Bọn người Tiểu Long Nhân, Lạc Thần đứng bên ngoài nghe xong hai mặt nhìn nhau, không phải do giọng nói đối phương quen quen như nghe qua trên YY rồi, cái bọn họ càng thấy quen là cái cách người kia nói chuyện.

Đi khoe khoang chỉ số thông minh với con nít, thật sự là đại trượng phu sao?

Nhưng hiển nhiên tên ở bên trong cực kì đắc ý, xem ra thực sự nghĩ như vậy.

Nhưng Tề Mẫn Mẫn không cam chịu, nói lầu bầu: “Thẩm ca ca em cũng muốn chơi con chim nhỏ.”

“Không cho, chơi chim nhỏ của mi đi.” Người nam kia nói thế.

Trên mặt mấy người đứng ngoài sổ xuống mấy vạch đen, bọn họ nghe được cái quỷ gì đây a? Vị anh trai kia dạy trẻ nít như vậy thực sự sẽ không làm hư nó sao?

Đương nhiên, thật ra Thẩm Tuất quả thật là nhàm đến không biết làm gì mới chạy đến sân sau thả lỏng, chơi Angry Bird hết màn này đến màn nọ, đang cùng mấy cái đầu heo kia đại chiến ba trăm hiệp, mới ngẩng mặt lên đã thấy Tề Mẫn Mẫn nhảy nhót chạy lại gần.

Nói đùa, không được chơi game đã đủ đau khổ rồi, giờ còn có người đến phá không cho anh chơi Angry Bird? Anh đang muốn phá kỉ lục trò chơi đây này, đưa cho thằng nhóc này chơi chẳng phải bị phá hết sao.

Lại nói, điện thoại của đại Thiên Vương anh là để cho con nít phá sao, lỡ đâu thằng nhóc không hiểu chuyện mà gọi bậy bạ làm lòi số di động của anh ra, vậy không phải xui!

Đại Thiên Vương mất hứng, đang tính cất điện thoại vào túi, Tề Mẫn Mẫn thấy thế lại càng không vui, nhào lại phía Đại thiên vương cướp điện thoại.

“Thẩm ca ca, cho em chơi chút chút thôi, Mẫn Mẫn cũng muốn chơi con chim nhỏ.” Tề Mẫn Mẫn vừa nhón chân vừa ngang ngược nói: “Nếu Thẩm ca ca không cho em chơi, em liền chạy tới méc ngoại, nói Thẩm ca ca vừa quay phim vừa chơi game, là đồ hư hỏng!”

“…” Thẩm Tuất co rút khóe miệng.

Chuyện anh chơi game luôn được giữ bí mật rất tốt, rất ít người biết. Mà ông ngoại của Tề Mẫn Mẫn lại là tổng giám đốc công ty Diệp thị mà Thẩm Tuất kí hợp đồng, Diệp Chính Vinh, dưới gối người ta chỉ có một dòng độc đinh là Tề Mẫn Mẫn. Nếu thật để Diệp Kính Vinh biết mấy chuyện này của anh, dựa theo mức độ cổ hủ của ông già kia, kiểu gì cũng muốn tìm anh đến lẩm ba lẩm bẩm nói chuyện cuộc đời.

Người làm đến đại minh tinh, nguyên tưởng tiền đồ vô hạn, nhưng mấy chuyện không như ý muốn trong đời cũng có bảy tám lần.

Thằng quỷ nhỏ Tề Mẫn Mẫn vừa thấy mình đâm trúng điểm uy hiếp của Thẩm Tuất, nhân cơ hội nhanh chóng cướp đi điện thoại, Thẩm Tuất không ngờ đến thằng nhóc này thực sự muốn phân cao thấp, do dự một chút liền bị thằng nhóc kéo được. Chỉ là thằng quỷ nhỏ kia nắm không chặt, di động vừa cướp đến tay lại trượt một cái, bay vèo ra ngoài.

Ánh mắt của Đại Thiên Vương cùng với ngôi sao nhỏ lập tức di theo đường bay vòng cung của điện thoại, di động rơi xuống đất còn mang quán tính, bộp bộp lăn trên đất mấy vòng, theo khe cửa văng ra ngoài.

Vì thế cùng với mấy tiếng động “Bộp –”“Cốp –”“Cạch –”, một cái di động cứ thế bay ra khỏi khe cửa, dừng lại trong tầm mắt đoàn người Tiểu Long Nhân, Lạc Thần, mấy người trừng mắt nửa ngày, quả thực còn thấy trong màn hình di động một con chim 囧 囧 cực kì dùng ánh mắt chăm chú mà nhìn mấy người đang đứng.

“Passfail”

Chim nhỏ nghiêm túc vô cùng

“…” Tiểu Long Nhân cùng Lạc Thần hai mặt nhìn nhau.

Ngay sau đó cửa sau lập tức bị mở ra, một thằng nhóc thò đầu ra cười hì hì nhìn di động.

“Ha ha, Thẩm ca ca, em cướp được di động của anh nhé!” Tề Mẫn Mẫn vừa mỹ mãn nói, vừa e sợ Thẩm Tuất làm nũng, nhanh chóng co chân chạy.

Cửa sau căn nhà còn đang mở, bọn Lạc Thần, Tiểu Long Nhân, Củ cải ba trước hai sau mà đứng, mà bên trong có một người chạy lại định khép cửa, vừa thấy đến phía ngoài còn cả đám người đang vây xem, cũng ngây ngẩn.

Thẩm Tuất hôm nay vừa tẩy trang thay đồ diễn ra, đại Thiên vương để mặt mộc, trên người cũng chỉ mặc một cái áo gió màu đen, trừ bỏ khuôn mặt tương đối rêu rao ra thì cả ngoài sạch sẽ không khác gì sinh hoạt bình thường. Chỉ là tuy người này không trang điểm như ngày thường trên sân khấu, nhưng có bảng hiệu Song kiếm ở trước viện, lúc nãy, trong sân sau, Tề Mẫn Mẫn lại gọi anh là “Thẩm ca ca” cả buổi trời, giờ người đứng ở đây, chỉ cần đã xem TV rồi liền biết anh là ai.

Đại Thiên vương đóng cửa không được mà mở cũng chả xong, đầu óc qua lại hơn mười vòng, sau cùng đột nhiên toát ra một suy nghĩ cực kì vớ vẩn.

May mà bên ngoài toàn là nam.

Nếu năm người trước mắt là nữ mà nói, thấy Thẩm Thiên Vương như vậy chắc chắn sẽ la hét một hồi, kéo theo một đống người đến vây xem làm hiện trường đi đến hướng phát triển không thể ức chế, mà hiện tại Thẩm Tuất lại vô cùng may mắn trước mắt là năm người nam, ít ra còn có cách giữ lại mặt mũi.

Thẩm Tuất hạ quyết tâm trong lòng, nhanh chóng phản ứng lại, dùng thái độ đối xử với fans hôm kí tặng đưa ra, cười tủm tỉm nói chuyện với mấy hảo hán ngoài sân.

“Hi!” Đại Thiên Vương chào hỏi kìa.

“Thẩm, Thẩm Thiên vương!” Trong đám người bị chào hỏi rốt cuộc có kẻ than khẽ một câu.

“Cần xin chữ kí của tôi sao?” Đại Thiên Vương đi qua cái cửa do dự cả buổi cũng không đóng kia, thử thử cảm xúc của mấy người trước mắt.

“…” Quả nhiên là ngôi sao hàng thật giá thật!

Ngay khoảnh khắc đại Thiên Vương đi tới, trong đầu năm ngoài bên ngoài đồng loạt xuất hiện suy nghĩ như vậy. Đến ngôi thành chuyên dùng làm trường quay ai chả muốn gặp ngôi sao chứ, nhưng mấy vị từ trong game online chạy đến hiện thực họp mặt mấy ai ngờ được, đi một lần Phong Thành lại gây ra điều bất ngờ đáng ngạc nhiên như vậy, ví như vị ngôi sao trước mắt, hình như là Thẩm Thiên vương vang danh nam bắc!

Đồng bào nam quả nhiên không được tự nhiên như đồng bào nữ, trong lúc cố gắng trấn định, Tiểu Long Nhân rốt cuộc phản ứng lại, cất lên cái giọng phổ thông vừa thụ vừa tiện trong YY mọi ngày của cậu ta lên: “Cần, đương nhiên là cần! Thẩm Thiên Vương, Du Du – bạn gái trong game của tôi hâm mộ anh lắm.”

Nói xong liền mò lấy giấy bút trong ba lô đưa cho Thẩm Thiên Vương, Thẩm Thiên Vương sở trường nhất là kí tên, vừa kí vừa thuận miệng trêu: “Hửm? Thật sao, cái tên Du Du này quen ghê ha!”

Ưm, hình như vợ của tên thế lực chủ ngu ngốc trong trò anh chơi cũng tên Du Du.

“Thật sao? Tôi cũng thấy giọng của Thẩm Thiên vương rất quen đó!” Tiểu Long Nhân hạnh phúc đầy mặt, “Thẩm Thiên vương có thể viết cho tôi một câu không?”

“Viết cái gì?” Thẩm Thiên Vương cực kì hào phóng trò chuyện với chồng trong game của fans anh.

Tiểu Long Nhân vừa thấy Thẩm Thiên vương hào phóng như vậy, lập tức vui vẻ, nhảy nhót nói: “Liền viết mấy chữ “Tiểu Long Nhân yêu nhất Du Du” vào thôi.”

Tay Đại Thiên Vương bỗng nhiên dừng một lát.

Tiểu Long Nhân tiếp tục giải thích: “Tiểu Long Nhân thật ra là tên trong trò chơi của tôi, làm phiền Thẩm Thiên Vương!”

Trong đầu Đại Thiên Vương lộp bộp một chút rồi ngốc sững.

Năm ngoái trong thế lực Đại Hoàng phong xếp hàng đứng, quả thực người sau còn hăng hái hơn người trước — trừ bỏ một người.

Kỳ thật không chỉ mình đại Thiên Vương ngốc, ngay từ khi Thẩm Tuất mở miệng nói chuyện, đầu óc của Lạc Thần cũng ngốc sững. Cậu ngoan ngoãn đứng bên ngoài nửa ngày, nhìn hai anh em Củ cải Rau xanh cũng chen đến xin chữ kí, mấy người mỗi người một kiểu, mãi đến khi Cười Khẽ kí xong, cậu mới chậm chạm tỉnh táo.

“Tiểu Đường tử ngốc cái gì đấy, thần tượng cậu phía trước kìa.” Tiểu Long Nhân đẩy đẩy Tiểu Đường tử đang ngây người.

Đường Đường?

Thẩm Tuất nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía nam sinh thanh tú bị Tiểu Long Nhân đẩy ra.

Vẻ mặt Lạc Thần vẫn còn hoảng hốt, bị Tiểu Long Nhân đẩy liền lảo đảo ngã đến phía trước, sau đó nhanh chóng bị một người nâng dậy.

Tay Thẩm Tuất còn kéo tay Lạc Thần, đôi ngươi đen nhìn chăm chú vào cậu. Lạc Thần mới cảm nhận được tầm mắt kia, liền đỏ ửng hai má, đốt thẳng đến lỗ tai.

“Tôi, tôi, tôi…” Lạc Thần cảm thấy không thốt lên lời.

Giọng Đại Thiên Vương rất dịu dàng, “Em không sao chứ?”

“Không, không có việc gì.” Lạc Thần miễn cưỡng đứng lên, trong lòng vừa bức bối vừa chua xót không biết là vị gì, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tuất.

Vóc dáng Thẩm Tuất cao hơn cậu nửa cái đầu, làm ngôi sao dáng người rất tốt, mặt lại xinh đẹp, người đứng chỗ nào cũng làm kẻ bên cạnh thấy hổ thẹn, Lạc Thần lại nhìn chăm chăm vào mặt Thẩm Tuất một hồi lâu, sau đó lại chậm chạp cúi đầu.

Hể? Biểu hiện của nhóc thế là như nào?

Vừa thấy Lạc Thần một bộ buồn rầu không nói gì, Thẩm Tuất – vẫn đang chú ý đến cậu – có chút buồn bực, bản năng sờ sờ vành tai.

Cái vị stylist chuyên nghiệp kia của mình đã bị Tô Cù bắt rồi, hôm nay anh vừa tháo trang sức, hẳn là sẽ không quá nữ tính đâu ha…

Đại Thiên Vương vẫn khá là mang thù, mỗi câu Dương Quang Đường nói ra anh vẫn ghi tạc trong lòng, tuy rằng không giận, nhưng vẫn còn có chút để ý, trong một thời gian ngắn chắc chắn không thể nào quên. Huống chi người trước mắt chính là cái kẻ đã chê bai diện mạo của Thẩm Thiên vương anh.

Không phải lại có chỗ nào không tốt đó chứ…

Thẩm đại Thiên vương nhanh chóng rối rắm sang chỗ khác, ngược lại Lạc Thần vẫn cúi đầu, chậm chạp nói thì thầm.

“Đại…” Lạc Thần mở miệng, tiếng đầu tiên vậy mà lại là một chữ “đại”.

“Ừ?” Giọng Đại Thiên Vương vẫn dịu dàng như vậy, không hề giống người trong ấn tượng của cậu.

“Đại…” Lạc Thần cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, rõ ràng biết người trước mắt rất có thể là Đại tương du vẫn sóng vai với cậu trong trò chơi, nhưng hai chữ phía sau làm sao cũng không thốt thành lời được.

“Đại Thiên Vương.” Đến cuối cùng Lạc Thần rốt cuộc nói ra, chỉ là hai từ phía sau lâm thời thay đổi, không ai biết lúc đó cậu vốn muốn gọi Thẩm Tuất là Đại tương du.

“Tôi đây.” Thẩm Tuất rất nhanh nhếch miệng cười, tự nhiên trăm phần trăm không chút giả tạo nào, lúc anh cười rộ lên cực kì đẹp trai, cả bọn đàn ông đứng đó không ai không thầm khen “tốt”. Đại Thiên Vương cũng cúi đầu, nhìn đỉnh đầu của nhóc fan, vươn một bàn tay đến cạnh Lạc Thần.

Rõ ràng là động tác bắt tay, Lạc Thần hơi hơi sửng sốt, không tự chủ đưa tay ra. Cái bắt tay lúc này kéo dài hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều, thẳng đến lúc buông ra, Lạc Thần còn có thể cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ tay đối phương.

“Đại Thiên Vương, kí cho tôi đi.” Trái tim Lạc Thần từ từ bình tĩnh lại, dù lúc tiếp cận Thẩm Thiên vương nó vẫn còn đập rộn ràng, nhưng cậu đột nhiên mở lòng bàn tay trái ra, đưa đến trước mặt Thẩm Tuất.

“Ừ được.” Thẩm Tuất sửng sốt, nhanh tay nâng bút lên, kí tên mình trong lòng bàn tay Lạc Thần.

“Nơi này, vẽ thêm một cái mặt cười.” Lúc ngòi bút xẹt qua lòng bàn tay thấy hơi nhột, cũng đau.

“Ừ.” Thẩm Tuất nghe theo vẽ một mặt cười tươi tắn.

“Cám ơn Thẩm Thiên Vương.” Lạc Thần nghe được giọng mình đang vang lên, nghe có vẻ rất vui.

Sau đó cậu lại nghe giọng Đại tương du cũng vui không kém: “Cảm ơn cái gì đâu, chỉ là chỉ kí thôi mà, sau này em muốn kí cái gì, có thể đến tìm tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play