May mắn đám người chặn đường kia tựa hồ cũng không nghĩ muốn xuống núi, khi bọn Đại Tráng chạy tới gần chân núi liền không truy đuổi nữa.

Đoàn người thở hổn hển chạy tới chân núi mới ngừng, trời đã không còn tối đen như ở trên núi. Cách một khoảng lại có một đám lưu dân vây quanh đốt lửa sưởi ấm. Đại Tráng dựa theo ánh lửa quay đầu lại nhìn, tâm liền hoang mang.

“Nhị Nựu Nhi đâu?” Đại Tráng hỏi, gằn giọng nói.

Mọi người trái phải nhìn nhau, ai cũng không biết Nhị Nựu Nhi chạy lạc.

“Đại ca!” Đại Nựu Nhi kêu một tiếng, trong thanh âm cũng đã mang theo tiếng khóc nức nỏ.

Hiện giờ không thể trở lại tìm, trên núi không biết có bao nhiêu cừu nhân đang đỏ mắt chờ bọn họ rời động. Lần này có thể thuận lợi trốn xuống dưới, đều phải nhờ tác dụng lớn của đêm tối không trăng che dấu, nhưng trời tối lại đồng thời chính là cản trở lớn nhất để tìm người...

“Chúng ta ở chỗ này chờ đến hừng đông, nếu, nếu Nhị Nựu Nhi không đuổi kịp...” Đại Tráng nói không thành lời.

Trong không khí tràn ngập sự nặng nề, tất cả mọi người ngồi xuống, đôi mắt trong mong nhìn về phía núi, trong rừng thật im lặng, cơ hồ mọi động vật đều bị lưu dân chộp được để ăn, tất nhiên đặc biệt im lặng.

Chân trời đã bắt đầu dần sáng, một tia sáng chiếu xuống, không ai động đậy hay nói chuyện.

Không thể đợi thêm nữa, chung quanh đám lưu dân đã bắt đầu dậy, phải cách xa sơn động một chút mới an toàn, Đại Tráng nắm chặt tay để giảm bớt đau xót trong lòng, đứng lên.

“Đại ca, đợi một lát đi!” Nhị Tráng ngẩng đầu khàn giọng nói.

“Không được, nếu nơi này còn có người đã từng thấy qua chúng ta thì liền nguy hiểm, đi!” Đại Tráng nhắm mắt không nhìn tới gương mặt cầu xin của Nhị Tráng, nhẫn tâm nói.

Đại Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi cúi đầu nức nở.

“Ta trước đã không nói rồi sao, đi Liễu Thụ thôn tập hợp, chúng ta đi tới đó chờ!” Đại Tráng thấp giọng nói.

Triệu Tử Dương cùng Ngốc Tử mỗi người kéo hai bé sinh đôi đứng lên, Đại Tráng xoay người nâng Tam Nựu Nhi, đi nhanh về phía trước.

Liễu Thụ thôn đã không còn nhìn ra bộ dạng ban đầu, giống như vừa trải qua một cơn bão quét, tất cả phòng ốc đều rách nát không chịu được, trên mặt đất từng đoạn ngắn lại có người không biết là còn sống hay đã chết nằm, xem chừng là trong thôn không có cái gì ăn, lưu dân ở lại Liễu Thụ thôn cũng không nhiều.

Đại Tráng ở trong nhà của mình tìm một góc tường bị đốt đen xì thu dọn, ở trong góc đốt một đống lửa, để mọi ngươi vây quanh đống lửa.

Ở bên ngoài tuy rằng không cần lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu giết người, nhưng cũng không quá tốt, không thể tùy tiện uống nước trong giếng hay trong hồ, cũng không có đồ ăn dư dật. Mỗi ngày đa phần đều là đi tìm đồ ăn, nước thì phải nấu sôi mới có thể uống, còn phải phòng ngừa lưu dân đến đoạt thức ăn...

Bên cạnh thôn Liễu Thụ có một dòng sông chảy qua, Đại Tráng tin rằng chỉ cần nước còn chảy, cho dù đã bị lần mò không ít lần, bên trong nhất định vẫn còn đồ ăn, đặc biệt là dưới bùn đất.

“Đại ca, này, ăn?” Tam Tráng đưa hai tay dính đầy bùn cầm một cái vỏ trai không lớn hỏi.

Đại Tráng nhận lấy vỏ trai, khá nặng, bên cạnh còn có bọt khi nổi lên, hiển nhiên là cái còn sống.

“Được, cái này có thể ăn, Tam Tráng thật lợi hại!” Đại Tráng đem con trai bỏ vào trong giỏ bên hông, cười nói.

Tam Tráng lập tức mở miệng, lộ ra nụ cười thật tươi.

Trong bùn đất ở phần nước cạn gần sông có ốc, trai, cá chạch, trong lúc đói kém có mà dùng, Tam Tráng cùng Tứ Tráng thậm chí còn có thể dùng tay bắt được lươn...

Sau hai tháng gian nan ở trong thôn Liễu Thụ, cuối cùng cũng truyền đến tin tức, triều đình phái quan viên đến mấy thôn trấn, chuẩn bị dựa theo đầu người cho vay lương thực, nếu lưu dân muốn trở về quê cũ có thể lĩnh lương thực sau khi trở về, còn lại thì an trí ngay tại chỗ...

Một tiểu đội quan binh vận chuyển lương thực sau một ngày liền tới gần thôn Liễu Thụ, có một quan viên trung niên chủ trì việc cho vay lương thực cùng với phân chia lại đất vườn bỏ hoang.

“Nhị Tráng, đến hỏi quan lão gia kia có cần hỗ trợ hay không?” Đại Tráng thấp giọng nói.

Nhị Tráng muốn làm quan, đây là trong lúc vô ý Đại Tráng nghe được Nhị Tráng nói chuyện với Kim Húc Diệp mới biết được. Nếu Nhị Tráng tự mình lựa chọn đường đi, Đại Tráng sẽ tuyệt đối không cố gắng ngăn cản, hiện giờ liền bắt đầu nhân cơ hội rèn luyện cũng là một biện pháp tốt.

Nhị Tráng mở to hai mắt nhìn, do dự hướng đội ngũ rối ren trước mặt nhìn quan viên trung niên kia, khiếp đảm lùi về.

“Đi đi, em nói với ông ta là thôn dân sống ở nơi này, quen thuộc hoàn cảnh, biết đọc biết viết sổ sách...” Đại Tráng đẩy Nhị Tráng một cái, nhẹ giọng nói.

Lưu dân đến lĩnh lương thực thành một hàng dài, có quan binh cầm trường thương duy trì kỉ luật, ở lại đến hơn hai tháng, Đại Tráng cũng không hề biết nguyên lại nơi này lại ẩn nấp nhiều lưu dân như vậy.

Đứng ở phía giữa đội ngũ, nhìn thấy Nhị Tráng do do dự dự lại gần, bị hai  binh lính đẩy ra. Nhị Tráng nói cái gì đó, trung niên quan viên đưa tay, hai binh lính dắt Nhị Tráng đi lên. Đại Tráng khẩn trương quan sát, thấy quan viên trung niên kia hỏi Nhị Tráng mấy vấn đề, lại cầm bút để Nhị Tráng viết cái gì đó, rồi đưa cho Nhị Tráng một cuốn sổ, hỗ trợ ghi cái gì đó...

Triệu Tử Dương mấy ngày trước đã trở về trên trấn, vẫn không có tin tức gì, Đại Tráng cũng không lo lắng lắm, tình huống trên trấn chắc chắn sẽ tốt hơn ở thôn Liễu Thụ một chút, ít nhất là sẽ phái thêm nhiều quan viên.

Buổi tối Nhị Tráng lưng vác một bao lương thực to trở lại, một hồi phấn khích lôi kéo Đại Tráng nói không ngừng.

“Cái này là của Triệu lão gia cho!” Nhị Tráng chỉ vào bao lương thực kiêu ngạo nói.

Bao lương thực Nhị Tráng mang về so với Đại Tráng lĩnh thì nhiều hơn, cũng khó trách sao hắn phải cao hứng như vậy.

“Giỏi lắm, còn có gì không?” Đại Tráng xoa đầu Nhị Tráng hỏi.

“Triệu lão gia nói chờ bên này sắp xếp ổn thỏa, ta có thể cùng ông đi tới giúp đỡ ở địa phương kế tiếp, sau khi chung quanh chuẩn bị ổn hết, Triệu lão gia sẽ viết một phong thư đề cử, còn có khế đất...” Nhị Tráng ngẩng đầu nói.

Khế đất cũng không có gì, hiện giờ nơi này tất cả đều là đất hoang, hơn nữa rõ ràng là đất nhiều hơn người, thư đề cử về sau lại có chút tác dụng.

Đại Tráng cười cười, để cho mấy bé Tam Nựu Nhi vây quanh Nhị Tráng hỏi mấy vấn đề, còn mình thì giúp Đại Nựu Nhi nấu cơm.

“A Đại, ngày mai chúng ta ở chân núi chặt cây, làm lại phòng ở.” Đại Tráng hướng Ngốc Tử đang cầm lương thực nói.

Ngốc Tử cao hứng đáp, nở nụ cười.

Triệu quan viên kia, ngày hôm sau an bài một ít sự vụ liền rời khỏi thôn, quả nhiên mang theo Nhị Tráng.

Dựa theo lời nói của Triệu quan viên, hiện tại là thời điểm tự do khai hoang, có thể làm nhiều được nhiều. Thánh thượng khai ân, ba năm không thu thuế, đến năm thứ tư dựa theo đất mua từ quan phủ, tất nhiên là phải đợi phủ của quan phủ trên trấn tu sửa xong, hiện giờ cũng có thể trực tiếp mua đất...

Việc cho vay một ngày lương thực, lưu dân trốn trong thâm sơn bỏ lỡ, may mắn là bọn họ không xuống cùng lúc do không có tin tức nên tạm thời sẽ không phát sinh chuyện cướp bóc.

Mọi người trên cơ bản đều không quen biết, đều là tự riêng mình xa cách làm việc, Đại Tráng mang theo bọn Ngốc Tử tốn sức dùng cây làm cọc một mảnh đất, đánh dấu đây là mảnh đất nhà mình...

Qua mấy ngày lại có một đám quan binh lại đây, bọn họ đào hầm, đốt lò sản xuất gạch ngói, có thể dùng lương thực hay vàng bạc đổi lấy, Đại Tráng không thể không nói hoàng thượng này vẫn còn chút anh minh.

Sau khi mở lò một ngày, Đại Tráng mang theo Ngốc Tử cùng Đại Nựu Nhi ở sau hậu viện trong nhà lúc nửa đêm, đào ra một cái hòm, bên trong lấy ra một bình nhỏ, cùng với hòm cẩn thận mang về.

Trong bình chứa một ít vàng thỏi. Đây là tiền Đại Tráng tích góp một thời gian, Đại Tráng cầm mấy thỏi, lén lút ở chỗ lò gạch dưới chân núi đổi không ít gạch cùng gói, những binh lính này còn tốt bụng cho Đại Tráng mượn một chiếc xe đẩy để Đại Tráng đẩy gạch.

Đại Tráng cũng không vội đi khai hoang, mà trước tập trung xây phòng ốc. Cho dù có đem đất hoang trồng thành ruộng tốt, ba năm sau cũng không mua nổi, lấy được khế đất cũng không phải của mình.

Chờ phủ quan trên trấn sửa xong đã là chuyện của ba tháng sau. Phòng ốc của Đại Tráng đã thành hình dạng, Nhị Tráng trực tiếp đi tấn kiến quan phủ được một chức quan phó sử nho nhỏ. Trước đó vài ngày đã trở về một chuyến, chuẩn bị dẫn theo Tứ Tráng không thể làm việc giúp đỡ vài việc nhỏ, còn mang theo tin tức nói không quá mấy ngày sẽ có cuộc thi. Nơi này người thi qua thì gọi là tú tài, gặp quan không cần quỳ, có thể không nộp thuế. Vốn là còn phải tiếp tục thi tiếp, ít nhất là phải đến cử nhân mới có thể nhận chức vị. Thế nhưng hiện tại là thời điểm đặc biệt, ngay cả tú tài cũng có thể trực tiếp nhận được một chức quan cửu phẩm. Nhưng nếu muốn tiền đồ rộng mở, tất nhiên xuất thân càng cao càng tốt, tin tức này chính là từ Triệu Tử Dương, hắn không ở lại trên trấn, để lại lời nhắn, nói là đi kinh thành.

Một đoạn thời gian này, Nhị Nựu Nhi vẫn không trở về, Đại Tráng rõ ràng, Nhị Nựu Nhi sợ là lành ít dữ nhiều...

Đại Tráng cầm không ít tiền đưa cho Nhị Tráng, để cho Nhị Tráng mua khế đất cùng mấy cửa hàng. Có tiền người cũng dễ nói chuyện, Nhị Tráng lần thứ hai trở về, mang theo cái hộp nhỏ, Đại Tráng có chút dở khóc dở cười nhìn hộp nhỏ đầy khế ước, Nhị Tráng ở trên trấn mua mười cửa hàng, một mảnh đất phía đông bao quanh cả thôn Liễu Thụ...

“Đại ca...” Nhị Tráng có chút do dự nói.

“Làm sao vậy?” Đại Tráng vừa coi lại khế đất, vừa hỏi.

“Em nghĩ muốn tham gia thi cử!” Nhị Tráng thấp giọng nói.

“Được.” Đại Tráng đáp, tiếp tục nói: “Chính em hiểu rõ đi, chức vị cũng không phải chỉ đơn giản như vậy!”

Nhị Tráng gật gật đầu, hưng phấn đến đỏ cả mặt.

“Đúng rồi, em có vội không?” Đại Tráng ngẩng đầu hỏi.

“Việc nhiều đến còn phải thức đêm. Thế nhưng lần này em có ba ngày nghỉ.” Nhị Tráng rành rọt đáp.

“Trên thôn có thợ khéo tay không? Ta muốn thỉnh vài người làm lại sân nhà.” Đại Tráng vỗ Nhị Tráng nói.

“Được, cứ để em, ngày mai em lên trấn gọi người!” Nhị Tráng ưỡn ngực nói.

Lưu dân trên núi lục tục kéo xuống dưới, đều hướng về nơi nghe đồn có phát lương thực, tạm thời còn chưa có xung đột gì.

Đại Tráng cẩn thận trù tính lại kết cấu sân, chuẩn bị làm là phải làm cho ổn thỏa. Nhị Tráng mang theo một người to khỏe tới, làm tường ra làm tường, chặt cây làm xà nhà ra xà nhà, trộn bùn, hơn nửa tháng liền làm khá ổn. Đại Tráng phát tiền 3 đồng mỗi người, không bao cơm, những người đó đều tự mình mang theo đồ ăn, ở trên chiếu đơn giản ngồi ăn. Hiện tại được quan phủ an bài, tâm tính mọi người đều thay đổi lớn, tuyệt đại người dân đều muốn sống an bình. Đám lưu dân tàn bạo vô cùng chỉ vì một chút đồ ăn trong mấy ngày ngắn ngủi liền khôi phục lại bộ dáng thôn dân hiền lành...

Ở trấn Lục Khẩu cử hành thi cửa, Đại Tráng cũng bớt thời giờ tham gia, mục đích chính là không cần nộp thuế. Cùng Nhị Tráng liền dễ dàng thông qua. Thế nhưng Đại Tráng xếp ở cuối bảng, còn Nhị Tráng nằm ở giữa bảng.

Cửa hàng trên trấn đã từ từ mở cửa, Đại Tráng để cho Nhị Trang trực tiếp cho thuê mấy cửa hàng mới mua, đều là ký cho thuê ba năm.

“Trong nhà hiện tại chỉ có thể cho em chừng này, mình em đi thành Tân Hồ, cho dù em muốn làm quan hay là tiếp tục lên kinh thành thi tiếp, ta đều không quản. Thi không qua thì em tạm thời đừng ở lại bên ngoài, trực tiếp nhậm chức tại Lục Khẩu trấn...” Đại Tráng giúp Nhị Tráng thu dọn đồ đạc, nghiêm túc dặn dò.

Nhị Tráng rất hấp tấp. Cho dù hiện tại là cơ hội tốt, nhưng lấy lai lịch cùng tâm kế của Nhị Tráng, tới kinh thành rồi, không thể nghi ngờ là dê vào động hổ, không có nửa phần thắng. Nhưng với thành tích tốt lúc thi cử khiến cho lòng tin của Nhị Tráng phồng to...

“Em biết rồi, cảm ơn đại ca!” Nhị Tráng nhận lấy vàng kiên định nói.

“Bỏ đi, trừ bỏ cái này, ta còn bỏ thêm trong cái áo choàng ngắn hai lượng vàng. Không đến vạn bất đắc dĩ, em cũng đừng động tới, nếu đậu. đến kinh thành không thi được, cũng không đói chết, xoay sở được liền xoay sở, trước ở kinh thành tìm việc sống tạm, từ từ học tập, thi thử lại một lần...” Đại Tráng cuối cùng vẫn nhịn không được dặn dò thêm.

Nhị Tráng đỏ mắt, nhẹ giọng đáp: “Đại ca, em đã biết, em sẽ tự chiếu cố chính mình...”

Lúc Nhị Tráng đi, Đại Tráng ở thôn Liễu Thụ sắp xếp người tới giúp việc làm ruộng, cũng không đi tiễn hắn, từ biệt này liền chính là nhiều năm...

Trước khi chiến tranh Đại Tráng là dựa vào buôn bán củ sen lời được một khoảng, sau chiến tranh thì dựa vào tiền lãi chôn dưới đất, nếu không phải Liễu Thụ thôn còn ít nhà, Đại Tráng cũng coi như là một thân hào nông thôn, so với Ngô gia địa chủ còn có thể diện hơn một chút.

Liễu Thụ thôn cách chiến trường rất xa, sau lại lục tục trở về mấy hộ gia đình trước đây cùng lưu dân ở lại, trong thôn tổng cộng các nhà cũng không chiếm đển nửa diện tích. Những nơi bị chiến hỏa lan tới dân cư chắc chắn còn thiếu hơn.

Sau chiến tranh, thuế má quan phủ cơ hồ đều miễn giảm, thuế nông lại trực tiếp miễn ba năm. Nhưng cùng lúc đó, quan phủ lại nghĩ mọi cách cướp đoạt tiền bạc của dân chúng. Các loại vật tư cơ hồi đều bị quan phủ nắm trong tay hoặc là dựa vào lao động đổi lấy hoặc dùng tiền mua. Ví dụ như quan binh chưởng quan lò gốm đều là như vậy.

Đại Tráng không biết mấy thứ dấu ở trong động có bị người phát hiện hay không, nhưng hiện giờ cũng không dám lên xem. Lúc trước ở trong sơn động điên cuồng giết người, khiến cho đám lưu dân trên núi đều hận bọn họ đến thấu xương. Tuy rằng hiện giờ trong thôn Liễu Thụ đã có người bắt đầu lên núi đốn củi, cũng không ít lưu dân trên núi đều đi xuống, nhưng không thể bỏ qua khả năng, những lưu dân trốn trong thâm sơn vẫn chưa nhận được tin tức...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play