Mảnh giấy nhắn màu vàng bị cái chặn giấy hình chữ nhật ép qua ép lại mấy lần, cuối cùng cũng phẳng phiu không ít, chỉ là những nếp gấp nho nhỏ trong tờ giấy vẫn không hết được.

Ngô Thế hơn nửa đêm rồi mà ngủ không yên, chỉ ngồi trước bàn học nhìn mảnh giấy ấy, chuyên tâm như chuyên gia giám định vậy. Ánh sáng vàng và ấm của chiếc đèn bàn chiếu lên tờ giấy, tầm nhìn của hắn mờ một thoáng, Ngô Thế dùng sức xoa mặt, nằm úp sấp trên mặt bàn.

Hắn chưa bao giờ giỏi suy xét, so với Điền Lịch tâm tư kín đáo, Ngô Thế thuộc loại người sống dựa vào trực giác, luôn luôn hành động mà chưa kịp suy nghĩ, không lo lắng nguyên do trong đó là gì.

Thế nhưng, buổi tối đáng thương này đã dằn vặt hắn đến mức sắp bị bệnh rụng tóc rồi, không không, nếu mà cứ tiếp tục như vậy nữa, đầu tóc hắn có xu thế giống trán ông chủ mất.

Ngô Thế vội buông cái tay đang nắm tóc ra, xoa xoa cái đầu phát đau. Đường nhìn quay lại phía mảnh giấy, hắn lại nhịn không được thở dài. Coi lại 100 lần, hắn cũng dám lấy danh nghĩa của ông nội hắn ra thề rằng, đây là chữ của Điền Lịch.

Thời gian viết tờ giấy này không khó suy đoán, chắc hẳn là chiều ngày hôm nay. Vấn đề ở chỗ, Điền Lịch hoàn toàn không nói tiếng nào đã tới nhà hắn, lúc Ngô Thế gọi điện thoại thì Điền Lịch cũng hoàn toàn không nhắc tới. Hay là cậu ấy nghĩ chuyện này không đáng nhắc tới? Không đúng, Điền Lịch trong điện thoại hoàn toàn không có ý ra khỏi cửa.

Huống chi hôm nay, cơ thể Điền Lịch còn khó chịu…

Nghĩ tới đây, Điền Lịch rất buồn, rốt cục là chuyện gì có thể khiến Điền Lịch không để ý sức khỏe của mình mà tới nhà hắn?

Cong ngón tay gõ lên trên mảnh giấy theo tiết tấu buồn thiu, Ngô Thế bỗng nhiên nghĩ tới, dạo gần đây, Điền Lịch không nói rõ hành trình của y, nhất là cái giờ nghĩ trưa xa hoa ấy.

Nếu hôm nay mình không ép Điền Lịch về nghỉ ngơi, y có phải sẽ thừa dịp nghỉ trưa tới nhà hắn? Có phải giờ nghỉ trưa từ trước tới nay y cũng tới nhà hắn? Tới làm gì chứ? Bắt đầu từ giờ nghỉ trưa nào? Cô giúp việc… cô giúp việc bắt đầu làm việc ở nhà hắn từ lúc nào nhỉ?

Nghĩ rồi nghĩ, Ngô Thế cảm thấy kích động với phỏng đoán của bản thân, hắn dùng sức hít sâu một hơi.

Không thể nào?!

Nhưng cũng không phải không có khả năng, nếu Điền Lịch muốn giả, tận lực sửa lại nét bút của mình cũng không phải không làm được. Bởi vì chữ của cô giúp việc là một lối viết đặc biệt, chỉ cần lúc viết cẩn thận giấu thói quen viết lúc bình thường thì nét bút cũng có thể thay đổi. Toàn bộ ‘cô giúp việc’ trong tờ giấy, ngoại trừ chữ của tờ thứ nhất viết ngoáy như gà bới, những tờ khác đều ngay ngắn đến mức mất tự nhiên.

Ngô Thế vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận chữ viết ấy là thế nào, nhưng hắn còn có một nghi vấn lớn hơn nữa cũng càng quan trọng hơn nữa cần hiểu rõ.

Điền Lịch rốt cục vì sao phải giả thành cô giúp việc?

Sáng hôm sau, lúc Ngô Thế rời giường thì đầu hơi đau, cả đêm hắn chẳng ngủ ngon được tí nào, hầu như cứ nửa mộng nửa tỉnh lăn trên giường tới khi trời sáng. Vô số những ưu tư lộn xộn đang nhảy tưng tưng trong đầu hắn giống như đàn voi đang vui vẻ chạy băng băng trên thảo nguyên châu Phi, trong đó còn kèm theo những hồi ức quá khứ, mà trong cơn mơ, hắn chỉ ấn tượng với nét cười khinh miệt đọng nơi khóe miệng thường thấy của Điền Lịch. Dường như nét cười ấy tùy thời có thể mở miệng thốt ra hai chữ ‘ngu ngốc’.

Ngô Thế thở dài, mặc quần áo lần mò vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra thì lại rót cốc nước uống. Nhờ ‘cô giúp việc’ sửa lại thói quen sinh hoạt, hắn lấy cốc nước mang vào trong vòi nước.

Đang muốn buông cốc nước, Ngô Thế đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn cái cốc trong tay, lại quay đầu nhìn phòng khách, quay đầu chạy qua.

Muốn sửa sang lại một căn phòng đối với hắn mà nói là khổ sở vạn dặm trường chinh, còn việc làm rối lung tung thì dễ như trở bàn tay. Chỉ chớp mắt thôi, phòng khách của hắn đã rối bung như là bị lốc xoáy và động đất tới thăm hỏi vậy.

Ngô Thế xoa thắt lưng gật đầu thỏa mãn với hiện trường sau tai nạn này, thế là hắn xách ba lô lên rồi chuẩn bị đi làm.

Tới lúc đóng cửa, hắn quay lại nhìn vào trong.

Hắn không nói được mình rốt cục đang kiểm tra cái gì. Chi bằng nói, lòng hắn đã hoàn toàn khẳng định Điền Lịch chính là cô giúp việc. Nhưng khi hắn nghĩ đến lúc phát hiện điều ấy, cảm giác trong lòng hắn phức tạp vô cùng.

Đầu tiên là buồn bực vì hành động lạ kỳ của Điền Lịch, sau đó là tức giận Điền Lịch sinh bệnh còn muốn chạy tới nhà hắn, rồi lại buồn vì Điền Lịch giấu diếm hắn, cuối cùng của cuối cùng, trong lòng hắn lại có chút vui vẻ, có lẽ là bởi vì phát hiện bí mật của Điền Lịch có liên quan tới hắn, có lẽ là bởi vì Điền Lịch rốt cục không phải bởi vì chuyện khác nên giấu diếm hắn, nói chung thì là hắn đang vui.

Bởi vì những tâm tư lộn xộn này, Ngô Thế cũng không thể nói rõ hắn rốt cục có chịu tin tưởng suy đoán của mình hay không, cứ thử xem sao.

Kế hoạch của Ngô Thế là lúc nghỉ trưa cố ngăn chặn Điền Lịch, nếu như y chính là cô giúp việc, vậy nhà hắn sẽ không có ai quét dọn. Chỉ bằng một tờ giấy đã đi hỏi Điền Lịch, chỉ sợ y sẽ không khai thật. Trước hết cứ để nhà mình lộn xộn vài ngày, tới lúc đó lại ép hỏi, Điền Lịch sẽ không giả vờ nổi nữa. Dù sao thì hai ngày nay Điền Lịch cũng khó chịu, để y nghỉ ngơi nhiều cũng tốt. Điều quan trọng nhất là, phải coi chặt, giám sát chặt chẽ hơn.

Ngô Thế ra dấu thắng lợi với cái chỗ ngồi còn trống không của Điền Lịch, chợt nghe thấy tiếng chào hỏi của A Phương truyền đến từ chỗ sảnh, Điền Lịch đã đi làm.

“Điền Lịch, chào buổi sáng.”

“Chào.”

Tâm tình Ngô Thế giống như học sinh hư đang chơi xấu suýt thì bị thầy chủ nghiệm thấy được, hắn hoảng hồn ngồi thẳng người lại, thấy máy vi tính của mình chưa bật, lại xoay người ấn nguồn máy, vội vội vã vã, trán suýt thì đập vào mép bàn.

“Au đau!”

“Tay chân cậu mắc bệnh trở lại với thời cổ, đều dài ra hết à? Sao bất cẩn thế.” Đương nhiên Điền Lịch đã thấy, tức giận nói.

“Có ý gì?” Ngô Thế ấn trán mình hỏi ngược lại.

“Lúng ta lúng túng a. Trong từ điển của cậu có thể in thêm chữ không vậy.”

“… Xì.” Ngô Thế bĩu môi, tỉ mỉ quan sát nét mặt Điền Lịch. Khóe miệng y lộ nét cười châm chọc, thoạt nhìn giống hệt như bình thường, chỉ là sắc mặt thực sự vẫn không tốt. Chắc là hôm qua chưa nghỉ ngơi đủ… Nghĩ vậy, lòng Ngô Thế lại thấy không thoải mái.

“Lily, sao cậu không nghỉ ngơi hai ba ngày rồi hẵng trở lại làm việc? Sắc mặt cậu trắng lắm.”

“Có sao? Tôi nghĩ là khá rồi.” Điền Lịch không cho là đúng đi về chỗ mình ngồi.

“…” Ngô Thế nhìn Điền Lịch một hồi, rụt cổ về, không nói thêm gì nữa.

Bởi vì ngày hôm qua Điền Lịch chưa kịp nói gì đã bị Ngô Thế kéo về nhà, công việc dần dần chất đống, số lượng cũng khá nhiều. Cả buổi sáng Điền Lịch đều vùi đầu làm việc, hầu như không để ý Ngô Thế chút nào.

Mà hiệu suất công việc của Ngô Thế lại rất kém, hắn chỉ chằm chằm nhìn Điền Lịch thì cũng đã mất một thời gian dài rồi.

Dù gì cũng tới giờ nghỉ trưa, mọi người lục tục đi tới nhà ăn, Điền Lịch cũng duỗi thắt lưng, dọn dẹp mặt bàn một chút rồi đi ra ngoài. Ngô Thế ngồi tại chỗ vẫn cứ nhìn Điền Lịch, chớp lấy thời cơ, vội vàng chạy tới kéo y.

“Cậu muốn đi đâu?”

Điền Lịch nhìn mặt đất một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngô Thế, nét mặt cũng không có thể hiện gì.

“Đi đâu? Tại sao không nói cho tớ biết?” Thấy Điền Lịch không nói chuyện, Ngô Thế kiên nhẫn hỏi tiếp.

“Tại sao phải nói cho cậu chứ?” Điền Lịch đột nhiên cười, tiến đến gần mặt Ngô Thế, mặt đối mặt rất gần làm Ngô Thế phải ngửa ra sau.

“Tớ muốn biết chứ sao.”

“Biết rồi thì làm gì?”

“…” Sau đó? Ngô Thế không rõ ý của Điền Lịch, hắn cau mày lại. “Tớ, tớ chỉ muốn biết nguyên nhân mà thôi.”

“Sau khi biết nguyên nhân rồi sao?” Điền Lịch thu lại nét cười, nhẹ nhàng hỏi.

Bọn họ sáp lại rất gần, chop mũi gần như đụng vào nhau, gần gũi tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, thế nhưng gần quá trái lại không nhìn rõ đối phương, chỉ có thể thấy được khuôn mặt rối rắm của mình qua đôi mắt đen tuyền của đối phương.

“Sau đó? Tớ không hiểu, cái gì sau đó chứ? Tớ chỉ muốn biết mà thôi, chuyện sau đó cứ từ từ nghĩ không được sao?” Ngô Thế nghĩ rồi lại nói thêm, “Nhưng, nếu cậu có gì muốn tớ làm thì tớ nhất định sẽ làm, từ trước tới giờ tớ đều ở bên cạnh cậu mà.”

Điền Lịch thong thả lắc đầu, rút người về cự ly bình thường, nhẹ giọng nói: “Không đúng.”

“Cái gì không đúng?”

Ngô Thế đang định hỏi tiếp thì đột nhiên phát hiện sắc mặt Điền Lịch càng tái nhợt, trên trán thậm chí lấm tấm mồ hôi, tuy rằng còn đứng bất động tại chỗ nhưng người đã lung lay chực ngã.

“Cậu làm sao vậy?!” Hắn thất kinh, lập tức đỡ Điền Lịch.

“Dạ dày…” Điền Lịch thực sự nói không nổi, gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào người Ngô Thế. “Đột nhiên… Rất đau…” Hắn cắn răng cố gắng nói xong, trước mắt tự nhiên tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trên đời này chỉ sợ rằng không có chuyện gì đáng sợ hơn thế này nữa. Cái khoảnh khắc Điền Lịch đang mất đi tri giác gục trong lòng hắn, Ngô Thế chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng lại, đầu óc kêu ù ù.

Mãi đến lúc xe cứu thương đến, vô cùng lo lắng đem Điền Lịch tới bệnh viện gần đó, nhìn hộ sĩ tiêm cho y, lòng dạ Ngô Thế mới từ từ khôi phục theo sắc mặt đang dần nhẹ nhàng của Điền Lịch.

Bác sĩ khám và chữa bệnh cho Điền Lịch nói đây là bệnh viêm dạ dày cấp tính. Chắc là do mệt nhọc quá độ, lại do yếu tố tâm lý, còn cả vấn đề ăn uống, bình thường cũng không thèm để ý tới những chi tiết nhỏ, mỗi ngày tích góp một ít, tới lúc đột phát trở nên vô cùng đáng sợ.

“Tình trạng vẫn chưa nghiêm trọng lắm, vẫn có thể dùng thuốc trị liệu, nếu như dạ dày chảy máu thì chắc chắn phải mổ thôi.” Bác sĩ kê đơn thuốc xong, lắc đầu nói: “Hiện tại thanh niên không chú trọng dưỡng sinh, nên biết bệnh dạ dày là ba phần chữa bảy phần chăm, dù có chữa cũng phải chữa hàng ngày, phương thuốc này phải uống thường xuyên, đừng nghĩ là dạ dày không đau thì không cần ăn nữa.”

Ngô Thế chăm chú nghe nhưng trong lòng lại không nói nên lời, lúng ta lúng túng cầm đơn thuốc tới hiệu thuốc Đông y mua một túi lớn nhìn mà mồm miệng đắng chát, rồi lại trở lại phòng bệnh thăm Điền Lịch.

Điền Lịch vẫn chưa tỉnh, chỉ là những nếp nhăn giữa hai hàng mi đã giãn ra, có lẽ do được tiêm nên dạ dày không còn đau kinh khủng như vừa rồi nữa. Ngô Thế sờ trán Điền Lịch, tay sờ phải một lớp mồ hôi lạnh lẽo.

Kế hoạch của hắn e là đã thành công rồi, nhưng hắn làm sao cũng không muốn dùng phương thức này.

Mệt nhọc, nhân tố tâm lý, ăn uống… Nghĩ kỹ thì, những nguyên nhân này hình như đều có liên quan tới hắn.

Ngô Thế cảm thấy lòng dạ đau như bị móng mèo cào mạnh vào vậy.

“Cậu vì miễn cưỡng phối hợp với tớ phải không” Ngô Thế nhìn Điền Lịch nhắm nghiền hai mắt, lẩm bẩm nói.

Cần chi phải vất vả như vậy? Cần chi phải làm tới mức này? Nếu chết như vậy sẽ chỉ làm lòng người đau đớn khổ sở mà thôi.

Bàn tay Ngô Thế nhẹ nhàng dán sát vào gương mặt Điền Lịch, đầu ngón tay chạm vào đôi môi trắng bệch của y. Những lúc Điền Lịch tỉnh táo toàn thốt ra những lời nói sắc bén hơn cả dao, khóe miệng cong lên, luôn giọng mỉa mai người khác, giờ trông lại suy yếu như thế. Ngô Thế ngơ ngác nhìn, vô thức sờ môi Điền Lịch.

“Đỏ thêm tí mới tốt.”

Hắn lẩm bẩm, lấy chén nước bên cạnh quệt tí nước lên môi Điền Lịch, cẩn thận vẽ theo viền môi, nhìn hơi nước lưu lại làm môi Điền Lịch sáng bóng, tựa hồ lập tức lên tinh thần.

Trong lòng chẳng biết tại sao lại nổi lên cảm giác không rõ ràng, Ngô Thế chậm rãi ghé sát vào, liếm hết bọt nước đọng lại bên khóe miệng Điền Lịch. Cảm giác lạnh lẽo mà mềm mại ma xui quỷ khiến làm hắn cúi xuống hôn Điền Lịch.

Nếu hắn là hoàng tử, hôn một cái, có phải mỹ nhân say ngủ nên tỉnh rồi không?

Trong nháy mắt, đầu hắn trống không, hắn chưa bao giờ biết cảm giác hôn môi lại tốt đẹp như vậy, dường như toàn bộ nghi hoặc và bất an đều tiêu hết thông qua đôi môi đang mím chặt kia.

Ngô Thế toàn tâm toàn ý hôn, mãi đến khi lý trí cuối cùng bắt kịp tốc độ của hành động, gương mặt Điền Lịch rõ ràng chiếu vào trong mắt Ngô Thế, nhắc nhở người hắn đang hôn chính là Điền Lịch.

Thế nhưng Ngô Thế vẫn luyến tiếc dừng lại.

Muốn hôn Điền Lịch, muốn cẩn thận hôn y, muốn hôn đến khi y đáp lại…

Ngô Thế kinh hoảng phát hiện mình lại có những suy nghĩ không hay như vậy đối với Điền Lịch, vội vàng rời đi, kinh ngạc nhìn Điền Lịch một lát.

Điền Lịch chắc là không phát hiện ra đâu nhỉ? Y ngủ rồi mà? Ngô Thế hít sâu một hơi, lần thứ hai chậm rãi nghiêng người hôn lên mắt Điền Lịch.

Điền Lịch chỉ nhấp nháy lông mi, không tỉnh lại.

Thế là hắn tiếp tục hôn lên trán Điền Lịch, hôn mặt, hôn miệng Điền Lịch, sao chẳng có cảm giác chán ghét, trái lại cảm thấy như phát hiện ra đại lục mới, lại cảm thán trước đây vì sao không nghĩ tới việc hôn môi Điền Lịch.

“…Xong… Xong xong xong… Mình nhất định là điên rồi. Lily, cậu nghìn vạn lần đừng giết tớ a.”

Ngô Thế dùng sức che mặt không dám nhìn Điền Lịch đang ngủ, vội vàng nhảy dựng lên chạy vọt tới cửa sổ ngoài hành lang phòng bệnh, cố sức hít thở không khí bên ngoài.

Đầu óc hỗn loạn hơi tỉnh táo lại một chút, Ngô Thế bất giác sờ môi mình, nở nụ cười.

Nguy rồi, vẫn muốn hôn…

Ngô Thế sống nhiều năm như vậy, hôm nay mới buồn bã phát hiện mình có lẽ là một tên sắc lang bại hoại, mà quan trọng hơn nữa, đối tượng lại chính là Điền Lịch. Vô luận thế nào cũng không thể biến thân thành đại dã lang vừa thấy Điền Lịch đã muốn hôn chứ!

Hắn không biết rằng trong phòng bệnh sau lưng mình, Điền Lịch rốt cuộc chậm chạp mở mắt, sững sờ nhìn trần nhà hồi lâu, sau đó chống người ngồi dậy, mặt không cảm xúc, đôi mắt trừng trừng nhìn Ngô Thế rời khỏi cửa. Y chỉ hôn mê một lát, lúc sau đau quá nên lười mở mắt, vậy mà tên ngốc kia cứ dong dong dài dài làm y không tìm được cơ hội tỉnh lại.

Điền Lịch không muốn tốn sức, tiện tay lấy chén nước trống không bên giường muốn đập. Thế nhưng tay vừa vung lên đã khựng lại giữa không trung. Sau một lúc lâu, Điền Lịch thả cái cốc xuống, ôm lấy đầu gối mình, vùi mặt vào, im lặng cong khóe miệng cười.

Ngô Thế thực sự không có dũng khí chạy về phòng bệnh, liền ngồi ở cửa gọi điện cho Tiểu Trương bảo cô tới trông giúp một hồi. Điền Lịch nằm viện, buổi tối hắn sẽ trông coi, còn phải về nhà lấy vài thứ đồ này nọ. Việc quan trọng nhất là, hắn thật sự cần chút thời gian ổn định lại tâm tình mới đối mặt với Điền Lịch được.

Tuy rằng bình thường hay cãi nhau nhưng Tiểu Trương rất tốt bụng đồng ý, nhanh chân tới thay cho Ngô Thế. A Phương cũng gọi điện thoại tới bảo mẹ cô có chuẩn bị một chút đồ ăn dễ tiêu hóa, tan ca sẽ đưa tới. Dù sao thì hai người Ngô Thế và Điền Lịch sau khi tốt nghiệp đại học đều ở lại đây làm việc, không phải là người địa phương, không có cha mẹ chăm sóc, gặp được hai đồng nghiệp thế này cũng thật may.

Ngô Thế đứng ở cửa đợi người rồi để Tiểu Trương mau vào chăm sóc Điền Lịch, còn hắn cũng không dám nhìn thêm nhiều đã mau chóng chạy mất (dép).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play