Mani ngồi trên ghế, lớp phòng ngự của chiến sĩ giáp đen nặng nề nhưu tường thành, bao lấy hắn ở giữa, khiến sự bất an mới nãy của hắn tan thành mây khói.
Ánh mắt hắn nhìn Antonio, Locktine Boutini… qua hết một lượi, cuối cùng rơi xuống Lanca, “Ta đã trả Gin lại, ngươi có phải nên để Hughes của ngươi xuất hiện rồi không? Lấy tất cả con bài ra, để cho các vị khách thân mến của chúng ta có thể thấy rõ lựa chọn ai mới là chính xác.”
Hắn không nhìn tân khách, nhưng tất cả khách mời đều cảm thấy ánh sáng từ trường mâu của chiến sĩ giáp đen lạnh lùng quất trên mặt họ, dò xét nhất thanh nhị sở nội tâm họ.
Lanca bước tới trước một bước, đi đến bên quan tài thủy tinh, “Phụ thân, mật mã là gì?”
Mani nói: “Những lời này là ngươi hỏi, hay Hughes hỏi?”
Lanca nói: “Hughes không có ở đây.”
“Không ở đây?” Ngón tay Mani xoa xoa cằm, “Nếu thế, vì sao ta cảm thấy trên lưng lạnh toát vật, giống như có ai đang xoi mói ta?”
Hắn vừa dứt lời, nhóm pháp sư kia đột nhiên cao giọng hát.
Từng chùm ánh sáng từ lòng bàn tay họ tỏa ra.
Người trong suốt ở đây lập tức cảm thấy thân thể run rẩy, làn da sáng lên hào quang trắng lóa.
Lanca cố nín nhịn khó chịu, nhìn Mani cũng chịu sự thống khổ tương tự, gằn tiếng: “Phụ thân! Ngươi để mặc họ sử dụng cấm chú!”
Gương mặt Mani nhăn lại, nhưng từ khóe môi có thể thấy được sự sung sướng của hắn, “Cấm chú… Haha, ca ca quy định chúng là cấm chú, là vì chúng có thể khiến chúng ta không thể ẩn thân… Mà hôm nay, ta cần nó khiến cho không nơi nào có thể ẩn giấu.”
Có mấy người trong suốt vì khi nãy đã bị Isfel đả thương, thân thể cực độ suy yếu, lại bị thứ ánh sáng này giày vò, làn da rất nhanh có dấu hiệu biến chất.
Lanca giận dữ: “Phụ thân, bọn họ đều là người trong suốt! Là tộc nhân chúng ta.”
“Để Hughes đi ra!” Mani vỗ tay ghế, thân thể vì kích động dần trong suốt.
Pháp sư thu hồi pháp thuật.
Mani vội la lên: “Hughes còn chưa xuất hiện! Các ngươi tiếp tục.”
Một người pháp sư đạm nhạt nói: “Có lẽ hắn không ở đây.”
“Vậy hắn đang ở chỗ nào?” Ánh mắt Mani chuyển như chớp, rồi chăm chăm nhìn Lanca, “Ngươi đã giấu hắn đi chỗ nào rồi?”
Lanca nói: “Phụ thần, vì sao ngươi cứ phải nhằm vào Hughes? Lúc trước cũng vì ta phát hiện ngươi có địch ý với Hughes, mới không thể không đưa hắn đến Con Thuyền Noah. Hiện giờ hắn với Nguyên Thù giới… đã không hề có tình cảm gì đặc biệt, chẳng lẽ ngươi không thế buông tha cho hắn?”
Đôi mắt Mani lóe lên, “Không phải ta không tha cho nó, mà bởi vì nó là con của tội nhân.”
Lanca giật mình: “Sao ngươi có thể nói bác như vậy?”
Mani khoát tay: “Có rất nhiều việc ngươi không biết. Giống như hôm nay, ngươi không hiểu ta làm tất cả đều vì tương lai Nguyên Thù giới, vì để cho Nguyên Thù giới trở thành tồn tại mạnh mẽ trong Cửu giới!”
Thạch Phi Hiệp ruốt cuộc không nhịn được, “Giới chủ Nguyên Thù giới cương đại, ngài đã cường đại đến tình trạng này, chẳng lẽ không thể nói mật mã quan tài thủy tinh cho chúng ta biết?”
Mani nhìn hắn, nhếch môi cười: “Lời ngươi thật khôi hài. Ta nếu muốn nói mật mã cho ngươi, thế thì lúc đầu sao phải vất vả nhét hắn vào?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Có lẽ ngài chỉ muốn thử xem thứ này dùng tốt không thôi? Ha ha, người bình thường mua đồ đều nhịn không được muốn dùng thử.”
“Được, thế ta cho ngươi biết. Mật mà là 123456789. Ngươi có muốn thử không?” Mani giễu cợt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp hỏi Raton, “Mật mã có thể sai bao nhiêu lần?”
“Vô số lần.”
“Thật sao?” Đôi mắt Thạch Phi Hiệp ngời sáng.
“Ừ.” Raton nói, “Mật mã có thể nhập vô số lần. Nhưng đồ bên trong chỉ cần sai một lần sẽ biến mất.”
“…” Thạch Phi Hiệp mặt không biểu cảm nhìn hắn nói, “Ngươi đang hi vọng ta khen ngươi hài hước hả?”
Raton quệt miệng: “Ta chỉ muốn nói, tuy thứ ta chế ra là hàng lỗi, nhưng nó vẫn có thể dùng lại đấy.”
Thạch Phi Hiệp quay đầu nói với Mani: “Ngươi có muốn đổi lại mật mã lừa ta không?”
Mani nói: “121212121.”
Thạch Phi Hiệp gật đầu với Raton: “Rất tốt, ít nhất chúng ta biết, mật mã là chín con số.”
Mani không để ý đến hắn, nói với Lanca: “Con trai thân yêu của ta, đây là cơ hội cuối ta cho con, con có muốn đứng về phía ta?”
Lanca chậm rãi nhắm mắt lại. Bộ dạng hiền từ của phụ thân khi còn bé như bức họa xa xôi, mà nay, bức họa đổi thành gương mặt dã tâm bừng bừng không từ thủ đoạn của Mani.
“Lanca.” Mani trầm giọng.
Lanca mở mắt, ánh mắt trong suốt, “Phụ thân, bắt đầu đi!”
Chiến sĩ giáp đen giơ cao trường mâu anh dũng chiến đấu.
Pháp sư được yểm hộ sau lưng họ, vô số quang cầu long lanh như sao băng lướt qua hắc ám cản trở, hướng về phía đám người Thạch Phi Hiệp.
Isfel thuận tay mở kết giới, đem Thạch Phi Hiệp bao ở chính giữa. Cầu sáng chạm vào kết giới, như ngàn vạn hạt gạo tứ tán mà đi.
Antonio, Raton, Lanca và những thị về đầu hàng hắn lúc trước nghênh đón chiến sĩ giáp đen.
Locktine Boutini ở phía sau họ dùng cầu lửa công kích.
Gin và quan tài thủy tinh giữa lúc giao tranh dần dần thoát ly chiến trường, trượt đến trước mặt Houllier và Asha.
Asha nhìn hai cánh chim lớn sau lưng hắn, ánh mắt lộ ra chút chán ghét.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Houllier đột nhiên quay đầu.
Asha liếc nhìn đi chỗ khác.
“Đó là đồ của chúng ta!” Thạch Phi Hiệp ở trong kết giới ngoắc Houllier, “Có thể đưa lại đây không?”
Houllier cười rất thoải mái, “Nhóc này ngươi thật đáng yêu. Ngươi cảm thấy ta đến với tư cách hỗ trợ Giới chủ, có thể giúp ngươi sao?”
Thạch Phi Hiệp gật đầu: “Sẽ giúp.”
“Ồ? Vì sao thế?” Houllier vẫn thong dong chờ đáp án của hắn.
“Bởi vì cầm đi cũng vô dụng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền. Nói không chừng, lát nữa ngươi bị người ta chém nửa sống nửa chết, chúng ta có thể giúp ngươi bổ thêm một đao.” Thạch Phi Hiệp nói rất chân thành.
Isfel đột nhiên nói: “Gin ở trong quan tài cũng không tệ.”
Thạch Phi Hiệp giật mình, “Vì sao?”
“Ít nhất không thể lấy ra làm con tin.”
“Ai nói không thể,” Houllier chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh quan tài thủy tinh, đối mặt với dụng cụ nhập mật mã kia, “Có lẽ, ta nên thử vận may?”
Sắc mặt Thạch Phi Hiệp trắng nhợt, oán trách trừng mắt nhìn Isfel, “Sao ngươi phải nhắc hắn?”
Ảo ảnh của Isfel đột nhiên biến mất, bất ngờ xuất hiện sau lưng Houllier.
Houllier bật xoay người, phóng ra một luống sét xanh!
Xét phóng qua thân thể Isfel, chém vào vách tượng, để lại một vết sâu hoắm.
Isfel một tay nhấc quan tài thủy tinh, bay trở lại bên cạnh Thạch Phi Hiệp.
Houllier nhìn vết rỗng trên tường, lại cố gắng ước lượng chiều dài ngón cái Thạch Phi Hiệp, ra vẻ suy xét cười nói: “Xem ra, ta đã nhầm mục tiêu công kích rồi.”
Isfel bỗng quay lại, ánh mắt lộ ra sự cảnh cáo nghiêm khắc.
Chính trong lúc này, trong sảnh có chuyển biến lỳ lạ!
Một chiến sĩ giáp đen đang giằng co với đám Antonio đột nhiên quay đầu, phóng về phía Mani.
Mani sững sờ, trường mâu của chiến sĩ giáp đen đã đến trước mắt.
Lớp ánh sáng bạc mỏng như cánh ve lại một lần nữa tỏa quanh người Mani, dịu dàng như nước hồ thu, cản mũi thương sắc bén lại.
Mani từ hoảng sợ trấn định lại, giơ tay lên, như có điều suy nghĩ sờ dấy Thập tự ngược trên trán, sau đó mới hoàn hồn nói: “Hughes?”
Tuy nón của chiến giáp đen rất kín, cả lỗ hở trước mắt cũng rất nhỏ. Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đôi mắt phẫn hận đang theo dõi hắn.
“Ngươi cuối cùng đã xuất hiện.” Mani đứng lên.
Chiến sĩ giáp đèn và trường mâu theo động tác của hắn lui ra sau.
“Giao mật mã ra!” Tiếng Hughes từ trong lớp áo giáp rền rĩ vang ra.
Mani không thèm để ý vuốt khớp ngón tay, “Ngươi trà trộn vào đoàn chiến sĩ giáp đen của ta từ khi nào?” Hắn thấy Hughes không trả lời, lại tự nói tiếp, “Để ta đoán xem. Là lẫn trong đám người Jesse đề cử? Thật ra từ lúc hắn hạ vu thuật lên Lanca ta đã nên đoán được, việc mất tích của ngươi quá ly kỳ. Giống như có ai đó để lộ kế hoạch của ta, bảo ngươi trốn đi vậy. Lúc đó ta cho rằng Lanca đã nhận ra kế hoạch, không ngờ lại là tên khốn Jesse!” Khi trấn định lại hắn phát hiện Jesse từ đầu tới cuối đều lừa gạt hắn, lửa giận càng đậm đặc.
“Jesse từ đầu tới giờ không cho rằng ngươi làm đúng.” Hughes lửa cháy lại đổi thêm dầu.
“Đều là một lũ nông cạn không có kiến thức!” Mani cưỡng chế lửa giận trong lòng, “Nếu thế, Antonio và Locktine Boutini cũng được ngươi giấu đi? Thảo nào ta vừa phái ngươi ra ngoài, bọn họ đã không thấy.”
Hughes nói: “Ta chỉ để bọn họ trốn trong đoàn vu sư của Jesse.”
“Làm không hề tệ.” Mani cúi đầu nhìn đầu mâu, nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng đáng tiếc. Dù mở đầu thế nào, các ngươi nhất định sẽ thua.”
Asha đột nhiên hỏi: “Cần ta ra tay?”
Tay nắm chặt trường mâu của Hughes thêm siết chặt.
Houllier đứng sau lưng Asha, cười đầy thâm ý. Mani bị đầu mâu chĩa vào lâu như thế, giờ hắn mới hỏi có cần ra tay không, thật quá biết chọn thời cơ. Lần sau không bằng đợi người chết đi hẵng hỏi có cần tìm thấy thuốc không.
“Bây giờ thì không.” Mani từ từ tiến tới một bước, thỏa mạn nhìn Hughes bất đắc dĩ lui một bước. “Ta rất vừa lòng hiện trạng này.”
“Nhưng ta đối với hiện trạng này khá là không hài lòng đấy!”
Theo tiếng cười âm lãnh, một luống sáng đỏ máu từ vách tường bắn ra, hút chiếc ghế và Mani lên tường.
Mani cảm thấy bụng co thắt, áp lực nơi ngực cơ hồ không thở nổi.
Tiếng cười dừng lại, hóa thành hừ lạnh, “Tinh linh không biết tự lượng sức mình!”
Theo thanh âm của hắn, dấu Thập tự ngược trên trán Mani chậm rãi phai nhạt, quầng sáng bạc trên người cũng nhạt nhòa…
“Đừng!” Mani bản năng kêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT