“Đi ra ngoài dạo một lát đi!” Ngốc Tư đi vào kéo Đại Tráng nói.
“Không có tâm tình!” Đại Tráng phiền não nói.
“Đi ra ngoài một chút, hít thở không khí!” Ngốc Tử mạnh mẽ kéo Đại Tráng ra bên ngoài.
Đại Tráng một đường đi, trong đầu vẫn suy nghĩ...
“Dừng một chút!” Kim Húc Diệp nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, kêu lên.
“Tướng quân, có gì phân phó?” Gia đinh đi theo xe ngựa tiến lên hỏi.
“Tiểu Hà, bên kia vừa rồi có một văn sĩ, hai người nam tử đi đâu vậy?” Kim Húc Diệp nhăn mày hỏi.
“Dạ, tiểu nhân đi xem!” Gia đinh theo hướng ngón tay của Kim Húc Diệp thúc ngựa chạy chậm.
Nhị Tráng mấy ngày trước đi theo nhạc phụ tương lai vì tiền đồ bôn ba, hôm nay có được chút rảnh rỗi, dẫn theo Tam Tráng cùng Tứ Tráng buồn đến phát hoảng đi ra ngoài chơi.
“Nhị Tráng, Tam Tráng, Tứ Tráng!” Kim Húc Diệp kinh hỉ kêu lên: “Thật là các ngươi nha!”
Tam Tráng cùng Tứ Tráng bốn mắt nhìn Kim Húc Diệp, không nói gì.
“Không quen ta sao, hai con heo này!” Kim Húc Diệp cười đi lên nháy mắt.
“Diệp ca ca, Diệp ca ca!” Tứ Tráng kêu lên.
Tam Tráng khó hiểu nhìn về phía Tứ Tráng.
Kim Húc Diệp tiến lên nắm lấy vành tai nộn nộn của Tam Tráng dùng sức nhéo một chút: “Qủa nhiên là một heo con ngốc nghếch!”
Tam Tráng trí lực phát triển cực kì chậm chạp, hắn hiện tại đã được 10 tuổi thế nhưng chỉ số thông minh chỉ như đứa nhỏ 3, 4 tuổi, này vẫn là do kết quả Đại Tráng tỉ mỉ dạy dỗ, nếu không sự tình có thể còn tệ hơn, cho nên trong đầu của bé căn bản là không nhớ được khoản thời gian 4 năm trước ở chung với Kim Húc Diệp. Mặc kệ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì quan trọng, nhưng trí nhớ thân thể cũng sẽ không quên, sau khi hai vành tai đều bị Kim Húc Diệp nhéo đỏ biến thành không có gì, ánh mắt Tam Tráng bắt đầu trở nên rõ ràng, bổ nhào vào lòng Kim Húc Diệp, hét to.
Kim Húc Diệp hai tay ôm lấy Tam Tráng, đem Tam Tráng bế lên cao quay một vòng.
“Em cũng muốn, em cũng muốn!” Tứ Tráng nhảy dựng lên hô.
Kim Húc Diệp cười lớn thả Tam Tráng xuống, lại bế Tứ Tráng lên.
Tam Tráng cùng Tứ Tráng đều đổi một thân quần áo mới tinh, mặt mày hớn hở ăn điểm tâm bên cạnh Kim Húc Diệp.
“Chỉ là nhấc tay chi lao thôi, so với ơn cứu mạng năm đó còn không đáng nhắc đến!” Kim Húc Diệp bưng chén trà, không nhanh không chậm nói.
Đại Tráng để cho Nhị Tráng qua thăm, sính lễ của Ôn gia đã có người khác đưa, Ôn phu nhân khá hài lòng, lúc này liền đồng ý. Chuyện hôn nhân của Nhị Nựu Nhi là do Kim Húc Diệp tự mình tìm tới Lưu lão thái thái cùng Lưu lão giá nói chuyện, Lưu gia ngày thứ hai liền mời bà mối, chọn một ngày hoàng đạo tới cửa.
Bàn về sự lẻo mép, Đại Tráng hiển nhiên không phải đối thủ của Kim Húc Diệp. Mặc kệ Đại Tráng nói như thế nào, Kim Húc Diệp đều chỉ nói là báo ân, cuối cùng dưới sự kiên trì của Đại Tráng, Kim Húc Diệp mới đáp ứng kí một trang giấy nợ cho Đại Tráng.
Vẫn là Ngốc Tử vẫn đi theo Đại Tráng nhanh tay bắt được Đại Tráng ôm vào lòng.
Kế tiếp là Nhị Tráng, Đại Tráng có chút tiền bạc trong tay đều đổ hết lên người Nhị Tráng, còn có mấy cửa hàng trên Lục Khẩu trấn, tiền lời của ba gian cửa hàng trên Tân Hồ thành, để cho Nhị Tráng tự mình an bài.
Đêm trước Nhị Tráng thành thân, Nhị Nựu Nhi sinh một tiểu tử béo mập, địa vị thê tử xem như vững chắc. Đại Tráng nhìn Nhị Nựu Nhi một hồi, lại đưa chút tiền cho Nhị Nựu Nhi. Tiền này đều là tiền lời một tháng ở ba gian cửa hàng ở Tân Hồ thành, đại tỉ phu giúp Đại Tráng gửi tiền lời trong cửa hàng tư nhân, Đại Tráng lúc sau ở ngân hàng tư nhân trong kinh thành rút ra, vào tay liền đưa cho Nhị Nựu Nhi.
Sauk hi Nhị Tráng thành hôn, nhậm chức xong liền về Tân Hồ nắm chức vị quan thuyền, mang theo kiều thê mới cưới đi cùng. Đại Tráng nghĩ xong, quyết định đánh xe ngựa về nhà.
Kim Húc Diệp mang theo một gia đinh, vội vàng đi phía sau xe ngựa Đại Tráng, nói là muốn đi Tân Hồ thành du ngoạn.
Tam Tráng Tứ Tráng chỉ ở trên xe nhà mình nửa ngày, trên đường nhân lúc dừng xe liền lẻn lên xe ngựa Kim Húc Diệp. Đại Tráng nói vài câu, bị Kim Húc Diệp ngăn cản, chỉ đành từ bỏ.
Kết quả xe ngựa của nhà chỉ còn có Đại Tráng cùng Lang Đầu, Lang Đầu mỗi ngày đều trong xe ngựa rộng rãi vui vẻ mà bắt chước khỉ.
“Ngươi an phận một chút đi, không động đậy một ngày liền chết sao!” Đại Tráng bất đắc dĩ nói.
Lang Đầu miệng hàm hồ phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, yên tĩnh một chút, liền tiếp tục nhảy từ đầu này đến đầu kia trên xe ngựa...
Đại Tráng đưa tay bắt lấy phía sau áo của Lang Đầu, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, xốc màn lên, để Lang Đầu nhận thức phía bên ngoài xe, mới xem như làm cho bé trở nên an phận.
Đi được vài ngày, Đại Tráng sáng sớm tỉnh lại, phát hiện xe ngựa vẫn đi theo phía sau đã không thấy, kinh hách này cũng không nhỏ đâu, Tam Tráng cùng Tứ Tráng còn ở trên xe ngựa của Kim Húc Diệp...
Đại Tráng cầm lấy chỉ nhìn qua một chút, thiếu chút nữa tức đến ói máu. Đây là thư của Kim Húc Diệp, phía trên Tam Tráng cùng Tứ Tràng còn viết mấy câu, chữ viết của hai bé Đại Tráng nhận ra được, còn có thêm khế ước mấy ngày trước đó đã ký...
Kim Húc Diệp nhắn lại đại khái chính là, Tam Tráng cùng Tứ Tráng đã đồng ý đến Kim gia, tờ khế ước kia coi như đã định, đợi thêm hai năm Tam Tráng Tứ Tráng lớn thêm một chút, Kim Húc Diệp sẽ tự tới cửa cầu hôn với thông gia, hiện tại ba người nửa đường đi lạc, liền ra ngoài du ngoạn...