Ngụy vương vào cung trong đêm, Ti lễ Đại thám giám đứng tại cửa cung chờ hắn, có lẽ trước khi Vương gia đến đã cho người truyền tin tức vào cung cho vị kia.
Đèn đuốc trong Thừa Càn cung sáng choang, thiên tử đọc hết chữ trên giấy, mặc dù viết vội vàng nhưng Lý Vân Tễ đã thuật lại chân tướng rất rõ ràng. Thái giám dâng trà nóng lên, Hoàng thượng nhận lấy nhấp một miếng, sau đó mới than thở, “Lúc trước thám tử báo lại, năm nay Ô Hư Hãn vương có ý định chọn ra một người thừa kế trong ba vị vương tử, có lẽ hai chuyện này cũng có quan hệ với nhau.”
Hãn vương càng già càng dẻo dai, ba con lang dưới cánh ngày ngày lớn lên, mỗi người đều muốn lấy lòng cha, có điều không biết Hãn vương đang chú ý tới vương tử nào. Với lập trường của Hoàng thượng, một Từ Bảo Chương quả thực không làm sao, nhưng y lại liên quan tới Từ gia là trọng thần trong triều, nếu xử lý không tốt, tất nhiên hậu hoạn vô cùng.
Điều Lý Vân Tễ có thể tra ra, Kim thượng đương nhiên cũng đã biết. Hắn nói, “Sáng sớm mai vào triều, Trấn Bình hầu tất sẽ nhắc đến việc này, nhưng mà chuyện phản tặc man di cấu kết với Ô Hư, bên trong chắc chắn liên quan tới giang hồ lục lâm, lại còn liên lụy đến quốc sự triều đình, trong lúc nhất thời sợ là không có cách nào nhổ cỏ tận gốc.”
Lý Vân Tễ cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn không cầu mong gì nhiều, chỉ muốn nghiêm trị thích khách, tra ra hang ổ của đám tặc tử kia trong kinh, lăng trì từng tên, giết một người răn trăm người.
Không ngờ Hoàng thượng lại chậm rãi nở nụ cười, nói, “Trẫm hiểu, dù sao việc này cũng có quan hệ với viên bảo bối kia của Từ gia, chẳng trách ngươi căng thẳng như vậy.”
Ngụy vương hơi run rẩy, lập tức trên gương mặt nổi lên một vệt đỏ ửng mất tự nhiên, “Thần, thần…”
Hoàng thượng tai mắt đông đảo, giữa Ngụy vương và Từ tiểu công tử, cho dù là chuyện có thể nói ra hay không thể nói ra thì chắc chắn hắn đều biết một hai. Thấy Lý Vân Tễ ấp úng, Hoàng thượng không khỏi cười sang sảng vài tiếng, vỗ án nói, “Chuyện này ngươi cứ việc yên tâm, trẫm đã soạn tốt Thánh chỉ, vài ngày nữa liền để Thọ Xương Trưởng công chúa đi cùng ngươi tới cửa Từ gia cầu hôn.”
Vốn trong lòng Lý Vân Tễ còn đang lo phải mở miệng làm sao với Hoàng thượng, nào ngờ những người này còn nóng ruột hơn cả hắn. Kim thượng thỉnh thoảng vẫn bảo Hiền phi nhắc nhở một tiếng, sợ rằng miếng thịt mỡ sắp đến miệng Từ Bảo Chương này bị Lý Vân Tễ xoay tới xoay lui liền co chân chạy mất.
Hoàng thượng nói, “Chuyện thích khách ngươi đừng lo lắng, vẫn nên nhanh chóng về chuẩn bị vài phần hậu lễ đi thôi, trẫm sẽ không giữ ngươi lại dùng bữa sáng.”
Lúc Lý Vân Tễ thấy thái giám dâng thánh chỉ tới, mới hiểu được Hoàng thượng đã sớm soạn xong, chỉ còn thiếu điều áp giải hắn tới cửa. Hắn cẩn thận tiếp nhận thánh chỉ, khấu tạ Hoàng thượng thật sâu, sau đó mới vội vội vàng vàng lui xuống chuẩn bị.
Hoàng thượng lắc đầu cười cười, đi theo đến trước cửa sổ. Hắn nhìn cây hoa hải đường trước mặt, than nhẹ một tiếng. Thái giám gọi, “Bệ hạ.”
Hoàng thượng chậm rãi đáp, “Trẫm chỉ là đang nhớ tới A Loan.”
A Loan chính là khuê danh của Trần hậu đã mất sớm. Trước đây trong một quãng thời gian rất dài, tên của Trần hậu luôn là kiêng kỵ không ai dám nhắc đến trong chốn cấm cung. Có điều gần đây bệ hạ dường như đã dần buông bỏ khúc mắc nhiều năm, không chỉ đối với hạ nhân, có lúc còn có thể cùng Hiền phi hồi tưởng lại khoảng thời gian Trần hậu còn sống.
Lại nói, chuyện Từ tiểu công tử bị ám sát liên lụy không ít người, có kinh nghiệm lần trước, lần này những tên thích khách bị bắt đều không có cơ hội tìm chết, thẩm tra hai ngày liền khai ra không ít bí mật. Cấm vệ quân niêm phong khắp nơi, bắt không ít kẻ tình nghi, việc này không phải chuyện đùa, Hình bộ ra tay cực nhanh, chưa đến nửa tháng tàn dư của thế lực man di trong kinh thành đã bị quét sạch gần hết, số còn lại cũng khó lòng đạt được kết quả gì. Thánh thượng đồng thời tỏ rõ ý định muốn xen vào thế lực giang hồ, phàm là những ai chống đối lại triều đình đều dùng tội danh phản tặc mà xử lý.
Tắt cả dường như dần lắng xuống, còn con tin Từ Bảo Chương thiếu chút nữa bị bắt đi trong bản án, hơn nửa tháng ấy đương nhiên là ngoan ngoãn ở trong nhà, trải qua chuyện lần này, chắc chắn trước khi y lấy chồng cũng đừng nghĩ đến việc dễ dàng ra khỏi cửa.
Vốn còn tưởng thiếu niên chỉ an phận được nhiều nhất hai ba ngày, ai ngờ trong khoảng thời gian này, Từ Bảo Chương ngược lại rất nghe lời, chỉ là nhiều thêm một tật xấu quái lạ —
“Cha.” Thẩm Kính Đình xem sổ sách trong nội đường, nghe tiếng ngước mắt lên nhìn, liền thấy thiếu niên vén rèm trúc ló đầu vào, ngó trái ngó phải.
Lần trước nhi tử gặp nạn, lòng Thẩm Kính Đình như lửa đốt, sau đó Từ Bảo Chương an an ổn ổn về nhà, mấy ngày tiếp đấy y vẫn không thể ngủ yên, ban đêm động một chút liền đứng dậy đi nhìn nhi tử, phải chắc chắn rằng tiểu tổ tông này bình yên vô sự mới an lòng được, Từ Bảo Chương thấy cha lo lắng đến thế cũng phát thệ không ham chơi nữa. Tuy việc này dù sao cũng không phải lỗi của y, nhưng nhìn nhi tử hiếu thuận ngoan ngoãn, trong lòng các vị phụ thân cũng cảm thấy được trấn an không ít.
Nhìn nhi tử lén lén lút lút, Thẩm Kính Đình thả sổ sách xuống, hỏi, “Rốt cuộc là ngươi đang nhìn cái gì?”
Từ Bảo Chương đột nhiên hoàn hồn, lắp bắp nói, “Viên Nhi, là nghe nói, có khách tới…”
“Ngươi là nói chưởng quỹ Kim Phúc lâu ư,” Thẩm Kính Đình đáp, “đưa xong hết giấy nợ ta liền để hắn đi.”
“Ồ.” Thì ra chỉ là một chưởng quỹ.
Từ Bảo Chương đáp một tiếng, trên mặt khó nén vẻ thất vọng, vừa mới quay người muốn đi ra ngoài liền bị cha gọi lại, “Viên Viên.” Thiếu niên quay đầu, bước đến hỏi, “Cha, làm sao vậy?”
Phải là ta nên hỏi làm sao vậy — Thẩm Kính Đình không khỏi liếc mắt nhìn nhi tử một cái, chỉ có cha thấu hiểu tâm ý con nhất, y đoán ra được trong lòng Từ Bảo Chương nhất định đang cất giấu chuyện gì.
Y đặt vài câu hỏi, thiếu niên đều thành thật đáp lời, Thẩm Kính Đình nói xong lời cuối cùng, cũng không còn gì để giảng nữa, vung vung tay thả người. Nhìn nhi tử quay đầu rời đi, Thẩm Kính Đình không khỏi than nhẹ. Y biết nhi tử đã không còn nhỏ, có một vài bí mật người làm cha không biết cũng chẳng đáng ngạc nhiên, chỉ cần không chọc ra chuyện xấu gì là tốt rồi.
Vài hôm gần đây không biết Từ đại thiếu gia làm sao, cả ngày cứ hồn vía lên mây, còn dặn dò hạ nhân vừa có ai tới cửa nhất định đầu tiên phải thông báo cho y. Bọn hạ nhân tất nhiên làm sao hiểu nổi, thiếu niên mới biết yêu, là đang chờ tình lang tới cửa cầu hôn. Nhưng mà ngày ngóng đêm chờ, mắt thấy đã qua mười mấy ngày, Ngụy huynh sao còn chưa thấy người?
Từ Bảo Chương có điều không biết — Chuyện cầu hôn sao có thể qua loa.
Ngụy vương lĩnh thánh chỉ xong, đầu tiên phải đến bái phỏng Thọ Xương Trưởng công chúa, chính thức xin nàng làm bà mối giúp mình. Thứ hai đương nhiên phải nghe ngóng sở thích của các nhạc phụ tương lai, còn phải dựa theo lễ chế cầu thân để chuẩn bị hậu lễ. Thứ ba là phải mời người chọn một ngày lành, đợi đến khi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, lúc này mới có thể tới cửa cầu hôn. Dù sao trước đó Ngụy vương cũng không ngờ mình thật sự có thể làm chuyện chung thân đại sự ở kinh thành, chỉ riêng việc sai người chuẩn bị sính lễ đã mất rất nhiều thời gian, mà hai vị lão gia Từ phủ vừa vặn lại đang bận rộn chính sự, hắn đành nghe theo ý kiến của Trưởng công chúa, đợi đến khi kết án xong xuôi mới tìm tới cửa.
Chuyện tốt phí một phen thời gian, vừa đúng ngay cuối tháng.
Ngày hôm đó Từ Bảo Chương đang ngồi trước án thượng, tay chống cằm, nhìn hai nửa mặt nạ trên bàn mà xuất thần.
“Ai…” Mê Hồ vừa đến liền nghe thấy thiếu gia nhà mình buông tiếng thở dài. Thật đúng là kỳ quái, trước đây thiếu gia của bọn họ chưa bao giờ than thở tức giận, gần đây chẳng hiểu làm sao, đầu tiên là canh giữ cửa lớn hơn nửa tháng, sau đó càng ngày càng không vui, cứ nhìn mặt nạ kia sững sờ cả ngày.
Mê Hồ rốt cuộc cũng còn quá nhỏ tuổi, không biết được thiếu niên đã hãm sâu vào bể tình, không tránh khỏi cứ lo được lo mất. Từ Bảo Chương tin chắc Ngụy Thập Cửu và mình đều là hai bên tình nguyện, với cách làm người của Ngụy huynh, nhất định sẽ không lừa gạt y. Nhưng mà, thời gian chờ đợi càng dài, thiếu niên càng không khỏi có chút dao động.
Có khi nào là do y nói chưa đủ rõ ràng, Ngụy huynh không biết Từ phủ ở đâu?
Hay là, Ngụy huynh bị chuyện gì quấn lấy?
Mấy đêm liên tiếp Từ Bảo Chương không thể chợp mắt, ban đầu y lo rằng Ngụy huynh không tìm được cửa lớn Từ gia, sau đó lại sợ Ngụy huynh xảy ra chuyện bất trắc, ngày tháng qua dần, nhớ mong và bất an trong lòng thiếu niên càng thêm nặng nề, khó tránh khỏi nảy sinh một ý nghĩ hoang đường —
Ngụy huynh, sẽ không… lừa y chứ?
Chẳng trách Từ Bảo Chương lại nghĩ như vậy, ngẫm nghĩ tỉ mỉ thì Ngụy Thập Cửu kia thật sự “đầy rẫy tiền án.” Một thân bí ẩn không nói, còn lừa gạt thiếu niên mình là người câm, Từ Bảo Chương thực sự nghĩ mãi không ra, tạo sao rõ ràng Ngụy huynh có thể mở miệng nói chuyện, vậy mà lại muốn lừa gạt y? Nếu như hắn không có tình cảm với y, vậy sao có khả năng nhiều lần liều mình cứu y?
Từng cái từng cái nghi vấn xoay quanh trong lòng, Từ Bảo Chương thực sự không thở dài không được.
Mê Hồ không hiểu được hết thảy sầu lo của thiếu niên, đương nhiên không biết an ủi từ đâu. Trong lúc chủ tớ cùng ngồi u sầu ở nơi này, một hạ nhận vội vã chạy vào la lên, “Thiếu gia, thiếu gia, ngoài tiền đường rất nhiều rất nhiều người đến!”
Trước đó thần sắc Từ Bảo Chương còn ủ ủ rũ rũ, cả người đột nhiên như sống lại. Y “vụt” một phát đứng lên, hỏi, “Ngươi có nhìn rõ ràng là ai đến không?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng những người đó mang thật nhiều rương đỏ tới, hình như — hình như là muốn cầu hôn thiếu gia!”
Từ Bảo Chương vừa nghe xong, đôi mắt to tròn đen láy dần dần phát ra hào quang, vui mừng khôn nguôi hỏi, “Thật?!” Dứt lời liền không kịp đợi muốn chạy ra ngoài, còn chưa bước qua khỏi cửa đã thấy Viện quân Từ phủ dẫn theo người hầu lo lắng chạy tới.
“Cha?”
Nửa canh giờ trước, gác cổng Từ gia vội vã tới tìm Viện quân, nói Thọ Xương Trưởng công chúa và Ngụy vương điện hạ tìm tới cửa cầu hôn. Sắc mặt Thẩm Kính Đình không thể nói là tốt hay không tốt, hiển nhiên cũng bị chuyện này làm cho kinh sợ. May là Viện quân là người trải đời, liền phân phó với hạ nhân, “Mau bảo thiếu gia thay quần áo khác, dùng lược chải đầu, đừng để hắn cứ như vậy ra ngoài gặp người.”
Lúc này Từ Bảo Chương mới nhìn lại chính mình, cả người mặc đồ ở nhà không nói, tóc tai cũng chỉ tùy tiện dùng trâm cài lên, sao, sao có thể… để bộ dạng này đi gặp Ngụy huynh chứ? Y ngoan ngoãn vào trong cùng hạ nhân, thay y phục rửa mặt chải đầu lại lần nữa rồi mới ra khỏi cửa.
Thẩm Kính Đình chờ bên ngoài, quay đầu liền thấy một thiếu niên áo gấm thành thực bước tới. Y mặc cư phục, khoác áo the mỏng, tóc đen búi lên, tuy là trang phục công tử thế gia, nhưng đến cùng cũng là một diện mạo mới, bộ dạng này nhìn cực kỳ thanh tú, còn có một loại cảm giác thư hùng.
Lòng Thẩm Kính Đình bỗng nhiên sinh ra một tia cảm khái — Viên Viên của y, đã lớn rồi.
Nhưng mà nghĩ tới người tìm tới cửa hôm nay, Thẩm Kính Đình không thể không chấn chỉnh tinh thần, nhắc nhở Từ Bảo Chương một lát nữa gặp khách phải chú ý lễ nghi, cuối cùng mới không nhịn được nói, “Gần đây thời buổi rối loạn, ta và các phụ thân ngươi vốn đã định qua trận này sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, hôm nay — cứ coi như trước tiên gặp nhau, đợi mọi việc qua đi hãy tính.”
Trước đó y còn lo lắng Từ Bảo Chương sẽ sinh ý bài xích, ai ngờ thiếu niên lại đáp, “Cha, người không cần lo lắng, hài… hài nhi biết!” Vừa nghĩ sẽ lập tức gặp lại người trong lòng, khuôn mặt Từ Bảo Chương không khỏi đỏ lên một chút.
Trì hoãn ở chỗ này nhất thời, nhớ đến khách quý còn đang chờ, Thẩm Kính Đình không nhiều lời nữa, dẫn thiếu niên đến tiền đường.
Trước đó Từ Bảo Chương vẫn luôn trông ngóng đến ngày này, trong lòng đương nhiên nhảy nhót vạn phần, nhưng khoảng cách tới tiền đường càng gần, lòng thiếu niên trái lại càng căng thẳng. Đầu tiên, y tự hỏi bản thân mình ăn mặc thế này không biết Ngụy huynh có thích không? Rồi lại nghĩ, đêm hôm đó tối lửa tắt đèn, y không thấy rõ dáng vẻ Ngụy huynh, lần này ban ngày ban mặt Ngụy huynh sẽ chẳng còn nơi nào mà trốn.
Từ Bảo Chương cùng cha đến chính đường, từ trên hành lang đã nhìn thấy quả nhiên người tới rất đông đúc, rương đỏ đưa vào từng cái từng cái, nào giống đến cầu thân, quả thực chẳng khác gì đưa sính lễ tới. Chờ đến khi bước vào chính đường, Từ Bảo Chương liền nhớ tới quy củ, vội vã cúi đầu, bày ra dáng vẻ đàng hoàng an phận.
Lúc bấy giờ bên trong chính đường vừa vặn truyền ra tiếng cười vang dội. Từ Bảo Chương đi theo phía sau cha, âm thầm giương mắt, liền nhìn thấy ba vị phụ thân ngồi bên trên, phía bên kia là một phụ nhân có tuổi, tiếng cười kia chính là từ vị phụ nhân đó phát ra.
Phụ nhân này toàn thân quý khí, vừa nhìn đã biết thân phận cao quý. Từ Bảo Chương còn chưa kịp nhìn rõ một người khác đã thấy Thẩm Kính Đình khom người cúi đầu, liền vội vã bái lạy đồng thời với cha.
Phụ nhân này chính là chị cả của thiên tử, Thọ Xương Trưởng công chúa. Nàng là người mồm miệng lạnh lợi, làm người khéo léo, đảm nhiệm vai trò ông mai bà mối cho Ngụy vương đúng là rất thích hợp, liền nghe nàng nói, “Viện quân mau đứng lên, hôm nay là ngày thường, quy củ đều miễn.”
Chuyện Ngụy vương đến Từ gia cầu thân, Từ Trường Phong và Thượng thư Hình bộ cũng vừa mới biết được, một người hai người đều sốt ruột chạy về. Cho nên sắc mặt hai vị lão gia Từ gia này, thật sự là… nói cũng không nói được. Từ tam gia ngược lại khí định thần nhàn, rất có tư thế binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Lại thấy, Ngụy vương hôm nay một thân áo đen mãng bào, vừa nhìn là biết đến có chuẩn bị. Từ lúc Từ Bảo Chương bước vào, ánh mắt hắn liền không tự chủ được nhìn về phía y, sau đó khóa chặt trên người thiếu niên, dời cũng dời không ra.
“Khụ khụ –” Từ Yến Khanh đột nhiên ho lớn hai tiếng, Ngụy vương với nhận ra mình thất lễ trước mặt nhạc phụ tương lai, khoan thai thu hồi ánh mắt. Cùng lúc đó, Trấn Bình hầu liền nói với Trưởng công chúa, “Trưởng công chúa vừa mới nói, hôm nay là ngày lành tháng tốt, có thể mời điện hạ công khai không.”
Nói ra bọn họ đều đã đoán được người tới vì việc gì, có điều thấy Thọ Xương Trưởng công chúa lấy ra một đạo thánh chỉ chói mắt, sắc mặt mọi người đều không thể gọi là dễ nhìn.
Xưa nay, việc hôn nhân của nhất đẳng vương hầu có đế vương phê chuẩn mới xem là chính thống. Liền thấy mọi người trong chính đường lần lượt quỳ xuống, nhưng Thẩm Kính Đình phải kéo Từ Yến Khanh mới thấy Nhị lão gia bất đắc dĩ quỳ theo, sợ là trong lòng đang nghĩ phải làm sao kháng chỉ — nếu chỉ muốn mời người làm mối đương nhiên sẽ có chỗ từ chối, nhưng mà giờ có thánh chỉ của Kim thượng ở đây, vậy thì đại biểu rằng cuộc hôn nhân này có hoàng đế làm chỗ dựa, muốn phản đối cũng không dễ dàng như vậy.
Thọ Xương Trưởng công chúa mở rộng thánh chỉ, chậm rãi đọc, “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nghe nói công tử Từ thị Từ Bảo Chương đã đến tuổi cập kê, bản tính hiền lương kính cẩn vâng lời, yên tĩnh lễ nghi, lòng trẫm vui mừng. Ngụy vương Lý Vân Tễ là trọng thần của trẫm, trung nghĩa thành thật, công trạng to lớn, bây giờ trẫm hạ chỉ tứ hôn cho hai người, tác thành một đoạn giai nhân chi mỹ, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, khâm thử.”
Mọi người tạ ân, Ngụy vương nhận lấy thánh chỉ, quay đầu liền thấy mấy người Từ gia dồn dập đứng lên, chỉ có mỗi Từ Bảo Chương là vẫn quỳ ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
Người còn chưa cưới vào cửa mà Lý Vân Tễ đã đau lòng y rồi, bước tới định đỡ Từ Bảo Chương dậy. Nào ngờ, vừa muốn đụng đến y thì Từ Bảo Chương lại đột nhiên ngẩng đầu, hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã, nức nở nói, “Ta mới không muốn gả cho ngươi!” Chẳng chờ người kia mở miệng, y đã đẩy Lý Vân Tễ ra, không quay đầu lại chạy ra ngoài.
×××××××××××
Viên Viên trong lúc nhất thời không nhận ra được.
Là vì y chưa từng nghĩ Ngụy Thập Cửu = Lý Vân Tễ,
Cho nên vừa nghe thấy Lý Vân Tễ đến cầu thân, shock +1
Còn phát hiện Lý Vân Tễ mang theo thánh chỉ đến cầu thân, shock +∞
Mấu chốt nhất là, Vương gia chưa kịp giải thích y đã bỏ chạy mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT