*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

111933407141eabd8ao

…Tân lâu chủ ngồi trên đỉnh Phong Nhã Tụng, tuổi còn nhỏ, nhưng đã lộ ra nụ cười thâm thúy giống như phụ thân, loại tự tin kia giống như cả thế gian chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn.



Thời tiết dần trở lạnh, bình minh cũng đến chậm hơn, cảnh nội Sơn Tây so với Âm Sơn (ngọn núi nằm ở miền trung khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc)bên cạnh, càng lạnh sớm, đầu tháng tám sáng sớm tinh mơ đã phải mặc hai lớp áo mỏng.

Xa xa, một chiếc xe ngựa xuyên qua sương mù lúc tinh mơ mà chạy tới, truyền đến một hồi chuông ngựa leng keng lách cách, trong cái tĩnh lặng sớm mai ở nơi này hiện ra càng đột ngột. Tiểu Đậu Đinh ngẩng đầu nhìn Quý Độc Chước đang cầm tay nó một cái, không thể từ trên gương mặt bình tĩnh của lâu chủ nhà nó nhìn ra một chút bi thương, nó chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.

Xe ngựa chạy đến trước mặt, một gã đại hán độc nhãn nhảy xuống, kính cẩn hành lễ với Quý Độc Chước.

Quý Độc Chước gật gật đầu, tay ở sau lưng tiểu Đậu Đinh đẩy nhẹ, tiểu Đậu Đinh lảo đảo một cái, lúc quay đầu lại thì lâu chủ nhà nó xòe mở quạt, nói với nó: “Cố gắng ở bên ngoài vài năm, đợi đến khi ngươi học thành ta lại đón ngươi về.”

Tiểu hài tử bao giờ cũng có một loại trực giác thiên bẩm, loại trực giác này có lẽ là ỷ lại vào trưởng bối, có lẽ là tôn sùng đối với thần tượng. Nhưng vô luận là thuộc lý do nào, loại trực giác này của tiểu hài tử, luôn luôn ngây thơ thuần khiết, không hề vấy qua yêu cùng hận nguyên thủy nhất.

Tại một khắc này, tiểu Đậu Đinh bỗng nhiên dâng lên phiền muộn không thuộc về tuổi của nó. Nó quỳ xuống, hướng Quý Độc Chước khấu đầu một cái: “Xin lâu chủ nhất định phải bảo trọng bản thân.”

Quý Độc Chước mỉm cười, đưa quạt hướng về phương xa vung khẽ, không hề lưu luyến xoay người rời đi. Tiểu Đậu Đinh đột nhiên “oa” một tiếng òa khóc, nhấc chân đang muốn chạy tới bên cạnh Quý Độc Chước, thân mình đã bay vọt lên trời.

Phu xe độc nhãn ôm ngang eo nó, nhét nó vào trong xe, không đợi tiểu Đậu Đinh vùng ra đã nhanh chóng đánh xe chạy mất. Tiểu Đậu Đinh qua loa lau nước mắt, trong lệ nhãn mờ mịt có một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt nó. Nó ngước mắt, nhìn thấy một nữ tử phong thái an nhiên.

“Thanh Đại Mi tỷ tỷ, tỷ vì sao lại ở trong này?”

Nữ tử ôm chặt nó, vì nó lau đi nước mắt: “Lâu chủ nói, ngươi quá nhỏ, mà giang hồ lại quá lớn, bảo ta chiếu cố ngươi.”

Tiếng chuông đi xa, sương mù dần tán.

Băng qua một con hẻm, lướt nhẹ mười dặm thùy liễu, Giang Ngạc không nhanh không chậm dắt hai con ngựa đi đến bên cạnh Quý Độc Chước. Y đem một dây cương ngựa nhét vào trong tay người kia, tựa như vô tình hỏi: “Vì sao phải đưa nó đi?”

Quý Độc Chước xoay người lên ngựa: “Ngươi đã biết, cần gì phải hỏi lại?”

“Phải ha,” Giang Ngạc cũng theo lên ngựa, khẽ xiết dây cương trong tay “Trong Phong Nhã Tụng có phản đồ, Cổ Đồng bị giết, ngươi biết tất thảy tuyệt đối không đơn giản như vậy, cũng có lẽ đó bất quá là một cái bẫy lớn mà thôi. Tiểu Đậu Đinh còn quá nhỏ, ngươi không nỡ để nó phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương.”

“Cổ nhân tri âm tri kỷ, Giang Ngạc ngươi hiểu ta như vậy, ngươi nói ta làm sao không thích ngươi đây?” Quý Độc Chước quay đầu cười khẽ, roi da trong tay quất nhẹ, đánh ngựa đi.

Giang Ngạc theo phía sau vừa lắc đầu vừa cười… Tên này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không muốn để người khác cảm nhận cái tình của hắn.

Xe ngựa của Tiểu Đậu Đinh cùng Thanh Đại Mi ra khỏi thành, mở cửa sổ xe ra, bốn bề là cỏ úa mênh mông bát ngát. Thu đến sớm, ngay cả cỏ cũng sớm héo rũ, một đàn chim nhạn bay qua, chân trời chỉ còn lại vài sợi mây nhạt. Tiểu Đậu Đinh đặt tay nơi góc cửa sổ, ngỡ ngàng nhìn chăm chú ra bên ngoài, giữa trời cao đất rộng, lần đầu tiên cảm thấy đời người khó đoán như vậy, hôm nay chia tay rồi, ngày mai lại ở nơi nào?”

Thanh Đại Mi ôm tiểu Đậu Đinh, nhéo mũi của vật nhỏ này một cái, nói với nó: “Ta hát một khúc cho ngươi nghe nhé.”

“Được đó.” Tiểu Đậu Đinh vỗ tay đồng ý, ngoan ngoãn cuộn tròn trong khoang xe ngựa.

Thanh Đại Mi khẽ thanh cổ họng, tiếng ca trong vắt vang lên: “Trên trời mây xanh, dưới đất hoa vàng, nhạn Bắc bay về phương Nam. Có biết người nhiễm sương lâm túy? Lúc nào cũng xa cách lệ rơi…”

Phu xe độc nhãn quay đầu nhìn hai người họ một cái, thở dài, một lần nữa quay đầu về.

Mọi chuyện xưa nay chung quy có ngày phải kết thúc, hài tử rốt cuộc có lúc trưởng thành, hợp rồi tan tan rồi hợp chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ trong đó mà thôi.

Ra khỏi thành hướng về phía Bắc, bảy khối lương khô một đêm bôn tẩu, đã là biên giới Thái Nguyên.

Cổ Đồng cả đời không hôn thú, không nhi tử, lần này gã chết, một tên đệ đệ ngày xưa lâu nay chưa từng lui tới liền đến thừa kế di sản của gã, từ Hà Nam chuyển về đây.

Dưới ánh tà dương, nhẹ nhàng cưỡi ngựa từ phương Nam mà đến, một kẻ hắc y sâu xa như thiết, một kẻ áo chàm thanh thoát như lan, chiếu lên đường nét của bọn họ dát đầy kim sắc.

Đệ đệ của Cổ Đồng có gặp qua Quý Độc Chước một lần, hỏa kế ngừng tay việc, dẫn hai người họ vào trong kiểm tra.

Lúc Cổ Đồng được phát hiện, chính là chết trong mật thất ở tư gia. Mật thất nằm ở chái nhà Đông, Cổ Đồng lúc còn sống thích ngồi trước bàn tụng kinh niệm Phật nhất, giờ đây gian phòng này đã biến thành linh đường, am thờ Phật ban đầu tạm thời bị dỡ xuống, đốt ba nén hương, cúng một tấm bài vị, chờ đến ngày thất tuần vong hồn người chết trở về.

Kẻ tín Phật niệm hơn mười năm Như Lai Bồ Tát, đến cuối cùng, cũng bất quá chết đi.

Quý Độc Chước đợi đệ đệ Cổ Đồng lui xuống, vén lên những tấm sa trắng treo đầy trong linh đường, đáy bàn thờ dưới bài vị lộ ra một địa đạo rộng bốn thước vuông vắn. Giang Ngạc châm một ngọn bạch lạp lấy từ linh đường, bốn mắt nhìn nhau, khẽ cười một cái, hai người lần lượt đi xuống địa đạo.

Quẹo trái, rẽ phải, bố trí của địa đạo rất đơn giản. Kết cấu mật thất đơn giản như vậy, ắt hẳn cơ quan trong đó lại càng phức tạp, kẻ đột nhập chỉ một chút sơ sảy, liền có thể mất mạng. Giờ phút này mật thất của Cổ Đồng một chút cơ quan cũng không có, xem ra là sau khi phát hiện thi thể Cổ Đồng, người am hiểu cơ quan trong Phong Nhã Tụng đã hủy đi toàn bộ cơ quan.

Cuối hành lang địa đạo là một phiến cửa sắt mở một nửa, Quý Độc Chước khom người bước vào, Giang Ngạc theo sát phía sau, chỉ thấy quanh co khúc khủy, một gian phòng dài năm trượng cao sáu trượng.

Cây quạt trong tay Quý Độc Chước phẩy qua phẩy lại, không nhịn được che mũi: “Mùi nặng quá.”

“Đã chết hơn mười ngày, mùi này không nặng sao được.” Giang Ngạc nhìn chung quanh lờ mờ có một dãy đèn cầy, liền cầm ngọn nến trong tay đi lấy chút lửa.

Đột nhiên, trong phòng rộng mở.

Quý Độc Chước nghe được Giang Ngạc khe khẽ “a” một tiếng, sau đó mắt mình liền bị một đôi tay lớn đậy lên.

“Ngươi làm cái gì.” Quý Độc Độc Chước khẽ đập vào tay Giang Ngạc, có chút giận dỗi.

“À, không,” Giang Ngạc đáp lại một tiếng, “Ta chỉ là theo thói quen xem ngươi như tiểu đệ đệ ta trước đây chiếu cố.” Y nói, ngón tay dần buông lỏng, vẫn còn chưa bỏ bàn tay trước mắt Quý Độc Chước đi. Ngược lại là người phía sau đưa tay ra, chủ động kéo tay y xuống.

Quý lâu chủ ngước mắt nhìn bốn phía, tuy hắn tung hoành giang hồ gần mười năm, tự nhận cục diện gì cũng đều ít nhiều thấy qua, trong lòng cũng vẫn không kìm được rùng mình một cái.

Gian phòng này bốn vách tường, nền nhà dưới chân, thiên đỉnh trên đầu, đều vẽ đầy Địa ngục Phật giáo, trong phông nền đỏ như máu, hiện lên vô số Tu La Dạ Xoa giao long ác quỷ. Có Dạ Xoa đang áp giải ác quỷ ăn thịt người; có ác quỷ xách đầu mình, ngơ ngác mà đi; có Tu La nắm nhân loại trong tay mà cắn xé.

Bạt thiệt, thiết thụ, nghiệt kính, chưng lung, đồng trụ, đao sơn, băng sơn, dầu oa…  (chín trong sô 16 tầng địa ngục, tượng trưng cho các hình phạt mà sau khi chết phải gánh chịu dựa vào những tội ác đã gây ra ở dương thế; lần lượt là: rút lưỡi, găm trên cây sắt, gương chiếu tội nghiệt, chưng trong lồng, lõa thể ôm cột đồng nóng, leo núi đao, leo băng sơn, nướng chảo dầu…)

Mười tám tầng Địa ngục đâm thẳng ép xuống, toàn bộ hình vẽ đều là những thân thể bị tách rời, khiến người ta không thể thở nổi.

Mà ở bên trái phòng, dựng đứng một cái giá, bình nước nóng giác tiên sinh (dụng cụ mô phỏng cái nớ nớ để tự nớ nớ í:’’>) , lộn xộn bừa bãi các loại long dương dụng cụ.

Giang Ngạc chậc chậc lưỡi, sắc mặt khác thường cảm thán: “Sở thích của thủ hạ ngươi thực là… kỳ lạ.” Nói xong, mắt không tự chủ liếc Quý Độc Chước một cái.

Sắc mặt Quý Độc Chước đã xanh lét như màu áo hắn đang mặc.

Hắn phe phẩy tố phiến, che đậy ho khan một tiếng: “Lão Cổ y cả đời không cưới vợ sinh con, cũng là có lý do của y.”

Hiếm thấy từ miệng hắn chiếm được nửa phần tiện nghi, Giang Ngạc hiểu rõ làm người không nên đuổi cùng diệt tuyệt, vì thế y vỗ nhẹ vai Quý Độc Chước: “Người mà, luôn muốn đem mặt yếu đuối nhất của bản thân giấu đi.”

Quý Độc Chước hiểu y cố ý chuyển đề tài, mỉm cười, cũng liền thu lại kinh ngạc, bổ sung theo: “Hung thủ khẳng định sẽ không lưu lại dấu vết quá rõ ràng, như vậy chẳng bằng chúng ta tự mình đến khai quật mấy thứ đồ biến thái không muốn để người khác biết nhất này của Cổ Đồng.” Lúc nói đến từ biến thái này, thanh âm nơi đầu lưỡi khẽ chuyển, mang theo nửa phần tự giễu.

Giang Ngạc nhìn hắn một cái.

Gian mật thất này ba mặt khép kín, một mặt là cửa vào, theo quy luật bình thường mà nói, hẳn là kết cấu mật thất trong mật thất.

Giang Ngạc lần tay trên tường, Đông gõ, Tây khua, nửa ngày cũng không phát hiện được gì, đang phiền não, ánh mắt khẽ chuyển, lại rơi đến trên người Quý Độc Chước.

…Thường ngày, bị tên này giả ngây giả dại lừa gạt nhiều rồi, làm sao lại quên mất hắn thân là chủ nhân Phong Nhã Tụng, nhất định thông thạo thuật kỳ môn (thuật xem vị trí, đoán phương vị… Có thể liên hệ đến “Kỳ môn độn giáp”).

Chỉ thấy ánh mắt Quý Độc Chước đảo quanh phòng một lượt, khép quạt lại, cúi người tiến về phía trước, dừng lại một chút trước hình Tu La trên bức tường phía Đông. Hình Tu La kia vẽ vô cùng bình thường, nếu không phải Phong Nhã Tụng lâu chủ đứng yên ở chỗ đó, Giang Ngạc chắc chắn sẽ không chú ý tới.

Chỉ thấy Quý lâu chủ khẽ bĩu môi, như là lầu bầu “biến thái” (Bản tiếng Trung ghi là 色情狂, ngh ĩa là “cuồng dâm”, ta tự đổi lại a ;)), khẽ xoay cây quạt trong tay, gõ mạnh ba cái lên hình Tu La lõa thể kia, sau đó chậm rãi chọc vào khe hở giữa hai biện nhục một chút.(Hoa cúc nha ;)))))

Giang Ngạc nhìn mà mắt thiếu điều muốn rớt xuống.

Sở thích của Cổ Đồng này… thực sự không thể dùng kỳ quái bình thường mà hình dung.

Liên tưởng đến điệu bộ trước sau như một của Quý Độc Chước, y không kìm được nghĩ đến Phong Nhã Tụng từ trên xuống dưới lẽ nào đầu óc mỗi người đều có một chút vấn đề như thế, vậy không phải cả ngày kêu đòi ở rể, thì cũng là chế tạo cơ quan còn phải xoa xoa chọc chọc cùng nhau.

Y nghĩ vậy, ánh mắt theo ý tưởng trong đầu, tự động trên dưới đánh giá chủ nhân Phong Nhã Tụng mới vừa nhược quán (thanh niên khoảng 20 tuổi)này một lượt. Dưới ánh nến, hắn một bộ thanh y, bóng hình mảnh mai, như một ngọn trúc cao ngút trời, gầy yếu đứng trước Địa Ngục môn, trong cổ áo nới rộng lộ ra cần cổ trắng mảnh khảnh.

Giang Ngạc nhất thời sửng sốt, thân hình cao gầy lặng yên không một tiếng động nhảy lên, đôi tay khẽ tóm lấy Quý Độc Chước, hai người liền ngay tại chỗ lăn ba vòng.

Quý Độc Chước kinh ngạc nhìn y ở phía trên.

Giang Ngạc mỉm cười, chìa một ngón tay dán lên trên môi hắn: “Xuỵt…”

Trong tích tắc, chỉ nghe trong phòng ken két âm vang, càng ngày càng lớn.

Đột nhiên thanh âm “phập phập phật” liên tiếp, nơi Quý Độc Chước vừa đứng ban nãy lập tức cắm đầy phi tiễn từ bốn phương phóng tới. Dưới ánh nến đầu tên lóng lánh lục quang, hiển nhiên là kịch độc nguyên chất.

Quý Độc Chước nhìn phi tiễn bên kia một cái, quay đầu nhìn Giang Ngạc đang hướng về phía hắn mỉm cười.

Giang Ngạc biết Quý Độc Chước từ thuở nhỏ đã tu tập các loại kỳ môn độn giáp, đối phó với mấy cơ quan này tự nhiên quen thuộc, chỉ là âm thanh lúc cơ quan khai mở ám khí khởi động, lại hoàn toàn không phải loại người không có võ công như hắn có thể nghe ra, bởi vậy y vội vàng nhảy đến, lôi hắn ra khỏi nơi hiểm yếu.

Cổ Đồng tạo ra sách lược này xem ra đã từng nghĩ đến có người sẽ lẻn vào mật thất của y, cho nên ở trong mật thất thiết kế thêm mật cách, mật cách lại bố trí thêm ám khí. Dưới ba loại bảo hiểm như thế, cho dù có người có thể lần lượt phá vỡ hai cơ quan trước, mở ra mật cách của y, nếu như không kịp rời khỏi nơi đặt chân, như vậy tất nhiên cũng sẽ bị loạn tiễn bắn chết.

Mà cơ quan trong địa đạo trước đều đã bị hóa giải, chỉ duy nhất cái này còn có thể phát động như thường, thậm chí ngay cả người giết Cổ Đồng cũng không phát hiện mật cách này, có thể thấy được, đây là bí mật trong bí mật.

Phong Nhã Tụng chi chủ, quả nhiên không phải gối thêu hoa chỉ biết khoa môi múa mép.

Âm thanh dần dần lắng lại. Giang Ngạc buông Quý Độc Chước đứng lên, chỉ thấy người phía sau nhíu mày, tay phải mò mò dưới lưng quần, lấy ra một cái giác tiên sinh cực đại chạm rồng khắc phụng, khẽ nhướng mày: “Giang đại hiệp chọn chỗ cũng thật khéo.”

Vốn dĩ chính là tư thế ám muội, lại bị người cầm loại đồ chơi này giễu cợt. Giang Ngạc chỉ hạ giọng, làm như không có chuyện gì quay đầu đi, mặt lại có chút nóng lên.

Hóa ra hai người lăn một vòng đụng phải giá để tính cụ (dụng cụ abcxyz a ;)),phía trước rơi xuống vài dụng cụ, vừa lúc bị Quý Độc Chước đặt dưới thân.

Quý Độc Chước ném cái giác tiên sinh kia đi, đứng dậy. Hắn phủi phủi bụi đất trên người, con ngươi khẽ chuyển, chú ý đến biểu cảm quả thực hiếm có kia của Giang Ngạc, trong lòng mừng rỡ, nhịn không được trêu chọc: “Giang đại hiệp, chúng ta đây là… có tiếp xúc thân mật đi?”

Giang Ngạc trong lòng khinh thường một cái, quyết định thu hồi đánh giá tích cực ban nãy đối với yêu nghiệt này.

Lúc này cơ quan đã khởi động xong, trong bức tường nơi vốn dĩ là vị trí của Tu La kia lõm xuống, lộ ra một đống hoàng kim châu báu màu sắc rực rỡ. Trong ánh đèn dầu nhập nhòe sáng tối, châu báu óng ánh, chiếu trong mật thất như chốn bồng lai tiên cảnh.

Giang Ngạc nhìn Quý Độc Chước một cái: “Phong Nhã Tụng các ngươi thật biết kiếm tiền.”

Quý Độc Chước từng bước tiến về phía trước, chọn chọn lựa lựa trong đống bảo vật, cuối cùng nhặt lên một tấm cổ ngọc đặt trong tay áng chừng vài cái, cười nhạt: “Mấy thứ đồ này có lẽ không phải của Phong Nhã Tụng chúng ta, Giang đại hiệp à, ngươi chưa nghe qua không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa sao.”

“Ngươi là nói y lòng dạ đen tối kiếm tiền tư lợi, cho nên oan gia mới tìm đến cửa?”

“Không loại trừ khả năng đó, nhưng có thể đen tới mức này, chậc chậc, ắt kẻ thù cũng không ít.” Quý Độc Chước ném tấm cổ ngọc vào trong ngực Giang Ngạc, “Cầm lấy. May mà tiền bạc thứ đồ chơi này, Phong Nhã Tụng trước nay không ngại nhiều.” Hắn vừa nói, tiện thể rất không khách khí lục lọi trong đống bảo vật.

Giang Ngạc sờ sờ mỹ ngọc ôn như quân tử trong tay, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Năm đó y ở Hán Giang Hội, vì xuất thân thấp kém, cho dù năng lực khá cao, cũng vẫn chỉ là một gã truyền lệnh quan nho nhỏ không ai biết đến, sao có thể thấy qua châu báu thế này? Ai ngờ đến ngày nay rơi vào trong tay họ Quý, trái lại còn được mở mang kiến thức.

Tái ông thất mã, đâu biết ngược lại được phúc.

Thế nhưng nếu có thể cho y chọn lại từ đầu, y thà rằng không cần cái phúc từ trên trời rơi xuống này, cũng không nguyện mất đi một “mã” luôn luôn trân ái kia.

Không lâu sau, Quý Độc Chước nhẹ giọng nói “được rồi”, đoạn lôi ra một cuốn vở từ trong đống hoàng kim trân bảo. Cuốn vở kia thật dày, bìa ngoài bọc một lớp nhung đỏ, trên bìa không có đến nửa chữ.

Hai người cầm vở, tiến đến trước ánh nến, cẩn thận mở ra.

Đây tựa hồ là một quyển vở dùng để viết tạp ký (ghi chép những việc lặt vặt). Trang thứ nhất viết là chuyện Cổ Đồng lần đầu tiên nhìn thấy Quý Độc Chước… Tân lâu chủ ngồi trên đỉnh Phong Nhã Tụng, tuổi còn nhỏ, nhưng đã lộ ra nụ cười thâm thúy giống như phụ thân, loại tự tin kia giống như cả thế gian chỉ thuộc duy nhất một mình hắn.

Quý Độc Chước tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm một tiếng: “Có thể được y nhớ rõ, quả thực là làm khó y rồi.”

Ánh mắt Giang Ngạc chuyển từ roi da bên tường đến trên lạp chúc, cũng không lí do cảm thán: “Thực sự làm khó rồi.”

Quý Độc Chước ho khan một tiếng, trực tiếp giả vờ không nghe thấy.

Những trang sau, rải rác ghi lại một ít cuộc sống vụn vặt hoặc là thiếu niên mỹ nhân. Giang Ngạc xem có chút nôn nóng, lại giở thêm một trang.

Một trang này chỉ có chín chữ.

Gã viết:

“Ta lại nhìn thấy hắn, ta thực sợ hãi.”

Giang Quý hai người nhìn nhau, rõ ràng bọn họ đã phát hiện ra thứ muốn tìm.

Như vậy, “hắn” này lại là ai đây?

Lại lật tiếp.

Một trang sau chỉ có bốn chữ, cẩn thận ngay ngắn viết theo lối Lệ thư… Phu trái tử thường (cha nợ con trả, tiếng Việt có câu “Đời cha ăn mặn đời con khát nước”).

Những trang sau đó, trong vở lại tìm không ra nội dung gì khác, mỗi một trang đều viết bốn chữ “phu trái tử thường”. Càng về sau, nét chữ càng trở nên qua quýt, dường như người viết chữ đang chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn.

Bốn phía ánh nến trắng mờ mờ ảo ảo, ảm đạm nhợt nhạt, ánh sáng giống như thi ban (những vết đốm xuất hiện trên da người chết)đánh vào trên bốn chữ “phu trái tử thường”, Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc trong lòng phát lạnh, tựa hồ có thể xuyên qua văn tự cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Cổ Đồng năm đó.

Loại sợ hãi này theo bốn phương tám hướng mà đến, giữa mười tám tầng Địa ngục tràn ngập trên đầu dưới chân trước mặt sau lưng, Cổ Đồng ngước mắt nhìn chung quanh, Tu La, Dạ Xoa, ác quỷ, gã phát hiện bản thân trốn cũng trốn không thoát.

Gã không thở được, chỉ có thể gắt gao nắm chặt vạt áo trước của mình, run rẩy cầm bút, một trang cuối cùng của cuốn vở dùng nét chữ xiêu vẹo nhất viết đầy “phu trái tử thường.”

Không không không không không!

Gã còn chưa muốn xuống Địa ngục.

Cho nên gã lưu lại cuốn vở này, hy vọng nếu như có một ngày gã chết đi, có người có thể siêu độ linh hồn gã.

Chính là, như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play