*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quát tháo sinh sấm rền,Ruột gan như sắt đá,Tài năng đến trước địa vị tôn quý chẳng còn như xưa nữa.Chuyện nhân gian, chỉ đẹp chăng một kiếm,Diệt hết anh hùng.…
Lão Đao là người đứng sau tất cả mọi chuyện? Nhưng tại sao lại như vậy?
Câu trả lời chính là…
Y không phải Quý Độc Chước, y chỉ muốn bảo hộ người của Quý Độc Chước, y họ Giang tên Ngạc.
Cho dù Quý Độc Chước thực sự đã đoán ra tiền căn hậu quả, cho dù biết rõ vở kịch này nửa phần nguy hiểm cũng không có, cho dù lúc sự thật đươc phơi bày lão Đao có thể sẽ càng hận Quý Độc Chước, y vẫn nhất định phải giả trang thành Quý Độc Chước, thay hắn đi mạo hiểm.
Cũng giống như lão Đao tuy hận, nhưng vẫn sẽ vì “Quý Độc Chước” đỡ phiến đá chí mạng.
Lão cùng với y, chỉ là dùng phương thức bất đồng yêu thương chủ nhân của Phong Nhã Tụng mà thôi.
Giang Ngạc mò lên vách động bên cạnh, ngón tay ở trên vách đá ấn chính xác tiết tấu gõ. Dài ba, ngắn hai, lại dài ba. Lập tức liền có người thả thang dây, từ miệng hang leo xuống.
Trong ánh sáng lần nữa trở về, ánh mắt bị đâm đau đớn.
Qua một hồi lâu mới thích ứng được với ánh đuốc chung quanh.
Trong đám người, một hòa thượng lạnh lùng đứng trước gió, theo sau là Quý Độc Chước chân chính. Thanh y như hoa, tố phiến giày trắng.
Lão Đao nhìn nhìn Quý Độc Chước, lại nhìn nhìn người giả trang Quý Độc Chước phía sau. Ngươi nọ kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, lộ ra đường nét cứng rắn lạnh lẽo của Giang Ngạc.
Lão Đao đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.
“Đúng a, ta sơ suất. Phong thái của Phong Nhã Tụng Quý Độc Chước, làm sao người khác có thể giả ra được?” Lời lão còn chưa dứt, ánh mắt khẽ chuyển, thẳng tắp nhìn trừng trừng hòa thượng kia, “Quý Hóa Cừu, ngươi sinh một hảo hài tử!”
Hoa Tửu một tay hướng lão Đao hành lễ một cái, thấp giọng nói: “Quý Hóa Cừu đã chết, Đao thí chủ nếu có thù gì cần báo, xin đến chỗ bần tăng đòi lại. Bần tăng Hoa Tửu.”
“Cha!”
Nghe thấy phụ thân mình nói như vậy, Quý Độc Chước không khỏi nóng vội, ở phía sau Hoa Tửu kêu một tiếng, lại bị ông giơ tay ngắt lời.
Hoa Tửu hòa thượng ngửa mặt lên trời thở dài: “Quý thí chủ, ngươi nhất định muốn biết vì sao lão Đao lại giết Cổ Đồng chứ?”
“…Vì sao?”
“Quý Hóa Cừu đối với huynh đệ của mình tâm sinh ngờ vực, lão Đao tuy rằng trung thành, nhưng Đao Thất này ngang ngược…” Hoa Tửu ngửa đầu, hồi tưởng tất thảy chuyện năm đó, “Nhi tử của ta sinh ra yếu đuối, tương lai trở thành Phong Nhã Tụng chi chủ nhất định sẽ bị Đao Thất ức hiếp, ta… ta làm sao có thể tha cho hắn?”
Lão Đao ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn ông; “Mười ba năm trước, vốn dĩ phải là Cổ Đồng nghênh chiến Hồi Tuyết Các chủ, thế nhưng hai người các ngươi cấu kết với nhau làm chuyện gian trá, đổi con trai duy nhất của ta lên chiến trường, đưa đến trước mặt ác quỷ kia!”
Quý Độc Chước ngẩn người.
Trận hỏa hoạn mười ba năm trước kia, mãi mãi là vết thương không thể kín miệng của Phong Nhã Tụng. Mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy trong ánh lửa kia, Đao Thất toàn thân bốc lên hỏa diệm, mặc cho hắn khóc lóc cầu xin, bạch y ác ma kia chỉ lạnh lùng nhìn hắn từng chút từng chút bị thiêu thành thi thể cháy sém.
Lão Đao nói xong, một tay chống lên mặt đất, muốn đứng dậy. Nhưng vết thương sau lưng chỉ khiến lão lần nữa ngã xuống đất. Lão lúc này giống như mãnh thú hấp hối, thống khổ khóc thét lên.
“Quý Hóa Lâu, ngươi có nhi tử, nhi tử của ngươi trở thành Phong Nhã Tụng chi chủ. Nhi tử duy nhất của ra lại bị ngươi hại chết! Lại bị ngươi hại chết! Nó là nhi tử duy nhất của ta a!”
Lão rống lên, giọng nói sắc nhọn xé rách bầu trời đêm, nghe được khiến người ta trong lòng rét lạnh.
“Năm đó ngươi ở trong miếu đổ bị huynh đệ của mình vây đánh, chỉ mất một cánh tay. Mà ta thì sao?!” Lão rít lên, tay ở trên cằm vừa kéo, chòm râu trên má chớp mắt rơi xuống, “Mà ta kể từ đó không còn là một nam nhân!”
Nghe được bí mật kinh thiên như vậy, trong đám người truyền đến một trận thổn thức. Thế nhưng Hoa Tửu chỉ là quay đầu đi, lặng lẽ chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Quý Độc Chước nhìn phụ thân của mình, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Thì ra ông sớm đã biết.
Ông sớm đã biết lão Đao không thể có con nối dõi nữa, lại còn đưa con trai duy nhất của lão lên tử lộ.
Chú ý đến vẻ đồng tình trên mặt Quý Độc Chước, lão Đao khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Quý Độc Chước, ta cũng không cần ngươi đến cảm thông.
Bản thân ngươi phân đào đoạn tụ, cùng tên ác quỷ hại chết con trai ta kia có gì khác biệt?!
Lão Đao tất cả đều đã giao cho Phong Nhã Tụng, ngươi lại nói ngươi không muốn làm lâu chủ của Phong Nhã Tụng! Ngươi giỏi, ngươi giỏi, phụ tử các ngươi đều khốn nạn như nhau!
Đao gia chúng ta ba đời đều vì họ Quý các ngươi vào sinh ra tử, kết quả chỉ đối lấy nghi ngờ ‘công cao chấn chủ’! Quý Hóa Cừu, ngươi đáng chết!”
“Đúng a, ta đáng chết.” Hoa Tửu gục đầu xuống, “Tất cả oan nghiệt này đều là vì ta mà ra, ta đương nhiên sẽ gánh vác.” Ông nói, nâng bội đao lão Đao quen dùng đến trước mặt lão.
“Hôm nay, ngươi liền báo thù đi.”
“Cha!”
“Lão lâu chủ!”
Hoa Tửu khoát tay, ý bảo mọi người không được ngăn cản lão Đao.
“Ta sẽ không nhận ân tình của ngươi,” Lão Đao cười lạnh, cầm lấy bội đao kia, “Quý Hóa Cừu, đây là ngươi nợ ta.”
Hoa Tửu nghe vậy khẽ cười, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta đem cái mạng này trả cho ngươi đi.”
Lão Đao cầm đao, tay lại không ngừng run rẩy.
Quý Hóa Cừu trong ký ức, vĩnh viễn là một gã thiếu niên hết sức lông bông.
Hắn thanh y tử bội, cười nghiêng trường kiếm. Khi đó, trên giang hồ vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh của mình cùng hắn, một người là kiếm, một người là đao. Bọn họ như hình với bóng, uống rượu cười nơi quan ngoại Yên môn, say thi đề trên lầu Hoàng Hạc, người giang hồ nhắc tới tên của bọn họ đều phải bật ngón tay cái tán dương.
Một trận chiến nơi miếu đổ ngày đó, bọn họ hành quyết những kẻ phản bội, hai bên đều bị trọng thương, dìu nhau rời khỏi phá miếu, vậy mà đi tìm tửu quán nâng chén uống quên đau đớn.
Quý Hóa Cừu đập vò rượu, chỉ tay lên trời thề rằng: Nếu sinh con trai, chắc chắn cho nó cùng Đao Thất kết làm huynh đệ khác họ. Nếu sinh con gái, liền gả vào Đao gia làm thê tử.
Lúc mọi người tìm được bọn họ, bọn họ đã uống thả cửa ba ngày. Vết thương trên người không thể lấy mạng họ, chỉ là những võ rượu kia thiếu chút nữa độc chết hai vị anh hùng.
Lão Đao hỗn loạn nghĩ, đột nhiên cảm thấy đời người như mộng, không biết từ lúc nào, quyền lực từng chút chia lìa hai người họ.
Hảo hữu ngày xưa, hôm nay đã trở thành tử địch.
Nhìn Quý Hóa Cừu trước mắt đã không còn trẻ nữa, lão Đao thở dài một tiếng: “Con trai, cha xin lỗi con!”
Chớp mắt, thủ đao khởi lạc1, chém xuống đầu mình.
Mọi người bị biến số này dọa cho nhảy dựng, chỉ thấy đầu lão đao cuồn cuộn lăn hai vòng trên mặt đất, trên khóe mắt nhắm chặt chảy xuống một giọt huyết lệ.
Lão một đời anh hùng, cho dù chết đi, cũng vẫn là anh hùng.
Hoa Tửu ngã ngồi trên đất, cánh tay độc nhất bưng đầu lão Đao, bi thương thở dài: “Năm mươi năm nếm trải khổ đau trần tục, tranh đoạt cả đời, có ai nói được đến tột cùng là thắng hay thua? Bỏ đi bỏ đi, hết thảy đến cuối cùng sẽ nhìn thấu… Từ nay về sau, đốt đao thiêu kiếm, trên đời lại là kiếm vô danh, lại là đao vô danh.”
Nói xong, trán gục xuống, không động đậy nữa.
“Cha.”
Quý Độc Chước thử kêu một tiếng, nhưng Hoa Tửu không hề phản ứng.
“Cha?”
Quý Độc Chước lại kêu một tiếng.
Rốt cuộc, Giang Ngạc tiến về phía trước, ngón tay thăm dò đầu mũi Hoa Tửu, nhẹ giọng nói: “Hoa Tửu đại sư viên tịch.”
Một hồi phong ba cuối cùng cờ im trống lặng, Quý Độc Chước thay ra thanh y, mặc vào một thân tang phục.
Giang Ngạc nửa đêm không ngủ được, thoắt cái tiến vào linh đường. Quý Hóa Cừu kỳ tài thiên phú, lão Đao khổ sở yêu hận, đến cuối cùng cũng chẳng qua là một tấm bài vị.
Lúc sinh thời, nghi kị lẫn nhau, thù hận lẫn nhau, sau khi chết đi cùng được thờ cúng trong Trung Hiếu Từ của Phong Nhã Tụng, lại sớm chiều đối mặt.
Không thể không khiến cho người ta cảm thán: Nhân sinh như thế, phù sinh như vậy.
Giang Ngạc lấy một nén hương, kính cẩn thắp lên. Hướng thủ hạ coi giữ linh đường hỏi thăm, mới biết hôm nay Quý Độc Chước không hề đến đây, bọn họ tìm hắn đã tìm đến gà bay chó sủa.
Như vậy Quý Độc Chước rốt cuộc đang ở nơi nào?
Kỳ thực, hắn đang ở trong kho binh khí.
Kho binh khí không có đèn, hắn trên người tang phục trắng toát, vươn tay, cẩn thận vuốt ve thanh kiếm trước mắt. Vỏ kiếm làm bằng da cá mập, thân kiếm đỏ thẫm, kiếm khí chí âm chí hàn.
Phía sau có tiếng bước chân vang vọng, ánh nến rơi trên vách tường, kéo dài bóng dáng mờ mờ của hắn. Người đến nhẹ giọng gọi một câu: “Quý lâu chủ.”
Ngón tay Quý Độc Chước trượt trên vỏ kiếm, thở dài.
“Ta thường nghĩ, nếu ta có thể luyện võ, ta nhất định sẽ chọn kiếm.
Ngươi biết không, ta từ nhỏ đã mơ có một ngày lưng đeo trường kiếm rong ruổi giang hồ, khoái ý ân cừu. Mà không phải giống như bây giờ, bị Phong Nhã Tụng trói buộc tay chân.”
Người kia đi đến bên cạnh hắn, dang hai tay, ôm hắn vào lòng.
“Đối với ta mà nói, như vậy đã đủ lắm rồi.” Giang Ngạc cười cười, nắm lấy cằm hắn, xoay đầu hắn, nhìn thấy trong mắt giống như vương lệ, không khỏi mỉm cười: “Quý lâu chủ, nếu ngươi quá hoàn mỹ, ta sẽ có gánh nặng.”
Quý Độc Chước cúi đầu xuống: “…Không được gọi ta là lâu chủ.”
“Thế nhưng, không có ai thích hợp với Phong Nhã Tụng hơn ngươi.”
“Ta không thích.”
“Như vậy ngươi hiện tại đã chọn được người thích hợp hơn sao?”
Quý Độc Chước lắc lắc đầu, ủ rũ nói: “…Không có.”
Giang Ngạc thở dài, ôn nhu nói: “Phong Nhã Tụng hiện tại đã mất đi lão Đao, chẳng khác nào chịu tổn hại nghiêm trọng, ngươi phải tạm thời lưu lại, ổn định cục diện.”
Quý Độc Chước trầm mặc một hồi, từ trong ngực hắn giãy ra.
Giang Ngạc vô cùng kinh ngạc nhìn hắn ở trong ngực mình lục lọi một hồi, lấy ra một phong thư nhỏ đưa đến trước mặt y: “…Đây là?”
“Ta nợ ngươi, tư liệu về tình hình hiện tại của Giang gia nhị thiếu gia ngày đó ngươi thiêu hủy, ta một lần nữa chép lại cho ngươi một bản.”
Giang Ngạc nhìn Quý Độc Chước vô cùng nghiêm túc, đột nhiên thực không phúc hậu bật cười thành tiếng: “Quý Độc Chước nha Quý Độc Chước, ta hiện tại thực sự không rõ, ta là nên nói ngươi quá thông minh, hay là phải nói ngươi quá ngốc nghếch?”
Nghe vậy, Quý Độc Chước nhướng mày: “Có ý gì?”
Giang Ngạc búng búng phong thư trong tay Quý Độc Chước: “Thế ngoại đào nguyên, thiên hãm Phong Lăng. Lưu thủy hữu ý, lạc hoa vô tình… Quý Độc Chước ngươi cho rằng ta thực sự ngốc đến mức ngươi không cho ta xem, ta liền không xem sao?”
“Ngươi!” Bị hắn nói ra nội dung trong thư, Quý Độc Chước vô cớ nổi giận, lại không nhịn được trong lòng chua chát.
Thì ra, người này sớm đã biết.
Thì ra, người này là thật lòng muốn ở bên cạnh mình.
“Được rồi, được rồi.” Giang Ngạc tiến về phía trước, một lần nữa ôm hắn vào trong ngực, “Đúng là hài tử ngốc. Đang yên đang lành, khóc cái gì.”
Quý Độc Chước bị y nói đến trên mặt phát đau, hung dữ quát: “Ngươi rốt cuộc là tính làm gì? Hơn nửa đêm, sẽ không phải đơn giản chỉ muốn tìm ta tán gẫu chứ?”
“Đương nhiên không phải,” Giang Ngạc ôm chặt hắn một lúc, mới buông ra, “Kỳ thực, hôm nay ta muốn chào từ biệt ngươi.”
Quý Độc Chước ngẩn người: “Chào từ biệt?”
“Ân.” Giang Ngạc gật gật đầu, “Ta ra ngoài đã gần ba năm. Ta muốn trở về Hán Giang Hội một chuyến, đem chuyện nhị thiếu gia còn sống báo cáo cho hội trưởng.”
“Vậy ngươi… còn quay về Phong Nhã Tụng không?”
Nghe thấy lời hắn nói, Giang Ngạc không khỏi dở khóc dở cười: “Nói ngươi ngốc, ngươi vẫn thật là ngu ngốc. Phong Nhã Tụng của ngươi quyền lực như thế, chẳng lẽ còn sợ ta bay ra khỏi lòng bàn tay ngươi?”
“Nói cũng đúng,” Quý Độc Chước lẩm bẩm, “Ngươi trốn không thoát đâu.”
Giang Ngạc cúi đầu, hôn lên khóe miệng hắn một cái: “Giang Ngạc ở đây phát thệ, nhất định đi sớm về sớm. Sau khi trở về, chúng ta cùng nhau trốn nhà, chân chính đi trên giang hồ thỏa chí tiêu dao một phen, thế nào?”
“Nếu ngươi vi ước thì sao?”
“Vậy liền phạt ta cả đời giặt y phục nấu cơm nãi hài tử cho Quý Độc Chước.” Giang Ngạc cười cười, ôm lấy Quý Độc Chước, “Có điều trước đó, chúng ta không bằng nghiên cứu một chút vấn đề trên giường thì càng tốt.”
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Giang Ngạc đã một mình khởi hành. Lúc đó Quý Độc Chước còn đang ngủ say trên giường, trước cửa sổ có một vầng minh nguyệt từ từ lặn xuống chân trời.
Một đường Nam hạ, dấu vết tuyết đọng sớm đã chẳng còn.
Một ngày này, không gió.
Giang Ngạc ngồi trong một trà quán nho nhỏ nghỉ ngơi, một bình trà thô, một đĩa dưa muối, hai cái bánh bao. Khoảnh khắc cầm đũa lên, mới phát hiện bất tri bất giác đã nhiễm thói quen của người kia.
Chiếc đũa nhất định phải nắm ở vị trí một phần tư, mười phần dáng vẻ văn nhân.
Giang Ngạc nhìn nhìn chiếc đũa trong tay, bỗng nhiên mỉm cười.
Trong trà quán người hầu trà đang bàn luận hăng say, chỉ điểm giang sơn. Một đợt này là nói về tổ chức thần bí trên giang hồ Phong Nhã Tụng. Chủ nhân của Phong Nhã Tụng phân đào đoạn tụ, vậy mà lại bức Đao trưởng lão một lòng trung thành phải tự sát mà chết.
Có người nói Phong Nhã Tụng chi chủ kia vô liêm sỉ như vậy, nhất định là một kẻ xấu đầu trâu mặt ngựa.
Người hầu trà lắc lắc đầu: Vị khách quan này, ngươi nhất định chưa từng nghe qua câu chuyện nhà Ân diệt vong. Trụ vương vô đạo, trầm mê nữ sắc, làm sao có được phong thần tuấn tú, tay có thể xách nghìn vàng, lực có thể khai sơn phá địa.
Lại nói: Hạng Vũ năm đó cũng là “Lực bạt sơn hề khí cái thế”
(Câu thơ trong bài “Cai Hạ ca” của Hạng Tịch, ý chỉ khí lực cái thế hơn người). Cho nên phàm là hôn quân, đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Mọi người nghe hắn kể đến huyền diệu, lớn tiếng tán thưởng.
Trong đám người chỉ có Giang Ngạc “phì” một tiếng bật cười, mắng: “Câu chuyện này kể thật hay. Xem ra, Phong Nhã Tụng chi chủ kia chỉ là một tên hỗn đản đa tình.”
Người hầu trà có được tri âm, vội vàng nói: “Há chỉ mình Phong Nhã Tụng chi chủ là một tên hỗn đản. Ân oán giang hồ, nhi nữ tình thù này, nói trắng ra, cũng chẳng qua là một đống hỗn độn.”
Ăn xong bánh bao, trà cũng uống hai bình.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Giang Ngạc đứng dậy đi ra ngoài. Chuyện người hầu trà kia kể xong, sớm đã lui sang một bên, có một nữ tử gảy đàn tì bà, trong lòng chất chứa nhiều phiền muộn, thấp giọng khẽ ngâm:
Quát tháo sinh sấm rền,Ruột gan như sắt đá,Tài năng đến trước địa vị tôn quý chẳng còn như xưa nữa.Chuyện nhân gian, chỉ đẹp chăng một kiếm,Diệt hết anh hùng.[CHÍNH VĂN HOÀN]. . .
Chú:
1. Thủ đao khởi lạc: tay vừa nhấc lên là đao rớt xuống, động tác nhanh gọn sắc bén