Chồng của đại đường tỷ họ Lý, danh Tú Phong, đây là hắn sau khi thăng quan sửa tên, đương nhiệm chức quan là hộ vệ phụ của giáo úy thành Tân Hồ, phẩm giai là bát phẩm, ở Tân Hồ thành có một tiểu viện nhỏ, lần này trở về chính là đón đại đường tỷ cùng hai con gái lên sống ở Tân Hồ thành. Đại đường tỷ xấu hổ mang chút mừng vui đứng sau Lý giáo úy, hai người khí thế tạo nên sự tương phản...
Đại Nựu Nhi nắm tay Đại Niếp cùng Tiểu Niếp từ từ vào phòng khách, đại đường tỷ cao hứng chạy qua đón lấy, vươn tay muốn ôm hai đứa con gái nhỏ.
Hai đứa bé gái ở trong nhà này đã gần nửa năm, cơ hồ đều do một tay Đại Nựu Nhi chăm bẵm, nói còn chưa nói rõ ràng, đi đường cũng là nghiêng ngã lảo đảo.
“Ân, ân...”
Đại Niếp cùng Tiểu Niếp cùng nhau giãy dụa kêu lên vài tiếng trốn phía sau Đại Nựu Nhi.
“Làm sao vậy, con không nhận ra mẹ sao? Lại đây nha, mẹ sẽ cho các con ăn ngon...” Đại đường tỷ có chút kinh hoàng liếc nhìn Lý giáo úy, dụ dỗ hai đứa bé gái.
Đại Niếp từ sau Đại Nựu Nhi ló đầu tìm tòi, nhìn thoáng qua, không chờ đại đường tỷ cao hứng, liền vội vàng rụt vào.
Đại Tráng cẩn thận chú ý giáo úy tỷ phu, Đại Niếp cùng Tiểu Niếp khi đi ra đến giờ, trên mặt hắn biểu tình cũng không có gì thay đổi, không lộ ra một chút vui mừng khi cha con gặp nhau...
“Đại Nựu Nhi, em mang đại đường tỷ cùng hai cháu đi ra ngoài chơi một lát đi!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
Đại Nựu Nhi thấp giọng đáp, đối đại đường tỷ thản nhiên nói: “Đại đường tỷ, đi thôi!”
Đại đường tỷ đứng lên trước liếc mắt nhìn Lý giáo úy, khi thấy Lý giáo úy gật đầu mới đi ra ngoài.
“Nửa năm nay phiền các ngươi, cái này coi là quà cảm ơn...” Lý giáo úy cong khóe miện nói, tựa hồ muốn lộ ra nụ cười, đáng tiếc không có thành công.
Đại Tráng đem đồ vật kia nhẹ nhàng đẩy trở về, không nhìn tới sắc mặt khó coi của Lý giáo úy, nhẹ giọng nói: “Này không có gì, không đáng giá như vậy!”
“Ngươi muốn thế nào?” Lý giáo úy hỏi.
Đại Tráng hơi hơi nhíu mày, đối với thái độ cường ngạnh này của tỷ phụ rất phản cảm.
“Hiện tại ở phía đông Liễu Thụ thôn có 100 mẫu đất gần bờ sông là ruộng nước đều là của ta, ta chủ yếu là trồng lương thực cùng củ sen, muốn mượn danh của đại tỷ phu, đem mấy cái này tiêu thụ trong Tân Hồ thành, đương nhiên, không để đại tỷ phu làm không công...”
“Ta biết rồi, này ngươi vẫn cứ cầm đi!” Lý giáo úy gật gật đầu, đem cái bọc nhỏ đẩy lại, đứng lên khoác lại áo khoác trên người rồi đi ra ngoài.
Đại Tráng lắc lắc đầu, như vậy cho dù tỷ phu đã trở lại, đại đường tỷ chắc cũng không có mấy ngày sống tốt đẹp...
Đại Nựu Nhi đem Đại Niếp cùng Tiểu Niếp thu dọn, lại kéo hai đứa bé gái thấp giọng dặn dò nửa ngày, cũng không quan tâm mấy bé có nghe hiểu hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được thấp giọng khóc.
“Được rồi, Đại Nựu Nhi, để đại tỉ phu cùng đại đường tỷ ra cửa đi!” Đại Tráng kéo Đại Nựu Nhi khuyên nhủ.
Ngay từ đầu, hai đứa bé gái là được Đại Nựu Nhi nhận nuôi, thời gian sau này Đại Tráng bận cả ngày đến chân không chạm đất, căn bản không chăm qua bé lớn lẫn bé nhỏ, thế nên hiện giờ ngược lại không có cảm giác gì...
Đại Nựu Nhi lại bế hai đứa bé gái một cái, rồi tiễn đại đường tỷ ra ngoài.
“Qua năm nay ta vẫn có thể quay lại một chuyến, sau đó sẽ đưa ngươi tin tức!” Lý giáo úy sau khi ra cửa dừng lại một cái nói.
“Làm phiền rồi!” Đại Tráng mỉm cười nói.
Lý giáo úy cúi đầu, bế Đại Niếp vẫn còn đang khóc nỉ non bước ra ngoài.
Đại đường tỷ ôm lấy Tiểu Niếp, một đường vất vả chạy chậm đi theo.
Đại Nựu Nhi vẫn đỏ mắt đứng tại cửa nhìn bọn họ, vẫn không chịu đi vào phòng.
“Đợi năm sau em gả đi, tranh thủ ngay cuối năm cũng sinh đôi đi...” Đại Tráng kéo Đại Nựu Nhi đùa giỡn.
“Đại ca!” Đại Nựu Nhi nghe xong, xấu hổ đến đỏ bừng, cũng không còn thương tâm, dậm chân đi vào.