Gin kéo “thi thể” Thạch Phi Hiệp vào xó, cảm khái: “Rõ ràng như thế là không được, chúng ta hẳn là phải đổi hướng tiếp cận, đổi phương pháp nữa.”
Ai đó đang nằm thẳng cẳng như xác chết dưới đất vùng dậy: “Hướng nào, cách gì?”
“Đó chính là… vòng vo vạn thắng đại pháp.”
“Có cái gì vòng vo hơn bây giờ nữa sao? Thạch Phi Hiệp từ từ ngồi xuống, “Lúc nãy tý nữa là ta đã sờ đến cả quần lót hắn rồi… nếu như ngươi cho ta mượn một trăm Kim tệ.”
“Một trăm Kim tệ mua một cái quần lót đã qua sử dụng,” Gin hung dữ liếc xéo hắn, “Ta không phải ông già coi tiền như rác của ngươi, ngươi cũng không phải thằng con bất hiếu phá gia chi tử của ta.”
Thạch Phi Hiệp chậm rãi đứng dậy, “Ai. Quên đi, ta nghĩ hay là bỏ đi.”
“Không được.” “Gin bắt lấy cánh tay hắn,” “Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của ta.”
“Hừ. Ngươi không bỏ dở giữa chừng? Thế sao Dea lại chạy về với Omedeto?”
“Ít nhất ta đã từng có được hắn.” Gin dùng nửa con mắt nhìn hắn, “Ngươi thì sao? Chưa làm đã bỏ, quần lót đã có chưa?”
Thạch Phi Hiệp buồn bực chui lại vào xó nhà ngồi xổm.
Gin nói: “Không có lý nào ngươi có thể giúp ta thành công mà ta giúp ngươi lại luôn thất bại. Ta quyết định, lần này nhất định phải rút sạch tận gốc rễ vấn đề1!”
Thạch Phi Hiệp quay đầu, nhìn hắn như oán phụ, “Sao ta nghe lại cứ thấy cả người rút gân thế này?”
Gin dùng vẻ vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi có thể đã bị Parkinson”.
“… Ta không Parkison, ta chỉ muốn bác đầu ngươi2.”
Một lần nữa trước cửa phòng Isfel.
Thạch Phi Hiệp nhìn Gin ôm một cái thúng to trước ngực, tò mò hỏi: “Ngươi không phải nói là đi tìm hắn tâm sự sao? Sao lại dọn sạch gia sản thế này?”
Gin tức giận nói: “Gia sản nào, đây là rượu! Ngươi chưa từng nghe lời người say là lời nói thật? Chỉ như thế chúng ta mới biết được trong lòng hắn nghĩ gì về ngươi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi có chắc uống rượu vào thì hắn sẽ phun chân ngôn, sẽ nói thật, không phải nói tật?”
“Phun long châu! Phun bảy viên ngọc rồng!” (Tsu: Kameyoko =)))
Gin cúi đầu hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
“Ầy, nó, nó là bảy viên ngọc làm từ rồng thôi. Ai, đừng nói cái đó nữa. Ngươi có lòng tin không? Có nắm chắc không?”
“… Là ta đi chứ có phải ngươi đi đâu ngươi cuống lên làm gì?”
Thạch Phi Hiệp đau khổ nói: “Chính vì ngươi ra đi, ta mới cuống.”
“Ta đã ra tay thì gạo xay ra cám, ngươi yên tâm đi.” Gin thẳng chân đứng nghiêm, vươn tay vỗ vai hắn, “Hãy nghĩ đến ta và Hughes, hãy nghĩ đến Dea và Omedeto.”
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác: “Nghe cứ như là để điền vào sơ yếu lý lịch của ta ý.”
“Đã là anh em, không cần câu nệ.”
“Ta…”
Gin không đợi hắn nói xong, ấn chuông cửa.
Thạch Phi Hiệp bắn đi như hỏa tiễn vọt đến bên bể bơi, cắm đầu xuống nước.
Isfel mở cửa, vừa kịp nhìn thấy bong bóng lềnh phềnh nổi lên trên mặt bể.
Gin cười khan: “Ta vừa mới xì mũi, không cẩn thận đánh rơi khăn tay xuống.”
Isfel: “…”
Gin vỗ vỗ cái thùng: “Lâu rồi chúng ta không uống rượu, uống không?” Hắn vừa hỏi vừa ra sức xông vào trong.
Isfel yên lặng tránh quá một bên.
Cửa khép lại.
Sau một lúc lâu.
Thạch Phi Hiệp ló đầu lên, giơ ngón giữa rít lên với cái cửa, “Ngươi mới là rỉ mũi, cả nhà người đều là rỉ mũi!”
Gin vì để chứng minh bản thân thành thật, đặt rượu xuống là cố ý vào toa lét kéo ra một đoạn dài giấy vệ sinh ra sức xì mũi.
Isfel ngồi trên salon, lấy ra hai chiếc ly chân dài, sau đó chọn rượu trong thùng ra.
Gin nhét giấy vệ sinh vào thùng rác, đi ra cầm lấy một cái chai màu xanh trong suốt, trông giống như một cái hồ lô, “Rượu hoa quả của Tinh Linh giới, lấy làm khai vị là tuyệt hảo.”
Isfel liếc mắt, “Sáu mươi bảy độ?”
“Ha ha, khỏi cần vội, đừng cần lo. Tiếp nữa sẽ có thứ cao hơn.” Gin dừng lại một chút, lấy ra một chai trong suốt từ trong thùng ra, “Hay ngươi muốn trực tiếp thưởng thức cồn công nghiệp một trăm phần trăm?”
“…”
Gin rót đầy hai ly, bắt đầu sự nghiệp chuốc rượu, “Rượu hoa quả tốt nhất là phải một hơi uống cạn, để cho vị ngọt tan trong cơ thể. Nào!”
“Cái hay nhất của vị ngọt ngậy, chính là ngọt càng ngọt! Cạn nữa!”
“…”
“Hay nhất chính là tiếp tục!”
Một bình rượu đã chui xuống dạ dày.
Gin bắt đầu khơi gợi, “Ngươi đang đọc sách gì thế?”
“Triển vọng ba ngàn năm sau của Địa Ngục.”
“Ngươi tính đi địa ngục?” Tuy là trên danh nghĩa, Isfel có thể xem như một thành viên của Địa Ngục, nhưng bắt đầu từ ngày hắn sa đọa, hắn đã bị Lucifer phái tới đây, nên trên thực tế hắn chưa từng đến địa ngục. Thế nên nên đặt hắn vào thiên đường hay địa ngục vẫn là một vấn đề khá là huyền diệu.” Ta nghĩ ngươi muốn trở lại thiên đường hơn.”
Isfel nói: “Đây là bộ sách “Triển vọng ba ngàn năm sau của Thiên Đường”, ta đã đọc xong.”
“…” Hắn suy nghĩ nhiều quá sao? Gin từ tốn lau mặt lại. “A. Thế viễn cảnh sau này của Địa Ngục là thế nào?”
“Bình thường.”
Gin đột nhiên nói: “Ngươi thích Thạch Phi Hiệp?”
Bàn tay cầm chén rượu của Isfel cứng lại một chút.
Tuy rằng động tác đó rất nhỏ, nhưng không thể thoát khỏi cặp mắt cú vọ của Gin. Hắn thở dài, “Nếu là ngươi trước kia, sẽ không vì câu hỏi này mà do dự.”
Ngạc nhiên lóe lên trong mắt Isfel, “Do dự?”
“Ngươi trước kia, sẽ không vội lao đến cứu người như gà mẹ như thế.”
“Hắn là con người rất yếu ớt.”
“Nhưng yếu ớt không nhất định là sẽ gặp nguy hiểm, càng không nhất thiết phải được bảo vệ dưới cánh của ngươi.” Lời của Gin nhát nào trúng nhát nấy, “Chẳng lẽ ngươi dám nói, ngươi không vì không muốn hắn bị thương mới bảo vệ hắn sao?”
Con ngươi đen thăm thẳm của Isfel ánh lên một tia nhìn mê man.
“So với nước… tình yêu càng có thể hòa tan trái tim băng giá, khiến nó trở nên mềm mại.” Gin dứt khoát rút ra hai chai rượu nữa, mỗi người một chai, “Chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem sao ư?”
Isfel cúi đầu, chai rượu trong tay hắn nhãn ghi rõ hàm lượng cồn bảy mươi lăm độ, sau đó liếc nhìn, nhãn chai rượu Gin cầm đối diện với hắn.
– Mười lăm độ.
Thạch Phi Hiệp trở về phòng nhanh chóng thay quần áo, rồi lập tức chạy lên lầu, chuẩn bị cứ điểm quan sát. Chạy nửa đường, đụng ngay Asmar đang u ám trôi từ trên xuống.
“Không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta…” Hắn nhỏ giọng thì thầm, dán mình vào vách tường, se sẽ mò lên trên.
“Phi Hiệp…”
“Mịa!” Thạch Phi Hiệp tức tối đấm tường, rồi quay đầu. Hắn gặp ngay Asmar tội nghiệp nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đã xuất hiện dáng cằm thon gọn, hốc mắt thâm quầng, môi tái nhợt.
“Hít thuốc phiện cũng phải để ý dinh dưỡng. Nhớ ăn cơm. Ta đi trước, khi nào rảnh cùng tán gẫu.” Thạch Phi Hiệp nói xong chuẩn bị đi lên phía trên, chợt nghe phía sau tiếng gọi xa xăm như từ cõi nào vọng về, “Phi Hiệp…”
Thạch Phi Hiệp cuống đến độ da đầu bắt đầu co rút, “Có chuyện gì ngươi nói thẳng ra.”
“Ta bị thấy hết rồi.”
Thạch Phi Hiệp xem thường nhìn hắn, “Đợi lúc nào ngươi bị ăn hết hãy nói!”
Asmar ngẩng đầu, mắt có thêm tầng nước, “Antonio thấy hết ta rồi.”
“Bảo vương huynh ngươi điều quân đội đến, lột hết hắn ra, cho ngươi xem lại!”
“Cơ mà,” Gò má Asmar ửng hồng, “Ta lại thấy thực hạnh phúc.”
“…” Thạch Phi Hiệp giờ mới biết, hắn đã có may mắn bị gặp vị trời sinh cuồng cởi đầu tiên trong đời.
“Mà nữa,” Asmar chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, hạ giọng, “Ngày đó hắn nhúng ta vào nước lạnh, thân thể rõ ràng đã không còn cái cảm giác nóng rừng rực lên nữa, cơ mà, nhìn thấy hắn, ta lại không nhịn được mà…”
“Mà sao?” Tính hóng hớt của Thạch Phi Hiệp bị khơi dậy.
“Có phản ứng.” Asmar cúi đầu nhìn mũi chân, “Ngươi nói xem, có phải ta yêu hắn mất rồi không?”
“Đúng thế đó. Ngươi cố lên cố lên, ta vô cùng tin tưởng đưa chân thành qua, vàng ngọc đưa lại, một ngày nào đó hẳn sẽ được uống rượu mừng của các ngươi.” Hóng xong, Thạch Phi Hiệp chuẩn bị rút. Nhưng Asmar hiển nhiên không dễ dàng buông tha cho hắn như thế. Hắn túm y lại: “Ngươi sẽ giúp ta chứ?”
“…Hả?”
Asmar trơ mặt cười: “Thật ra ta lúc trước đã gọi cho Dea ca ca, kể chuyện này cho hắn. Hắn nói với ta, ngươi là cao thủ trong nghề, tìm ngươi nhờ giúp đỡ là chuẩn man.”
…
Đã bảo mà, đã bảo mà, làm sao có cái chuyện hay ho từ trên trời rơi xuống cho hắn hóng chứ. Quả là đằng sau ẩn giấu một âm mưu to lớn.
Thạch Phi Hiệp sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Tiểu đệ đệ ngoan, thế giới người lớn phức tạp lắm, yêu đương không phải chuyện đứa nhỏ ở tuổi ngươi nên làm.”
“Tuổi của ta không nên? Thế phải bao nhiêu tuổi? Con người các ngươi chẳng lẽ qua một ngàn tuổi vẫn không thể nói yêu thương sao?”
“…” Con người chúng ta không sống qua một ngàn tuổi đâu. Thạch Phi Hiệp âu sầu nghĩ. “Nhưng bây giờ ta có chuyện rất quan trọng phải làm, bây giờ không thế giúp ngươi được. Tạm thời ngươi cứ làm mèo mù vớ cá rán thử xem sao, nhá.”
Asmar nói: “Chuyện rất quan trọng? Có chuyện quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự của ta sao?”
Thạch Phi Hiệp nhịn không được nữa nhảy dựng lên, “Thì sao!Chung thân đại sự của ngươi quan trọng, chẳng lẽ chung thân đại sự của ông không quan trọng chắc?!”
“…” Asmar trợn mắt, “Chung thân đại sự của ngươi? Với ai?”
Mắt Thạch Phi Hiệp lập tức đảo quanh, có điều một mực không đảo đến hắn.
“A, ta biết rồi.” Asmar nở một nụ cười xấu xa.
“Ngươi biết cái gì?” Thạch Phi Hiệp cố ra vẻ hầm hè che giấu lo lắng trong lòng.
“Ngươi thầm mến Gin, phải không?”
“…”
“Đúng, đúng cái đầu ngươi ấy!” Thạch Phi Hiệp giãy khỏi tay hắn chạy lên lầu.
Khó lăm lắm mới mò lên được tầng ba mươi, vừa đúng lúc cửa phòng Isfel mở ra.
Isfel một tay đỡ Gin đã say khướt bước ra.
Gin mặt đỏ bừng, nằm bẹp dí trên người hắn, tất nhiên đã bất tỉnh nhân sự.
“Ầy, Gin không sao chứ?” Thạch Phi Hiệp cười hỏi, nhưng trong lòng đã chửi Gin lên bờ xuống ruộng, đúng là được việc thì ít, ăn hại thì nhiều.
Asmar đuổi theo sau Thạch Phi Hiệp vừa kịp lao lên đến nơi, cười nhạo hắn: “Ha ha, còn nói là không phải Gin? Rõ ràng ngươi thích hắn như thế, lo lắng cho hắn, bồn chồn từng phút giây không có hắn!”
Thạch Phi Hiệp giờ chỉ hy vọng trong tay mình có một cái búa thật to, đập một phát cho thằng kia xỉu tức thì!
Isfel hờ hững quăng Gin qua, “Đưa cho Hughes, ngươi xử lý đi.”
Asmar cuống cuồng đỡ lấy Gin. Nhiều ngày nay tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, khiến thân thể hắn yếu ớt hơn bình thường rất nhiều. “Cơ mà, để Phi Hiệp đi không phải hay hơn sao?”
Isfel quay sang nhìn hắn.
Asmar lập tức lôi Gin như lôi xác kéo xuống lầu.
Tiếng bình bịch binh nhạt dần, tầng trên dần tĩnh lặng.
Thạch Phi Hiệp bất an khoa tay, “Lúc nãy, Asmar nói bậy đó, ngươi ngàn vạn lần đừng tin là thật.”
“Lại đây.”
“A?” Hắn ngẩng đầu, phát hiện Isfel đang yên lặng nhìn hắn, gương mặt tuấn mỹ có nét ngượng ngùng khó có thể phát hiện.
“Lại đây.” Isfel lặp lại, vẻ ngượng ngùng chớp mắt đã biến mất tăm.
“A.” Thạch Phi Hiệp ngoan ngoãn bước đến.
Isfel đột nhiên đưa ra tay trái vẫn giấu ở phía sau. Bàn tay đó cầm một cái quần bơi kiểu dáng giống y như đúc quần bơi hắn mặc.
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác nhìn hắn đặt quần bơi vào tay mình, “…của ngươi…”
“Đồ mới.”
“Cơ mà ta không có một trăm…”
“Một trăm nhân dân tệ. Ta sẽ trừ vào lương.” Isfel nói xong, nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa.
Thạch Phi Hiệp ngây ngô cười ôm quần bơi, nửa ngày sau mới thở ra một câu, “… Cám ơn.”
Tiền lương của hắn, quả nhiên có thể dùng mua quần bơi!
———————
Chú thích:
(1) Rút sạch tận gốc rễ vấn đề: Nguyên văn: Rút củi dưới đáy nồi, ý nói giải quyết triệt để vấn đề.
(2) “Ta không Parkinson, ta chỉ muốn bác đầu ngươi”: Chơi chữ. Nguyên văn vốn là: “Ta không muốn Khăn Kim Sâm, ta muốn Phách Tử Kim. Parkinson phiên âm Khăn Kim Sâm, đảo ngược một chút thì thành Phách Tử Kim, tức là đập chết Gin.
Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác.
Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý.
(3) Phun chân ngôn: Gin vốn nói, rượu vào thì thổ chân ngôn, tức là nôn ra lời thật. Thạch Phi Hiệp lái từ thổ chân ngôn => thổ trân châu => thổ long châu = thất long châu = 7 viên ngọc rồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT