Thạch Phi Hiệp ngó chăm chăm cái bộ phận bí ẩn đang lộ ra ngoài không khí, nhìn đến Raton đỏ bừng cả mặt, chậm rãi nói: “Quả là hùng vĩ.” Đương nhiên, đây là xét theo vóc dáng người lùn thôi.
…
Raton nhảy dựng lên, nhanh như chớp quấn chặt mình lại, phẫn nộ nhìn hắn, chỉ ra cửa hét: “Ngươi ra ngoài cho ta!”
Thạch Phi Hiệp mặt trơ trán bóng cười nói: “Đã là bạn bè, khách sáo làm gì? Không phải chỉ là bị *beep* thân thể thôi sao? Coi như là ở nhà tắm công cộng bị xem chút đi.”
Raton tức giận: “Phòng của ta là nhà tắm công cộng sao?”
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Dẫu sao nhìn thì cũng đã nhìn rồi, ngươi tính toán quá mà làm gì. Mà ta cũng có muốn vậy với ngươi đâu?”
Raton đang phát hỏa lại được hắn khuyến mãi thêm can dầu, xèo một phát lửa bốc ngùn ngụt, “Ngươi còn muốn làm gì ta nữa?!”
…
Thạch Phi Hiệp một chân đá lên cửa, quay đầu chỉ thấy Raton đang chăm chú tìm cái gì đó trong rương.
“Ngươi tìm gì vậy?” Chẳng lẽ người lùn thích để trà trong rương sao? ” Ta có cái uống là được rồi.”
Raton đột nhiên đứng thẳng dậy, dữ tợn phát sinh tiếng cười quái dị khặc khặc.
Thạch Phi Hiệp nhìn đến cái rìu lốm đốm vết rỉ trên tay hắn, sắc mặt trở nên xanh mét, “Ác, nếu như cần nhóm nửa, ta không uống trà cũng được… Chặt củi các thứ làm gì, có thể thôi thì thôi đi.”
Raton chỉ đáp bằng một chữ: “Cút.”
Thạch Phi Hiệp từ từ lui về sau, một tay mở cửa, gót chân đã ra ngoài rồi, còn chưa chịu thua mà bồi lại một câu: “Chẳng lẽ ngươi không muốn đuổi Bogi ra khỏi đây sao?”
…
Mắt Raton sóng ngầm lưu chuyển.
Thạch Phi Hiệp thầm hớn hở.
“Vào đây,” Raton thả búa vào rương.
Thạch Phi Hiệp lập tức nhảy vào trong, đóng cửa lại.
Raton quay vào nhà tắm mặc quần áo, sau đó mới nghiêm trang đi ra, “Nói nghe thử cái kế hoạch của ngươi.”
…
Nửa phút sau.
Raton trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có biết cái gì là kế hoạch không, hay chỉ có mục tiêu?”
Thạch Phi Hiệp cười bồi: “Kế hoạch của ta từ đầu đến cuối đều phụ thuộc vào dụng cụ của ngươi nha.”
Raton ngẫm nghĩ một chút: “Ngươi muốn gì?”
“Bom nguyên tử, vũ khí hạt nhân mấy thứ đó có không?”
Raton không nói gì trừng mắt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp thất vọng cười gượng: “Không sao, mấy thứ này trong nhân gian cũng không nhiều. Hừm, thế rocket, súng máy các loại có không?
Raton lạnh nhạt lắc đầu.
…
Tiểu thuyết huyền huyễn rõ ràng đều nói người lùn là cao thủ chế tạo vũ khí cơ mà, chẳng lẽ Raton vì đặc biệt ngốc nên mới bị phái lên con thuyền Noah?
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên cảnh một đám người lùn mặc áo blouse trắng giữa tràng bom rơi đạn lạc chật vật, mà kẻ đầu sỏ tác quái lại có gương mặt y đúc Raton.
Nghĩ đến vậy, Thạch Phi Hiệp đành giảm yêu cầu, “Thế AK47 có không?”
“…”
Thạch Phi Hiệp lau mặt, “Ngoài búa, ngươi còn thứ vũ khí nào có khả năng sát thương không?”
Raton lục lọi trong rương một hồi, cuối cùng lôi ra một thứ.
Thạch Phi Hiệp thấy có vẻ quen quen, “Hình như đã thấy cái này ở đâu rồi.”
“Trong nhà bếp có một cái tương tự.”
Thạch Phi Hiệp nhớ được rồi. Đây không phải thứ bình thường Antonio dùng thái rau sao?
Raton nhìn mặt hắn như bánh bao chiều, đành giải thích: “Ta là nhà khoa học đời sống, vũ khí không phải lĩnh vực của ta.”
Thạch Phi Hiệp ra chiều lý giải, “Ta hiểu. Phát luật cũng chia ra hình sự, dân sự.” Thế nhưng cái hắn cấp thiết cần là hình sự, luật dân sự có lợi gì chứ? Chả lẽ cần lừa gạt gì sao?
…
Lừa gạt?
Bóng đèn trong đầu Thạch Phi Hiệp bật sáng chói.
Raton nhìn nụ cười gian tà của hắn, không chịu nổi chạy thẳng vào nhà tắm quấn mình dầy thêm một tầng.
0:00:00
Thạch Phi Hiệp ra sức quay ống nghe Domino.
Raton ngồi cạnh sốt ruột hỏi: “Nghe thấy gì không?”
Thạch Phi Hiệp lườm một cái, ra hiệu hắn câm miệng lại, sau đó mới gật đầu, mồm chuyển động, “Hắn đang ngáy.”
Raton kinh ngạc: “Không ngờ đọa thiên sứ cũng ngáy.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Giờ không phải lúc truy cứu vấn đề độc quyền, Hughes, trông cậy vào ngươi đó.”
Hughes do dự nói: “Dẫu sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, có vẻ không hay đâu?”
Thạch Phi Hiệp chỉ vào cái mũi của mình nói: “Ta đây ngay cả ba mươi năm sống cũng chưa có đâu.”
…
Hughes thở dài, cầm lấy một chuỗi pháo đỏ Raton đang ôm trong tay, “Ta chỉ cần bỏ nó vào phòng hắn là được?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Tốt nhất là nhét vào ổ chăn.”
Hughes có vẻ không tán thành.
Thạch Phi Hiệp lui một chút: “Được rồi, đặt ở trên chăn vậy.”
Hughes vẻ mặt không đổi nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp bất mãn lẩm bẩm: “Chỗ khác sao có hiệu quả bằng được chứ.”
Hughes nói: “Đặt ở bên giường cũng vậy mà.”
“Thế nhất định phải đặt ở đầu giường.”
Hughes không trả lời mà quay đi, coi như đã ngầm đồng ý.
Thạch Phi Hiệp và Raton sung sướng nhìn hắn từ từ trong suốt, quần áo từng cái một rơi xuống đất, chỉ còn một đống pháo càng ngày càng xa.
Raton chăm chú nhìn cửa đối diện, chờ đến khi nó lặng lẽ mở ra, mới nói: “Hắn sẽ không bị phát hiện chứ?”
Thạch Phi Hiệp kinh dị nói: “Ngươi biết hắn đã lâu rồi phải không?”
“Nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng trải qua việc như này.”
Thạch Phi Hiệp thở dài lắc đầu, “Thật là một sự lãng phí tài nguyên.”
Qua một hồi, cửa đóng, lại qua một hồi, quần áo từng cái một được dựng thẳng, Raton móc bật lửa trong túi ra, bị Thạch Phi Hiệp đoạt lấy, “Hắc hắc, chuyện vui như thế lẽ nào thoát khỏi tay ta?”
Raton không phục nói: “Vì sao lại là ngươi động thủ mà không phải ta?”
Thạch Phi Hiệp rất đương nhiên trả lời: “Vì ta là chiến lược gia kiêm tổng chỉ huy. Ai nha, không cần nháo nữa, sắp có nháo rồi.”
Hắn rón rén đi tới gần ngòi nổ thật dài trên mặt đất, ngồi thụp xuống, đốt.
May là tầng lâu bao bọc đều là cẩm thạch, nếu không thì cái kế hoạch này đi luôn rồi.
Thạch Phi Hiệp, Raton và Hughes ba người sáu mắt dán chặt vào dây ngòi càng lúc càng ngắn, thẳng đến cửa.
Thạch Phi Hiệp và Raton đều thầm hô một tiếng, toi rồi.
Ngòi nổ tuy có thể đi qua khe cửa, nhưng lửa có thể qua hay không lại là chuyện khác.
Đang còn nghĩ, đã nghe một tràng tiếng pháo nổ đụp đoàng, sau đó mơ hồ nghe một tiếng thét váng lên.
Thạch Phi Hiệp và Raton đồng thời thầm nhảy lên hoan hô.
Lúc này chỉ còn Hughes là bình tĩnh, nhanh chóng chỉ đạo: “Đi mau.”
Từ ‘đi’ vừa ra khỏi miệng, cửa đối diện như bị cuồng phong quật trúng, ‘xầm’ một cái, Bogi phẫn nộ vọt ra.
Thạch Phi Hiệp và Raton sợ đến thụp ngay xuống.
Quần áo Hughes rơi xuống, phút chốc đã thành trong suốt.
Thạch Phi Hiệp và Raton tựa như đồng chí, tay trong tay siết chặt.
Tiếng Bogi lê dép trên sàn nhà tựa như chuông nguyện hồn ai, khiến trái tim bọn họ không thể nào chịu nổi.
Đột nhiên…
Tiếng Isfel vọng từ trên cao xuống, “Ngươi đang làm gì trong phòng?”
Tiếng lê dép dừng lại, giọng Bogi giành đi trước, “Chú Isfel?” Hắn ngưng một tý rồi quát lên, “… Hẳn ta nên hỏi các ngươi làm gì trong phòng ta chứ nhỉ?”
Isfel nhàn nhạt nói: “Kẻ thân là ma vương địa ngục lại để kẻ khác đột nhập vào phòng đơn giản vậy sao?”
Bogi không đáp lại, chỉ nghe tiếng thở hồng hộc, hẳn nhiên là tàn dư của cơn giận.
Isfel nói: “Đương nhiên, nếu cần ta sẽ tra xét rõ ràng.”
Bogi hừ lạnh: “Không cần! Ta là ma vương, ta sẽ tự mình điều tra rõ.”
Thạch Phi Hiệp và Raton đợi một lúc lâu, mới ló ra.
Bình yên một lần nữa trở lại nơi đây.
Isfel hiển nhiên cũng đi rồi.
Thạch Phi Hiệp nhếch miệng: “Ta sẽ lại tìm cách.”
Tuy vừa mởi trải một màn tim đập chân run, nhưng với Raton vẫn bị suy tưởng thiên tài đó lôi cuốn, “Lần này làm thế nào chỉnh hắn?”
Thạch Phi Hiệp cười nói: “Lần này chúng ta tự đi đổ bô.” (Tsu: đúng là từ ‘đổ bô” đỡ xxx lắm rồi =)))))
Raton lập tức giơ tay chắn trước.
Đùng đùng đạc đoạch…đùng đùng.
Gian phòng của Bogi mới yên tĩnh chưa lâu, lại vang lên một tràng tiếng pháo.
Chẳng khác nào lời hân hoan chúc phúc.
Thạch Phi Hiệp vừa vắt chéo chân thưởng thước những cuộn pháo nhảy quay cuồng, vừa dùng ống nghe Domino thám thính động tác bên ngoài.
Khoảng nửa phút sau, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: “Ai? Là ai! Ai làm ra cái trò chết tiệt này!”
Cửa mở cách một tiếng.
Bogi chạy ào vào, bốn mắt nhìn nhau.
Thạch Phi Hiệp phẫn nộ chỉ vào hắn, “Có phải ngươi ném pháo vào phòng ta không?”
Bogi ngạo mạn chĩa thẳng cằm lên trời, “Ngươi còn chỉ vào người ta, ta sẽ bẻ tay ngươi!”
Thạch Phi Hiệp rút tay về, đáng thương nói: “Ngươi đừng bắt nạt ta nữa. Ngươi có biết hôm qua bị ngươi đấm nát mũi đau thế nào đâu. Không dễ dàng gì chịu đựng tới giờ, cứ nghĩ đã có thể yên tâm ngủ ngon, không ngờ lại chịu cảnh đáng sợ như vậy… Ngươi bỏ qua cho ta đi. Ta là con người, ta đến hôm nay mới có hai mươi mấy tuổi, sinh mệnh của ta ngắn ngủi…”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Bogi không chịu được nữa nói, “Pháo đó không phải ta ném.”
Thạch Phi Hiệp nói, “Nhưng ta ở đây đã gần một tháng, từ trước khi ngươi tới vẫn luôn yên bình, đừng nói là pháo, nửa đêm cả tiếng đánh rắm còn chẳng có.” (Tsu: chưa gặp thằng thụ nào nó thô bỉ như anh =3=”)
Thạch Phi Hiệp cúi đầu, lúng túng nói: “Không, ta chỉ đưa ra nghi vấn.”
Bogi nói: “Hừ. Vừa ăn cướp vừa la làng, đừng cho là ngươi làm vậy thì có thể lừa được ai.”
Thạch Phi Hiệp nói: “… Ý ngươi là pháo là ta ném?”
Bogi ra vẻ ý anh đây chính thế.
Thạch Phi Hiệp nói: “Được rồi. Coi như là ta ném đi, thế tại sao ta lại ném pháo vào phòng mình chứ? Dù là ta ném, sao lại không thừa nhận? Hoàn toàn vô lý.” Ta cãi, ta cãi, ta cãi cãi cãi.
“Bởi vì…” Bogi vừa muốn nói, sắc mặt đã cứng lại.
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu.
Tiếng pháo trên lầu bắt đầu vang lên… Thật sự là một đêm nhiều biến động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT