Nghỉ ngơi khoảng chừng nửa tháng Đại Tráng cảm thấy hai chân nếu không động nữa thể nào cũng nhũn ra. Coi lại tiền bạc trong nhà, chuẩn bị đi tập hợp. Mấy ngày nay, Đại Tráng suy nghĩ cẩn thận qua, kì thật ra ra đồng làm việc đồng án đều có thể chịu đựng được, khiến cho thân xác này mệt mỏi đến bệnh tật, chủ yếu là do bảy ngày thu hoạch lương thực kia. Trước khi trời mưa, phải đem lương thực đang phơi nắng, mỗi ngày đều phải thu lại. Tất cả chỉ có thể dựa vào thân thể nhỏ bé này vác mấy chục cân, mấy chục cân. Liên tục nhiều ngày lao động chân tay, cho dù thanh niên trai tráng cũng chịu không nổi, huống chi là hiện tại khối thân thể này cũng không phải khỏe mạnh gì! Đại Tráng tính ngược tính xuôi, quyết định mua một con lừa, rồi nhờ thợ mộc làm một chiếc xe nhỏ bằng gỗ, lúc thu hoạch lương thực có thể thoải mái một chút, mỗi lần tập hợp cũng cần đi nhờ xe bò hay đi bộ, chỉ là không biết hai lương bạc có đủ không...

Đại Tráng đem mấy loại đồ ăn phơi khô cùng dưa chua ngâm kiểm tra phân loại thành các bao, dùng thùng gỗ vớt mấy con cá nuôi trong ao lên, tính chọn bảy tám con ngon ngon tặng cho Triệu Tử Dương. Một năm nay việc buôn bán nhờ có Triệu Tử Dương thế nên thường xuyên qua lại, Triệu Tử Dương còn mời Đại Tráng tới nhà mình làm khách. Hiện giờ Đại Tráng đều trực tiếp đem giỏ đưa vào quán, người làm tính tiền, có rảnh lại tìm Triệu Tử Dương nói chuyện, không rảnh thì thôi.

Cá này là do Đại Tráng làm một cái giỏ bẫy cá đặt ở dưới sông mấy tháng trước. Công việc vội vàng, cũng không có thời gian đi bắt cá. Loại trừ mấy giống cá không dễ nuôi hoặc bắt lại không còn sống, nướng mấy con thêm vào bữa cơm cho mấy đứa nhỏ, mấy con cá con lại đều nuôi trong cái ao đã đào. Theo lời Đại Tráng còn dặn, Nhị Tráng mỗi ngày đều thay nước trong ao, không thể ngờ là có mười mấy con cá nuôi đến hiện giờ. Việc trong nhà bận rộn, mấy giỏ lúc tập hợp đều giao hết cho người làm liền nhanh chóng trở về, cũng không có thời gian đi tìm Triệu Tử Dương, Đại Tráng nghĩ nghĩ, lần này vô luận thế nào cũng phải đến thăm hỏi một chút.

“Đại ca, vậy thì lần tập hợp này để cho em và A Đại ca ca đi thôi, anh vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút!” Nhị Tráng có chút lo lắng nhìn Đại Tráng thu dọn đồ đạc xách ra hai cái giỏ thật lớn.

Đại Tráng lau mồ hồi trên trán, phù, chỉ có như vậy mà cũng đã chảy mồ hôi, xem ra thân thể này thật là yếu ớt vô cùng. Lần này sinh bệnh, có lẽ lần bị bệnh này tốt ở chỗ làm cho Nhị Tráng cuối cùng cũng có trách nhiệm, không còn bộ dạng là đứa nhỏ nữa.

“Không có việc gì, chúng ta ngồi xe đi, cũng không mệt, lần này tập hợp anh còn có một việc muốn làm!” Đại Tráng vẫy vẫy tay, hoạt động một chút, cười nói với Nhị Tráng.

Mấy ngày nay, trong nhà cũng không có việc đồng áng gì, chủ yếu chỉ còn một ít bông, đều do Nhị Tráng cùng Ngốc Tử làm, mấy việc thủ công thì bị Đại Nựu Nhi giành làm, Đại Tráng liền không có việc gì làm, rảnh rỗi cũng chỉ chăm sóc mấy đứa nhỏ. Đại Tráng những lúc rảnh, đem mấy điều học ở Trung học cơ sở, giáo dục quốc phòng, thể dục đã học được quân quyền, thái cực quyền, giúp kiện toàn cơ thể đều moi ra, lúc nghỉ ngơi liền lựa chọn vận động một chút, muốn giúp thân xác này rèn luyện cơ thể cường tráng.

“Đại Tráng...” Ngốc buông công việc trên tay, đi đến trước mặt Đại Tráng do do dự dự nói.

“Chuyện gì?” Đại Tráng hòa hoãn hỏi.

Mang theo Ngốc Tử đã hơn chín tháng, trừ bỏ hai tháng mới đầu tình hình có vẻ nghiêm trọng, Đại Tráng phải bỏ chút tâm tư, đơn giản cũng chỉ là nhẫn nại một chút, sau đó, Ngốc Tử cũng từ từ trở nên tốt hơn một chút, trở thành trợ thủ đắc lực. Hơn nữa một năm này, có lẽ là vì được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, liền cao hơn một cái đầu. Không có gì ngạc nhiên khi thấy bất cứ chỗ nào cũng có bóng dáng đứa ngốc ấy, sức lực cũng rất lớn. Cho nên, Đại Tráng từng suy nghĩ, dù rằng ngoại trừ vào lễ mừng năm mới Ngô lão thái thái có đem mấy thứ đến tặng, lúc sau cũng không tỏ vẻ gì, thế nhưng Đại Tráng vẫn tận tâm hết sức dạy dỗ Ngốc Tử.

“Em, em muốn lấy tiền của mình!” Ngốc Tử nhỏ giọng nói.

Đại Tráng sửng sốt một chút: “Em không phải cũng biết anh để tiền của em ở chỗ nào sao, sao còn hỏi anh! Em muốn lấy tiền của mình thì cứ đi mà lấy.”

Ngốc Tử vui vẻ cười vài tiếng, vào trong phòng Đại Tráng, từ đầu giường lấy ra một cái hũ màu xám đậm, bên trong đựn rất nhiều đồng tiền.

Thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp, Đại Tráng thu dọn một gian phòng, ôm hai đứa trẻ song sinh ngủ. Chủ yếu là sợ Đại Nựu Nhi cùng Nhị Tráng buổi tối ngủ như chết chăm sóc không tốt hai đứa trẻ song sinh. Nhà cha mẹ của thân thể này để lại, vốn có nhà chính gồm ba phòng, một gian khác là nhà bếp và nhà vệ sinh, còn có một cái phòng dự trữ dùng để làm nhà kho, bên trong chưa mấy thứ lặt vặt, một phòng khác đã bị hư thế nên vào mùa đông, mấy đứa nhỏ chỉ có thể chen chúc vào một căn phòng, hiện giờ ấm áp một chút, Đại Tráng đem phòng kia sửa sang lại một chút, làm thành hai cái phòng ngủ.

Mỗi lần sau khi bán giỏ về, Đại Tráng sẽ căn cứ vào số giỏ Ngốc Tử đan được, ấn hai phần ba giá tiền đưa cho Ngốc Tử. Đương nhiên sẽ không quên tính tiền công giúp đỡ. Đối với lời Đại Tráng, Ngốc Tử tựa hồ luôn nghe theo. Đại Tráng lúc đưa tiền cho Ngốc Tử, Ngốc Tử không biết từ chỗ nào đó đào tha về một cái bình nứt mẻ bỏ tiền vào (giống ống heo đó), rồi sau đó lại đưa cho Đại Tráng, để Đại Tráng giữ dùm. Đại Tráng sợ miệng bình nứt mẻ sẽ làm bị thương tay Ngốc Tử, thế nên cố ý bao lại, rồi tìm một chỗ thích hợp cất giùm..

Ngốc Tử đi theo Đại Tráng tới chợ nhiều lần, thế nên cũng bắt đầu hiểu ra tiền quan trọng như thế nào. Lúc có một trăm đồng tiền, liền dùng một cái dây nhỏ xâu thành chuỗi.Vào mấy ngày bình thường Đại Tráng cho tiền, cũng cẩn thận bỏ trong bình. Đây là lần đầu muốn lấy tiền trong bình ra.

Bởi vì đồ đạc mang theo có vẻ nhiều, Đại Tráng vốn không tính dẫn theo mấy đứa nhỏ, chỉ cho Nhị Tráng cùng Ngốc Tử giúp đỡ vác đồ đạc đi cùng.

Đại Nựu Nhi vì lo lắng sức khỏe Đại Tráng, sợ hai đứa em gái đi theo lại tăng thêm gánh nặng, đã sớm dỗ dành hai bé gái, Đại Tráng còn hứa sẽ mang đồ ăn ngon trở về mới có thể dễ dàng mà thoát thân.

Triệu Tử Dương ở tại một viện tử nho nhỏ, ngoại trừ lúc trước có mang theo hai sư phó một văn một võ trong nhà ra thì còn mướn thêm hai người hầu ở tại trấn nhỏ này. Một đại nương phụ trách quét tước giặt quần áo làm việc nhà, một người đầu bếp phụ trách nấu cơm, mua thức ăn. Triệu Tử Dương ở trên trấn mở vài cửa hàng, ngày thường ngoài việc học tập thì cách mấy tháng lại ra ngoài trông nom cửa tiệm, kiểm tra sổ sách. Theo như suy nghĩ của Đại Tráng thì sống qua ngày như thế coi ra cũng khá thư thái. Thế nhưng trong một lần vô ý nói suy nghĩ của mình, chú ý thấy khóe miệng Triệu Tử Dương lộ tia cười khổ, tuy rằng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, vẫn là không bao giờ nhắc tới đề tài kia nữa.

“Những cái này là do nhà chúng ta tự làm, ngươi cầm nếm thử xem.” Đại Tráng đem mấy cái bọc trong giỏ lấy ra, mở ra từng cái.

Triệu Tử Dương vui mừng từng bước từng bước đi qua, lại giương giọng kêu đầu bếp tới, nói bữa tối dùng mấy thứ kia để nấu.

“Cá này cũng là do chúng ta bắt về!” Đại Tráng giơ giỏ trong tay, cười nói.

“Chỗ của các ngươi cũng không tệ nha!” Triệu Tử Dương cười tủm tỉm nói.

Đại Tráng cười cười không nói gì, sau cùng Triệu Tử Dương nói vài ba chuyện cỏn con, trong lòng lại nhớ đến Nhị Tráng cùng Ngốc Tử đang ở chợ, liền tạm biệt Triệu Tử Dương.

“Ha ha, ta với người cùng đi đi, đã lâu không đi chơi!” Triệu Tử Dương nghe Đại Tráng nói xong, hưng phấn nói.

“Hay quá, chỉ cần đến lúc đó ngươi không phiền là được!” Đại Tráng nghĩ đây là chuyện nhỏ, liền sảng khoái đáp ứng.

“Đại thiếu gia, ngài hôm nay có công khóa...” Tiên sinh vẫn chờ ở một bên nhịn không được nói.

“Có gì hay ho, dù sao...” Triệu Tử Dương tức giận nói thế nhưng âm thanh sau đó nhỏ dần.

Đại Tráng không ngờ Triệu Tử Dương vừa rồi mới cao hứng vui vẻ thì giờ sắc mặt liền thay đổi, trong lòng có chút kinh ngạc. Đi qua chỗ Triệu Tử Dương nhìn xem, lại phát hiện hai mắt Triệu Tử Dương hơi hơi đỏ lên, miệng lại ngậm chặt, đây là biểu tình nhịn khóc đi...

“Chúng ta đi đi!” Triệu Tử Dương lắc lắc tay áo, dẫn đầu đi nhanh ra ngoài.

Đại Tráng suy nghĩ, vẫn là không nên chạm vào vết thương của người khác, vội vàng thu dọn này nọ, đi theo Triệu Tử Dương ra ngoài.

Chờ Đại Tráng cùng Triệu Tử Dương ra đến sân, thì một nam nhân trung niên khôi ngô đi tới, trầm giọng nói: “Đại thiếu gia trong lòng ủy khuất, để choo hắn đi ra ngoài phát tiết một chút cũng được, người sao lại nhiều chuyện vậy!”

“Ta sao lại nhiều chuyện, nghiên cứu học vấn cũng không phải vì lão gia cùng phu nhân, hôm nay đại thiếu gia phá lệ, về sau nhất định cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba... cứ như vậy thành lệ...” Tiên sinh trung niên gầy yếu kia có chút kích động nói.

“Chậc chậc, ngươi như thế không phải gọi là nhiều chuyện hả, ta nói một câu, ngươi liền nói nhiều như vậy!” Tiên sinh khôi ngô chậc chậc môi nói, nếu nhìn kĩ trong lời nói sẽ phát hiện giọng điệu trêu chọc.

“Ngươi, đồ vũ phu, ta cũng lười cùng mãng hán nói lí lẽ...” Văn sĩ gầy yếu giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức dựng lông, tay chỉ chỉ nam tử khôi ngô kia, cơ hồ nói không ra lời.

“Được rồi, được rồi, đã một đống tuổi, lại càng giống với đứa nhỏ để chỏm, hở ra một chút liền kích động, hôm nay coi như để một ngày nghỉ, đại thiếu gia thả lỏng, chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút...” Nam tử khôi ngô kia thấy thế, vội vàng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy văn sĩ trung niên, ngữ điệu thong thả nói.

“Ai, ta chỉ là...” Thanh âm trầm thấp thong thả rơi vào tai, văn sĩ trung niên lập tức bình tĩnh trở lại, có chút bất đắc dĩ cảm thán nửa câu.

“Đi, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi, ngươi nha, cứ làm tốt chuyện của mình thôi, đại gia tộc họ Lý kia, ai cũng nói không rõ, lão gia phu nhân nghĩ đến như vậy là tốt cho đại thiếu gia, nhưng mà, đại thiếu gia đâu...”

Văn sĩ trung niên tựa hồ bị thuyết phục, tùy ý để nam tử khôi ngô kia ôm lấy mình đi ra ngoài.

Bên này Đại Tráng cùng Triệu Tử Dương đã gần đến chỗ bọn Nhị Tráng mở sạp, trên sạp bày ra hai mươi cái rổ nhỏ bình thường, dùng một cái thùng làm từ gỗ thông đựng chục con cá, một rổ trứng gà, Nhị Tráng cùng Ngốc Tử nghiêm túc canh giữ ở nơi đó, có người lại hỏi mới đáp, buôn bán có chút lạnh lẽo.

Đại Tráng nhìn nhìn Ngốc Tử ở bên trong ba người có chút suy sụp, vỗ vỗ tay: “Nào nào, tất cả mọi người chú ý nha, Nhị Tráng, em phụ trách trứng gà, A Đại, em phụ trách giỏ, Triệu Tử Dương, ngươi phụ trách cá, ta đây phụ trách thu tiền, tất cả mọi người nói to lên, xem ai bán nhanh nhất...”

Ba người đều ngẩng đầu cảm thấy mơ hồ nhìn Đại Tráng.

Đại Tráng hít sâu một hơi, cổ vũ tinh thần, nhắm mắt lại kêu lên: “Bà con tới xem, trứng gà tươi ngon tại gia mới đẻ, cá còn tươi sống bơi lội, giỏ đảm bảo bền chắc, mọi người tới xem tới xem...”

Trên chợ cũng có không ít người bán rao hàng, hơn nữa đều là những người trên thôn trấn vào chợ mở sạp buôn bán, bình thường thôn dân bán đồ cũng sẽ không có suy nghĩ kia, cho nên Đại Tráng mặc dù là banh họng hô ta, trên chợ cũng không tính là cái gì.

“Đã hiểu chưa, tất cả mọi người đều rao lên, mau!” Đại Tráng có chút quẫn bách ngồi xuống cao giọng nói.

Ba người tiếp tục nhìn Đại Tráng, đều phát hiện mặt Đại Tráng có chút đỏ lên.

“Được rồi, nhìn cái gì, tóm lại chính là rao lên!”

Ba người nhìn nhau cười, đều cúi đầu.

Chốc lát sau ba giọng cùng nhau rao lên, Đại Tráng lúc nãy còn rất ngượng ngùng, giờ cảm giác trên mặt nóng lên đều lui xuống, bắt đầu nhanh nhẹn lấy tiền.

Triệu Tử Dương nhắm mắt rao thật to một lát, cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, đưa mắt nhìn Đại Tráng đang giúp một bác gái trung niên chọn cá, cá này Triệu Tử Dương biết, đều là chính do Đại Tráng bắt được, năm văn tiền hai con, rao to như vậy, bán liền rất nhanh, Đại Tráng kiên nhẫn thay đổi vài con cá đưa cho bác gái kia xem, thẳng cho đến khi bác gái kia vừa lòng đưa năm văn tiên rồi chọn hai con cá lớn một chút, Đại Tráng cũng không có buồn bực gì, lấy khăn ra lau khô tay, cẩn thận nhận tiền...

Sau đó bán mấy thứ kia cũng không tệ lắm, sắc trời vẫn còn sớm, Đại Tráng nhanh tay mau chân bắt đầu thu dọn.

“Đợi một lát nữa chúng ta muốn mua một con lừa, Triệu Tử Dương, người thì sao?” Đại Tráng nhìn tâm tình của Triệu Tử Dương trở nên tốt hơn, cười hỏi.

Lúc trước, Đại Tráng vì xưng hô với Triệu Tử Dương thế nào cũng phải cân nhắc, mấy cái tên như ông chủ nhỏ, tiểu chường quầy, tiểu huynh đệ còn có Triệu Tử Dương tự mình nói Triệu tiểu ca, mấy cái đó đều đã thử qua, cảm thấy có chút không được tự nhiên, cuối cùng sau khi hỏi ý kiến Triệu Tử Dương, dựa theo thói quen ở thế giới trước, thế nên gọi luôn cả họ tên.

“Phù, dù sao cũng không còn chuyện gì, ta đi cùng các ngươi xem một chút!” Triệu Tử Dương sau khi thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

Những nơi bán bò dê này, vì là động vật còn sống nên mùi rất khó ngửi lại ồn ào, tập trung ở ngõ phía bắc chợ.

Trâu tất nhiên là không dám nghĩ tới, nơi này một con trâu lớn ước chừng đến hơn mười lượng bạc, thông thường một nông họ nhà giàu, nếu nói là thuận lời trôi qua, phải hơn vài năm mới có thể mua được một con trâu, hơn nữa, thứ nhất trâu sức ăn rất lớn, thứ hai đối với bọn Đại Tráng mà nói thì có chút cồng kềnh.

“Lão bản, con lừa này giá sao?” Đại Tráng cẩn thận chọn một con lừa còn nhỏ hỏi.

Lão bản kia nhìn Đại Tráng là một đứa bé, cũng không để ý, thuận miệng đáp: “Sáu lượng bạc!”

Đại Tráng nhếch miệng, đưa mắt chuyển sang bên mấy con lừa nhỏ gầy yếu không có sức sống.

“Ngươi muốn xe lừa hay muốn làm cái gì?” Triệu Tử Dương đột nhiên hỏi.

“Không phải, chủ yếu dùng để kéo đồ đạc này nọ, không phải dùng để cưỡi.” Đại Tráng đáp.

“Ừ, này, con kia cũng không tệ, tuy rằng có chút gầy yếu, chẳng qua là bởi vì bị tiêu chảy gây ra, ngươi trở về lúc cho ăn thức ăn gia sức chú ý một chút, khung xương cũng không tệ lắm, sau khi nuôi tốt liền là một con lừa vưỡng chắc mạnh khỏe.” Triệu Tử Dương nhỏ giọng bên tai Đại Tráng nói.

“Làm sao ngươi biết?” Đại Tráng nhỏ giọng hỏi.

“Ở một quyển tạp thư có đọc qua làm cách nào để nhìn ra ngựa nè, trâu nè với một số súc vật.” Triệu Tử Dương cười tủm tỉm đáp.

“Ừ, ngươi cũng rất lợi hại nha, tin ngươi một lần!” Đại Tráng vỗ vỗ bả vai Triệu Tử Dương nói.

Triệu Tử Dương nghiêng đầu, hiển nhiên là vô cùng hưởng thủ câu nói vừa rồi của Đại Tráng.

“Cái kia, lão bản, con lừa bên này thì sao?” Đại Tráng hướng về phía lão bản kia gọi.

Lão bản mấy ngày nay đối diện với gia súc ốm yêu kia rất phiền não, trực tiếp quăng đi là không thể được, bán thì lại không bán được, lại sợ gia súc bệnh tạo thành dịch... Hiện nay, thấy mấy đứa nhỏ này lựa chọn, lại nhìn trúng con bệnh kia, lòng không khỏi trở nên sôi nổi.

“Ha ha, mấy vị tiểu khách quan ánh mắt thật tố,t đừng nhìn thấy con lừa này gầy teo nho nhỏ, lúc trước lại giống là hai con lừa tốt nhất đó...”

“Được rồi, ra giá đi!” Triệu Tử Dương không kiên nhẫn cách ngang lời lão bản đang khoe khoang nói bậy.

“Khụ, một lời, bốn lượng bác!”

Đại Tráng sững sốt một lát, cái này cũng thật quá đáng đi, một con lừa bệnh mới lớn mà muốn bốn lượng bạc!

“Xem ra lão bản không thật lòng muốn làm ăn nhỉ!” Triệu Tử Dương cười lạnh nói.

Lão bản trên dưới đánh giá Triệu Tử Dương vài lần, thu hồi tâm tư khinh thị, cẩn thận nói: “Vị tiểu khách quan muốn giá bao nhiêu?”

Triệu Tử Dương dưng thẳng một đầu ngón tay quơ quơ: “Nửa lượng bạc, cho ngươi bảo trụ tiền vốn.”

Lần này đến phiên lão bản ngây ngẩn cả người, để nuôi một con lừa như vậy cho đến bây giờ, tổng cộng tiêu phí vụn vặt cũng khoảng nửa lượng bạc, đương nhiên, còn chưa tính hao phí sức lực cùng thời gian bỏ ra cho nó.

“Này, này, ngươi cũng quá tàn nhẫn đi, làm sao có thể là nửa lượng bạc!” Lão bản kinh hô.

Triệu Tử Dương hừ hừ, không nói tiếp.

“Thêm một tí đi, nửa lượng bạc thật sự không được!” Lão bản sáng suốt thỏa hiệp, chuyên tâm cùng Triệu Tử Dương cò kè mặc cả, trực tiếp không để mắt đến người đang thực sự mua.

Đại Tráng như được mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Triệu Tử Dương bình thường đều là một bộ dạng nghiêm trang tiểu đại nhân cũng có một mặt như vậy, giống như mấy bác gái trong chợ mua đồ ăn, cả hai trả giá đến từng đồng từng cắc, cuối cùng lão bản kia nét mặt mếu máo, lấy nửa lượng bạc lẻ ba trăm tám mươi văn tiền hoàn thành giao dịch.

“Được rồi, Đại Tráng trả tiền đi!” Triệu Tử Dương vỗ vỗ tay, thoải mái nói với Đại Tráng.

Đại Tráng “A” một tiếng, phục hồi tinh thần, vội vàng lấy tiền trong túi, cẩn thậm đếm tiền lẻ, lại từ bên trong y phục lấy ra túi tiền, đưa ra một nửa lượng bạc.

Sau khi đem con lừa dùng dây thừng cột tốt, Đại Tráng vui mừng sờ soạng đầu con lừa dường như đứng không vững kia, Ngốc Tử cùng Nhi Tráng đứng một bên cũng đồng dạng vẻ mặt vui mừng.

“Ha ha, Triệu Tử Dương, không nghĩ tới ngươi còn có thể có mặt này, thế nhưng, hôm nay thật sự rất cảm ơn ngươi.” Đại Tráng cao hứng nói.

“Hừ hừ...” Triệu Tử Dương đắc ý cười: “Ngươi đã quên ta làm cái gì sao!”

“A, đúng a, ngươi chính là thương nhân lợi hại!” Đại Tráng cười to nói.

“Thời gian không còn sớm, ta muốn trở về, các ngươi cũng mau quay về thôn đi, tránh trời tối, trên đường không an toàn.” Triệu Tử Dương sau khi cùng Đại Tráng nói cười liền nhắc.

“Ừ, ta đây lần sau tập hợp liền tìm ngươi chơi!”

Triệu Tử Dương vẫy vẫy tay, bước nhanh rời khỏi chợ phía bắc.

“Được rồi, Nhị Tráng, A Đại, chúng ta cũng về thôi!”

“Ừ.”

“Dạ, đại ca, trở về thôi, em hôm nay thật sự rất vui...”

Đại Tráng cười tủm tỉm nhìn Nhị Tráng hứng phấn vòng qua vòng lại xung quanh con lừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play