Lạc Thần buồn bã ỉu xìu cũng chả biết chạy bao lâu thế mà lại chạy ra khỏi thành cổ Phượng Sơn, núi Liên sau thành cổ lại là một mảnh bìa rừng, đường cũng được trải đầy những hòn đá lớn nhỏ, đi rất nhấp nhô. Lạc Thần chạy một hồi, cảm thấy mệt mỏi, lúc này mới chậm chân lại bước đi trên đường đá. Thẩm Tuất đuổi theo sau cũng không nói gì, anh vừa ăn cơm xong lại vội vã đuổi theo như vậy, trên bụng liền hơi hơi đau đớn, giờ thấy Lạc Thần có xu thế chậm lại mới thở ra, cắn răng đuổi kịp: “Tiểu Thần, em còn chạy nữa là anh theo không nổi đâu, anh mới ra viện, cũng không muốn lại vào một lần nữa.”

Cuối cùng bước chân của Lạc Thần cũng dừng lại hẳn.

Thẩm Tuất ôm bụng đi đến bên người Lạc Thần, nhìn Lạc Thần, chỉ thấy trên tóc, trên trán cậu toàn là mồ hôi, cũng thò tay vào túi áo mò một lúc, lấy ra một túi khăn tay vừa lau vừa nhíu mày nói: “Em làm gì mà bộ dạng thảm như vậy, muốn rèn luyện cũng đâu cần cố sức thế chứ, lúc nãy em đi đâu nha?”

Động tác của Thẩm Tuất mềm nhẹ, kiên nhẫn lau mồ hôi cho Lạc Thần. Lạc Thần ngơ ngác để Thẩm Tuất lau chốc lát, mới quay đầu nói: “Có cô kia nói hộp cơm của anh đổ rồi, em sợ anh đói.” Cậu nói xong, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Thẩm Tuất ngồi cùng Viên Viện, miệng giật giật nhưng cuối cùng cũng không có nói gì.

Thẩm Tuất lập tức hiểu được sơ sơ, sắc mặt trầm đi nhưng giọng điệu cũng dịu xuống: “Rồi em thấy anh ngồi ăn chung với cô ta, nên thấy không vui mới bỏ đi, phải không?”

Lạc Thần cảm thấy khó chịu, lánh ánh mắt sang nơi khác không trả lời.

Nhìn thấy bộ dạng của người phía trước như thế, Thẩm Tuất thở dài, bỗng vươn tay kéo túi nilon trên tay Lạc Thần lại.

“Anh làm cái gì?” Bị động tác của Thẩm Tuất làm cho giật mình, Lạc Thần lập tức mở miệng hỏi.

Thẩm Tuất cầm hộp cơm trong tay Lạc Thần, kéo tay cậu lựa một hòn đá lớn lại bằng phẳng mà ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận mở nắp hộp ra: “Em đi lâu vậy chắc còn chưa ăn đúng không? Nếu đã chạy tới đây rồi thì hai ta giải quyết luôn hai hộp này rồi hãy về.”

Nếu nói lúc Lạc Thần vừa mang cơm hộp về thức ăn bên trong còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm người ta nháy mắt thèm ăn, thì vừa nãy – trong lúc cậu chạy đến hổn hển – thức ăn cũng đã trộn lẫn đến khó coi rồi, nhưng Thẩm Tuất không hề để ý, anh bày đồ ăn lẫn canh ra tảng đá, để Lạc Thần lại ăn cơm.

Lạc Thần nhìn thấy cũng ngốc, một lát sau mới ngồi xuống theo anh, kỳ quái hỏi: “Chẳng phải anh ăn rồi à?”

“Nhưng em chưa ăn mà.” Thẩm Tuất nhoẻn miệng cười, “Em là Lạc Thần của anh, giờ anh không ăn với em thì ăn với ai nào?”

Lạc Thần đỏ mặt, bị Thẩm Tuất nói đến mất tự nhiên mà quay đầu, tay cũng nhận lấy thức ăn Thẩm Tuất đưa qua. Thẩm Tuất thấy thế liền cười, bản thân cũng cầm đũa bới mấy miếng cơm.

Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá, phong cảnh sau lưng non xanh nước biếc hiện ra cứ như trong tranh vẽ núi sông, hết lớp này đến lớp khác tạo thành một khung nền xinh đẹp. Lạc Thần nghe tiếng nhấm nuốt nhẹ nhàng của Thẩm Tuất, bàn tay cứng ngắc cũng giật giật, học theo Thẩm Tuất mà ăn mấy miếng. Cậu vừa ăn vừa ngơ ngác xuất thần, động tác lại chậm đi, nhỏ giọng hỏi Thẩm Tuất: “Lúc nãy anh chạy theo như thế không sao chứ?”

“Đùa em em cũng tin.” Thẩm Tuất cười ha ha, quay đầu nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần vội vàng cúi đầu, trừng chiếc đũa trong tay hơn nửa ngày, bỗng buồn rầu nói: “Em biết ngay là anh đùa, nhưng lần nào cũng không chịu nổi mà bị anh lừa, lần nào cũng mềm lòng.”

Thẩm Tuất nghe cũng sửng sốt, giọng nói cũng chậm rãi nhỏ lại: “Tiểu Thần, em còn giận không?”

Giọng nói vẫn là giọng điệu dịu dàng Lạc Thần quen thuộc, đại Thiên vương dù sao cũng là người hát hay, âm sắc luyện đến không tồi, làm Lạc Thần lần tức nhớ đến cảnh tượng lần đầu hai người nói chuyện trên YY khi quen trong trò chơi. Trong trò chơi lúc nào cũng vô tư vô lự chẳng chút phiền não như vậy, quả thật là vui vẻ đến muốn bay tít tận trời cao, nhưng hiện thực lại không đơn giản như những gì mình tưởng tượng, Lạc Thần nhíu nhíu mày, chậm rãi nói: “Sao em có thể giận anh được, em nghĩ về bản thân thôi.”

“Nghĩ mình cái gì?” Thẩm Tuất trừng lớn mắt hỏi.

Lạc Thần do dự một lúc mới quay đầu nhìn Thẩm Tuất, giọng của cậu không lớn, nhưng vào tai Thẩm Tuất rất rõ ràng: “Em cảm thấy, em có chút không quen với chỗ này.”

Thẩm Tuất chớp mắt.

Lạc Thần hạ mắt nói: “Em đã làm trợ lý của anh nhiều ngày rồi, nhưng em phát hiện bản thân không biết nhiều chuyện lắm, rất nhiều thứ còn phải gọi hỏi Bao Tử, hơn nữa trong đoàn phim hình như có vài người bất mãn với em.”

“Em là trợ lý riêng của anh, không cần để ý người khác nghĩ em thế nào.” Trong lòng Thẩm Tuất hơi hơi lo lắng, vội vàng nói, “Mấy người phụ nữ kia nghĩ gì về em cũng không quan trọng, em chỉ cần ở cạnh anh là được rồi, nếu bọn họ ức hiếp em, em cứ nói cho anh.”

Lạc Thần nhấp môi, không nói gì mà chỉ giương mắt nhìn về phía Thẩm Tuất.

Ánh mắt nhóc fan sáng trong rõ ràng, làm người ta cảm thấy như không có chút tạp chất gì, Thẩm Tuất lập tức nghĩ đến lời Lạc Huyên đã nói, nhất thời ngừng bặt những lời giải thích mà anh chưa kịp nói ra.

Anh thích cậu, nhưng anh và Lạc Thần lại không phải người cùng thế giới. Lạc Thần có thể ngoan ngoãn nghe anh mà đến đoàn phim làm trợ lý, nhưng Thẩm Tuất anh cũng sẽ không vì Lạc Thần mà buông ra danh lợi và địa vị đang có được.

“Anh biết.” Lạnh lùng lặng nhìn Lạc Thần, Thẩm Tuất bỗng đón nhận cái cảm giác vô lực anh chưa bao giờ gặp. Anh nhìn Lạc Thần không chuyển mắt, bỗng nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy Lạc Thần, dùng sức cắn thật mạnh lên môi cậu.

Lạc Thần lập tức bị đau mà hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Thẩm Tuất. Thẩm Tuất lại ha ha hai tiếng, dụi vào cổ Lạc Thần hít một hơi dài, ngẩng đầu cười nói với Lạc Thần: “Tiểu Thần, cảm giác đau vừa rồi rất thật đúng không?”

Lạc Thần gật gật đầu, không rõ Thẩm Tuất đang nghĩ gì.

“Cảm giác anh dành cho em cũng vậy.” Thẩm Tuất chậm rãi nói, “Anh thật sự thích em, nhưng anh ngốc, anh không có cách nào nói ra cảm giác thật sự của mình cho em cả, em có thể bên anh như thế, anh thật sự vui lắm, lời anh nói đều là thật, bởi vì anh không cần phải lừa em.”

Thẩm Tuất quả thật không cần lừa Lạc Thần, bên người anh có rất nhiều nam nữ muốn dán lại gần, nhưng cố tình anh lại chọn Lạc Thần. Chỉ là thân phận cả hai thật sự quá chênh lệch làm cho tình cảm trở nên không thực, cho nên anh hiểu được điều Lạc Huyên băn khoăn, cũng ẩn ẩn biết được tâm lý bấp bênh của Lạc Thần, nên mới nói với cậu như vậy.

Lạc Thần chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh nghe Thẩm Tuất nói những lời trong lòng như vậy, bỗng nhiên có chút hiểu được cảm giác của đại Thiên vương. Thẩm Tuất làm sao ngốc chứ, nhưng hai người đều là những kẻ lỗ mãng không biết dây thần kinh chạy về đâu, cho dù biết mình thích đối phương cũng không hiểu phải làm sao để biểu đạt, giống như Lạc Thần trước đây, và Thẩm Tuất bây giờ.

Thật lâu sau, Lạc Thần mới chậm rãi gật đầu. Cậu có chút co quắp sờ lên đôi môi còn in dấu răng Thẩm Tuất của mình, khô cằn liếm một cái, vùi đầu nâng hộp cơm lên, chuyên chú ăn vào.

Cơm trưa hôm nay Thẩm Tuất ăn rất no, ngay cả phần cơm chiều cũng nhét hết vào bụng, lúc đứng dậy loáng thoáng qua lớp quần áo thấy một cái ụ căng tròn. Anh dắt Lạc Thần đi dạo trong núi để tiêu hóa một chút, sau đó mới về đoàn phim.

Viên Viện nhìn thấy Thẩm Tuất đuổi theo Lạc Thần chạy ra ngoài, giờ lại nhìn Thẩm Tuất và cậu trợ lý kia về cùng nhau liền sửng sốt, có chút khó chịu. Cô còn nhớ rõ, trước khi đuổi theo vị trợ lý nọ Thẩm Tuất còn quay đầu trừng cô, trong lòng không khỏi lo lắng không yên.

Xem bộ dạng Thẩm Tuất, có lẽ rất quan tâm đến vị trợ lý kia. Viên Viện không rõ một trợ lý làm việc lặt vặt có thủ đoạn gì mà khiến cho đại Thiên vương quan tâm như vậy, nhưng ở giới giải trí có biết bao nhiêu là thứ không thể nói rõ, rất có thể sau lưng trợ lý này có gì đó chống lưng, cũng rất có thể giữa Thẩm Tuất và cậu ta có quan hệ thân thích. Nói ngắn lại, cứ theo cách làm của cô chắc chắn đã đắc tội cậu trợ lý đó rồi, cũng rất có thể đã gián tiếp đắc tội Thẩm Tuất.

Rất nhanh, ý nghĩ của Viên Viện liền trở thành hiện thực, ngay sau hôm Thẩm Tuất dẫn Lạc Thần về lại đoàn phim, phía trên liền có người tìm đến nói chuyện với cô. Người tìm Viên Viện cũng coi như bên sản xuất, cũng chính là người trung gian khi cô lo lót cửa sau, biểu tình của người kia lúc tìm cô rất khó xử, nói ra rất nhiều câu an ủi, cuối cùng mới nói vì khí chất của Viên Viện không hợp với nữ số hai nên đoàn phim có ý chọn lại diễn viên, mà phía sản xuất đến đây lần này, rõ ràng là để khuyên lui.

Viên Viện có lòng muốn nổi tiếng, vì nịnh bợ siêu sao Thiên vương mà dùng ít thủ đoạn nhỏ, sao ngờ sẽ gây ra kết cục thế này, sửng sốt tại chỗ. Thử hỏi cô lăn lộn trong giới giải trí được một thời gian rồi, không ngờ đến chỉ đắc tôi một trợ lý cỏn con thôi lại hại mình mất luôn cả bát cơm, ở chỗ này sợ là ai cũng nói không thông rốt cuộc cô đã có chỗ nào sai lầm cả.

Thẩm Tuất gọi người hất cẳng Viên Viện, nhất thời cảm thấy tầm mắt của mình sạch sẽ hơn nhiều. Anh làm việc vẫn luôn quyết đoán như vậy, nói đá Viên Viện ra ngoài liền đá Viên Viện ngay, biện pháp cứng rắn không khác gì cách giải quyết Tiêu Niếp Niếp lúc ở trong trò chơi. Mà Lạc Thần tuy vẫn là một trợ lý không chút tiếng tăm trong đoàn phim Song phong như trước, nhưng công việc lập tức trở nên nhàn hạ rất nhiều, đầu tiên là người trong đoàn phim đã thấy kết cục của Viên Việc lúc đắc tội Thẩm Tuất, làm sao dám sai xử trợ lý của anh lung tung chứ, thứ hai là do có lời dặn của Thẩm Tuất, không ít người cũ trong đoàn phim cũng chậm rãi dạy cho Lạc Thần một ít kinh nghiệm làm việc.

Đương nhiên, đối với việc Lạc Thần chậm rãi thích ứng cũng như tạo quan hệ trong đoàn phim, Thẩm Tuất cũng có suy nghĩ riêng. Anh nhờ bạn bè mình hỏi thăm một ít chức vị làm việc thuộc ngành kiến trúc, cũng bảo Bao Tử thống kê một số hạng mục công trình thuộc loại này, lập một bảng thống nhất rồi giao cho mình. Thẩm Tuất vừa chăm chú xem tư liệu có liên quan, vừa vội vàng liên hệ người quen, ngay cả khi quá trình quay Song phong sắp kết thúc cũng không hề rảnh rang.

Trong khi Thẩm Tuất nhớ mãi chuyện của Lạc Thần, anh cũng nhận được điện thoại của một vị người quen. Cái vị “người quen cũ” này tuy trong khi nói chuyện không ngừng oán giận, nhưng đại thể thì vẫn cực kì vui vẻ.

“Thẩm Nhị này, tôi nghe bảo cậu cần tìm việc cho kiến trúc sư?” Tô Cù mặt mày hớn hở nói, “Chỗ tôi vừa vặn có ông chủ lớn cần làm vài công trình, trong tay tuy có chút tư bản nhưng mà công ty lại vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, cần chậm rãi phát triển, cậu thấy thế nào?”

Lạc Thần cũng là sinh viên chuẩn bị ra trường, hết thảy đều ở giai đoạn khởi đầu. Thẩm Tuất nghe xong cũng vui vẻ, nhanh chóng nói: “Nghe có vẻ hấp dẫn đó, điều kiện làm việc ra sao? Có cần thử việc trước không?”

“Aizz, đều là người quen cậu còn lo lắng gì nữa?” Tô Cù dương dương đắc ý, “Ông chủ kia là bên đầu tư của Lan dạ hương, giờ Lan dạ hương quay xong rồi, lượng tiêu thụ cũng không tồi, ông chủ còn có ý định hợp tác lâu dài với tôi đây này, tới lúc đó có làm việc nặng nhọc hay không cũng chỉ là một câu của tôi với cậu thôi, nể tình hai ta quan hệ không tôi nên bổn thiếu gia mới miễn cưỡng cho cậu chút mặt mũi đấy.”

Tô Cù lúc nào cũng thích ba hoa chích chòe vờ vịt đủ thứ, lần này Lan dạ hương thành công có ít nhiều cũng nhờ vị stylist Thẩm Tuất cho anh mượn, Tô Cù tuy không nói rõ ra, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích.

Thẩm Tuất vừa nghe liền vui vẻ, rất nhanh hỏi cách liên hệ với ông chủ kia từ tay Tô Cù. Tô Cù vừa nói xong chuyện công việc liền chuyển chủ đề, lông mày cong cong nói: “Đúng rồi, Thẩm Nhị, có chuyện này tôi muốn nhờ cậu giúp.”

“Chuyện gì?” Thẩm Tuất hỏi.

Tô Cù sắp xếp từ ngữ, nhanh chóng cười nói: “Là thế này, Diệp đạo nhờ tôi viết một kịch bản đề tài đồng tính, giờ đang xem xét tìm diễn viên, cậu có muốn diễn nam số hai không?”

Thẩm Tuất rất ít đề cập đến điện ảnh có đề tài đồng tính, đầu tiên phải nói Lý Văn Bác sẽ không hoàn toàn tán thành anh diễn loại điện ảnh này, thứ hai là cá nhân anh đã đạt tới vị trí Thiên vương ảnh đế rồi, giờ đang theo đường thần tượng, thật sự không cần dùng loại phim đó làm mình nổi tiếng. Thẩm Tuất nghe xong nhíu mi, nhưng trong lòng lại có chút hứng thú, tò mò hỏi: “Tôi diễn nam số hai, thế ai diễn nam số một?”

“Đương nhiên là cái tên vào mắt xanh của Diệp đạo rồi.” Tô Cù tạm dừng một chút, nói, “Tuy rằng tiếng tăm của Lan dạ hương không tồi, nhưng Diệp đạo còn muốn giúp cậu ta, đề tài phim lần này cũng là cậu ấy tự định đoạt, tôi nghĩ kiểu nào cậu ấy cũng tìm cậu xin giúp đỡ nên mới nói với cậu một chút, còn lại cậu tự suy nghĩ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play