Editor: Hiên

Beta: Tsuki813

Khóc thì cứ khóc, nhưng khóc xong thì vẫn phải sống.

Ba ngày nghỉ bệnh mau chóng qua đi, Thạch Phi Hiệp lau khô nước mắt, một lần nữa đứng lên.

Lúc đó, khi hắn vừa bước chân ra khỏi phòng, câu đầu tiên là: “Hừ hừ, thằng nào cầm ống nghe Domino của ta lập tức giao ra ngay, ngoan ngoãn được khoan hồng, chống cự đây nghiêm phạt. Một khi ta mà tra ra được… hừ hừ.”

Hắn chỉ có thể hừ hừ trong miệng. Bởi vì khi đó hắn thấy trên cao Isfel tung cánh bay xuống, dưới lầu một bộ âu phục vàng nhạt đi đi lại lại. Đại lâu đang rung chuyển, ngay sau đó thân thể khổng lồ của Asha xuất hiện ở chân cầu thang.



Thạch Phi Hiệp cúi đầu rồi.

Nhưng cúi đầu thì cứ cúi, tra thì vẫn phải tra.

Hắn do dự một lúc, rồi quyết định tiếp cận nghi phạm đầu tiên – Antonio.

“Antonio đại ca…” Thạch Phi Hiệp cười bồi, vẻ nịnh nọt trên mặt khó miêu tả thành lời, “Ba ngày trước, chúng mình cùng nhau trong cái bẫy rập thích ăn lựu kia, ngươi có thấy một cái ống trông giông giống kính vạn hoa không? Dài dài khoảng thế này ý, hình trụ ý.”

Atonio múa chảo, không thèm quay đầu đáp: “Có thấy.”

Thạch Phi Hiệp tràn trề hi vọng, một ngàn Kim tệ như đang vỗ cánh bay về, “Ở đâu?”

Atonio bớt một giây thời gian liếc hắn một cái dài dại, “Trong tay ngươi.”



Thạch Phi Hiệp nói: “A, ta nói sau khi ta hôn mê trở lại.”

“Chắc là rơi rồi.”

Thạch Phi Hiệp vươn dài cổ, “Chẳng lẽ ngươi không cầm sao?”

Ato nói: “Cầm thì có gì hay? Cầm cả ta cả ngươi đều ngại.”

“…” Thạch Phi Hiệp phiền muộn nói, “Ngại phiền thì đừng đánh ngất ta chứ.” Không ngất sẽ không rớt, hắn cũng không đến nỗi tự dưng mắc thêm nợ. Xét đến cùng, tất cả đều là lỗi mấy quả lựu mà ra.

Antonio không kiên nhẫn nói: “Ta vì ngại phiền mới đánh ngất ngươi.”



Ngay lúc Thạch Phi Hiệp chuẩn bị lên cơn oán thán, hắn chợt nhớ cái thằng trước mắt này là lang nhân nhiễm quái bệnh. Là một tên bệnh thích ăn thịt uống máu người ta nha.

Hắn yên lặng trôi ra khỏi nhà bếp, lờ vờ mò đến kho hoa quả, quả nhiên gặp Dea, “A, thật trùng hợp!”

Dea nhìn hắn một cái, “Ngươi không phải tới tìm ta sao?”

“Bị ngươi nhìn thấu rồi. Ha ha.” Hắn nghiêm mặt nói, “”Ba ngày trước ở trong bẫy, ngươi có một vật trông giống giống cái kính vạn hoa trong tay ta ko, dài thế này này, hình trụ kiểu này này.”

“Có thấy.”

Đã có kinh nghiệm, Thạch Phi Hiệp không vì câu trả lời  ngắn ngủn này mà vội vui mừng. “Ngươi đừng nói là ngươi cũng không cầm ra nhé?”

Dea ngạc nhiên hỏi lại: “Thứ đồ vớ vẩn của ngươi sao lại muốn ta cầm ra chứ?



Ngươi không có chút ý thức thuận tay dắt dê nào sao?

Làm tinh linh như ngươi thế là quá cứng nhắc rồi!

Thạch Phi Hiệp u oán nhìn hắn.

Dea nhíu mày: “Cái đó rất quan trọng sao?”

Thạch Phi Hiệp gật đầu.

Là một ngàn kim tệ đó, một ngàn kim tệ!

Dea nói: “Trừ phi hôm nay ngươi có thể bắt trúng loại quả hôm nay.”



Hắn ở nhân gian chưa từng trúng xổ số lần nào.

“Không được thì…”

Đừng nói không được, vừa nghe không được lòng đau nhói.

Thạch Phi Hiệp bi thương nhìn hắn.

“Ngươi chỉ có thể tìm Isfel nhờ giúp.”

Đôi mắt bi thương của ai kia lấp lánh điểm sáng long lanh.

Dea nói: “Hắn có thể tự do ra vào mấy cái hầm đó.”

Thạch Phi Hiệp mừng rỡ đến nhảy cẫng lên, bất giác thắc mắc hỏi lại, “Ngươi vì sao lại giúp ta?” Hắn còn tưởng người ta rất ghét hắn.

Dea nói: “Nhìn ngươi bó tay thua cuộc ta sẽ khoái trá.”



Tinh linh quả là giống ăn chay, cả trả đũa cũng yêu cầu trình độ thấp thế.

Thạch Phi Hiệp cảm khái mà đi tìm Isfel.

Vất vả bò hết dọc cầu thang, Thạch Phi Hiệp bám lấy thành bể bơi, thở hồng hộc nhìn Isfel đang bơi đến phát sợ kia, “Ngươi, ngươi có từng nghĩ, lắp thang máy… A, ta mệt chết rồi.”

Isfel chầm chậm bơi lại: “Ta không dùng đến.”

Thạch Phi Hiệp ra sức chỉ vào chính mình.

“Ngươi càng cần đi cầu thang.”

Thạch Phi Hiệp lập tức nhớ tới lần nói chuyện dông dài trước, vội vã cắt ngang: “Ta có việc muốn nhờ.”

“Đọc hồ sơ khách hàng?” Isfel từ hồ bơi đi lên.

“Không phải. Là giúp ta mở cái hầm ngầm chỗ kho hoa quả.”

“Vì sao?”

“Đồ của ta rơi ở đó rồi.”

Isfel thản nhiên: “Đó là chuyện của ngươi.”

Thạch Phi Hiệp kêu lên: “Tuy chúng ta không phải đồng bào, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, phát huy chút đồng nghiệp ái đi mà.” (Trong raw là đồng sự ái, không do tinh thần quỡn của mình nên đã bẻ thành đồng nghiệp ái. Vì câu này không chỉ có chữ ái là ám muội, mà đồng nghiệp, tiếng Việt và Trung thì không vấn đề gì, nhưng tiếng Đài lại là từ để chỉ đồng tính luyến ái)

Isfel cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đen thăm thẳm dường như sắp hút cả linh hồn hắn đi.

Thạch Phi Hiệp lùi nửa bước: “Ngươi có thể thay đổi cách bày tỏ tình cảm này không, kiểu này điện thế cao chết người đấy.”

Isfel mất một lát mới nói: “Ta không có ái,”

Nói nhảm. Hắn mà bị đọa thiên sứ yêu thì mới kêu là kỳ quái. Thạch Phi Hiệp nói: “Điều ấy ta biết. Ta chỉ nói giỡn thôi, giúp ta đi mà.”

Isfel nói tiếp: “Ngươi đã làm rơi cái gì?”

“Một cái trông giống ống kính vạn hoa. Dài khoảng này, rộng cỡ này…” Thạch Phi Hiệp hoa tay múa chân, “Gọi là ống nghe Domino, Raton cho ta mượn.”

Isfel chậm rãi vương tay, năm ngón tay thon dài quơ một cái giữa không khí. Ống nghe Domino được hắn lấy ra từ túi Càn Khôn vô hình nào đó. (Túi Càn Khôn trong dân gian Trung Quốc có chức năng tương tự như túi thần kỳ của Doaremon)

Tuy rằng từ khi đến đây, Thạch Phi Hiệp luôn bị vây trong kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, nhưng lần này, niềm kinh ngạc trước mắt hắn lại tăng tiến thêm một bậc mới.

“Ngươi có nghĩ đến việc làm ảo thuật gia  bao giờ không?” Hắn nhận lấy ống nghe Domino từ tay người kia, thích thú không nỡ rời tay lật qua lật lại. Thực tế, thứ hắn vô cùng muốn lật hiện giờ là bàn tay thần kỳ của Isfel. “Hay đi làm cầu thủ bóng đá cũng được. Làm thủ môn, ai cũng đừng hòng vượt qua kẽ hở của ngươi.” Thạch Phi Hiệp càng nghĩ càng hưng phấn.

Isfel nói: “Ta không thể rời khỏi Con thuyền Noah.”



Đúng rồi, nơi này là Con thuyền Noah.

Hưng phấn của Thạch Phi Hiệp mau chóng nguội ngắt, “Chậc, ý ta là, nếu có một ngày ngươi được đưa đi nơi khác. Địa ngục chẳng lẽ không có tổ chức nghề nghệp sao? Ví dụ như thăng chức linh tinh chẳng hạn? Với trí tuệ của Lucifer đại nhân, chắc là có chứ.”

Isfel nói: “Ta không hoàn toàn thuộc về địa ngục.”

“…” Thạch Phi Hiệp xán lại, nhỏ giọng nói, “Chẳng lẽ đây chính là “Thân ở Tào doanh lòng tại Hán” trong truyền thuyết sao?”

Isfel nói: “Ngươi vì sao dán vào ta vậy?”

“Bởi vì chuyện bí mật đều nói trong bầu không khí này nha.”

Cầm lại ống nghe Domino, Thạch Phi Hiệp vênh vênh váo váo tim Raton, trả lại đồ.

Raton thấy bé cưng đã về, mặt mày liền rạng rỡ, “Dùng tốt không? Có vấn đề gì không?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Có một vấn đề rất lớn.”

Raton vội vàng hỏi: “Vấn đề gì?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Từ lúc tìm được nó về, ta thấy âm lượng của nó tự dưng nhỏ đi.”

Raton nói: “A, đó là vì phía trên nó có núm điều chỉnh âm lượng, có lẽ ngươi không cẩn thận chạm vào nó rồi.”

“Thật sao?”

Raton cầm ống nghe Domino hí hoáy một tý, đang chuẩn bị thử lại, lại bị Thạch Phi Hiệp vươn tay giật lấy, “Hay là ngươi đi ra đằng kia, để ta thử xem có nghe thấy hay không.”

“Cũng được.” Hắn đi ra đầu kia hành lang, khó lắm mới có thể thấy động tác của Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp chỉnh ống nghe thẳng lên, nhắm về phía Raton.

“Nghe được không?” Raton hỏi.

Thạch Phi Hiệp duy trì trạng thái không đổi.

Raton nhíu nhíu mày, chạy trở lại, cầm lấy ống nghe, xoay tới xoay lui một hồi rồi nói: “Ta đã đem âm lương chỉnh tới cỡ lớn nhất, chúng ta thử lại đi.”

“Được.”

Raton lại chạy ra xa, nói: “Nghe được không”

Thạch Phi Hiệp giơ tay lên.

Raton chạy lại.

Thạch Phi Hiệp nói: “Nghe thấy, nhưng nhỏ lắm, cứ như thì thầm ý.”

Raton nhíu mày: “Sao có thể như thế?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Hay chúng ta đổi chỗ thử xem. Nói không chừng chính ngươi sẽ tự nghiệm ra vấn đề.”

Raton đồng ý.

Thạch Phi Hiệp đi tới vị trí vừa nãy của Raton, xoay người, dùng hết sức rống lớn: “Cô nương A Lý sơn…”

Rầm.

Raton hôn mê rồi.

Thạch Phi Hiệp lôi ra khỏi tai hai cục giấy ăn, ngắm nghía chúng yên vị trong lòng bàn tay, hừ một tiếng cười khẩy bỏ đi.

..

Bí mật là rất kỳ lạ nha.

Nó khiến con người vừa rất sợ người khác biết, lại vừa rất muốn có người chia sẻ tâm tình.

Từ khi Thạch Phi Hiệp biết chuyện Gin và Dea là tình cũ, Gin tự dưng thân mật với hắn hẳn. Có đôi lúc còn tìm hắn cùng đi uống rượu. Đương nhiên, những đôi lúc này cũng là vì Hughes đang bận việc, không rảnh để ý tới hắn.

“Rượu này gọi là Xé họng” Gin thành thạo lắc các loại chai lọ, sau đó rót ra ly thủy tinh đế cao một thứ rượu đỏ như máu tươi.

Thạch Phi Hiệp ghé vào một chút, “Gay mũi như thế, dầu chuối sao.”

Hàm răng bén nhọn của Gin bắt đầu mài vào môi dưới ‘sẹt sẹt sẹt’.

Thạch Phi Hiệp cầm cái ly, do dự hỏi: “Ngươi chắc sẽ không chết người chứ?”

Gin nói: “Hừ, nếu muốn giết ngươi, ta nhất định không dùng độc dược, mà dùng hút.”

“Làm ơn nhớ đạo đức nghề nghiệp của ngươi cái.” Thạch Phi Hiệp cau mày đưa cái ly lên mép.

Gin giơ hai tay lên đẩy.

Dịch thế dũng mãnh tiến vào khoang miệng há ra một nửa của Thạch Phi Hiệp.

“Phụt!”

Gin đã sớm có sự chuẩn bị, cầm lấy khay, chặn đứng hết dịch thể bắn ra.

Thạch Phi Hiệp ôm lấy cổ ho khan, “Xé, khặc khặc, xé họng cái gi. Khục khục, nước ớt mà…” Mệt cho hắn ra vẻ đăm chiêu cả nửa ngày.

Gin nói: “Đây chính là nghệ thuật pha chế. Dùng đủ thứ không hề cay mà điều chế ra vị cay đặc trưng của ớt. Ai, nhân loại quả là những kẻ khiếm khuyết khả năng cảm thụ nghệ thuật.”



Dùng đủ thứ linh tinh điều chế ra vị ớt?

Thạch Phi Hiệp khụ khụ hỏi: “Vậy ngươi dùng ớt làm gì?”

Gin trả lời: “Ta dùng nó điều chế vị rễ cây.”

“Vậy rễ cây để làm gì?”

“Cái thứ đó ở trong đất hấp thụ chất dinh dưỡng.”

“Không phải thế, ý ta nói…” Thạch Phi Hiệp cổ quái nhìn, “Ai muốn uống vị rễ cây hả?”

Gin thở dài, “Đây chính là bi ai nhân loại. Vì những nhu cầu thị trường mà bóp chết nghệ thuật không thương tiếc.”

Thạch Phi Hiệp từ quầy bar của hắn tìm lấy một chén nước đá, uống một ngụm lớn nói: “Đáng chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play