Từ Bảo Chương từ nhỏ vốn được người khác yêu thích, chưa nói gì trước tiên đã cười, là viên bảo bối của các vị phụ thân, lớn như vậy còn chưa chịu bao nhiêu oan ức. Không ngờ trong mấy ngày này, nước mắt ghi nợ trước giờ của y đều đã chảy hết.
Bên trong Ngự hoa viên, Từ tiểu công tử ôm chặt Ngụy vương, mặc cho người khác khuyên bảo ra sao cũng sống chết không chịu buông tay. Y dựa vào lồng ngực Vương gia khóc đến mức thở không ra hơi, nước mắt nước mũi cọ hết vào mãng bào của hắn, cung nữ thái giám chung quanh không biết nên làm sao cho phải. Lý Vân Tễ không còn cách nào khác, đành phải ôm người vào lương đình tìm một chỗ ngồi xuống, đặt thiếu niên trên đùi mình.
Từ Bảo Chương khóc thê thảm, sau khi ngưng được cũng còn thút thít nghẹn ngào, cánh mũi và đôi mắt y đều đỏ hồng, Lý Vân Tễ nhìn lại thấy dáng vẻ kia đáng yêu hiếm có, rồi trong lòng liền đau đớn khó chịu. Thấy thiếu niên dùng tay áo chà sát khóe mắt tới đỏ bừng, hắn không đành lòng nhấc tay lên, lấy ngón tay lau đi nước mắt của y.
Từ Bảo Chương khóc đến mức mặt mày tê rần, y nhìn Lý Vân Tễ, cổ họng khàn khàn hỏi, “Ngươi, ngươi nếu là… vậy vì sao lại muốn gạt ta, nói ngươi tên Ngụy Thập Cửu chứ?”
Ngón tay Lý Vân Tễ khựng lại, chuyện này…
“Có phải từ lúc bắt đầu ngươi đã không muốn quen biết với ta. Ta gặp ngươi trong cung mấy lần ngươi cũng không nói cho ta, còn trốn tránh ta.” Lúc trước Từ Bảo Chương vào cùng vài lần, nhìn thấy Lý Vân Tễ từ xa, Ngụy vương vừa thấy y liền vội vã bỏ đi, y còn nghĩ rằng Vương gia này tính tình thật kỳ quái, không ngờ lại là có tật giật mình.
“Ta… ta…” Lý Vân Tễ muốn giải thích, nhưng mà hắn có tật xấu là càng sốt ruột lại càng nói không nên lời, “Viên, Viên Viên, ta, ta không phải…”
Chẳng biết sao Từ Bảo Chương đã nhanh miệng, “Cái gì không phải, ngươi phải, ngươi cố ý, ngươi đùa giỡn ta, có phải ngươi nhìn ta ngây ngốc tin ngươi, một bên gạt ta một bên lén lút vui sướng không!”
“Ta, ta không, không có…”
“Cái gì không có, ngươi có!” Từ Bảo Chương đột nhiên nhấc hai tay lên, bắt lấy gương mặt Ngụy vương, kéo đến gần trước mặt mình.
Thiếu niên hết nhìn trái lại nhìn phải, Lý Vân Tễ lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên bị người khác đánh giá tỉ mỉ như vậy, nét mặt già nua ngượng ngùng sắp không chịu nổi. Cuối cùng liền nghe thiếu niên “Hừ” một tiếng, thở phì phò nói, “Trước kia ta còn nghĩ, có phải bề ngoài ngươi xấu xí, hoặc là mặt rỗ nên mới đeo mặt nạ mỗi ngày. Hừ, không ngờ ngươi lớn lên lại đẹp mắt như vậy! Đúng là tức chết ta rồi!”
Này, chuyện này… nét mặt già nua của lão hoàng thúc nóng lên, hắn thực sự không ngờ lớn lên dễ nhìn cũng chọc Viên Viên không vui. Nhưng mà trong lòng Lý Vân Tễ lúc này lại tràn ra từng tia ngọt ngào, hắn nhìn Từ Bảo Chương chăm chú, cuối cùng khó nén tình tự mà cúi đầu xuống, hôn nhẹ một cái lên đôi môi cứ nói không ngừng kia.
Một nụ hôn, Từ Bảo Chương quả nhiên an phận. Đôi mắt trong suốt kia kinh ngạc chớp chớp, tiếp đó khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng lên. Phải biết, từ lúc quen biết “Ngụy huynh” đến nay, đây là lần đầu tiên hai người thân mật không chút che đậy giữa ban ngày. Hai gò má y ửng đỏ rũ mắt xuống, trong lòng vẫn còn nhảy lên thình thịch. Nhưng mà rốt cuộc Ngụy vương vẫn là chính nhân quân tử, thấy thiếu niên đã nghe lời liền muốn thả y xuống khỏi người mình, dù sao hắn cũng phải quan tâm đến thanh danh khuê phòng của người ta…
Nào ngờ, thiếu niên trong lòng lại trợn to mắt, “Chỉ như vậy?”
Lý Vân Tễ hơi run lên chớp chớp mắt, lần này Từ Bảo Chương lập tức hiểu rõ, cho dù là Ngụy huynh hay Ngụy vương, thì ra trong xương đều là một đầu gỗ. Từ Bảo Chương liền ôm lấy cổ nam nhân, giống như giận dỗi mà quay đầu sang một bên. Rốt cuộc Lý Vân Tễ vẫn không hiểu, thiếu niên đợi hắn bốn mươi mấy ngày, mỗi ngày đều lo được lo mất, đối với Ngụy huynh có thể nói là vô cùng nhớ mong, sao có thể dễ dàng xong xuôi như vậy. Y tựa đầu lên bả vai Lý Vân Tễ, càng nghĩ càng cảm thấy sợ sệt, không khỏi nghẹn ngào, “Ngụy huynh…” Đây thật sự không phải là y nằm mơ chứ…
Lý Vân Tễ nghe tiếng gọi “Ngụy huynh” mềm mại oan ức kia, trong lòng cũng đau xót, đáp một tiếng, “Tại.”
Từ Bảo Chương nức nở một chút, biết đây không phải mộng đẹp liền nín khóc mỉm cười ngồi dậy. Y nghiêng nghiêng đầu nhìn Ngụy vương trước mặt, thực là kỳ quái.
Trước đây Từ Bảo Chương chưa bao giờ cảm thấy Vương gia có gì tốt, sau khi biết nam nhân trước mặt này là Ngụy Thập Cửu, càng nhìn lại càng thấy động lòng, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích. Lý Vân Tễ liền thấy đôi má thiếu niên trong lòng ửng hồng, y ngượng ngùng cắn cắn môi, rồi lại trêu ghẹo người mà nói, “Ngươi lại hôn ta một cái… như lần trước vậy…”
Hoàng thượng trăm ngàn lần không ngờ, Ngụy vương vừa ra khỏi Thừa Càn cung chưa tới một canh giờ đã quay trở lại. Hắn vốn tưởng rằng Lý Vân Tễ muốn nhắc chuyện cũ, còn đang định gọi tổng quản Trần Phương đuổi Vương gia đi, ai ngờ Lý Vân Tễ lại đến để cầu xin hoàng đế hạ chỉ, bảo Lễ bộ xử lý việc hôn sự.
“Hai người này cuối cùng cũng ở một chỗ.” Hoàng thượng nói với Hiền phi việc này, trên mặt vừa tức giận vừa buồn cười. Hiền phi nương nương dịu dàng cười, ôn nhu nhìn Hoàng thượng. Liền thấy Hoàng thượng đột nhiên sát lại gần, híp mắt hạ giọng nói, “Ái phi, không bằng như vậy, hắn gấp gáp muốn thành hôn thế này, trẫm liền cố tình bắt lỗi hắn, trước tiên cho hắn chờ hai, ba tháng hẵng tính.”
Trần Phương nhìn bóng lưng hai người, trong lòng sinh ra một tia cảm khái — năm đó có ai ngờ, hầu quân một đời không phải Trần hậu tình cảm sâu đậm với Hoàng thượng, cũng không phải Tạ thị Từ thị nghiêng nước nghiêng thành, quay đầu lại là Hiền phi đã hầu hạ Hoàng thượng từ thời niên thiếu, cho dù sắc đẹp hay tài hoa đều đứng đầu, vẫn luôn bên cạnh bệ hạ tới tận bây giờ.
Không chỉ Hoàng thượng cảm thấy kinh ngạc, giật mình nhất chính là một nhà già trẻ Từ phủ.
Các lão gia thật sự không ngờ Viên Nhi chỉ vào cung một chuyến, sau khi hồi phủ liền không phải Ngụy vương không lấy chồng. Trong chính đường rộng lớn, Trấn Bình hầu nghiêm mặt không nói một lời, Thượng thư đại nhân âm thầm sốt ruột đi qua đi lại, chỉ có Tam lão gia mặt mày thong dong, nghe Thẩm Kính Đình kể xong mới gật gật đầu nói, “Thì ra Viên Nhi và Ngụy vương lại có duyên phận như thế.”
Thẩm Kính Đình cũng cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ tới người cứu mạng nhi tử mấy lần lại là Ngụy vương đương triều Lý Vân Tễ. Xưa nay Từ gia giáo dưỡng nhi tử như nam nhân bình thường, chỉ cần không gặp rắc rối thì sẽ không can thiệp nhiều. Chuyện ở giáo phường ty lúc trước, trong lòng Từ Bảo Chương chưa bình tĩnh lại, nói năng tiền hậu bất nhất, các lão gia không có cách chứng thực nên tạm không ép hỏi. Mãi đến khi thiếu niên thiếu chút nữa bị bắt đi, trong lúc xác nhận mục đích của thích khách, xử lý man di ngoại địch, bọn họ cũng từng nghĩ đến việc âm thầm sai người đi thăm dò vị hiệp khách giang hồ gọi là “Ngụy Thập Cửu” này. Nhưng mà chưa điều tra ra tung tích, giữa chừng đã có đủ loại sự cố chen vào, suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ là Thánh thượng thay Ngụy vương sử dụng thuật che mắt, khiến bọn họ bỏ qua việc này.
Thượng thư đại nhân vừa nghĩ tới chuyện mình bị Hoàng thượng và Vương gia trong bóng tối tính kế cả đường, lập tức cảm thấy cực kỳ không vui, nghe Từ Tê Hạc nói xong liền trừng mắt trách mắng, “Cái này mà tính là duyên phận gì, đây gọi là không có lòng tốt, mưu đồ bất chính!”
“Lão nhị.” Trấn Bình hầu hiểu rõ tính nết đệ đệ, chỉ sợ Từ Yến Khanh xúc động lên, không cẩn thận lại nói sai mạo phạm thánh nhân. Nhị gia nhịn một chút, ra sức phẩy tay áo đặt mông ngồi xuống, nói với phu nhân, “Ngươi mau đi khuyên nhủ Viên Viên, Ngụy vương rất nhiều tâm kế, thực sự quá mức giả dối, sao có thể giao con ta cho người như vậy.”
Thẩm Kính Đình rót một chén trà cho Nhị gia, chậm rãi nói, “Không nói Vương gia và Hoàng thượng làm gì, theo Kính Đình thấy Ngụy vương này trầm ổn nội liễm, so với Nhị gia năm đó còn cẩn trọng đáng tin hơn không ít.” Nhắc đến chuyện năm đó, Từ nhị gia lập tức giống như bị người đạp phải chân đau, hung hăng kiêu ngạo toàn bộ rơi mất, bất đắc dĩ gọi, “Tiểu Quân…”
Thẩm Kính Đình dịu dàng nở nụ cười, đưa trà cho hắn, “Ngược lại điểm tình thâm nghĩa trọng này, lại khá tương tự với Nhị gia.”
Đánh một gậy rồi cho một trái táo, vậy mà Nhị lão gia lại dính chiêu này nhất. Trong lòng hắn phút chốc cảm thấy được lời này trấn an, phút chốc lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lúng ta lúng túng nửa ngày, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy chén trà tức phụ đưa qua.
Đúng lúc này, gã sai vặt của thiếu gia chạy vào nói, “Lão qua Viện quân! Không xong rồi! Mau đi cứu Tam thiếu gia!”
Đi cứu Tam thiếu gia?
Mấy người vừa nghe xong đều đứng lên, mau chóng đi xem chuyện gì xảy ra. Các lão gia Từ gia chạy ra sân, từ xa xa đã nghe được tiếng cãi nhau, “Từ Nguyên Hành, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Đại ca! Hạ thủ lưu tình mà! Đại ca!”
Mấy người liền thấy Từ Bảo Chương nổi giận đùng đùng đuổi theo yêu đệ (em út) cả đường, Từ Nguyên Hành vừa chạy vừa xin tha, cuối cùng đành phải leo tót lên cây.
“Ngươi xuống đây!” Từ Bảo Chương đuổi theo tới dưới tàng cây, gương mặt tức giận chỉ hắn. Từ Nguyên Hành ôm thân cây, đắc ý la, “Ngươi phải phát thệ với ông trời là không đánh ta, ta mới xuống –”
Từ Bảo Chương tức điên người, cuốn tay áo muốn leo lên cây, vừa xoay người liền nghe Thẩm Kính Đình quát lên, “Đều xuống đây!” Y mới quay đầu lại đã thấy cha sắc mặt tái xanh bước tới, kéo thiếu niên xuống khỏi tàng cây.
“Cha…” Từ Bảo Chương không ngờ cha lại tức giận như vậy, đây là do y không biết, Thẩm Kính Đình năm đó từng bất cẩn sảy một cái thai, vừa thấy nhi tử leo cây liền lập tức đau lòng. Từ Nguyên Hành thấy các phụ thân đều ở đây, nào dám làm càn nữa, cẩn thận tuột xuống đất.
Thẩm Kính Đình thấy nhi tử không bị thương chút nào, nỗi lo lắng trong lòng mới buông xuống được. Lúc này Trấn Bình hầu liền mở miệng trầm giọng nói, “Quỳ xuống.”
Trong nhà này, chưa nói các hài tử sợ nhất chính là đại phụ thân, chỉ cần nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Kính Đình đã âm thầm cả kinh, một lớn một nhỏ vội vàng quỳ xuống. Từ Trường Phong nhìn lão đại và lão yêu, dạy dỗ, “Trong nhà truy đuổi ồn ào, còn ra thể thống gì!”
“Phụ thân dạy phải…” Hai người đồng thanh nói.
Nhị gia và Tam gia nhìn hai hài tử, đều nói, “Đại ca chớ vội trách phạt, trước tiên hỏi bọn chúng xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Thế là Từ Bảo Chương liền khai ra toàn bộ chuyện đệ đệ giấu quạt. Y cũng là sau này được Lý Vân Tễ kể lại, mới biết Vương gia đã từng giao vật quan trọng như vậy cho tiểu đệ đệ. Ai ngờ em vợ này lại tùy hứng quá mức, thiếu chút hại hai người bọn họ bỏ qua nhau.
Nghe xong ngọn nguồn, mấy người cũng không khỏi lắc đầu. Thẩm Kính Đình bước tới nâng Từ Bảo Chương dậy, quát khẽ, “Qua một thời gian nữa ngươi sẽ xuất giá rồi, vẫn cứ hồ hồ nháo nháo như vậy, ngươi nói các phụ thân làm sao yên tâm.”
Nhắc tới chuyện lấy chồng, Từ Bảo Chương liền đỏ mặt, “… Hài nhi biết sai rồi, cha.”
Từ Nguyên Hành thấy đại ca đứng lên liền nghĩ mình cũng không cần quỳ nữa, vừa định đứng dậy đã nghe đại phụ thân nói, “Ngươi quỳ tiếp.”
Hắn “ui da” một tiếng, thành thật quỳ lại xuống đất. Đến khi phụ thân hỏi vì sao giấu quạt, Từ Nguyên Hành mới nói thật, “Nhi tử nghe người ta nói, Ngụy vương kia vừa già vừa què, con đi thỉnh thánh chỉ ép đại ca gả cho hắn, nhi tử cũng là nhất thời tức không nhịn nổi mới làm sai chuyện.”
“Ai vừa già vừa què, hắn, hắn mới không già đâu…” Từ Bảo Chương biết được đệ đệ vốn muốn bảo hộ mình, tức giận nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, kết quả nghe hắn nói xấu người trong lòng liền không vui ngay. Y cũng không ngẫm lại chính mình, là ai lúc ban đầu cả ngày treo hai chữ “thúc thúc” trên mép.
Ai, nói tới nói lui, rốt cuộc vẫn là một hồi hiểu lầm. Mặc dù xuất phát từ ý tốt, nhưng mà Từ Nguyên Hành bằng mặt không bằng lòng, tự chủ trương đốt quạt, quả thật không đúng với đạo quân tử. Đang suy nghĩ phải phạt ra sao, xa xa đã thấy con thứ Nguyên Tiếp chạy tới, “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Từ Nguyên Tiếp vừa nhìn thấy nhiều người như vậy liền sợ hết hồn, “Cha, phụ thân…”
Từ Yến Khanh đang lo phải làm sao giải vây cho lão tam, thấy con thứ lập tức vội vàng hỏi, “Ngươi tìm được cái gì?”
Lúc này Từ Nguyên Tiếp mới nhớ ra, vội móc trong lòng ra một cây quạt. Từ Bảo Chương liếc mắt liền nhận ra đó là quạt giấy của y. Từ Nguyên Tiếp thở hồng hộc nói, “Trước đây đệ đệ sai người đốt nó, ta cảm thấy có chút không thích hợp nên bảo người cầm về. Kết quả thời gian dài quên mất phải trả cho đại ca, nếu như đệ đệ có lỗi vậy ta cũng có sai lầm, thỉnh các phụ thân và cha trách phạt.” Tiếp đó, liền chạy tới bên cạnh Từ Nguyên Hành quỳ xuống.
Từ Nguyên Hành chớp mắt, sốt ruột hỏi, “Người quỳ xuống theo làm gì?”
Không ngờ Từ Nguyên Tiếp lại nghiêm túc trả lời, “Đệ đệ phạm sai lầm, ta làm ca ca giám sát không nghiêm, đương nhiên cũng phải quỳ.”
Thấy huynh đệ hai người như vậy, Từ tam gia cười đứng ra nói, “Bây giờ quạt về nguyên chủ, miễn cưỡng coi như vong dương bổ lao*, đại ca và phu nhân vẫn nên xử lý nhẹ tay thôi.”
* 亡羊补牢 – vong dương bổ lao: mất bò mới lo làm chuồng.
Từ Trường Phong nhìn đôi nhi tử này của mình, cuối cùng phạt con thứ chép sách mấy lần, còn Từ Nguyên Hành thì không may mắn như vậy, tuy không dùng đến gia pháp nhưng phải quỳ từ đường thêm vài ngày, sau đó còn phải tự mình bồi tội với Ngụy vương, mặc cho Vương gia xử lý.
Lúc này Từ Bảo Chương liền xòe quạt ra, yên lặng thì thầm đọc bài thơ trên đó, “Tễ vân quang phong hà xử mịch, tế thủy lưu niên dữ quân đồng.”
Thì ra, Ngụy huynh đã sớm ám chỉ với y, là y vẫn luôn trách oan Ngụy huynh. Y niệm vài lần, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, bèn nói, “Ta nhớ, tên đại phụ thân lấy từ câu ‘Trường phong phá lãng hội hữu thời, trực quải vân phàm tế thương hải’, vân tế Vân Tễ (云济云霁 – Tế và Tễ cùng đọc là jì), nói như vậy đại phụ thân và Vương gia còn rất có duyên nha.”
Vốn Từ Trường Phong đã không hài lòng việc hôn sự với Ngụy vương, còn đang hờn giận không có chỗ phát, nghe thiếu niên nói câu này xong, bây giờ sắc mặt càng xấu hơn.
Từ Yến Khanh không chút khách khí chắp tay cười to, sau đó nói với Tiểu Quân, “Bây giờ ta lại đột nhiên cảm thấy, Ngụy vương này kỳ thực cũng không tồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT