Đi lên núi đốn củi vài ngày, Đại Tráng ngoài việc hái được rất nhiều mộc nhĩ, còn kiếm về mấy trái cây rừng bị hư rơi xuống đất, giữ lại hạt đem phơi nắng, đặt trong nồi rang lên, đây cũng xem như đồ ăn vặt. Hơn nữa đa số các loại hạt đều giàu chất béo, có thể bổ sung chất dinh dưỡng.
Kỳ thật, Đại Tráng cũng biết rõ là mấy đứa nhỏ thiếu cái gì, hai đứa trẻ song sinh đã hơn bảy tháng, thế nhưng răng vẫn chưa mọc, Tam Nựu Nhi được hơn một tuổi rồi mà cũng chỉ mọc vài cái răng. Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi đều có vẻ thấp bé so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều. Căn cứ vào trí nhớ của thân thể này, trước đây, gia đình này một thời gian dài cũng không có ăn thịt cá hay xương heo gì cả.
Đại Tráng nghĩ nghĩ, liền có chút đau đầu, muốn nuôi tốt sáu đứa nhỏ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng đi!
Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi còn có Nhị Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi đang ở trong sân chơi, hai đứa trẻ song sinh thì được Đại Tráng đặt ở trong một chậu gỗ khô thoáng, cũng đang ở trong sân phơi nắng. Hai đứa trẻ song sinh nhìn có vẻ vô cùng thích thú với chuyện này, hai tay hay chân ở trong chậu cứ quẫy đạp, cười đùa “khanh khách” không ngừng.
“Đại Tráng, Nhị Tráng, có ở nhà không?” Ngoài sân vang lên tiếng đập cửa cùng tiếng gọi lớn.
Nhị Tráng ở gần cửa sân, vừa đáp vừa chạy ra mở cửa.
“Đại bá, đại bá mẫu, hai người tới!” Nhị Tráng cao hứng kêu lên.
Đại Tráng hơi hơi nhíu mày, phụ thân của thân thể này có một đại ca và một muội muội. Người muội muội kia đã lấy chồng bên thôn khác, lúc phụ thân vừa mới mất, nàng ta có tặng một bao thức ăn tới. Sau cũng không thấy tới nữa, Đại bá cũng chưa từng tới, có lẽ là do đại bá mẫu không cho qua…
Đại Tráng buông cái sọt nhỏ đang đan trong tay, ra đón, lẽ phép chào hai người.
Đại bá đem bao gì đó đang cõng trên lưng đặt xuống, rồi im lặng ngồi trên ghế.
Đại bá mẫu thì ở trong sân, Đại Tráng chú ý tới ánh mắt đại bá mẫu nhìn mấy con gà trong sân nghi hoặc.
Đại bá mẫu khoa trương đi bên cạnh hai đứa trẻ song sinh, làm hai đứa nhỏ khóc lên.
Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi mất hứng chạy lên bảo vệ hai đứa nhỏ.
“Mấy đứa im lặng nào!” Đại bá nói.
Đại bá mẫu nhăn mày, nhìn có lẽ đang tức giận, thế nhưng chú ý tới bọn Đại Tráng thế nên vẫn nhịn xuống.
Đại bá đem bao to đẩy qua, nói với Đại Tráng: “Này là chút lương thực cùng cải trắng, các con ăn trước, nếu không đủ, bác sẽ mang lại cho các con tiếp.”
Đại bá mẫu rốt cuộc cũng nhịn không được, vội vàng nói: “Các con ăn ít một chút, bác cũng không khá khẩm gì đâu...”
Đại ý muốn nói nhà nàng ta cũng không có nhiều lương thực, có thể bỏ ra chừng này đã là rất tốt rồi, còn có bọn Đại Tráng hiện giờ ăn lương thực nhà bác, về sau lớn lên phải hiểu kinh đại bá cùng đại bá mẫu...
Đại Tráng cũng không có cãi lại gì, vâng vâng dạ dạ đáp lời, cũng không cần làm rõ việc đưa tới thức ăn, về phần chuyện sau này, trước phải vượt qua cửa ải khó khăn này rồi tính!
Đại bá liền giữ đại bá mẫu vẫn còn thao thao bất tuyệt việc gia đình mình đưa lương thực khó khăn thế nào, vội vội vàng vàng nói một tiếng “Trong nhà có việc”, liền đi ra sân.
Đại Tráng cũng không để ý, kì thật đại bá là người thành thật, thế nhưng bị đại bá mẫu ngăn cản, lần này mang tới mấy bao này, chắc cũng phải đấu tranh một hồi mới được, huống hồ gì nhà đại bá còn có năm đứa nhỏ, sống qua ngày cũng vô cùng khó khăn.
Đại Tráng để cho mấy đứa nhỏ tiếp tục chơi trong sân, còn mình đi đến gỡ ra bao to kia, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa dồn dập.
Mở cửa ra liền thấy, là đại bá trở lại, có lẽ là có việc gấp, trên mặt có chút đỏ, nói chuyện cũng phải thở hổn hển.
Đại bá ở trong ngực sờ soạng vài cái, đưa ra một xâu tiền, nhét vào trong tay Đại Tráng, nhỏ giọng nói: “Này là chút tiền, cháu cầm lấy, mua đồ ăn ngon, còn có, trong bao củ cải kia có ít thịt, cháu với tụi nhỏ ăn nhanh đi, không cần nói cho đại bá mẫu biết, đại bá mẫu có nói gì cũng đừng để trong lòng, có gì khó khắn chỉ cần tìm bác là được...”
Đại Tráng cảm động gật đầu, này là một trăm đồng, có thể coi như là toàn bộ của cải tích góp của người đàn ông trung niên này đi...
Chờ đại bá đi rồi, Đại Tráng gỡ bao ra, bên trong có bốn năm của cải trắng, cũng là cải trắng, thế nhưng không giống với cải trắng xinh đẹp Đại Hòa, lấy ra vài của cải trắng, ở giữa quả nhiên có một khối thịt, là thịt ba chỉ xen ít mỡ, ở dưới cùng cư nhiên còn có cả gạo, dùng bao vải phân biệt rõ ràng, có lẽ gạo này là của đại bá mẫu cất vào kho đi.
Đại Tráng trong lòng thở dài một hơi, về sau gặp đại bá mẫu, vẫn vì đại bá mà nhường nhịn một chút vậy.
Buổi tối, Đại Tráng mang miếng thịt cắt một nửa, bằm với cải trắng, dùng chút nước ấm ngâm mộc nhĩ, làm nhân sủi cảo, bao với vỏ bột làm thành bánh sủi cảo.
Tuy rằng nhân sủi cảo ít thịt, phía ngoài cũng thiếu bột, thế nhưng mấy đứa nhỏ lại ăn như mĩ vị nhân gian, ngay cả nước canh của cũng uống sạch sẽ.
Buổi tối, nằm trên giường ấm áp, Nhị Nựu Nhi còn nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngày mai chúng ta còn được ăn sủi cảo thịt không vậy?”
Tam Nựu Nhi đang buồn ngủ cũng mơ màng nói: “Ăn, ăn...”
Đại Tráng mỉm cười đáp: “Ngày mai không ăn sủi cảo, thế nhưng vẫn được ăn thịt.”
Nhị Nựu Nhi nghe được còn có thịt ăn, cũng không thèm quan tâm có sủi cảo hay không, vô cùng vui vẻ đi ngủ.
Chỉ có Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi nghe xong thì liền hoan hô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT