Edit + Beta: Hwan

************

Tiêu Phàm mạc danh kì diệu mà nhìn Hàn Yên, từ khi mình bước vào phủ đã tươi cười với hắn.

“Ngươi đã về rồi?”

“Ừ.”

“Hôm nay vui vẻ sao?”

“Có lẽ.”Mặc dù không hiểu vì sao nó lại hỏi vấn đề này, Tiêu Phàm vẫn thành thật trả lời.

Hàn Yên rất muốn hỏi chuyện về vị đại phu kia, nhưng nó cùng Lưu Vân đều là nhìn lén qua Thủy Kính, nếu trực tiếp hỏi nhân gia, tất nhiên sẽ bị lộ tẩy, nó không thể làm gì khác hơn là kiềm chế nội tâm hiếu kì, lừa gạt mà hỏi: “Tiêu Phàm, ta có thể ngươi một vấn đề hay không?”

“Ngươi hỏi đi.”

“Ta muốn biết ngươi có thích ai hay không?” Hàn Yên thử thăm dò.

Mặt Tiêu Phàm đỏ lên, cúi đầu, “Cái này…”

“Có hay không?” Hàn Yên vội vàng hỏi.

Tiêu Phàm có chút nghi ngờ mà nhìn nó, không rõ vì sao nó lại đột nhiên hứng thú với chuyện tình cảm của mình, nhãn châu chuyển động, nhìn Lưu Vân một bên như chẳng hề có chuyện gì mà thong thả uống trà, đột nhiên nhớ tới chuyện ám muội giữa hai người bọn họ vào buổi chiều, vì vậy y chỉ vào Lưu Vân nói: ” Ngươi muốn ta trả lời chuyện này, vậy ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi thích hắn hay không?”

Lưu Vân nhướn mi, mặt không có biểu hiện gì mà nhìn thoáng qua Tiêu Phàm.

Hàn Yên đứng dậy khỏi ghế, lập tức nhào vào trong lòng Lưu Vân, ở trên môi Lưu Vân hôn một cái, không chút nào che dấu nói: “Ta thích anh ấy nhất!”

Khóe miệng Lưu Vân không khỏi lộ ra mỉm cười.

Tiêu Phàm ngây người, không nghĩ được Hàn Yên sẽ biểu đạt thẳng thắn tình cảm của nó đối với Lưu Vân.

“Ta đã trả lời vấn đề của ngươi rồi, ngươi mau trả lời cho ta biết?”

Tiêu Phàm phục hồi tinh thần lại, “Ta có thích một người.”

“Xem, em đã nói mà, y nhất định là thích người nọ.”Hàn Yên tại bên tai Lưu Vân nhỏ giọng nói.

“Đúng thế, biết em lợi hại rồi!”Lưu Vân cười nhẹ nói.

Hàn Yên đắc ý cười, quay đầu hỏi Tiêu Phàm: “Người nọ có thích ngươi không?”

Anh mắt Tiêu Phàm tối sầm lại, “Ta không biết.”

Thấy y có chút mất mát, Hàn Yên an ủi y: “Ta nghĩ hắn nhất định thích ngươi.”

Tiêu Phàm cười cười, “Cám ơn ngươi!”

“Ngươi ăn cơm tối chưa?”Hàn Yên hỏi.

“Ta không — ăn cơm.”

Hàn Yên đang muốn hỏi cho rõ, Lưu Vân thấp giọng ghé vào tai nó nói: “Quỷ không có ăn cơm.”

“Ta muốn ở tại Vọng Nguyệt Lâu, trước kia ta vẫn ở nơi đó, có thể được hay không?” Nghĩ một chút, Tiêu Phàm hỏi.

“Không thành vấn đề. Dù sao chúng ta thích Nguyệt Đằng Các hơn.”Lưu Vân nói.

“Nguyệt Đằng Các?”

“Có chuyện gì sao?”

Tiêu Phàm lắc đầu, “Không có, chỉ là nhớ tới trước kia tỷ tỷ đã ở nơi đó thôi, đã bốn năm rồi, không biết tỷ tỷ giờ sống như thế nào?”

“Ngươi không phải có thể đi ra ngoài sao? Muốn biết tình huống của tỷ tỷ ngươi, sao không đến xem một chút?”

Tiêu Phàm lắc đầu, “Tỷ tỷ xuất giá đến Dương Châu, cách kinh thành rất xa, hơn nữa bọn họ cho ta ở chỗ này, điều kiện chính là không thể rời kinh thành.”

“Bọn họ? Người nào a?”Hàn Yên nghi hoặc hỏi.

Tiêu Phàm lắc đầu, không có trả lời, một lúc sau, y nhớ tới chuyện Hàn Yên đột nhiên biến mất, vì vậy y hỏi: “Đúng rồi, xế chiều ngươi đi đâu vậy?”

Hàn Yên cùng Lưu Vân nhìn nhau, đáp lại: “Ngủ.”

Ngủ? Đi chỗ nào ngủ a? Tiêu Phàm nghĩ không ra.

“Ta về Vọng Nguyệt Lâu đây.”

“Ừ.”

Nhìn thân ảnh hắn biến mất tại chỗ rẽ, Hàn Yên nói: “Hình như hắn ta có rất nhiều tâm sự.”

“Có lẽ đi.”

Hàn Yên phát hiện Tiêu Phàm mỗi ngày đều đi nhìn người kia, nó cùng Lưu Vân nhìn lén mấy lần rồi, phát hiện hắn chỉ lặng lặng đứng bên cạnh, nhìn người nọ thay người khác xem bệnh, tựa hồ nhìn thấy y như vậy, cũng làm cho hắn ta cảm thấ mỹ mãn rồi.

※※※z※※y※※z※※z※※※

Buổi chiều tối hôm nay, Lưu Vân ôm Hàn Yên nằm trên nhánh cây đại thụ ngắm nhìn mặt trời lặn.

Nhìn ánh nắng cuối chân trời biến ảo, Hàn Yên hỏi: “Anh nói xem có biện pháp nào làm cho người nọ nhìn thấy Tiêu Phàm không?”

“Sao em lại quan tâm tới chuyện của hắn ta như vậy?”Lưu Vân có chút ăn giấm hỏi.

“Anh ghen hả?” Tiểu hồ ly cười đến gian trá vô cùng.

“Em nói xem?”

Tiểu hồ ly vươn móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay Lưu Vân, “Em chỉ cảm thấy lúc Tiêu Phàm nhìn người nọ, trong mắt luôn mang theo ưu thương, nếu chúng ta cùng hắn ta ở một chỗ, đương nhiên là hy vọng hắn ta vui vẻ a.”

Lưu Vân chính là muốn nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Phàm từ phía xa xa đã đi tới.

Tiểu hồ ly đang muốn hướng y chào hỏi, Lưu Vân giật nhẹ đuôi nó, lắc đầu.

Tiểu hồ ly cảm thấy hoang mang, “Tại sao không cho em chào hỏi hắn ta? Không cần sợ hắn ta biết em là hồ ly?”

Lưu Vân thần bí mà cười, “Đợi lát nữa em sẽ biết nguyên nhân.”

Tiểu hồ ly nghi ngờ mà nhìn Lưu Vân cười đến cổ quái, nhìn Tiêu Phàm đi qua tàng cây.

Chờ sau khi Tiêu Phàm đi xa, Lưu Vân mới đem tiểu hồ ly hướng đường lớn, chỉ chỉ trên đường lớn có người khác đang đi tới.

Tiểu hồ ly trợn to mắt hồ, chăm chú nhìn, kia không phải là vị đại phu trẻ tuổi sao ?

Tiểu hồ ly chậm rãi quay đầu, hoang mang hỏi: “Vừa rồi sao anh không cho em gọi Tiêu Phàm lại, nếu hắn ta biết đại phu kia tới nơi này, hắn ta nhất định sẽ vui vẻ lắm.”

“Đồ ngôc!”Lưu Vân gõ nhẹ lên đầu tiểu hồ ly.

“Sao anh lại đánh em?”Cảm thấy tủi thân, tiểu hồ ly cắn ống tay áo của Lưu Vân, sau đó — mài răng.

Lưu Vân trừng mắt, “Không phải em muốn biết y có thích Tiêu Phàm không sao?”

Nghe vậy, tiểu hồ ly lập tức buông tay áo hắn, nịnh nọt hỏi: “Anh có biện pháp?”

Lưu Vân không có lên tiếng, chỉ là giơ lên ống tay áo có một mảng ẩm ướt quơ quơ trước mặt tiểu hồ ly.

“Hắc hắc!”Tiểu hồ ly cười khan mấy tiếng.

Vẻ mặt Lưu Vân cười như không cười mà nhìn nó.

Con ngươi của tiểu hồ ly chuyển động, biến trở về hình người, đôi tay ôm cổ hắn, bắt đầu lắc a lắc, “Anh giúp em đi! Có được hay không?”

Lưu Vân trắng mắt, thật là, lần nào cũng dùng đến chiêu này!

Hắc! Cho dù tiểu hồ ly lần nào cũng dùng chiêu này thì sao? Tiểu long, không phải lần nào ngươi cũng trúng chiêu sao!

“Được rồi, đừng lắc rồi, lắc nữa đầu ta cũng hôn mê!”

Hàn Yên buông tay, khuôn mặt cười tươi như hoa.

Lưu Vân cúi đầu tại môi nó một một cái, lúc này mới ôm nhảy xuống đại thụ, đi về phía người nọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play