọc, làm cho thế giới phẳng lặng này tăng thêm một chút sức sống.

Ngoài lều bạt, Lăng Mộ Dương đang ngồi xổm trên mặt đất dùng một cây gậy gỗ xiên cá vẽ cái gì đó, bên cạnh hắn là con Ngao Tạng màu đen nọ. Ngao Tạng ngồi xổm trong tuyết, nghiêng đầu nhìn nhất cử nhất động của hắn, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng thú vị.

"Anh đang vẽ cái gì." Giản Vô Tranh đi qua, nhìn thấy trên mặt đất là một trận đồ hình tròn, những ký hiệu xiêu vẹo phía trên cậu hoàn toàn xem không hiểu.

"Cái này gọi là Vẽ.Tinh.Trận." Khóe miệng Lăng Mộ Dương kéo ra một mạt cười lưu manh, trên tay một khắc cũng không ngừng tiếp tục vẽ: "Cậu nghĩ xem, sao trời cũng có thể bị tôi vẽ ra rồi, vậy còn có gì mà tôi không biết nữa."

"Đồ ba hoa." Giản Vô Tranh cười cười, cũng ngồi xổm xuống nhìn kỹ trận đồ này, phát hiện phía trên có một vài ký hiệu đại biểu cho âm dương trong bát quái.

"Hắc hắc, ba hoa hay không đến lúc đó sẽ biết, bọn chúng không phải trộm la bàn của tôi rồi thì sẽ đến sớm hơn chúng ta được đâu, tôi phải để cho chúng biết Chu Tước trong tứ thú cũng không phải dễ chọc." Tựa hồ là nghĩ tới chuyện tối hôm qua thật sự quá mất mặt, Lăng Mộ Dương quyết chí muốn đem thế cục này xoay chuyển một ván: "Bắc đẩu ti hầu thiệt, đông phương lĩnh tấn thân. Trì hành lưu tảo giám, thính lữ thượng tinh thần. Độc bộ tài siêu cổ, dư ba đức chiếu lân. Thiên lang phá, cửu châu một, tham lang hiện, tứ hải tiển, thất sát xuất, lục, hợp -- ương!"

(Tiêu: Dịch câu trên của Lăng Mộ là "Bắc đẩu điều khiển ngôn luận, đông phương dẫn dắt quan chức. Cầm cân để giám định, phán đoán theo hoàng đạo. Tài năng vượt trội người xưa, dư âm phẩm đức chiếu rọi. Thiên lang phá, cửu châu mất, tham lang hiện, bốn biển tốt lành, thất sát xuất, sáu, hợp -- họa!" Để hán việt cho hay:D Nhưng thỉnh Lăng Mộ ca sau này hãy nói tiếng người nhiều hơn dùm ta >___<)

Theo một chữ cuối cùng niệm ra trong miệng, Lăng Mộ Dương đem gậy gỗ nọ hung hăng cắm vào góc bên trái trận đồ, sau đó phủi phủi tay vẻ mặt đắc ý: "Tinh tượng phong thủy này, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai so được với tôi đâu, muốn đấu với tôi hả, hừ hừ."

Giản Vô Tranh không nhịn được nữa trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Sao, đại rỏm ngài lại tính ra cái gì rồi? Hay là muốn dựa vào âm dương phong thủy gì đó chỉnh chết đám người kia?"

"Làm sao được." Lăng Mộ Dương khó xử gãi đầu, cười bỉ ổi nói: "Trăm lần không dùng được là thư sinh mà, tôi thân thể nhỏ bé thế này, có thể bảo vệ tính mạng không bị người ta chỉnh chết là may rồi."

"Vậy cậu là muốn làm gì?" Không nhanh không chậm chen vào cuộc nói chuyện của hai người, Giản Tam Sinh vừa khóa chặt mép áo khoác vừa vén rèm lên bước ra, tiếng nói chuyện của Giản Vô Tranh và Lăng Mộ Dương mặc dù không lớn, nhưng ở giữa đồng hoang trống trải này lại có vẻ đặc biệt nổi trội, trực tiếp đánh thức Nhị gia đang mơ màng ngủ.

"Nhị gia." Lăng Mộ Dương hì hì gọi một tiếng, sau đó vẻ mặt thần bí nói: "Tôi mặc dù không thể làm gì được bọn chúng, nhưng tôi có biện pháp có thể làm cho chúng ta...... vọt lên trước bọn chúng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play